ZingTruyen.Asia

Zsww - Tổng Tài à! Ly hôn đi

Chương 11 Thưởng hậu hĩnh

gabong2004


Cậu bị Tiêu Chiến kéo đi liền nhỏ giọng tán thưởng anh: " Tiêu thiếu, hay lắm luôn, kỹ thuật biểu diễn cảu anh tăng cao rồi đấy" 

Tiêu Chiến lạnh nhạt trả lời với cậu: " Em diễn cũng không tệ đâu nha, không chừng em làm diễn viên có thể giật được giải ảnh đế luôn đó" 

Vương Nhất Bác che miệng lại cười đến tít cả mắt: " Vậy anh tranh thủ xin chữ ký tôi trước đi sau này Vương ảnh đế nổi tiếng anh sẽ không có cơ hội mà xin chữ ký nữa đâu." 

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cậu diễn trò trước mặt mình, đúng rồi cậu nên nhận giải ảnh đế luôn là vừa rồi, diễn giỏi như vậy trong 3 năm qua Vương Nhất Bác lừa anh đến hoàn hảo như vậy quả thật rất có tố chất. Nhưng mà nói đi thì nói lại cũng do anh không chịu để ý nên mới không nhận ra thân phận của Vương Nhất Bác không tầm thường, tất cả đều do anh mà thôi. 

Tiêu Chiến liếc cậu rồi khinh thường nói: " Em ảo tưởng ít thôi, ai cần chữ ký như con cua bò của em chứ" 

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở bữa tiệc không lâu liền rời đi, trước khi rời đi còn xảy ra một chuyện khiến cho Vương Nhất Bác thật sự muốn bộc phát. Dương Tử Lan  ngang nhiên đứng trước mặt mọi người cố ý sàm sở Tiêu Chiến chồng cậu, không sai chính là sàm sở đó.

 Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng ở một góc rất lâu rồi định rời đi liền bị Dương Tử Lan lần nữa kiếm chuyện mò tới, cô ta cười nịnh nọt và nói: " Tiêu Chiến, Nhất Bác lúc nãy thím có chút quá phận mong hai đứa bỏ qua cho" 

Vương Nhất Bác chẳng buồn nhìn mặt ả, còn Tiêu Chiến vẫn lịch sự đúng nghĩa gật đầu nói: " Mong thím út sau này cẩn trọng trong cách cư xử hơn" 

Nói xong thì nắm lấy tay Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi lại bị Dương Tử Lan té nhào lên người Tiêu Chiến khiến mọi người xung quanh lấy điện thoại ra quay phim chụp hình. Mọi người xung quanh bắt đầu bán tán: " Đó chẳng phải là Dương Tử Lan và Tiêu Chiến sao? Nghe đồn là hồi xưa hai người có tình cảm với nhau với nhau đó" 

" Thím út và cháu chồng, mối quan hệ này hình như rất kích thích" 

" Ủa tôi nhớ không lầm là Dương Tử Lan là vợ của chú út Tiêu thiếu gia mà. Bây giờ là tình huống gì vậy chứ?" 

" ......" 

Dương Tử Lan ngang nhiên ở trước mặt Vương Nhất Bác động tay động chân lên người chồng cậu, đây là đang vả vào mặt cậu đây mà. Huống hồ bây giờ mọi người đang đổ dồn ánh mắt về phía này, chắc chắn là âm mưu của cô ta. Vương Nhất Bác tức giận đến nghiến răng nhưng vẫn giữ hình tượng cho bản thân và Tiêu Chiến nên ' nhẹ nhàng' kéo cô ta ra khỏi người Tiêu Chiến. 

" Thím út à, thím chưa già sao có thể yế đuối như thế, lỡ sau này đứng một mình mà có té ngã thì phải làm sao. Cũng may có cháu và Tiêu Chiến ở đây nếu không e rằng thím đã giập mặt nãy giờ rồi đó." 

Dương Tử Lan bị kéo ra có chút lão đảo nhưng vẫn tỏ ra vô tội nói: " Tiêu Chiến, xin lỗi..." 

Tiêu Chiến lạnh lùng phủi phủi quần áo y như sợ có thứ gì đó không sạch sẽ dính lên người mình nói: " Không sao, lần sau té cũng nên biết lựa chỗ một chút đi. Vấp chân cũng giải tạo quá rồi" 

Nói xong liền kéo Vương Nhất Bác dứt khoát rời đi. Tiêu Uy Long chậm rãi bước đến đưa khăn tay cho Dương Tử Lan

" Thím út, lau vết rượu trên quần áo đi, lần sau mong thím hãy tự trọng một chút, không phải muốn gây sự ở đâu cũng được đâu." 

Nói xong liền quay đi không thèm liếc nhìn cô ta một cái, Dương Tử Lan đứng giữa đám đông lạnh lùng nở nụ cười nham hiểm, đây chỉ là bước khởi đầu thôi. 

Vương Nhất Bác  hậm hực cùng Tiêu Chiến bước ra ngoài: "  Rõ ràng anh có thể đẩy cô ta ra, mắc cái giống gì mà phải đỡ cô ta để mọi người xoi mới vậy?" 

Tiêu Chiến lạnh lùng cởi áo khoác ra ném mạnh vào thùng rác bên cạnh, nới lỏng cà vạc: " Em đây là đang ghen hay sao?" 

Vương Nhất bác tức giận cắn môi, tuy nhiên cũng không muốn thừa nhận. Dù sao Tiêu Chiến cũng không có tình cảm với cậu hà tất gì bản thân phải hạ mình đi yêu anh làm gì. 

Nên Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến nói: " Đấy là diễn, theo kịch bản phim truyền hình đầy cẩu huyết không phải vậy sao?" 

Tiêu Chiến bật cười nhìn cậu đang cố cãi: " À thì anh cũng diễn, không phải cô ta muốn kết quả như vậy sao? Lần này anh không tiễn bay màu cô ta thì anh không phải là chồng em đâu." 

Vuơng Nhất Bác khinh thường nhếch mép nhìn Tiêu Chiến: " Ủa vậy chắc bây giờ anh là chồng tôi?" 

Tiêu Chiến ôm eo Vương Nhất Bác kéo đi, vừa đi vừa nói: " Nhưng bây giờ em vẫn là vợ anh đấy." 

Vương Nhất Bác ghét bỏ để mặt Tiêu Chiến kéo cậu đi, về tới chung cư chưa bước vào nhà đã có người đến tận cửa tìm. Đó không ai khác chính là chú út của Tiêu Chiến – Tiêu Ngọc Bình, Vương Nhất Bác di vào bếp lịch sự lấy một ly nước cho anh ta rồi mỉm cười nói 

" Chú út, mời chú uống nước..." 

Tiêu Ngọc Bình cười gượng nhìn cậu nói: "  Chuyện của Tử Lan thành thật xin lỗi hai đứa nhiều. Hôm nay chú có chút việc ra ngoài không thể đến dự sinh nhật của tiểu Nhã không ngờ Tử Lan lại gây chuyện với hai đứa ..." 

Tiêu Chiến cười nhạt nhìn Tiêu Ngọc Bình: " Chú út, hình như chú không quản được vợ chú nữa rồi đúng không?" 

Tiêu Ngọc Bình cười trừ nhìn Tiêu Chiến: "  Chú sẽ về dạy dỗ lại cô ta, hai đứa yên tâm nhất định sẽ không gây khó dễ gì cho hai cháu nữa" 

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến mỉm cười rồi nói: " Hôm nay ở trước mặt mọi người thím út không chỉ quá phận một lần, mong rằng sau này sẽ không gặp thêm trường hợp này thêm lần nào nữa" 

Tiêu Ngọc Bình xấu hổ nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến: "  Là do chú quản vợ chú không tốt, ý hai đứa muốn thế nào đây?" 

Vương Nhất Bác cười thầm trong lòng, vừa hay đúng ý của cậu rồi, cậu chính là muốn cho con hồ ly tinh Dương Tử Lan đó một bài học nhớ đời. Chính là muốn mượn tay chồng của ả chặt đứt cái đuôi hồ ly để khỏi ra ngoài gây họa ảnh hưởng đến người khác. 

Cậu mỉm cười rồi nói: " Chú đã có thành ý như vạy bọn cháu không làm khó chú làm gì nhưng mà chuyện thím út gây ra thì nhất định phải có người chịu trách nhiệm" 

Vương Nhất Bác lại giả bộ nhỏ giọng tiếp: "  Chẳng hạn như rời khỏi Tiêu gia." 

Tiêu Chiến ngồi kế bên xem cậu làm trò không khỏi nhếch mép tán thưởng, đúng là không ai có thể chơi qua cậu được ngay cả anh còn bị cậu chơi cho lên bờ xuống ruộng thì những người khác kết quả cũng chẳng tốt hơn anh bao nhiêu. 

Tiêu Chiến ung dung nói với Tiêu Ngọc Bình: " Những gì vợ cháu nói cũng là ý của cháu, nếu chuyện này giải quyết không xong đợi đến lúc ông nội ra tay thì không chỉ có thím bị đuổi ra khỏi Tiêu gia mà còn có cả chú út cũng liên lụy khó mà thoát thân." 

Đây là đang nói chuyện cho Tiêu Ngọc Bình biết hắn chỉ có 1 lựa chọn duy nhất, nếu không làm như vậy thì người bị đuổi ra khỏi Tiêu gia chắc chắn là anh ta rồi.

Tiêu Ngọc Bình trong lòng lạnh lẽo, quả nhiên vợ chồng nhà Tiêu Chiến không hề dễ dàng nói chuyện, một người ngang tàng độc ác, một người đanh thép nội hàm chứa toàn dao găm. Động vào đương nhiên máu sẽ đổ. Nhiều lần chứng kiến Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hạ gục những người trong nhà bằng lời nói cũng đã hiểu là hai người không nên động vào sẽ sống thọ hơn được vài năm. 

Tiêu Ngọc Bình cười cười lấy lòng: " Được, chú sẽ về làm ngay" 

Sau khi Ngọc Bình rời đi, Tiêu Chiến cười phá lên: "  Hahaha ... Vương Nhất Bác, sau này có vở kịch lọ lem và hoàng tử anh sẽ giới thiệu cho em một vài mẹ ghẻ nha, em thật thâm độc ghê ..." 

Vương Nhất Bác liếc xéo Tiêu Chiến một cái, rồi trừng mắt nói: " Còn anh thì vào vai con chuột nha, rất hợp luôn" 

Mặt Tiêu Chiến đanh lại nhìn cậu, con chuột nào giống anh được sao? Đẹp trai sáng lạng như vậy chỉ hợp với vai hoàng tử làm gì có chuyện anh phải vào vai con chuột hôi hám xấu xí chứ. 

Anh trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác: " Em bớt chọc tức tôi đi, mặt mày tôi thế này làm sao có thể đóng vai con chuột hôi hám đó chứ." 

Vừa nói anh vừa chỉ tay vào mặt mình oán hận nhìn cậu, còn Vương Nhất Bác nhếch mép nhìn anh cười nói: " Chứ anh muốn diễn vai hoàng tử sao? Nằm mơ đi, không có hoàng tử nào não ngắn như anh đâu" 

Tiêu Chiến bực tức ném cái gối vào người cậu: " Câm miệng, Vương Nhất Bác em là khắc tinh của tôi hay sao ngày nào cũng kiếm chuyện, cãi nhau với tôi mới hài lòng vậy?" 

Vương Nhất bác chụp cái gối khác ném lại vào người Tiêu Chiến: " Ai rảnh mà cải nhau với loại não ngắn như anh chứ, tôi không thèm ..." 

Tiêu Chiến tức đến sôi máu trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác: "  Được rồi, được rồi, tôi không thèm cãi với em nữa, mỗi lần cãi với em tôi có bao giờ thắng được đâu chứ" 

Lần nào cãi nhau với cậu cũng bị cậu đè đầu cưỡi cổ có thắng được lần nào đâu, cậu và anh đều ngồi trên sofa mỗi người mỗi việc. Cậu nằm rung đùi lướt web, còn anh thì bấm điện thoại, bỗng dưng anh quay sang hỏi cậu 

" Ê, em thấy hôm nay tôi diễn thế nào?" 

Cậu nhếch mép đanh mặt nhìn anh rồi nói: " Diễn có tiến bộ rồi đấy, cứ thế mà phát huy biết đâu mai mốt có thể diễn được vai chính trong phim điện ảnh đấy" 

Anh cười nham hiểm tiến lại gần cậu hơn: " Vậy có nên thưởng cho anh hay không?" 

Vương Nhất Bác nhếch mép nhìn anh với vẻ mặt nguy hiểm: " Có nha, cái này nên thưởng hậu hĩnh luôn" 

Tiêu Chiến sáp lại gần hơn nữa, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cậu: " Vậy không biết bây giờ anh được nhận thưởng gì nhỉ?" 

Vương Nhất Bác không cần nghĩ cũng biết Tiêu Chiến muốn cái gì, cậu nhướng mày thần bí nhìn hắn nói: " Tối nay ..." 

Anh cười tít mắt nhìn cậu: " Ừa vậy thì tối nay" 

Cậu thì mỉm cười thật tươi nhìn anh nói: " Thưởng hẳn cho anh hai viên luôn" 

Nói xong liền đứng lên co giò chạy thẳng vào phòng đóng cửa lại, còn anh nghe cậu nói xong câu đó liền giận đến xanh mặt đuổi theo phía sau lưng cậu, nhưng đáng tiếc là vẫn chậm hơn cậu một bước. Vương Nhất Bác trực tiếp dập cánh cửa lại ngay trước mặt anh. 

Anh đập cửa rồi quát lớn: "  Vương Nhất Bác, mau mở cửa ra cho tôi. Hôm nay nhất định tôi sẽ không tha cho em" 

Cậu ở trong phòng ghé tai vào cửa nghe anh chửi liền vui vẻ khoái chí cười: " Hahaha, Tiêu thiếu hôm nay anh ngủ ở ngoài một bữa cho có cảm giác với tôi. Chúc chồng yêu có một buổi tối ngọt ngào nha" 

Tiêu Chiến tức đến nghiến răng nghiến lợi gào thét: " Vương Nhất Bác, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận" 

Cậu lắc lư ở trong phòng vui vẻ nói: " Chồng yêu, sofa cũng rất êm ái, anh chịu khó một đêm nha." 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia