ZingTruyen.Info

Zsww - Tổng Tài à! Ly hôn đi

Chương 12 Gà trống cũng có thể đẻ trứng

gabong2004


Thứ 6 là đại thọ của Tiêu lão gia vì thế các con cháu trong Tiêu gia bắt đầu lũ lượt đỗ về chuẩn bị quà cáp cho ngày quan trọng. 

Tiêu Ngọc Bình giữ đúng lời hứa trở về lập tức làm giấy ly hôn Dương Tử Lan sau đó đuổi cô ta ra khỏi Tiêu gia, thực chất Tiêu Ngọc Bình không hề yêu Dương Tử Lan chỉ vì năm xưa bị cô ta hại mà phải rước cô ta về Tiêu gia thôi. 

Đối với một Tiêu Ngọc Bình không được tích sự gì Tiêu Phong cũng không để tâm quá nhiều đến chuyện của anh ta, còn về Dương Tử Lan Tiêu lão gia cũng chẳng mấy để tâm nếu có lý do rõ ràng nhất định sẽ không phản đối hai người ly hôn. 

Hôm đó sau khi trở về từ nhà của Tiêu Chiến, Ngọc Bình đã đến gặp Tiêu Phong để nói chuyện 

" Ba con muốn cùng Tử Lan ly hôn" 

Tiêu lão gia lạnh nhạt nhìn đứa con trai út chẳng được tích sự gì của mình: " Sao lại ly hôn? Đang yên đang lành lại có chuyện gì rồi sao?" 

Ngọc Bình nghiêm túc nhìn Tiêu lão gia 

" Dương Tử Lan vốn dĩ chỉ nhắm vào lợi ích của Tiêu gia, năm đó đã bám theo con vì con là con của trai của ba, nhung mà khi được gả vào Tiêu gia lại không an phận tối ngày đi kiếm chuyện với vợ chồng nhà Tiêu Chiến, lần này không thể để yên được nữa." 

Tính ra thì Tiêu Ngọc Bình vô cùng bất hạnh đi, mẹ của hắn là người không sạch sẽ dùng thủ đoạn mới leo được lên giường của Tiêu Phong sau đó âm thầm mà sinh ra hắn. vốn dĩ tưởng rằng Tiêu Phong sẽ cho bà danh phận thật không ngờ Tiêu Phong đến một cái liếc mắt cũng không dành cho mẹ con bà. Vì vậy mà mẹ hắn vô cùng hận Tiêu gia, mỗi lần nhìn thấy mặt hắn là mẹ hắn đánh đập không thương tiếc. 

Sau khi Tiêu lão phu nhân qua đời, Tiêu Phong cũng không hề ngó ngàng gì đến hai mẹ con của hắn. Tiêu gia không thiếu con trai hà tất gì phải nhặt thêm một đứa về làm gì. 

Một mình Ngọc Bình ở bên ngoài chật vật hơn 10 năm mới để Tiêu Phong rủ lòng thương mà đem về Tiêu gia. Năm xưa Dương Tử Lan hại Tiêu Ngọc Bình trở thành người đàn ông ăn chơi trong miệng thiên hạ, khiến hắn ta không thể nào làm gì khác là phải cưới cô ta về nếu không mặt mũi của Tiêu gia sẽ bị hắn hủy hoại mất. 

Tiêu Phong nghe xong cũng gật đầu nói: "  Được, nếu đã có lý do chính đáng ta cũng không ép buộc con làm gì. Tiêu Chiến và Nhất Bác gặp không ít phiền phức từ cô ta rồi. Cho cô ta chút tiền rồi đuổi đi, mặt mũi Tiêu gia bị cô ta chà đạp cũng chẳng còn gì nữa rồi." 

Ngay đêm Dương Tử Lan trở về từ buổi sinh nhật Tiểu Nhã liền lập tức bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, Tiêu Hùng lạnh nhạt nhìn một màn trước mắt thấy Dương Tử Lan bị ép buộc rời khỏi Tiêu gia cũng không cảm thấy ngạc nhiên. 

Hiểu Lam cười thầm trong bụng, Dương Tử Lan rời khỏi Tiêu gia sẽ ít đi vài chuyện, bớt cho bà lo lắng tối ngày chuyện cô ta đeo bám con trai bà. 

Tiêu Thanh và Tiêu Uyển Đình lại rất hả dạ, loại đàn bà mà lúc trước quen anh trai bọn họ lại có tư tưởng địa vị cao hơn sau này gả cho chút út rồi lại phát hiện người thừa kế Tiêu gia là anh trai của họ thì lại năm lần bảy lượt sắp xếp kế hoạch phá rối tình cảm của anh trai và anh dâu của họ, nên bị đuổi đi là đáng lắm. 

Sáng ngày thứ 5 Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác trở về Tiêu gia chuẩn bị cho tiệc đại thọ của ông nội, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngày nào cũng cãi nhau chí chóe riết cũng quen suýt thì đấm nhau ngay tại Tiêu gia. 

