ZingTruyen.Info

Zsww - Tổng Tài à! Ly hôn đi

Chương 36 Hiệu lực 300 năm

gabong2004


Sau khi ba mẹ hai bên  bàn bàn chuyện sính lễ xong thì cũng đến giờ cơm trưa, Thẩm Kiều Yến không thấy Tiêu Phong đâu liền tò mò hỏi:"Tiêu lão gia không có ở đây sao? Từ nãy giờ không thấy ông ấy đâu nhỉ?"

Cậu lên tiếng trả lời câu hỏi của mẹ mình:"Ông nội sức khỏe không tốt nên ở trên phòng nghỉ ngơi rồi mẹ"

Kiều Yến à lên một tiếng rồi thôi không hỏi nữa, mọi người ngồi vào bàn ăn vui vẻ nói chuyện. Đến lúc đem món ăn lên mặt cậu liền biến sắc bởi vì trên bàn có món cá hấp mùi tanh khiến cậu không nhịn được mà muốn buồn nôn nhưng lại cố nhịn không dám làm ra hành động khác lạ khiến mọi người nghi ngờ

Cậu ở dưới gầm bàn dùng chân đạp nhẹ lên chân Tiêu Chiến một cái, anh sau khi thấy chân cậu đạp qua mình mới ngước mắt nhìn cậu có chút khó hiểu hạ thấp giọng hỏi:"Em làm sao vậy?"

Cậu đưa mắt nhìn anh rồi lại nhìn dĩa cá hấp trên bàn đặt tại ngay vị trí của cậu, anh liền lập tức hiểu ý vội vàng đứng dậy cầm theo dĩa cá hấp đi, thấy anh bỗng nhiên đứng dậy lại còn bưng dĩa cá hấp vừa mang lên Hiểu Lam đen mặt ngăn anh lại:"Tiêu Chiến, mọi người đang ăn cơm con làm trò gì vậy hả?"

Anh cũng bí lí do rồi, làm sao có thể nói cậu bị ốm nghén không ăn được món này chứ. Anh có chút ấp a ấp úng nói:"À tại dạ dày vợ con không tốt nên món cá này có vẻ hơi tanh nên con định đem xuống, nếu không con đưa qua chỗ khác cho mọi người dùng ạ"

Nhất Thiên nhíu mày nhìn hành động khác lạ của anh và cậu nói:"Món cá hấp này Nhất Bác rất thích luôn đó, sao bây giờ lại không muốn ăn chứ?"

Vương Như Ý cũng rất muốn gắp món cá đó nhưng đũa chưa kịp đụng anh đã đem đi rồi nên cô nhóc chỉ có thể luyến tiếc mà ngậm đũa của mình, nghe anh nói vậy cũng tò mò:"Anh rể, món cá này anh của em rất thích luôn đó sao anh lại đem đi chứ?"

Mọi anh mắt đều dồn về phía cậu khiến cậu không thể không lên tiếng nói đỡ cho anh một câu:"Tiêu Chiến, anh đặt lại đĩa cá lên bàn cho mọi người đi, để mọi người ăn. Với cả mọi người thông cảm cho con một chút, dạo này cón có chút không khoẻ nên con không ăn được món cá này thôi ạ."

Tiêu Chiến đành phải đặt dĩa cá xuống bàn ăn nhưng mà vị trí đã đổi sang chỗ của Tiêu Thanh, xong xuôi liền ngồi xuống ăn cơm. Nhưng mà anh cũng không có cảm thấy ngon miệng nữa vì ánh mắt của ba mẹ anh nhìn anh bằng hình viên đạn. mà hiện tại anh chỉ coi như không thấy mà tiếp tục gắp thức ăn cho cậu mà thôi.

Cũng vì có mùi cá nên cậu cũng không ăn được nhiều, ăn xong liền giả bộ như có cuộc gọi điện liền rời đi khỏi bàn ăn trước. Anh cũng vội vàng theo sau, câu thực sự chịu không nổi nữa sau khi bước ra khỏi phòng ăn liền đi vào nhà vệ sinh mà nôn, nhịn nãy giờ với cậu đã là cực hạn rồi. Anh đi theo sau cậu vừa vào đã nghe tiếng nôn của cậu vội vàng lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, sau khi nôn xong cậu mệt mỏi dựa vào vách tường yếu ớt nghỉ ngơi một chút.

 Tiêu Chiến lo lắng hỏi cậu:"Em vẫn ổn chứ? Nôn hết cả rồi này"

Nhìn thấy anh nhìn vào bồn vệ sinh chỗ cậu vừa nôn chưa kịp xối nước đi cậu liền nhíu mày nói:"Đừng có nhìn nữa, anh bị ngốc sao? Trông khiếp vậy mà anh cũng dám nhìn"

Nói xong liền đưa tay nhấn nút cho nước dội đi hết những thứ ấy, anh lại không chút gì ghê tởm nào nói:"Không sao mà là anh lo cho em thôi, sau này có con còn nhiều thứu kinh khiếp hơn như thế nữa" 

Mặt Nhất Bác đen lại ngay lập tức, ăn nói toàn cái gì đâu không à. Anh giúp cậu đứng dậy sau đó liền muốn dìu cậu ra ngoài nhưng cậu từ chối: "Không sao, em đi được anh đừng có làm cho mọi người chú ý thêm nữa" 

Nhưng mà anh không có nghe lời cậu vẫn tiếp tục đỡ lấy cậu rồi dìu ra ngoài. Cậu kề sát tai anh nói: " Anh bị sao à, không nghe em nói sao?" 

Lúc này anh nghiêm túc nhìn cậu nói: "Làm sao nào? Em mệt đến nỗi không đứng nổi thì làm sao tự đi ra ngoài được, không lẽ anh bỏ mặc em sao? Em ngoan ngoãn một chút đi" 

Sau khi đỡ cậu ra ngoài anh liền trở lại phòng ăn viện lý do có việc gấp nên đưa cậu về nhà trước, mọi người cũng không có làm khó anh, Hiểu Lam căn dặn anh vài câu: "Tranh thủ buổi tối đưa Nhất Bác sang đây chơi nghe chưa?"

Anh cũng gật đầu cho có, liền nói với ba mẹ cậu: "Ba mẹ hai người ở lại chơi với ba mẹ con nha, con có việc nên đưa em ấy về trước ạ" 

Nói xong liền rời đi chẳng kịp để ba mẹ cậu nói lại câu nào. Như Ý có chút khó hiểu nhìn theo bóng lưng anh: "Anh rể làm gì mà như gà mắc đẻ vậy? chạy như sắp có khói bay lên luôn rồi kìa" 

Nhất Thiên liếc nhìn con gái, gằng giọng nói: "Như Ý, ăn nói cẩn thận một chút nào con" 

Như ý biết mình lỡ lời liền im lặng không dám lên tiếng nói bừa nữa. 

Uyển Đình và Tiêu Thanh nhíu mày nhìn theo nói: "Anh ấy bị làm sao vậy nhỉ? Dạo gần đây anh ấy và anh dâu cứ sao sao ấy" 

Tiêu Thanh gắp thức ăn bỏ vào bát cho em gái mình rồi nhỏ giọng nói: "Thôi em mau ăn đi, nhiều chuyện không tốt đâu" 

Tiêu Chiến vội vàng đưa cậu về nhà, có chút lo lắng nên chạy vào bếp pha sữa cho cậu uống, xong anh lại vội vàng lái xe đi mua món gì đó về cho cậu ăn dằn bụng. Anh rời đi rồi cậu mệt mỏi quá dựa vào giường nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, lúc này điện thoại của cậu reo lên cậu nhìn qua là số của luật sư.

Đến thời điểm hiện tại cũng đã tới hạn hợp đồng rồi, chắc là luật sư gọi cho cậu về việc này. Cậu chậm rãi nhấn nút nghe máy trên điện thoại, giọng của luật sư trầm thấp vang lên

"Cậu Vương, cậu có thời gian không?" 

Cậu lười biếng trả lời: "Luật sư, anh gọi tôi là vì bản hợp đồng lần trước tôi gởi sao?" 

Luật Sư Khang cũng thực sự khó lòng nói thẳng với cậu: "Cậu Vương nếu cậu có thời gian có thể sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn hay không? Nói chuyện qua điện thoại không tiện lắm" 

Cậu xoa xoa thái dương mệt mỏi trả lời: "Có gì anh cứ nói đi, tôi dạo này không khỏe nên không thể ra ngoài gặp anh được"

Luật sư Khang thở dài rồi nói: "Bản hợp đồng cậu gởi tôi lần trước có vấn đề lớn nên tôi muốn thảo luận với cậu trực tiếp." 

Cậu hơi nhíu mày khó hiểu đáp: "Anh cứ nói đi tôi nghe được, bản hợp đồng của tôi có vấn đề gì sao? Hay là tại tôi dùng thân phận giả nên nó không có hiệu lực?" 

