ZingTruyen.Info

yêu thầm hương bơ sữa

Chương 30

Neytiljun1508


Bạn nữ bên cạnh tự giác nhường chỗ cho anh, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi chợt hiểu ra điều gì đó, ai nấy đều tự giác tản ra, đi đến trước mặt những cầu thủ khác.

Lâm Hề Trì bị anh kéo như vậy, trọng tâm không vững, trong nháy mắt cả cơ thể đổ ập vào lòng Hứa Phóng.

Thật ra cô có thể đứng vững, nhưng bằng một cách nào đó, Lâm Hề Trì bỗng có một loại kích động không thể lý giải, cũng không thể ngăn cản. Cô nuốt một ngụm nước miếng, vờ như không thể kiểm soát mà lao thẳng vào lòng anh.

Dường như Hứa Phóng không ngờ kết quả lại thành ra như vậy nên không kịp trở tay, kết quả bị cô đẩy lùi hai bước.

Vì vừa vận động xong nên quần áo anh ướt đẫm mồ hôi, tản ra mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng không khó ngửi. Hai tay anh trống rỗng, vì quá bát ngờ nên lúc này không biết phải đặt vào đâu.

... Dường như là đứng yên bất động.

Lâm Hề Trì ổn định hai giây, rồi mới chậm dãi buông tay xuống, đứng ngay ngắn lại. Cô quyết định, trước khi Hứa Phóng mắng mình phải đánh đòn phủ đầu trước: "Cậu đừng lúc nào cũng coi đầu tớ như quả bóng, tớ đứng không vững ----"

Lâm Hề Trì chưa nói xong, Hứa Phóng đột nhiên lùi về sau hai bước, không nói gì.

"Cậu --" Lâm Hề Trì bị dáng vẻ 'tựa như vừa bị người khác xàm sỡ này' của Hứa Phóng đả kích nặng nề, cô trừng lớn mắt, cực kỳ không vui nói: "Phản ứng này của cậu rõ là quá đáng, do tớ đứng không vững chứ có phải cố ý đâu"

Hứa Phóng làm ngơ, không nhìn Lâm Hề Trì, anh lấy tay gãi má, không đáp lại lời cô vừa nói, đưa tay đến trước mặt cô, chuyển đề tài: "Nước"

"Ồ" – nhất thời Lâm Hề Trì có cảm giác mình đang độc thoại một mình, buồn bực thu vẻ kiêu căng lại, sau đó tiến lên một bước, đặt chai nước vào tay anh.

Hứa Phóng lùi một bước theo bàn năng, tiếp nhận nước trong tay cô, nghiêng người, vặn mở nắp chai, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.

Lâm Hề Trì nhận thấy động tác của anh bèn nghiêng đầu qua hỏi: "Sao tớ tiến một bước cậu liền lùi một bước?"

"Cái gì?" – Hứa Phóng vặn chặt nắp chai, vẻ mặt có chút đờ đẫn, ngay sau đó sắc mặt liền thay đổi, nháy mặt xoẹt qua mấy phần không tự nhiên, giọng điệu theo đó cũng trở nên không tốt: "Nóng, cậu đừng gần thế làm gì"

Nghe vậy, Lâm Hề Trì mới ngoan ngoãn lùi ra sau.

Mới lùi được mấy bước, Hứa Phóng lại nói: "Xa quá!"

Cô đứng im, ngẩng đầu.

Hứa Phóng vừa mới vận động xong, hai má ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ nóng thật, nhưng lúc này ngay cả tai và cổ anh cũng hơi đỏ.

Lâm Hề Trì sững người vài giây, nhìn anh chằm chằm, trong lòng bắt đầu suy xét xem vừa nãy mặt anh có đỏ như vậy không.

Nhưng cô nhớ không ra.

Dư quang liếc thấy Lâm Hề Trì đang nhìn chằm chằm mình, không hiểu sao Hứa Phóng lại cảm thấy chột dạ, chỉ sợ cô sẽ phát giác ra manh mối gì đó, giọng điệu càng gay gắt hơn: "Nhìn cái rắm"

Lâm Hề Trì a một tiếng, đột nhiên có chút ngượng ngùng, chậm rãi rời tầm mắt đi.

"Được, vậy tớ không nhìn nữa"

"......"

***

Vì kết quả chung cuộc của trận đấu đã có, nên cả cung thể thao nhốn nháo một trận, sau khi đám đông tản đi thì yên tĩnh trở lại.

Đội trưởng khoa kiến ​​trúc và khoa hải dương thương lượng một lúc, quyết định cùng nhau ăn tối bên ngoài trường.

