ZingTruyen.Info

Zsww - Tổng Tài à! Ly hôn đi

Chương 34 có chút ấm áp

gabong2004


Sau khi cậu xử lý hết vết mực trên mặt anh cả hai mới ra ngoài tiếp tục nói chuyện với Tiêu Phong, ông nội sau khi thấy anh đã sạch sẽ rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi xuống bên cạnh ông mỉm cười nói: "Ông nôi, về chuyện lúc nãy cháu nghĩ không cần thiết đâu ạ" 

Tiêu Phong nhíu mày nhìn cậu nói: "Chuyện sính lễ ông đương nhiên phải bàn bạc kĩ lưỡng lại với ba mẹ cháu, còn việc đi học lại của cháu ông nghĩ vẫn là nên tiếp tục thì hơn." 


Tiêu Chiến ngồi xuống cạnh cậu mặt mày hoang mang vì chưa hiểu chuyện gì, ngồi im lặng nghe hai người nói chuyện. thấy vẻ mặt mờ mịt của anh Tiêu Phong đanh mặt răng dạy: "Tiêu chiến, cháu làm chồng người ta sao không có chút trách nhiệm nào hết vậy?" 

Anh nghi hoặc nhìn ông nội của mình, hoang mang hỏi: "Hả, cháu lại làm sai chuyện gì sao ạ?" 

Tiêu Phong hừ lạnh một cái rồi nói: "Nhất Bác vốn có thành tích học tập cao tại sao cháu lại không để Nhất Bác đi học tiếp, làm như vậy cháu thấy mình đúng sao?" 

Anh muốn gào khóc tại chỗ luôn rồi, anh làm sao biết cậu từng là một nhân tài xuất sắc trong kinh doanh chứ? Lại nói anh cũng mới biết thân phận của thật sự của cậu thôi mà, là sao mà biết thành tích học tập của cậu cao mà để cho cậu tiếp tục học chứ? Mọi người đều đem tội lỗi úp lên đầu anh hết là sao chứ hả? thật là quá đáng mà.

 Anh gượng cười nhìn ông nội mình rồi nói: "Là lỗi của cháu, đợi qua một thời gian nữa rồi làm lại hồ sơ và để em ấy nhập học vào năm tới ạ" 

Tiêu Phong nhíu mày không hài lòng với câu nói của anh: "Cái gì mà đợi một thời gian với năm tới là sao chứ? Làm luôn ngay bây giờ đi, hồ sơ ông sẽ chuẩn bị tuần tới là có thể đi học được rồi." 

Tiêu Chiến còn biết cậu đang mang thai cần tĩnh dưỡng nha, bây giờ mà để cậu đi học lại thì sẽ có nhiều rắc rối lắm. Anh mím môi lấy hết dũng khí bác bỏ ý kiến của Tiêu Phong: "Ông nội, chuyện này không thể vội vàng được ạ" 

Tiêu lão gia không hài lòng nhìn anh hỏi: "Không vội vàng? Vậy con nói ông nghe xem tại sao không nên vội vàng đi? Người có thực lực đương nhiên không thể bị hoang phí  như thế được. Dù sao Nhất Bác cũng vì cháu mà từ bỏ con đường học vấn đang thăng tiến của mình ở thành phố H mà đến đây đấy." 

Anh vô cùng cảm thấy tình hình không ổn, cũng không thể nói với ông là do cậu đang mang thai nên anh không thể để cho cậu đi học được. 

Anh đau khổ đưa mắt nhìn cậu cầu cứu, thấy dáng vẻ tội nghiệp của anh cậu thở dài lên tiếng nói đỡ cho anh: "Ông nội, cái này là ý kiến của riêng con thôi ông đừng trách anh Tiêu Chiến làm gì ạ. Năm sau cháu đi học lại cũng được mà, với lại cháu cũng chưa sẳn sàng để bước tiếp vào môi trường học tập ạ" 

Tiêu Phong thở dài nói: "Được rồi, ông tôn trọng ý kiến và suy nghĩ của cháu" 

Nói xong không quên liếc anh một cái ý cảnh cáo anh nên suy nghĩ lại bản thân của mình đi, ông cũng không ở lại lâu nên nói chuyện xong liền rời đi. Lúc cậu tiễn ông về xong, quay lại đóng cửa anh liền bộc phát cơn giận của mình về chuyện lúc nãy vẫn là nên tính sổ với cậu rồi. 

Cậu nhướng mày nhìn anh nói: "Cái gì? anh muốn quánh nhau sao? Anh định cùng con và em cùng anh làm một trận ra trò à?" 

