ZingTruyen.Asia

Zsww - Tổng Tài à! Ly hôn đi

Chương 31 Miễn là em không rời xa tôi

gabong2004


Nghe thấy lời anh nói cậu liền ngạc nhiên, vậy là anh đã nhìn thất cái que thử thai của cậu sao? Cậu im lặng không có trả lời khiến anh càng sốt ruột hơn mặc kệ cậu đã cho anh một cái bạt tai anh vẫn kiên quyết nắm lấy tay cậu: "Vương Nhất Bác, mau trả lời tôi đi cái que thử thai đó là của ai vậy hả?" 

Cậu nhíu mày khó chịu với hành động của anh, cậu lạnh lùng nhìn anh trả lời: "Vậy là anh nhìn thấy cái que thử thai sau đó lại nhìn thấy Giang mẫn là anh liền khẳng định tôi và cô ấy có quan hệ bất chính với nhau sao?" 

Anh cắn răng oán giận nhìn cậu: "Chứ không lẽ tôi nghĩ nó là của em sao? Ban đầu tôi còn tưởng em bị covid nữa" 

Giọng anh nhỏ dần nhưng mà cậu vẫn nghe được anh nói gì, cậu thật sự muốn cười to, ai đó nhặt não của tên tổng tài nhà cậu mà gắn lại cho anh đi chứ cậu mệt mỏi quá rồi. Ngố đến nổi không phân biệt nổi đâu là que thử thai đâu là bộ test covid luôn thì quả nhiên là anh đúng mất não rồi. À quên anh mỗi lần về nhà là đem não kẹp vào nách rồi lấy đâu ra mà nói mấy câu có não chứ.

Cậu cho anh một ánh mắt khinh thường nói:" Anh có thấy người phụ nữ  nào mang thai 5 tháng rồi mà vẫn phải dùng que thử thai không? Động não một chút đi Tiêu thiếu" 

Mà khoan, cái này cậu nói anh mới thấy đúng nha, Giang Mẫn nhìn qua rõ ràng là đã mang thai cũng tầm 5 – 6 tháng rồi không lý nào lại phải dùng que thử thai làm gì. Tiêu Chiến bắt đầu lại rơi vào trạng thái không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Anh nhíu mày nhìn cậu: "Vậy em cùng cô gái hôm nay không có quan hệ gì hết à, nhưng rõ ràng có que thử trong nhà vệ sinh, điều này là sao? Không lẽ có trộm vào nhà dùng que thử thai bỏ vào sọt rác nhà mình sao? Có tên trộm nào mà rảnh rỗi vậy không chứ?" 

Có đó, chính là cái người đang đứng trước mặt anh chứ chẳng ai khác nữa, cậu chính là tên trộm đã dùng que thử thai đó chứ ai, thứ cậu trộm được chính là trái tim của anh đó. Cậu đẩy tay anh ra, mệt mỏi xoa xoa thái dương của mình: "Tiêu Chiến, anh nói anh vì tôi mà phát điên sao?" 

Tiêu Chiến kiên quyết gật đầu nói: "Đúng, em chính là nguyên nhân khiến anh phát điên đó." 

Cậu lạnh nhạt nhìn anh: "Lý do?" 

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu sau đó lấy hết can đảm nói: "Bởi vì anh thích em, Vương Nhất Bác em nghe cho rõ chưa? Là Tiêu Chiến anh thích em, em tuyệt đối không được rời khỏi anh" 

Nhất Bác bất ngờ khi anh nói mấy câu đó, cậu không nghe lầm đấy chứ? Anh nói anh thích cậu? anh là đang đùa cậu sao? Cậu nghi hoặc nhìn anh hỏi: "Tiêu Chiến, anh vẫn còn đang tỉnh táo chứ hả?" 

Tiêu Chiến chợt đến gần và ôm chầm lấy cậu, lớn tiếng nói: "Vương Nhất Bác, em đừng rời xa anh được không?" 

Nhất Bác ngây người ra, anh đang trêu đùa cậu sao? 

Cậu đẩy anh ra, ánh mắt khó tin hỏi anh: "Tiêu Chiến à, anh có biết bản thân mình đang nói cái gì không?"

Anh thực sự không còn kiềm chế được bản thân của mình nữa ngồi thụp xuống đất, nước mắt liền bắt đầu rơi xuống. 

"Vương Nhất Bác, dù cho em có cùng người phụ nữ khác có con cũng được, miễn là em không rời xa anh." 

Nhất Bác đột nhiên thấy anh cứ như đứa trẻ khóa òa lên liền luống cuống tay chân, không biết làm thế nào bây giờ: "Này Tiêu Chiến anh đừng có trẻ con như vậy nữa có được không?"