Thấy vậy, Lâm Hề Trì đang định tạm biệt Hứa Phóng, sau đó quay lại tìm các cán sự khác xem xem lúc nào thì bắt đầu kế hoạch tiếp theo, đột nhiên bị một trong số các nam sinh ở đây gọi lại: "Bạn học."

Lâm Hề Trì quay đầu lại, có chút mờ mịt, do dự chỉ vào chính mình: "Gọi tôi à?"

"Ừ." Chàng trai mặc đồng phục màu xanh đậm của khoa hải dương ngượng ngùng hỏi: "Mấy ngày nay cậu phỉa vất vả phụ trách bộ phận của chúng tôi. Để bày tỏ lòng cảm kích, mời cậu cùng đi ăn tối với chúng tôi nhé?"

Tình cơ Diệp Thiệu Văn và Hà Nho Lương cũng tới, cô đáp 'đợi một chút', rồi chạy bước nhỏ đến trước mặt bọn họ, nói đại thể tình hình: "Hai đội bóng đang tính đi ăn tối với nhau, hỏi chúng ta có muốn đi chung không?"

Nghe vậy, Diệp Thiệu Văn liền ghé sát vào tai cô, thần thần bí bí hỏi: "Bọn họ mời à?"

"......" – Lâm Hề Trì lùi lại một bước, vẻ mặt có chút cạn lời: "Cậu tự đi mà hỏi"

Hà Nho Lương phớt lờ hai người họ, tiếp tục đi về phía trước, cầm tập tài liệu nói với đội trưởng của hai đội về thời gian phát thưởng và những thứ khác.

Lâm Hề Trì hướng chỗ khác nhìn một vòng, nói: "Chúng ta có nên hỏi trưởng Ban xem có sắp xếp gì tiếp theo không? Sao tự nhiên không thấy bóng dáng đâu hết..."

Nhắc đến việc này, Diệp Thiệu Văn thở dài: "Bọn họ đi ăn tối với khoa bọn họ phụ trách rồi"

"Ồ" - nhớ đến việc Hứa Phóng còn đang ở đây, Lâm Hề Trì nhỏ giọng kiến nghị: "Vậy chúng ta cũng đi đi"

Diệp Thiệu Văn lại thở dài.

Lâm Hề Trì khó hiểu nhìn cậu ta: "Sao cậu lại thở dài?"

Diệp Thiệu Văn liếc cô một cái, mặt mày cau có khổ sở: "Cậu không hiểu đâu!"

"......"

Sau khi Hà Nho Lương đi qua liền bị mấy nam sinh kia nhiệt tình kéo đến nói chuyện, vẫn chưa quay lại. Lâm Hề Trì muốn qua đó đi cùng Hứa Phóng, nhưng lại bị Diệp Thiệu Văn giữ chặt khủy tay không buông.

Lâm Hề Trì cảm thấy hôm nay cậu ta cực kỳ không bình thường: "Cậu làm gì đó"

Diệp Thiệu Văn cây ngay không sợ chết đứng đáp: "Hai đứa mình ở đây không quen ai hết, đi chung với nhau đi"

"......" – Lâm Hề Trì lắc đầu, tách tay cậu ta ra: "Tôi quen"

Diệp Thiệu Văn lại vội vàng níu chặt tay cô: "Không được, ở đây tôi không quen ai cả, tôi sợ"

"......" – giả vờ giả vịt, nhà ngoại giao như cậu còn sợ không quen biết ai sao!

Lâm Hề Trì thực sự không biết cậu ta muốn làm cái gì, lại tách tay cậu ta ra, vừa tìm kiếm thân ảnh Hứa Phóng vừa hỏi: "Cậu có chuyện gì thì nói thẳng luôn đi"

Nam sinh trong đội bóng rồ đều cao lớn tráng kiện, nhất thời Lâm Hề Trì không nhìn thấy hứa phóng.

Diệp Thiệu Văn liếm liếm môi, có chút ngượng ngùng: "Cậu hỏi giùm tôi phó trưởng Ban Ôn ở đâu"

Lâm Hề Trì muốn nói sao cậu không tự mình đi hỏi, nhưng sợ lại tiếp tục bị quấy rầy, nên lập tức lấy điện thoại ra, tìm số của phó trưởng Ban Ôn trên Wechat, hỏi cô ấy ở đâu.

Ôn Tĩnh Tĩnh trả lời rất nhanh.

