ZingTruyen.Info

Zsww - Tổng Tài à! Ly hôn đi

Chương 24 Âm mưu của vợ chồng Vương gia

gabong2004


Buổi sáng cậu mơ màng thức dậy, nhớ lại đêm qua nằm mơ thấy khoảng thời gian cậu mới gặp anh không khỏi bật cười. Ba năm trước cậu ngơ ngơ như vậy liền cũng anh ký hợp đồng hôn nhân, vì không có hộ khẩu nên anh đã dùng một số tiền lớn để làm hộ khẩu và một số giấy tờ có liên quan sau hơn một tuần cậu với anh mới có thể đăng ký kết hôn. Cậu đang mơ màng suy nghĩ vu vơ liền giật mình bị anh ôm lấy, xong thoải mái dụi dụi mặt vào cái cổ của cậu nói mơ 

"Hummm... ăn đùi gà" 

Cậu đang định nổi giận với anh thì nghe được anh nói mớ muốn ăn đùi gà không nhịn được mà muốn cười ra tiếng với anh mất. 

Cậu vỗ vỗ cái tay đang ôm lấy eo mình cười nói: " Tiêu thiếu, tôi không phải cái đùi gà lớn đâu đừng có ôm cứng ngắt như vậy chứ" 

Anh cũng không thèm tỉnh giấc cứ như vậy mà ôm cậu ngủ ngon lành, cậu thì bất lực nhìn anh kề mặt vào cổ mình mà say giấc nồng. Cậu đành phải ra chiêu mạnh hơn đánh thức anh dậy, cái này cậu cũng không có muốn đâu là tại anh kiếm chuyện với cậu trước thôi, kêu mãi không dậy thì buộc phải dùng biện pháp mạnh mới được

Nghĩ xong cậu liền trực tiếp tát vào mặt anh vài cái đầy yêu thương triều mến gọi anh từ trong bàn cờ của Chu Công dậy: "Tiêu Chiến dậy đi con heo lười này" 

Tiêu Chiến đang ăn đùi gà đánh cờ cùng Chu Công bị tát đau đến tỉnh cả giấc, oán giận ôm mặt bị đánh đau trừng mắt nhìn cậu: "Vương Nhất Bác, em nhẹ tay một chút không được sao?" 

Cậu bước xuống giường cầm điện thoại lên xem mấy giờ, vừa hay đúng 6g sáng không có muộn lắm. 

Cậu lại bỏ điện thoại lên tủ sau đó nhàn nhạt liếc anh một cái rồi nói: "Tôi đã cố  nhẹ tay với anh rồi, là tại anh ngủ như con heo gọi mãi không dậy nên tôi mới dùng biện pháp mạnh chút. Đừng có trách tôi chứ, mau dậy chuẩn bị đi làm" 

Nói xong cậu liền đi xuống làm bữa sáng và ủi quần áo cho anh, còn anh ở trên phòng cũng không thể làm gì khác đành mặt mày nhăn nhó khó chịu vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.

Sau khi xong Tiêu Chiến liền định đi ra ngoài như chợt nhớ  tới cái que hai vạch kia anh liền vội vàng đi lượm lại đem bỏ vào sọt rác trong nhà vệ sinh xem như chưa có chuyện gì xảy ra rồi tỉnh bơ bước ra khỏi phòng ngủ.

Cậu và anh vẫn như mọi ngày ăn uống xong mạnh ai nấy làm việc của người đó, đợi anh đi làm xong thì cậu lại bắt đầu dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, đến lúc cậu vào nhà vệ sinh thì chợt đứng hình. Cậu nhớ hôm qua sau khi thử cái que lên hai vạch liền bỏ vào sọt rác cũng chưa đem rác đi đổ liền vội vàng mở sọt rác ra kiểm tra que thử vẫn nằm trong đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm vội túm lấy túi rác đem ra ngoài vứt đi. Sau khi vào nhà cậu lại lấy laptop ra xem bình luận của độc giả, có rất nhiều người đọc truyện của cậu, bảng xếp hạng lần nào cũng có tên của cậu, không hạng nhất thì cũng hạng hai. 

Cậu lướt xuống xem mọi người bình luận gì


[• Hoa rơi đầu đường: u là trời, Tiêu thiếu anh thiếu nghị lực quá rồi nha
• Tiêu thiếu não ngắn: Tác giả ơi, cậu đừng cho Tiêu thiếu tấu hài nữa có được hay không? Mị cười muốn nội thương luôn rồi ...
• ở đâu có biến ở đó có mị: ủa ủa, Tiêu thiếu không tấu hài một ngày sẽ có bão sao? Tiêu thiếu anh thê thảm quá rồi ...
• hủ not hũ: ơ ơ  Tác giả đừng có mà cắt ngang ngược như vậy chứ
• ...........
Vô số bình luận hiện ra trước mắt cậu, cậu lướt xuống thả like từng cái một sau đó viết tiếp một cái bình luận
• Bác Bác: ai muốn Tiêu thiếu tấu hài tiếp thì mau giơ tay lên nào ...] 

