ZingTruyen.Com

Zsww - Tổng Tài à! Ly hôn đi

Chương 15 Tôi nhất định phải ly hôn với anh

gabong2004


Ba mẹ cậu nói chuyện với Tiêu gia xong thì cũng chịu nhường một bước để cậu lại tiếp tục ở thành phố A còn cả hai trong đêm bay về thành phố H. 

Sau khi từ Tiêu gia quay trở về nhà Nhất Bác đã vô cùng tức giận, vừa vào cửa đã tháo giày ra chọi vào người Tiêu Chiến. Anh đang đóng cửa chưa kịp làm gì đã lĩnh ngay một chiếc giày vào người, vội vàng chụp lấy oán trách Nhất Bác: " Này Vương Nhất Bác, em bị điên rồi sao?" 

Nhất Bác tháo luôn chiếc giày còn lại mạnh mẽ ném luôn vào người Tiêu Chiến, ánh mắt rực lửa: " Phải rồi, tôi bị điên rồi đó. Tiêu Chiến anh đã biết rõ thân phận của tôi mà còn dám mời ba mẹ tôi lên Tiêu gia làm khách, có phải anh chán sống rồi hay không?" 

Tiêu Chiến không kịp né chiếc giày thứ hai của cậu, may là trúng vai nếu không e là trúng mặt khó coi rồi. Tiêu Chiến cúi xuống nhặt chiếc giày cậu ném trên đất bỏ vào tủ giày, mặt thản nhiên nói: " Ai mượn em đòi ly hôn làm chi? Với lại tôi cũng không ngờ em là người có hôn ước với tôi" 

Nhất Bác chống tay lên hông, vô cùng ngang ngược nói với Tiêu Chiến: " Ly hôn chính là ly hôn, chúng ta sắp hết hạn hợp đồng rồi không ly hôn cũng không được." 

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu nói: "  Em nằm mơ đi" 

Nhất Bác tức giận nhìn Tiêu Chiến đang đi đến bên cạnh mình, sau đó ngồi xuống sofa thản nhiên vô cùng. Nhất Bác tức giận đạp cho anh một cái rồi nói: " Anh mới là người nằm mơ đó, Tiêu Chiến tôi đây nhất định sẽ ly hôn với anh." 

Nói xong thì hậm hực đi vào phòng ngủ, Tiêu Chiến bị đạp đau quá ôm chân xấu số của mình, thấy cậu đi vào phòng thì vội vàng đuổi theo nào ngờ cậu lại thô bạo đóng cửa xém nữa anh bị cánh cửa kia đập vào mặt.

 Anh ở ngoài gõ cửa gọi cậu: "  Này, Vương Nhất Bác em mau mở cửa cho tôi. Tôi còn chưa nói chuyện với em xong mà, mau mở cửa ra em có nghe tôi nói gì không?" 

Nhất Bác tức giận mở của ra, Tiêu Chiến thì đang ra sức đập thì bị hụt tay té nhào vào trong phòng. Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến té không hề thương tiếc mà lại buông lời châm chọc: " Tiêu thiếu, anh không cần hành lễ long trọng vậy đâu, tôi nhận không có nổi" 

Tiêu Chiến suýt thì té dập mặt, lồm cồm bò dậy tức giận nói: " Vương Nhất Bác, em là cố ý đúng không?" 

Cậu tựa lưng vào cửa, khoanh tay vênh mặt lên với anh nói: " Chính là cố ý đó, rồi thì làm sao nào?" 

Nhất Bác quả nhiên là khắc tinh của Tiêu Chiến mà, ngày nào cũng cãi nhau cũng kiếm chuyện gây gỗ với anh cả. Tiêu Chiến chỉ tay vào mặt của Nhất Bác tức giận nói không nên lời cuối cùng nắm chặt tay lại, cắn răng nói: " Được, Vương Nhất Bác em được lắm ..." 