Buổi sáng nay Vương Nhất Bác đã dậy sớm chuẩn bị quần áo và bữa sáng cho Tiêu Chiến. Sau khi ăn xong Tiêu Chiến chở cậu về Tiêu gia còn bản thân thì lái xe đi làm. 

Tiêu gia bây giờ rất náo nhiệt, con cháu đông đủ, anh em họ hàng thân thích gần như không thiếu một ai, Vương Nhất Bác thận trọng đứng gần Hiểu Lam để chào hỏi mọi người. 

Nếu là trước kia Hiểu Lam sẽ không để cho Nhất Bác xuất đầu lộ diện ở nhưng bữa tiệc quan trọng và đông đủ mọi người như thế này. Nhưng bây giờ thì khác rồi, trong tay cậu đã có 15% cổ phần thần thoại mọi người đều muốn gặp cậu làm sao mà có thể không cho cậu lộ diện chứ. 

Tiêu Phu nhân nhỏ giọng nơi với Nhất Bác: " Nhớ cho kỹ bọn họ có nói gì con cũng đừng vội trả lời ngay, lần này đến đây cũng không ít người muốn đào sâu chuyện gia thế của con." 

Vương Nhất Bác biết Hiểu Lam muốn nói gì, cậu trong mắt Tiêu gia cũng chỉ là đứa đầu đường xó chợ không xứng đáng với Tiêu Chiến – người thừa kế Tiêu gia. 

Nếu đổi lại Tiêu Chiến lấy một người phụ nữ bần cùng, ít nhất sẽ có khả năng mang thai, mang lại ít thị phi hơn cậu. Một nam nhân không có gì trong tay cũng không thể sinh con cho Tiêu Chiến, quả thật rất phiền não mà. 

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu đáp lại lời của Hiểu Lam: "  Vâng con sẽ chú ý" 

Đúng như lời mẹ chồng cậu nói, rất nhiều người đến tìm cậu nói chuyện nhưng mà thật chất là muốn cậu bị mất mặt mà thôi. Toàn hỏi những câu vớ vẫn thôi nhưng mà cậu nhẫn nhịn chỉ cười mà không nói để cho qua chuyện. 

Đến chiều tối Tiêu Chiến quay trở về Tiêu gia đón Vương Nhất Bác, đáng lý ra hôm nay cậu và Tiêu Chiến phải ngủ lại ở Tiêu gia, nhưng mà ở đây không ít phiền phức sắp kéo đến nên Tiêu Chiến quyết định đưa Nhất Bác quay về chung cư sáng mai qua sớm cũng được. 

Tiêu Chiến và Nhất Bác ở lại ăn cơm tối xong mới rời đi, trên bàn ăn Tiêu Chiến gắp thức ăn cho cậu trước mặt mọi người ân cần và quan tâm 

" Em ăn nhiều vào, hôm nay ở đây chắc vất vả lắm" 

Trên bàn ăn lại có rất nhiều người, toàn nhưng người lớn có địa vị quan trọng trong gia phả nhà họ Tiêu, nhưng người con cháu của họ cũng không thể được ngồi vào bàn có các vị tiền bối, nhưng Tiêu Chiến và Nhất Bác được ưu tiên ngồi chung với họ. 

Hành động ân cần như vậy lại khiến cho nhiều người ngứa mắt, Tiêu Tố Uyên buông lời mỉa mai nói: " Chỉ là ngồi không tám chuyện thì có gì mà vất vả chứ." 

Tiêu Chiến đang gắp thức ăn cho Nhất Bác vừa cười vừa nói: " Tám chuyện với mọi người cũng tốn nhiều calo lắm, vợ cháu sức khỏe không tốt, nên cần phải bồi bổ nhiều." 

Tiêu Tố Uyên cười khinh bỉ nói: "  Là một con gà trống không đẻ được trứng thì cần gì bồi bổ nhiều, cháu cũng nên ra ngoài tìm một người đầy đủ phẩm chất biết đâu lại tốt hơn." 

Tiêu Chiến cười như không cười lạnh nhạt đáp: " Cô cả, đó là cô không biết chứ gà trống cũng có thể đẻ trứng đó" 

Nhất Bác suýt nữa thì cười phun cả cơm ra ngoài, được lắm đúng là chồng tốt nhẹ nhàng mà vả ê mặt nha. Tiêu Tố Uyên tức giận đỏ mặt nhưng không thể nào nói lại cái gì, còn Nhất Bác thì cười tít cả mắt nói: " Cô cả, cháu biết là cô không thuận mắt với cháu, nhưng mà cô xúi Tiêu Chiến ra ngoài tìm trà xanh hình như không hợp đạo lý cho lắm. nếu chồng cô vì cô không sinh được con trai mà đi ra ngoài tìm tiểu tam liệu cô có nhịn được không?" 

Rồi vả ê cả mặt của ai kia rồi, Tiêu Tố Uyên giận đến nghiến răng nghiến lợi, bà sau khi sanh Thái Mộng Linh xong liền không có khả năng sinh con nữa nên nhiều năm nay bị chồng lạnh nhạt cũng may có thân phận con gái Tiêu lão gia nên mới không bị nhà chồng ức hiếp. 

Nhất Bác chính là dẫm vào vết thương của bà vì thế mà Tiêu Tố Uyên tức giận muốn mắng cậu: " Vương Nhất Bác, cái đồ không có gia giáo kia ..." 

Lời chưa nói hết đã bị Tiêu Phong tức giận đập bàn, quát: "  Tố Uyên, con đủ chưa? Ăn một bữa cơm với mọi người cũng không yên nữa" 

Tiêu Tố Uyên bị mắng rất tức giận không cam tâm nên phản bác lại: "  Ba nhìn xem cậu ta đi, ăn nói với người lớn mà hỗn hào như vậy" 

Tiêu lão gia lạnh lùng cảnh cáo con gái lớn của mình: " Là con châm ngòi trước mà bây giờ nói không lại giờ lại muốn gây chuyện sao? Con không cảm thấy mất mặt sao?" 

Tiêu Tố Uyên tức giận muốn nói tiếp nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của Tiêu lão gia quét qua liền không dám lên tiếng nữa. Mọi người ai cũng hiểu là Vương Nhất Bác rất được Tiêu lão gia coi trọng, 15% cổ phần Thần Thoại cũng đem cho cậu trong khi con trai lớn – Tiêu Hùng cũng chỉ có 10%, cháu đích tôn như Tiêu Chiến cũng chỉ có 18% mà thôi. 

Bây giờ bọn họ chính là nhìn mặt Nhất Bác mà đoán ý lấy lòng Tiêu lão gia thôi, những người ngồi trong bàn ăn âm thầm ghi nhớ rõ cậu là người được Tiêu Lão gia hậu thuẫn tốt nhất là không nên đụng vào nếu không xui xẻo sẽ đến với họ. 

Bữa ăn kết thúc không mấy vui vẻ, tất cả chỉ toàn là nịnh nọt và giả tạo, Nhất Bác cũng không thèm để tâm quá nhiều chỉ tập trung ăn cho xong bữa cơm.

Tầm 7g tối Tiêu Chiến cùng cậu đi dạo ở sân sau cho tiêu cơm, Nhất Bác quay qua cười cười nói với anh: " Chồng yêu này, đề nghị của cô cả cũng rất tốt nha, anh nên tìm một người tốt hơn để sớm ngày có cháu cho ba mẹ bồng nha..." 

Tiêu Chiến liếc xéo Nhất Bác một cái lạnh nhạt nói: " Gà trống cũng có thể đẻ trứng, hà cớ gì phải đi tìm người khác chứ" 

Nhất Bác nhăn mặt nhìn Tiêu Chiến: " Anh đừng có ăn nói hàm hồ, anh đi tìm thử xem con gà trống nào có thể đẻ trứng xem" 

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu: " Em sống ở thời đại nào rồi mà mù tịt thông tin vậy?" 

Nhất Bác đá vào chân Tiêu Chiến ghét bỏ nói: " Gà trống mà đẻ được trứng à, con gà đó chắc bị đột biến thôi nha..." 

Tiêu Chiến ôm chân ai oán nhìn Nhất Bác: "  Ui da, em có biết đau không vậy? em tính đá cho tôi què chân luôn hay sao?" 

Cậu trừng mắt nhìn anh xong lại nói: "  Đã gãy chân đâu mà anh kêu than chứ, ai mượn anh ăn nói tào lao làm gì?" 

" Em có tin anh cho em gà trống đẻ trứng luôn không? " 

Nhất Bác khoanh tay trước ngực ghét bỏ nhìn Tiêu Chiến: " Có ngon anh xông vào đây xem ông có vả cho anh rụng răng luôn không" 

Tiêu Chiến xắn tay áo tức giận muốn xông tới bắt lấy Nhất Bác lại không ngờ dưới chân lại có cái hố nhỏ đào không quá sâu để trồng cây, Tiêu Chiến bị hụt chân rơi xuống cái hố cũng may là ở dưới là đất với cỏ nên không sao.

Nhất Bác thấy vậy cười như điên nhìn Tiêu Chiến chật vật trên đất: "   Hahahaha... Tiêu thiếu, anh không cần hành lễ long trọng như vậy với tôi đâu." 

Tiêu Chiến tức giận quá ngồi trên bãi cỏ hét lên: " Vương Nhất Bác!" 

Thấy Tiêu Chiến ngồi dậy được Nhất Bác co chân bỏ chạy ai ngờ lọt xuống một cái hố trồng cây, cũng chật vật y chang Tiêu Chiến lúc nãy. Vậy là cả hai chí chóe cãi nhau om sòm suýt thì đè nhau ra đấm đá nhau, may là mọi người không có ai chú ý, nếu không e ràng sẽ rất khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info