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn cậu, vẻ mặt thương tâm vô cùng nhưng mà cậu lại thấy bẩn vô cùng, nước mắt nước mũi tèm lem hết cả nhìn anh chẳng khác nào đứa con nít cả. Cậu nhăn mặt nhìn anh, anh giờ đây chẳng còn quan tâm đến hình tượng của mình chút nào, chắc hình tượng của anh bị lót mông ngồi rồi nên mới có thể làm ra cái hành động vô cùng ba chấm như vậy. Anh thút thít nhìn cậu nói: "Vương Nhất bác, nếu có thể anh nguyện ý làm đứa con nít 3 tuổi tin que thử thai đó là của em, là em mang thai chứ không phải người phụ nữ nào khác cả." 

Cậu thật sự không còn từ nào có thể hình dung anh bây giờ nữa, cậu vỗ trán mình một cái  rồi thở dài nói: "Tiêu Chiến, anh bình tĩnh chút đi, bây giờ trông anh rất thảm, đi vào rửa mặt trước đi rồi chúng ta sẽ cùng nói chuyện sau" 

Anh dùng tay áo của mình lau mặt, khịt khịt mũi nói: "Không cần, anh không trông chừng em cẩn thận thì nhất định em sẽ bỏ trốn" 

Tiêu Chiến không lau thì thôi mà lau xong cái mặt của anh quằn quện chẳng  khác gì con mèo chơi dơ cả, cậu bắt đầu cảm thấy thái dương của mình co rút rồi, ai đó tới giải cứu cậu đi có được không? Hãy giải cứu Vương Nhất Bác cậu đi nào. 

Cậu thở dài nói với anh: "Tôi hứa sẽ không đi đâu, anh vào trong rửa mặt thay quần áo đi, tôi sẽ chờ anh ngoài này. Chúng ta cũng cùng nói chuyện cho rõ ràng." 

Tiêu Chiến vẫn ngồi dưới đất, mặt mũi cúi gầm xuống sàn nhà y như mấy đứa nhỏ giận dỗi vậy mặc cậu nói gì anh vẫn ngồi lỳ một chỗ không có nhúc nhích. Nhất Bác trong thấy anh vẫn ngồi không nghe lời cậu nói liền tức giận nói: "Tiêu Chiến, bây giờ là anh đang muốn cái gì đây hả?" 

Anh ngước mắt lên nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng ủy khuất nói: "Em là cái người lừa gạt, anh không thể tin em" 

Cậu tức giận trừng mắt nhìn anh: "Vậy bây giờ anh muốn cái gì đây? Tôi đã nói không đi rồi sao anh vẫn cứ ngồi lì một chỗ vậy chứ? Không lẽ anh muốn tôi đưa anh vào nhà vệ sinh rồi cùng thay đồ với anh rồi canh anh luôn hay sao?" 

Tiêu Chiến mím môi nhìn cậu: "Có thể được sao?" 

Nhất Bác muốn ngất xỉu tại chỗ luôn rồi, cái tên này vậy mà lại biết đường ngốc đúng chỗ dễ sợ, cậu liếc xéo anh nói: "Cút vào trong mà thay đồ đi, nếu anh mà còn ngồi lầm lì ở đó thì tôi cũng mặc kệ anh" 

Nghe cậu nói xong, Tiêu Chiến lập tức ngồi dậy đi tới lấy đại một bộ quần áo sau đó chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt thay đồ, ngay cả cái cửa anh cũng không đóng cứ lâu lâu lại nhìn Nhất Bác khiến cậu vô cùng đau đầu. Đây rõ ràng là Tiêu 3 tuổi chứ 30 tuổi đâu chứ? Điên hết rồi, loạn hết cả rồi mà. 

Tiêu Chiến thay quần áo xong đi ra lại nhìn cậu, cậu nhìn anh thế là 4 mắt nhìn nhau mà chẳng biết nên nói với nhau câu gì, cuối cùng Nhất Bác vẫn là lên tiếng trước: "Tiêu Chiến, anh thích tôi thật sao?" 

Anh gật đầu chân thành nhìn cậu nói: "Đúng, anh là rất thích em" 

Nhất Bác nghi hoặc nhìn anh nói tiếp:" Từ bao giờ vậy?" 

Anh gãi đầu của mình nhìn cậu vô tội nói: "Anh cũng không biết nữa, nhưng anh không muốn em xa rời anh" 

Nhất Bác thở dài nhìn Tiêu Chiến: "Mà trong hợp đồng chúng ta có nói rõ, cả hai không thể được phát sinh tình cảm mà" 

Anh chen ngang câu nói của cậu: "Kệ nó đi, hợp đồng đó không có ý nghĩa gì nữa" 

Cậu im lặng nhìn anh một lúc rồi chậm rãi nói  tiếp: "Vậy anh có bao giờ nghĩ là lỡ tôi không có thích anh thì sao? Anh vẫn sẽ chấp nhận sao?" 