Nói xong liền đi vào phòng không thèm quay đầu lại nhìn cậu lần nào nữa, cậu cũng chẳng thèm quan tâm đến anh vấn đề là làm sao để nhanh chóng ly hôn với cái tên thần kinh có vấn đề này.
Chuyện rắc rối bây giờ là ba mẹ cậu đã biết chuyện cậu đang ở đây và còn là đã kết hôn với anh. Nhất Bác cũng không thể nói với ba mẹ của mình là cậu với anh chỉ là quan hệ hợp đồng hôn nhân chứ không hề có tình cảm thật sự với nhau. 

Mà nếu ba mẹ cậu mà biết chắc chắn cậu sẽ bị mắng té tát, bây giờ chuyện cậu nên làm là trấn an ba mẹ trước, sau đó nói với họ là cậu với anh không hợp nên ly hôn. Ba mẹ cậu rất thương yêu cậu chắc cũng không đến nỗi ép cậu tới cùng đâu, nghỉ như vậy tự nhiên lòng cậu cũng nhẹ đi. Vấn đề duy nhất là cùng với tên chồng hờ não ngắn này nhanh chóng ly hôn trước đã rồi mọi chuyện tính sau.

Nhưng mà điều cậu không bao giờ ngờ được là dù cậu có tính toán kỹ lưỡng đến đâu cũng không qua được tốc độ làm việc của ba mẹ cậu, đợi đến lúc cậu phát hiện được thì nước đã dâng lên đến tận đầu cậu rồi, nước tới chân người ta mới nhảy chứ nước ngập đầu rồi biết lui đường nào? Nhưng mà đó là chuyện của hai tháng sau, còn giờ thì cậu vẫn yên tâm lên giường nằm ngủ, nếu còn thức e rằng cậu sẽ đè anh ra bóp cổ cho tới chết quá. 

Sau khi tắm rửa xong cậu liền lên giường nằm quay lưng lại với Tiêu Chiến, anh thấy cậu đưa lưng về phía mình cũng không thèm quan tâm đưa lưng luôn về phía cậu. 

Bỗng dưng anh suy nghĩ gì đó liền quay lại khều khều vào lưng cậu: " Này, em ngủ rồi à." 

Cậu không thèm xoay lại nhìn anh, chỉ lạnh lùng đáp: " Ngủ rồi" 

Tiêu Chiến đá đá chân cậu, tiếp tục hỏi: "  Ngủ rồi sao còn trả lời" 

Thế là Nhất Bác bực mình quay lại đá vào chân anh một cái, nói: " Chuyện gì mau nói nhanh, tôi còn phải ngủ" 

Lực chân của cậu khá mạnh nên anh ăn một đá cũng không hề nhẹ, lúc anh đi tắm đã soi hết mấy vết bầm trên người của mình, tất cả đều nhờ ơn nhờ phước của cậu ban cho. Anh quằn quại ôm lấy chân của mình rồi oán hận nhìn cậu: " Vương Nhất Bác, cậu là cọp cái à? Hung dữ vừa vừa thôi nha" 

Anh vừa nói vừa xoa cái chân vừa mới bị đá, còn Nhất Bác liếc anh một cái sau đó lạnh nhạt nói: " Anh có tin tôi bóp chết người anh em của anh không? Để anh từ đàn ông chuyển sang đàn bà luôn không?" 

" Cái gì mà đàn ông chuyển sang đàn bà, tôi là đàn ông chân chính" 

Nhất Bác trực tiếp đá luôn Tiêu Chiến bay xuống giường, mặt vẫn không cảm xúc: " Vậy tôi cũng giới tính nam, đàn ông đấy vậy mà anh nói tôi là cọp cái não anh có vấn đề về nhận thức rồi à?" 

Tiêu Chiến hạ mông xuống sàn nhà bằng một đường cong vô cùng đẹp mắt, anh ngồi trên sàn nhà oán hận mắng cậu: " Vương Nhất Bác, em có phải có âm mưu hay không? Em định giết tôi à?" 