Sau khi bình luận của cậu vừa lên đã có rất nhiều người vào trả lời bình luận của cậu cũng nhanh chóng cán mốc 300 đa số đều thả icon giơ tay. Cậu cười vui vẻ nhấn vào trang cá nhân của mình đem bản thảo trong laptop up lên, sau đó cài giờ cho vài chương mới xong xuôi liền đóng laptop lại nghỉ ngơi một lúc.

Cậu cảm thấy dạo này bản thân của cậu càng lúc càng suy yếu, có khi ngủ gần như cả ngày vẫn không thấy đủ, buổi sáng cũng có khi thấy buồn nôn nhưng cũng không đến nổi tệ vì vậy cậu cũng không để ý lắm. Nhưng cậu vô tình lướt web thấy một bài nói về vấn đề mang thai cậu liền đứng hình khi đọc được vài triệu chứng mang thai mà bản thân cậu cũng có, vì thế cậu làm liều đi ra tiệm thuốc tây mua một cái que thử  về test xem thế nào, không ngờ kết quả lại hai vạch thật. Cậu khác sốc khi nhìn thấy que thử lên hai vạch đậm như vậy, cậu cũng nghi ngờ que thử có vấn đề nhưng mà chính cậu đi khám có kết quả thì làm sao mà sai được chứ. 

Thời hạn kết thúc hợp đồng cũng sắp đến rồi ấy vậy mà đứa trẻ này lại đến, có thể ông trời thương hại cậu đi, vì thấy cậu tội nghiệp nên liền đưa đến cho cậu một đứa bé. Nghĩ như vậy cậu liền không cảm thấy buồn nữa, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ khi bé con đến với mình. Trong tim cậu đã hình thành tình yêu đối với sinh linh bé nhỏ này. 

Trong khi cậu sầu não về vấn đề bé con thì ở thành phố H cách thành phố A muôn trùng xa xôi vợ chồng Vương gia lại nhàn hạ ăn bánh uống trà, Vương Nhất Thiên buông tờ báo trên tay xuống nhìn vợ của mình: "Kiều Yến, em thấy chuyện của Tiểu Bác sẽ diễn ra đúng như kế hoạch không?" 

Thẩm Kiều Yến vừa ăn trái cây vừa nói: " Anh cứ yên tâm đi, nó chạy không thoát được đâu" 

" Kiều Yến, chúng ta làm vậy có quá đáng với Tiểu Bác quá hay không?" 

Kiều Yến dùng khăn giấy lau tay xong nhướng mày nhìn chồng mình nói: "Quá đáng? Ý anh là việc đưa nó tới thành phố A hay là bản hợp đồng hôn nhân của nó với Tiêu Chiến?" 

Vương Nhất Thiên trong lòng cảm thấy có lỗi với đứa con trai của mình vô cùng, nhưng mà vì cậu xứng đáng nhận những điều này nha. Tính khí cậu từ nhỏ đã bị chiều hư hở chút là quậy sương sương muốn long trời lỡ đất, tới lúc biết mình có hôn ước liền xách đồ đi bụi khỏi quậy nữa. 

Chủ tịch Vương thở dài nói: "Dù sao thằng bé còn nhỏ không nên mạnh tay như vậy" 

Kiều Yến cười to nhìn ông chồng của mình đang cảm thấy tội lỗi: " Nè nè, anh nhớ lại cho kỹ đi nha lúc trước anh đâu có nói mấy câu này, bây giờ cảm thấy hối hận sao? Anh thử để cho Tiểu Bác biết mấy chuyện này xem nó có quậy banh cái nóc Vương gia này hay không?" 

Tính nết cậu như thế nào đương nhiên người làm cha mẹ như ông bà đều hiểu rõ nhất mà, lỡ mà làm không êm chắc có nước khỏi ló mặt ra đường luôn quá, với lại Vương gia lại còn Vương Hạo Nghiêm – ông nội của cậu, động tới cậu thì sẽ bị ông cụ gõ gậy lên đầu cho móp sọ hết đó.

Ba Vương nghĩ đến chuyện đó thôi đã đổ mồ hôi hột rồi, có chết cũng không được hối hận vì những chuyện đã làm ra nếu không mềm lòng thì sẽ bị mềm mình. 

Chủ tịch Vương uống một ngụm cà phê sau đó nói: "Cái vụ hợp đồng em làm êm chưa vậy? lỡ nó phát hiện ra thì sao?" 