Lâm Hề Trì đưa cửa sổ chat đến trước mặt Diệp Thiệu Văn cho cậu ta xem.

Diệp Thiệu Văn gật gật đầu, sau đó lại thở dài thường thượt: "Tôi biết, cậu biết"

Đột nhiên nghe được câu này, Lâm Hề Trì thoáng sững người một lúc.

Biết cái gì?

Diệp Thiệu Văn cũng không vòng vo, thẳng thắn thừa nhận: "Tôi thích phó trưởng Ban Ôn"

"......"

Lâm Hề Trì cảm giác như bị sét đánh ngang đầu.

Cô hoàn toàn không biết, một chút manh mối cũng không nhận ra.

Sao Diệp Thiệu Văn lại cho rằng cô biết?

Lâm Hề Trì không dám tin, thấp giọng hỏi: "Vậy mà cậu cũng dám đánh chủ ý lên phó trưởng Ban"

"Tình yêu không phân biệt tuổi tác, chức vị" – Diệp Thiệu Văn rất không hài lòng với phản ứng của cô, cứng rắn nói: "Cậu không nên đả kích tôi như vậy"

"Xin lỗi" – Lâm Hề Trì mím môi, chậm rãi làm tư thế cổ vũ cậu ta: "Cố lên"

Câu này xác thực là liều thuốc kích thích bản tính cằn nhằn của Diệp Thiệu Văn, cậu ta không ngừng bày tỏ tâm trạng chua sót cùng khó chịu mấy ngày nay của mình với Lâm Hề Trì. Cô biết điều biến mình trở thành gốc cây, không đưa ra bất gì bình luận gì.

Chỉ cảm thấy bản thân cũng đang yêu thầm, nhưng trước giờ chưa từng có cảm giác như vậy.

Một hồi lâu sau, cuối cùng Diệp Thiệu Văn cũng giải tỏa xong.

Lâm Hề Trì suy nghĩ một lúc, trầm giọng hỏi cậu ta: "Giả dụ, cậu bị một cô gái ôm thì sẽ cảm thấy như thế nào? Chỉ là tai nạn thôi, là kiểu bất cẩn ấy."

Diệp Thiệu Văn buồn bã hỏi: "Có quan hệ gì, trông như thế nào?"

"Bạn." Lâm Hề Trì dừng lại vài giây, sau đó liếm liếm môi: "Giống như tôi."

Diệp Thiệu Văn khựng lại, đột nhiên nói xin lỗi: "Xin lỗi."

"......"

"Chắc lúc đó tôi sẽ đánh người"

...... Lâm Hề Trì nhíu chặt đôi lông mày, bổ sung thêm: "Nhưng tôi thấy cậu ấy đỏ mặt."

Diệp Thiệu Văn tiếp tục đả kích cô: "Có lẽ là do da mặt mỏng."

Nghe vậy, Lâm Hề Trì không nói nữa.

Diệp Thiệu Văn cũng có chút áy náy, sợ mình nói nặng lời, lúc sau không nhịn được liền hỏi: "Này, sao cậu không nói gì nữa."

"Tôi đang nghĩ, lời nói của cậu rất không đáng tin." Lâm Hề Trì hoàn toàn không bị đả kích như trong tưởng tượng của Diệp Thiệu Văn: "Da mặt của cậu ấy mà là mỏng ấy hả? Đáp án của cậu chẳng có tí cơ sở nào hết.

"......"

Lâm Hề Trì tiếp tục đả kích: "Kinh nghiệm tình trường của cậu kém như vậy thì sao mà theo đuổi được phó trưởng Ban Ôn"

"......"

Nói xong, Lâm Hề Trì khịt mũi hừ lạnh, ngừng nói chuyện với cậu ta, cô tăng tốc một đoạn ngắn, thấy Hứa Phóng ở giữa đám người.

Xung quanh anh là đám con trai, không biết đang nói gì, trông cực kỳ phấn khích, vui vẻ.

Nhất thời Lâm Hề Trì không dám đi đến đó.

Ngược lại, Hứa Phóng đã chú ý đến bóng dáng cô, anh dừng lại, sau đó vỗ nhẹ lên vai một nam sinh rồi uể oải đi về phía cô.

Sau lưng liền vang lên một tràng thanh âm chêu ghẹo nữa.

Lần này, không hiểu sao Lâm Hề Trì lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng cúi đầu xuống.

Hứa Phóng không nhận thấy vẻ kỳ lạ của cô, anh liếc mắt ra sau lưng một cái, rồi thản nhiên hỏi cô: "Vừa rồi cậu nói gì với Diệp Thiệu Văn."