Anh vốn đang sắn tay áo định hỏi tội cậu, ai ngờ cậu nói một câu khiến anh á khẩu không biết nên nói gì. Anh cứng đờ cả người, đành lặng thinh không nói nữa, dù sao mới tỏ tình mặn nồng như vậy không lẽ bây giờ lại giống như lúc trước cứ hở tí là lại nhào vào đánh nhau sao?

Thấy anh lặng thinh trong lòng cậu không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn lạnh lùng đi qua khỏi anh ôm theo laptop vào phòng ngủ. 

Anh không biết làm gì đành ngồi trên sofa ngẩn người, đến lúc điện thoại anh báo tin nhắn mới anh mới nhớ ra cái ảnh đại diện Wechat của mình vẫn chưa tháo xuống, anh vừa vò đầu  vừa than thở vừa gỡ cái ảnh xấu xí đó xuống: "Ôi trời, sao mà con khổ quá vậy trời" 

Anh mở album ảnh ra định đổi lại cái ảnh cũ nhưng lại thấy trong album có cái ảnh có bóng lưng của cậu, cậu mặc sơ mi trắng của anh đứng ở ban công, bầu trời lại có những ngôi sao lấp lánh,  thân hình cậu mảnh khảnh, da trắng nõn nhìn rất quyến rũ cộng thêm bầu trời đầy sao vô cũng lãng mạn.

Bức ảnh này đã được anh chụp cách đây không lâu( cảnh này ở chương đầu nè), liền nãy ra ý định đó chính là up cái ảnh đó của cậu làm ảnh đại diện

Nhấn lưu xong anh liền vui vẻ ngâm nga mấy câu hát, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cậu nghe điện thoại có thông báo mới liền mở ra xem đập vào mắt cậu là cái bóng lưng nhìn thế nào cũng biết đó chính là mình, trong liền cảm thấy anh điên rồi, chính là điên thì mới lấy ảnh cậu làm ảnh đại diện của Wechat  của anh chứ.

Không phụ lòng của anh có rất nhiều bạn bè sau khi thấy được cái ảnh đại diện của anh mới cập nhật lên liền ùn ùn vào nhắn tin hỏi thăm có phải là đang khoe ân ái hay không? Dù sao anh cũng không có công khai với mọi người về cái việc là anh đã kết hôn cũng chỉ có đám bạn thân trong group cũng mới biết được thông tin này cách đây không lâu thôi.

Anh lại lục trong album ảnh của mình được một tấm ảnh cậu cùng anh chụp chung ở Tiêu gia up lên với dòng cap đơn giản nhưng chính thức công bố với thiên hạ là anh đã có chủ " gia đình của tôi"

Trong ảnh anh đứng cạnh cậu, tay nắm chặt lấy nhau nở nụ cười vô cùng hạnh phúc khiến người khác ganh tị. Sau khi up xong tấm ảnh đó anh liền cảm thấy bản thân mình vô cùng hạnh phúc đi, không ngờ up một tấm ảnh thôi mà có thể khiến tâm tình anh trở nên vui vẻ như thế.
Mọi người cũng lần lượt vào xem và bình luận, đa số là tỏ ra ngạc nhiên, rồi còn lại là nhũng câu chúc mừng.

Vô số bình luận của bạn bè và đối tác đã gởi lời chúc mừng đến anh, anh cười đến không thể ngậm được miệng thả tim cho các bình luận xem như đáp lại họ. 

Cậu ở trong phòng cũng nhìn thấy tấm ảnh anh up lên, cậu khẽ mỉm cười ánh mắt cũng mang theo sự hạnh phúc nhỏ giọng mắng anh:"Đồ trẻ con..." 

Một ngày cứ thế trôi qua êm đềm không có cãi nhau cũng không có mâu thuẫn chỉ là an tĩnh ở cạnh nhau ở những cặp vợ chồng bình thường khác, nhưng nói không cãi nhau cũng là không phải đi dù sao lúc sáng cũng đã cãi nhau om sòm rồi còn gì

Buổi tối cậu vừa leo lên giường điện thoại liền reo lên, cậu nhìn qua là Giang mẫn gọi cho cậu, có lẽ là chuyện lúc sáng Giang Mẫn lo lắng cho cậu nên mới gọi, cậu ấn nút nghe: "Giang Mẫn có chuyện gì sao?" 

Anh vừa tắm ra đã nghe thấy cậu nói chuyện với người phụ nữ lúc sáng liền có chút không vui nhíu mày đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu ghé sát tai vào điện thoại để nghe xem hai người nói gì.