Vương phu nhân nhìn ông chồng của mình nhút nhát khi nhắc đến cậu và Vương lão gia mà lãng sang chuyện khác, cười cười nói: " Anh yên tâm đi, nó ký có 3 năm thôi còn tôi thêm hai số không nữa có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu. Đợi đến lúc nó phát hiện được cái hợp đồng đó bị sửa thì cũng không biết ai làm, tới đó cứ đẩy cho Tiêu Chiến ra lãnh tội là được rồi." 

Nhất Thiên nhớ tới bẻ mặt của anh ở bữa tiệc sinh thần của Tiêu Lão gia liền lắc đầu nói: "Tiêu Chiến nó số khổ rồi" 

Anh không đứng đầu mũi tàu lãnh đạn thì còn ai vào đây nữa, anh đúng là thích hợp chịu trận nha. Đợi đến lúc cậu phát hiện ra cũng sẽ không nghĩ được ai làm chuyện đó ngoài anh, hai vợ chồng Vương gia đương nhiên thoát nạn được rồi. 

Nhưng mà có một chuyện khiến hai vợ chồng Vương gia không ngờ đến, phải đợi hơn hai tháng sau khi mà cậu biết không còn đường lui nữa thì cũng là lúc cậu quậy banh nóc vương gia, bão tố ập tới với hai vợ chồng Vương gia một cách không ngờ.

Nhưng đó là chuyện của hai tháng sau còn bây giờ hai người rất thong thả ăn bánh uống trà, dự định tội cứ đổ lên đâu Tiêu Chiến, mọi việc đã có anh đứng mũi chịu sào rồi, yên tâm mà ăn ngon ngủ yên chăn êm nệm ấm.

Tiêu Chiến nào biết bản thân được gia đình Vương gia đem ra lãnh đạn chứ, cứ ngồi trong phòng làm viếc hắt xì mãi suýt tưởng mình dính covid luôn rồi, anh vừa lau mũi vừa than: "Hắt xì ... hắt xì ... trời ơi con khổ quá mà" 

Đám bạn của anh ở ngoài làm việc không lo lại bắt đầu lo tám chuyện, Phồn Tinh nhỏ giọng: "Chiến ca hình như không khỏe thì phải, nãy giờ cứ hắt xì mãi" 

Vu Bân bận nhập số liệu cũng không quên góp vui: " Hai vạch hôm qua có khi nào cậu ta bị dính covid không vậy ta?" 

Trác Thành lấy tập tài liệu trên bàn vỗ vào gáy của Vu Bân một cái rồi nói: " Tào lao, cậu mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ hai vạch đó là que thử thai hay là bộ test covid đi chứ, không biết thì lên chị Baidu tìm hiểu thêm thông tin đi" 

Vu Bân bị đập choáng váng suýt thì cắm mặt vào bàn phím, oán hận nhìn Trác Thành: "Cậu bớt có đập vào đầu tớ đi, lỡ não tớ có vấn đề  gì cậu lo cho tớ cả đời được không?" 

Hải Khoan cười cười đưa tài liệu cho Phồn Tinh rồi quay sang nói với Vu Bân: " Quan trọng là cậu có dám để Trác Thành nuôi cậu không kìa" 

Vu Bân bĩu môi nhìn Trác Thành từ đầu đến chân xong liền nói: "Thôi đi, sống với loại người keo kiệt bủn xỉn như cậu ta chắc tớ điên sớm quá" 

Trác Thành thô bạo kẹp cổ Vu Bân nói: "Cậu nói ai keo kiệt bủn xỉn hả? Hôm qua tớ mới cho cậu mặt nạ đắp cho đẹp da bây giờ lại nói tơ vậy sao? Tình anh em chúng ta chắc có bền lâu" 

Vu Bân bị kẹp suýt thì thăng thiên, vội vàng đẩy tay Trác Thành ra khỏi cổ mình: "Khụ Khụ Uông Trác Thành, cậu bị điên rồi à, cậu bóp chết tớ rối có đền lại được không?" 

Trác Thành nhường mày nhìn Vu Bân: "Có gì đâu, nói mẹ cậu đẻ thêm đứa khác là được chứ gì?" 

Vu Bân tức đến đỏ cả mặt, chỉ tay vào mặt Trác Thành nói: " Cậu được lắm, để tớ xem ai đui mù mà yêu phải cậu" 

Trác Thành cười cợt nói: "Có đui có mù cũng không phải là cậu đâu, khỏi cần cậu lo" 

Vu Bân trừng mắt nhìn Trác Thành đang cợt nhã  trước mặt mình: "Đương nhiên tớ đâu có đui mù... mà khoan Uông Trác Thành cậu có ý gì" 

Sau đó chính là một màn ồn ào cả lên, nhưng cũng may là giờ nghỉ trưa nếu không anh sẽ ra ngoài hốt hết cả đám vào văn phòng mà nghe anh chửi  nữa rồi.

... Quý vị đọc truyện của tui có được không, thả cho tui một sao nhé, động viên tinh thần viết lách của tui nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info