"Không có gì." Lâm Hề Trì thành thật đáp: "Cậu ta chỉ nói là cậu ta thích—"

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, cô cảm thấy đây là chuyện riêng của người khác, nên nuốt lời vừa định nói trở lại: "Dù sao thì, cậu ấy nói thích một cô gái, hỏi tới nên theo đuổi như thế nào"

Hứa Phóng cau mày, rất không vui: "Cậu ta hỏi cậu làm gì?"

Ngay sau đó, anh cảm thấy ngữ khí của mình quá gay gắt, bèn lạnh mặt bổ sung thêm: "Cậu làm gì có kinh nghiệm với não cho mấy chuyện này"

"Sao lại..." – không có

Lâm Hề Trì chưa nói xong, yếu ớt rên một tiếng, nhưng cũng không nói tiếp nữa.

Xét cho cùng, hiện tại cô vẫn chưa theo đuổi thành công.

Nếu nói điều này ra, hoặc là bây giờ phải trực tiếp tỏ tình với anh, hoặc là chấp nhận bị anh hiểu lầm là mình thầm mến người khác.

Tất cả đều không tốt.

Lâm Hề Trì kìm lại lời muốn nói, âm thầm quyết định, đợi đến lúc cô theo đuổi thành công rồi quay lại phản bác anh cũng chưa muộn.

***

Đám người ra khỏi cổng trường, đều là nam sinh giống nhau nên bọn họ không quá kén chọn, trực tiếp đến quán ăn thường ngày để ăn tối.

Hơn 30 người chia thành hai bàn.

Lâm Hề Trì cảm thấy bọn họ đều quen biết nhau, nên không cần phải chia ngồi theo khoa, cả hai bàn đều có người khoa kiến trúc và khoa hải dương, đồng phục đội bóng màu xanh đỏ, trông cực kỳ hút mắt.

Lâm Hề Trì ngồi cạnh Hứa Phóng.

Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn ngồi bàn khác, cô nhìn sang bên đó, phát hiện Diệp Thiệu Văn quả nhiên đã bắt chuyện làm quen được với người khác, bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

"......"

Lâm Hề Trì không nhìn nữa, cúi đầu lấy nước trà rửa dụng cụ ăn uống, liếc thấy Hứa Phóng vẫn ngồi im không đả động gì, cô liền thuận tay rửa luôn cái của anh. Sau đó câu được câu chăng nói chuyện với anh.

Hứa Phóng không để ý đến cô.

Lâm Hề Trì cũng không để bụng.

Đợi thức ăn được bưng lên hết, Lâm Hề Trì mới hậu tri hậu giác phát hiện, tâm trạng của Hứa Phóng không quá tốt.

Trọng điểm là tâm tình không tốt này là nhắm vào cô.

Ví dụ, ngày trước cô và anh cũng ra ngoài đi ăn với bạn bè như thế này, đông người nên phải ngồi bàn lớn, hơn nữa còn là bàn xoay, vì cảm thấy tay cô quá ngắn nên Hứa Phóng thường gắp đồ ăn cho cô, hoặc là bưng đĩa đồ ăn Lâm Hề Trì thích đến trước mặt cô.

Nhưng hôm nay Hứa Phóng không những không giúp, ngược lại còn thấy cô muốn gắp cái gì liền gắp trước bỏ vào bát của mình.

Lúc đầu, Lâm Hề Trì nghĩ rằng chỉ là trùng hợp, nhưng khi tần suất tăng lên, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô gắp cái gì Hứa Phóng gắp cái đó thì thôi đi, còn không ngừng gắp món mà cô muốn ăn nữa.

Đây là đang nhằm vào cô chứ còn gì nữa.

Sau mười lần như vậy, Lâm Hề Trì đến một miếng thịt cũng chưa được ăn, chịu không nổi nữa, ở dưới gầm bàn đạp anh một cái: "Cậu bị gì đó"

Hứa Phóng nhàn nhạt liếc cô một cái, hoàn toàn không để ý đến cô: "Tớ đang ăn cơm"

"......"

Ngược lại trông cứ như cô là đứa nhỏ mọn.

***

Sau bữa ăn, một vài người còn có việc phải làm nên đã đi trước, số còn lại thương lượng một lúc, quyết định đến quán bi-a gần đó chơi trò chơi.

Sau khi vào quán, Lâm Hề Trì nhìn thấy hai đội bóng rổ khác cũng đang ở đây, trên ghế sô pha bên cạnh có hai người quen của Lâm Hề Trì, Ôn Tĩnh Tĩnh và một cán sự khác của Ban thể thao.