Luật sư Khang có hơi khó xử nói: "Vấn đề còn quan trọng hơn chuyện đó nhiều, chính là chứng nhận kết hôn của của cậu là dùng hộ khẩu ở Vương gia  ở thành phố H để đăng ký, theo tôi được biết cậu vừa mới chuyển hộ khẩu sau khi kết hôn không lâu thôi." 

Cậu kinh ngạc vô cùng, chuyện này làm sao có thể chứ? Rõ ràng cậu và anh kết hôn là dùng hộ khẩu với thân phận giả chỉ có mỗi cái tên là không có đổi  thôi mà, sao giờ lại có chuyện phi lý như vậy xảy ra được chứ. Mà quan trọng hơn là làm sao mà cậu bị chuyển khẩu  ra khỏi Vương gia chứ? Mà lại là chuyển sau khi kết hôn nữa điều này mới khiến cậu hoang mang, nhưng mà cậu nhớ lại khoảng thời gian sau khi kết hôn vài ngày hộ khẩu mới làm của cậu lại không cánh mà bay, sau vài hôm lại tìm được một cách thần kỳ.

Vấn đề nằm ở chỗ đó, trong đầu cậu liền bắt đầu kêu ong ong, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi chứ?

Luật sư Khang lại tiếp tục nói:"Bản hợp đồng hôn nhân của cậu gởi tôi nó cũng có vấn đề, mà là vấn đề cực lớn"

Lần này cậu mệt mỏi thật rồi tựa hẳn người vào thành giường nói:"Lại còn vấn đề gì lớn nữa sao?"

Luật sư chần chừ một chút rồi nói:"Thời hạn hợp đồng của cậu là 300 năm, cái này cậu có sống 3 đời cũng không thể ly hôn được đâu. Bản hợp đồng này đã được công chứng nên nó có hiệu lực pháp lý, tôi không thể giúp cậu thêm chuyện gì nữa rồi."

Cái gì? thời hạn 300 năm, đây là đang đùa cậu a? chuyện này tại sao lại như thế chứ? Rốt cuộc ai đã làm ra chuyện như vậy chứ? Rõ ràng lúc trước cậu đã xem kĩ hợp đồng có thời hạn là 3 năm rồi mới hạ bút xuống ký ấy vậy mà bây giờ lại trở thành 300 năm, đùa chắc?

Nhưng mà cái cậu nhớ sau khi kí hợp đồng anh liền đem đi công chứng lúc nhận về cậu cũng không có xem lại liền đem đi cất, mãi đến bây giờ gần đến hạn kết thúc hợp đồng mới đem đi nhờ luật sư xem xét không ngờ sau khi xem lại lòi ra một đống chuyện rắc rối đằng sau như vậy. cậu rơi vào hoang mang thật sự rồi

Sau khi tắt máy cậu liền bắt đầu xâu chuỗi lại các sự kiện lại với nhau, nhưng vấn đề là cậu đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, bản hợp đồng có thể là anh làm nhưng chuyện hộ khẩu thì không thể nào đâu. Nhưng cậu suy nghĩ lại rồi, sau khi cậu nói muốn ly hôn anh liền sợ hãi níu kéo cậu thì làm sao có chuyện hợp đồng có thời hạn 300 năm được chứ. Kế đến cậu chuyển mọi nghi ngờ sang ba mẹ mình. Nhưng mà ba mẹ cậu lúc thấy cậu ở Tiêu gia đã vô cùng tức giận, làm sao có thể là diễn được. Nếu mà diễn đạt như vậy thì làm diễn viên đi là vừa, không chừng còn có thể nhận được giải ảnh đế với ảnh hậu nữa đấy chứ.

Rồi sau khi nghi ngờ rồi phân tích cậu lại chuyển qua đối tượng là Vương hạo Nghiêm – ông nội của cậu, nhưng mà nếu là ông nội cậu làm thì tại sao ông nội cậu lại làm như vậy để làm gì chứ? Cháu ông nằm dưới mà ông có thể chịu đựng được sao? Tất cả đều phi lý hết, nhưng cậu biết trong số nhưng người mà cậu nghi ngờ chắc chắn là có người làm chuyện này.

Trong lòng cậu đã hạ quyết tâm là phải tìm cho ra được cái người ở phía sau giật dây hết tất cả những chuyện này. Để xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào lại dám chơi cậu một vố đau như vậy, không thể trở tay kịp.

Đến lúc Tiêu Chiến đem cháo về cậu liền bình tĩnh tỏ vẻ như chưa có chuyện gì cả bởi cậu đã xác định là anh không có khả năng để tính kế cậu được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info