Nhất Bác ném cho anh cái gối vào mặt anh, ghét bỏ nói: " Tôi mà có âm mưu thì anh đã sớm ngõm củ tỏi rồi, bớt xàm đi" 

Tiêu Chiến bị ném cái gối khác bất ngờ nên không có tránh được nên cái gối chuẩn xác đáp đúng vào mặt anh. Tiêu Chiến tức giận hậm hực nói: " Được, ông đây nhường giường cho em ngủ tối nay tôi sẽ ngủ dưới đất." 

Nói xong liền ném cái gối xuống sàn rồi hậm hực nằm xuống, Nhất Bác chính là không để ý tới tên điên não ngắn này nên trực tiếp ngó lơ nằm xuống nhắm mắt ngủ. 

Tiêu Chiến nằm mãi trên sàn nhà chờ mãi không thấy Nhất Bác lên tiếng liền nhỗm đầu dậy khẽ nói: " Trời hôm nay lạnh thật" 

Đương Nhiên là lạnh thật rồi, anh ngủ sàn nhà lạnh lẽo không có chăn mền gì tất nhiên là sẽ lạnh đến ngủ không được rồi. vốn tưởng rằng kêu lạnh thì cậu sẽ rũ lòng thương mà kêu anh lên ngủ mà nào ngờ đáp lại với ước nguyện của anh là sự yên lặng không hồi kết. Tiêu Chiến chờ mãi không thấy cậu nói gì, liền bực mình nằm lại xuống sàn, miệng lẫm bẩm oán giận: " Được lắm Vương Nhất Bác, em thật là độc ác." 

Mới vừa xong câu đó, chăn ở trên giường liền bay xuống phủ trên đầu anh, trực tiếp cắt đứt sự lãi nhãi khó chịu của anh.

Còn Nhất Bác vừa mới lơ mơ ngủ liền nghe Tiêu Chiến than lạnh, trong lòng cậu có chút dao động suy nghĩ vài giây định chia cho anh ít chăn nào ngờ giây tiếp theo lại nghe anh chửi cậu độc ác. Tức cái lồng ngực quá nên cậu trực tiếp ném cái chăn xuống để chặn họng anh lại. 

Tiêu Chiến vui vẻ kéo chăn đắp lên người mãn nguyện nở nụ cười. Tiêu Chiến vui vẻ như vậy vì anh nghĩ trong lòng cậu có anh nếu không sẽ không đưa chăn cho anh đắp, vẫn là vợ của anh tốt nhất.

Sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn mà điện thoại của Tiêu Chiến réo liên hồi, anh mơ mơ màng màng mở mắt nhìn trần nhà rồi nhìn sang bên cạnh, anh quên mất hôm qua mình bị đạp rớt xuống giường nên giận dỗi ngủ ở dưới sàn rồi, vì thế khi quay sang nhìn thấy dôi dép bên cạnh anh lại giật mình. Anh vội vàng ngồi dậy không cẩn thận đập đầu vào cạnh tủ khiến đầu anh toàn sao, anh đau đớn xoa đầu: "  A đau đầu quá." 

Xong liền đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi Tiêu Chiến bỗng thấy rất đau đầu hơn nữa. Nhấn phím trả lời cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy tức giận, hét bên tai anh: " Tiêu Chiến, con làm cái gì mà giờ này mới bắt máy vậy hả?" 

Tiêu Chiến đưa cái điện thoại ra xa lỗ tai mình ra, đợi cho tiếng hét của mẹ anh nhỏ lại thì mới đưa lại gần để trả lời câu hỏi của mẹ: " Mẹ có chuyện gì sao? Con mời ngủ dậy" 

Hiểu Lam nghe anh bảo mới ngủ dậy liền tức giận mắng tiếp: " Bây giờ mấy giờ rồi mà con còn ngủ vậy chứ hả? mau đưa vợ con về nhà, mọi người đang muốn gặp thằng bé." 