Ở xa nên không tiện đến chào hỏi, vì vậy Lâm Hề Trì không có đi tới đó.

Khoảng 10 nam sinh đứng chơi bi-a, những người còn lại ngồi ở ghế sô pha bên cạnh chơi ma sói. Lâm Hề Trì nghĩ Hứa Phóng cũng sẽ đến chơi chung, nhưng sau khi ngồi xuống, cô mới phát hiện anh bị một nam sinh kéo đi chơi đấu địa chủ.

Cô nheo mắt nhìn.

Ba người đó là Hứa Phóng, Diệp Thiệu Văn và một nam sinh của khoa hải dương.

Lâm Hề Trì thu hồi tầm mắt, có chút phiền muộn, không biết tại sao Hứa Phóng lại giận cô. Vốn dĩ muốn hai người cùng chơi trò này sau đó bê trà rót nước lấy lòng anh, nhưng bây giờ anh lại chạy đi đánh địa chủ với người khác.

Sau khi chơi vài hiệp, một vài người muốn đi vệ sinh.

Nhân cơ hội này Lâm Hề Trì liền đứng dậy, đi tới xem trận chiến của Hứa Phóng. Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng cười đắc ý của Diệp Thiệu Văn: "Hahaha, tôi sắp thắng rồi, tôi lại thắng nữa, bài này dù có nhắm mắt cũng có thể thắng được..."

Cô đi đến sau lưng Diệp Thiệu Văn, nhìn thấy lá bài trên tay cậu ta.

Vương Tạc* và sảnh 3 4 5 6 7.

* Lá bài lớn nhất trong đấu địa chủ

Hứa Phóng ngồi bên cạnh, mặt thối hoắc, có vẻ cực kỳ khó chịu, thấy cô đến cũng chỉ vén mi lên uể oải nhìn cô một cái, không nói lời nào.

Trên tay Hứa Phóng và nam sinh kia đều còn rất nhiều bài.

Đúng lúc này, đám người Ôn Cảnh Cảnh ở ghế sô pha bên cạnh vừa mới kết thúc một hiệp, Ôn Cảnh Cảnh đứng ở giữa rót Coca, vô tình làm đổ cốc khiến nước lan khắp mặt bàn.

Diệp Thiệu Văn vẫn luôn chú ý đến bên đó, nhìn thấy liền lập tức đứng dậy nhét bài vào tay Lâm Hề Trì: "Tôi sắp thắng rồi, giúp tôi chơi một lát."

Lâm Hề Trì vốn chỉ đến xem cho vui, vậy nên lúc này có chút sững sờ.

Hai người kia đều đưa mắt nhìn cô, Lâm Hề Trì ngẩn người ngồi xuống, hỏi: "Giờ đến lượt ai?"

Một nam sinh khác nói: "Đến lượt cậu, tôi vừa ra cây hai."

Lâm Hề Trì nhìn quân bài trong tay mình, lại trộm liếc Hứa Phóng một cái: "Diệp Thiệu Văn là địa chủ à? Cược cái gì?"

Hứa Phóng nhíu mày, thấy vẻ mặt của cô liền có dự cảm không tốt.

"Ừ, chủ nhà là Diệp Thiệu Văn." Nam sinh kia nói: "Đây là hiệp cuối rồi. Bọn họ nói lần này phải cược lớn. Ai thua sẽ phải khỏa thân trên chạy một vòng giữa thao trường".

"Hứa Phóng bán trần như nhộng ..." Lâm Hề Trì lẩm bẩm, sau đó đưa hai lá bài ra: "Vương Tạc."

Tiếp theo, cô chỉ cần ra sảnh năm cây là thắng.

"..." Nhìn thấy bộ dạng hung hãn của cô, Hứa Phóng gần như đã đoán được kết cục, tim giật thót, anh úp bài xuống bàn, hung hăng vò đầu bứt tóc.

Sau vài giây bất động, Lâm Hề Trì quay đầu nhìn về phía Diệp Thiệu Văn, lương tâm cắn rứt tột cùng nhưng hoàn toàn không thể ngăn cô không làm điều này. Cô do dự hai giây, lòng thầm nói hai tiếng xin lỗi với Diệp Thiệu Văn.

Xin lỗi nha!

Để Hứa Phóng khỏa thân chạy trước mặt người khác? Không đời nào!

Tuyệt đối không được! ! !

Sau đó cô mím môi, chậm dãi rút một lá trong đó.

"Ba."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info