Giọng Giang Mẫn có chút run nói: "Nhất Bác, cậu ... cậu lấy chồng rồi hả?" 


Cậu chưa kịp trả lời thì Tiêu Chiến đã giật lấy điện thoại mở loa ngoài rồi nói dõng dạc: "Đúng vậy, tôi là chồng của Vương Nhất Bác đây" 

Giang Mẫn có chút giật mình khi người trả lời câu hỏi của mình ấy vậy mà lại là chông của Nhất Bác, cô có chút bối rối: "Chuyện lúc sáng thành thật xin lỗi anh, có vẻ đã gây hiểu làm giữa anh và Nhất Bác rồi" 

Cậu nhíu mày giật lại cái điện thoại trên tay anh, điềm đạm nói: "Không sao, cô không bị ảnh hưởng là được mà" 

Giang Mẫn vốn định gọi cho cậu lúc trưa rồi nhưng lại sọ gây thêm hiểu lầm nên tới giờ mới dám gọi cho cậu để hỏi thăm. Nghe cậu nói vậy cô cũng thở phài nhẹ nhõm

"Tôi không sao, vị tiên sinh này tôi thành thật xin lỗi anh nhiều" 

Cậu đưa mắt nhìn anh ý bảo anh mau trả lời, anh có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải trả lời: "Không sao mà, chúng tôi đã hóa giải hiểu lầm rồi" 

Cậu nhìn anh chằm chằm cảnh cáo anh đừng ăn nói linh tinh xong liền lên tiếng nói: "Không có việc gì đâu, cũng khuya rồi cô nghỉ ngơi sớm đi" 

Nói xong liền tắt máy, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh đừng có mà trưng cái bộ mặt khó ưa đó" 

Tiêu Chiến ôm lấy cánh tay của cậu bắt đầu ăn vạ: "Không thích, sau này em không được ở gần người khác giới... à không phải là tránh xa hết mọi người ra càng xa càng tốt, đừng có lại gần bọn họ" 

Nhất Bác nhíu mày nhìn cái đầu của anh ở trước ngực mình không ngừng làm nũng dứt khoát lấy tay đẩy ra, nhăn mày nói: "Cút sang một bên đi, anh là con nít hay gì vậy?" 

Anh ngẫng đầu lên nhìn cậu vẻ mặt vô cùng ủy khuất giống như tổn thương trầm trọng nói: "Em đang mắng anh à?" 

Cậu đạp cho anh một phát rồi nói: "Em không những mắng anh mà còn đánh anh nữa đấy" 

Cậu không dùng lực nhiều nên anh cũng không có cảm giác đau chỉ muốn ăn vạ cậu thêm một chút nữa nên liền ôm chân mình la lên: "Ây da, gãy chân anh rồi" 


Cậu cảm thấy hình như anh thèm đòn hay gì, liền lấy cái gối đập vào anh, lạnh lùng cảnh cáo: "Anh có tin là lát nữa em bẻ luôn cái chân anh thật luôn không?" 

Anh đang giãy đành đạch ăn vạ  nghe cậu nói vậy liền nhẹ nhàng đặt cái gối cậu đang cầm xuống rồi nhăn răng ra cười: "Không muốn, muốn lành lặn cơ hì hì" 

Cậu lại bị anh chọc muốn tức lắm rồi, nhưng mà khi thấy anh làm trò hề như vậy cũng không khỏi bậc cười. Nhưng mà cậu cố dằn xuống chỉ hơi mím môi rồi nói: "Được rồi, đi ngủ sớm thôi" 

Anh gật đầu lia lịa nói: "Đi ngủ thôi, em mau nằm xuống đi để anh tắt đèn lấy nước vào sẳn cho em nhé" 

Cậu lại nhíu mày nhìn anh: " Lấy nước làm gì chứ?" 

Anh cười cười gãi đầu: "Em không phải khuya hay khát nước cần đi ra ngoài uống sao? Bây giờ mang thai rồi đi lại cũng phải cẩn thận, mỗi lần em đi uống nước đều không chịu mở đèn sáng rất nguy hiểm vì thế nên anh đem sẳn nước vào cho em để khuya em khát thì lấy mà uống không cần phải ra ngoài nữa." 

Nói xong liền đi ra ngoài lấy nước cậu nhìn theo bóng lưng của anh rời đi trên gương mặt không nhịn được mà cong khóe môi mỉm cười ấm áp, những chuyện anh làm tuy nhỏ nhặt nhưng mà cậu trong lòng vô cùng ấm áp và ngọt ngào, quả nhiên chồng cậu cũng rất là tình cảm nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info