Tiêu chiến nghe mẹ mình nói thì nhướng mày khó hiểu: " Mẹ à, lại có chuyện gì vậy? vợ con không thích chỗ đông người, nếu không có việc gì tốt nhất là không có trở về Tiêu gia làm gì? "

Hiểu Lam tức giận quá tiếp tục mắng: " Người làm mẹ chồng như ta muốn con dâu trở về gạp mặt một chút cũng không được hay sao?" 

Anh đứng dậy ném cái chăn với cái gối lên giường, anh nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh chắc là cậu đang ở trong đó. Tiêu Chiến cười nhạt hỏi lại: " Với thân phận là con trai Vương gia hay là người vợ không một xu dinh túi của con đây?" 

Quả thật là Hiểu Lam vì thân phận con trai Vương gia người thừa kế Kim Ưng của cậu mới có thể vui vẻ mà gọi Nhất Bác qua nhà bên ấy. nếu là trước kia chắc chắn là không để cậu vào trong mắt chứ nói gì đến chuyện gọi về Tiêu gia.

Tiêu phu nhân bị con trai hỏi có chút không biết trả lời thế nào, quả thật bà cũng vì thân phận con trai Vương gia của cậu nên mới kêu cậu về Tiêu gia để gặp gỡ vài người bạn của bà. Hiểu Lam im lặng một lúc mới lên tiếng: " Dù thân phận gì thì cũng là con dâu Tiêu gia, không có chuyện mẹ chồng bảo về mà cậu ta dám từ chối" 

Tiêu Chiến cười lạnh, quả nhiên mẹ anh vẫn hống hách như vậy, anh nói: " Mẹ à, nếu lúc trước mẹ bảo về chắc tụi con sẽ trở về nhưng bây giờ đã khác rồi. Vương Nhất Bác không phải là người đầu đường xó chợ mà mẹ kêu đến là đến về là về. Vương gia đang nhìn hành động của mẹ đấy, nếu mà chọc cho vợ con không vui liệu rằng mẹ có thoát được trách nhiệm với những chuyện mà bao năm qua mẹ đã gây khó dễ cho em ấy hay không?" 

Lúc này Hiểu Lam á khẩu, không có lý gì để cải lại cả, đành tức giận tắt máy. Anh cũng ném điện thoại lên giường xoay người đến tủ quần áo, vừa xoay qua đã thấy Nhất bác đứng dựa vào tủ nhìn anh. 

Lúc nãy cậu vệ sinh cá nhân xong liền đi ra ngoài vô tình nghe được cuộc hội thoại của anh và Tiêu phu nhân, không ngờ Tiêu Chiến bảo vệ cậu như vậy trong lòng có chút ấm áp im lặng đứng đây nhìn anh.

Tiêu Chiến nhìn cậu nói: " Sao vậy? Trông anh đẹp trai lắm đúng không?" 

Nhất Bác cười nhạt nhìn anh, đầu tóc bù xù quần áo xộc xệch, bây giờ nhìn anh vô cùng thảm. Cậu nhìn anh cười đáp: " Đúng vậy, bây giờ nhìn anh vô cùng đẹp trai luôn" 

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh cậu cười nói: " Nào vợ yêu, để anh dùng sự đẹp trai này thưởng cho em nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào nào" 

Cậu thấy anh chu mỏ nhào tới phía cậu liền xoay người đưa chân nhẹ nhàng tặng cho anh một cú đạp vào mông, lạnh lùng nói: "cút" 

Anh bị đạp văng về phía trước cũng may có cái tủ quần áo nếu không lại đáp trên đất mẹ thân yêu rồi. Anh lần này thật sự nổi giận với cậu thiệt rồi, nhìn thấy cậu ung dung bước ra khỏi phòng anh liên hét lớn: " Vương Nhất Bác, cái đồ không có lương tâm"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com