Tiêu Chiến im lặng nhìn sàn nhà, ép buộc một người không yêu mình ở bên cạnh mình đó là một điều vô lý, một cái kết không mĩ mãn. Nhưng anh mặc kệ bởi vì anh thật sự cần cậu, anh ngước mắt lên nhìn cậu: "Anh sẽ làm cho em yêu anh, dù chờ đến bao lâu cũng được miễn là em không rời xa anh là được" 

Hiện tại trong lòng của Nhất Bác dâng lên một cỗ ấm áp, thật không ngờ cũng có ngày anh nói anh thích cậu, tuy có chút dao động trong lòng nhưng mà cậu vẫn không thể hiện ra ngoài, lạnh nhạt nói: "Nếu tôi rời đi anh cũng không thể cản tôi được..." 

Tiêu Chiến ủy khuất sắp khóc đến nơi nhìn cậu: "Vậy em đi đâu, anh sẽ theo em tới đó" 

Thôi bỏ qua vấn đề này đi, cậu định trêu anh một chút ai mà ngờ anh cũng có lúc mít ướt như thế chứ, mới nói có một câu mà đã sắp khóc đến nơi. Nhất Bác nhìn ra ngoài phòng khách tránh né anh mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Que thử thai đó, anh đã nhìn thấy nó từ tối hôm trước phải không?" 

Tiêu Chiến thành thật gật đầu, nói: "Là anh vô tình nhìn thấy" 

Nhất Bác thở dài quay đầu lại nhìn anh: "Nếu tôi nói nó là của tôi thì anh có tin hay không?" 

Tiêu Chiến vỗn dĩ đang buồn bã nghe cậu nói vậy mắt liền trợn tròn kinh ngạc nhìn cậu: "Thật là của em sao?" 

Nhất Bác gật đầu, cúi người xuống lấy ra một tập hồ sơ đưa cho anh: "Thật, tôi đã đi khám rồi, xác thực là 100%" 

Tiêu Chiến há hốc mồm nhìn cậu: "Không thể nào, em là con trai cơ mà" 


Nhất Bác mỉm cười trả lời câu hỏi của anh:" Tôi cũng giống anh vậy đó, cũng không tin được chuyện này nhưng mà nó lại là sự thật" 

Tiêu Chiến cầm tập hồ sơ trong tay run run mở ra coi, trong đó có tờ giấy xét nghiệm và một vài cái biên lai kèm theo một cái tấm ảnh siêu âm mini nhỏ xíu đen trắng kẹp trên đó. Anh nhìn giấy xét nghiệm của cậu rồi lại nhìn cậu, nhìn vài lần cuối cùng anh cũng xác nhận chuyện này là thật, anh run run cẩn thận đưa tay chỉ vào bụng cậu: "Em ... em quả thật là đang mang thai sao?" 

Nhất Bác đánh vào cái tay đang chỉ vào bụng mình của anh một cái, ghét bỏ nói: "Tới nước này rồi, không lẽ tôi còn đi đùa với anh sao?"

Tiêu Chiến ngồi luôn xuống nền nhà, mặc kệ chuyện gì đang xảy ra vò đầu bứt tai của mình suy ngẫm chuyện đời, đợi một lúc vẫn không thấy tiếng cậu liền mất kiên nhẫn ném cái gối vào người anh nói:"Tiêu Chiến, anh đừng có làm ra vẻ mặt như gặp quái vật đó nữa, hãy coi như nãy giờ anh chưa biết gì đi"

Anh bị cậu ném cái gôi cũng không tức giận mà ngược lại còn ngây ngốc nhìn cậu:"Đứa bé, đứa bé là của anh sao?"

Thiệt là cậu tức đến xì khói luôn ấy chứ, cậu cúi xuống nhặt chiếc dép phi thẳng vào mặt anh rồi nói:"Ôi trời, chẳng lẻ anh nghĩ tôi tự làm bản thân mình mang thai sao? Anh là đang giả ngốc hay là ngốc thật vậy hả?"

Anh cũng không màng chiếc dép của cậu rớt vào mặt của mình, anh cười ngây ngốc nhìn cậu:"Hahahaha"

Cậu nhíu mày nhìn anh, đây là anh phát điên rồi có đúng hay không? Cậu chưa kịp nói thêm tiếng nào liền bị anh lao tới đè lên giường cười vui tới nổi không thấy tổ quốc:"Hahaha là anh đã được làm cha rồi"

Cậu bị hắn đè xuống giường khó khăn ở dưới người anh vùng vẫy:"Còn tôi và con anh hiện giờ sắp chầu Diêm vương rồi nè"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia