ZingTruyen.Com

Yêu Phải Đồ Ngốc ( Linh Hà ) [ Cover ]

33.

Rabbitkim03

"Em nhanh mặc vào đi"

*cạch*
Là tiếng mở cửa.

Thuỳ Linh giật thót "Làm sao đây ? Đỗ Hà về rồi"

Phương Nhi hoảng loạn, cô cũng chẳng biết phải làm thế nào.
" Thuỳ Linh !! Chị tìm cách đưa Đỗ Hà ra khỏi nhà đi"

Phương Nhi nói rồi nhanh chóng ngồi dậy ôm đống quần áo của mình chạy vào phòng tắm.
Thuỳ Linh xoay người lại phía cửa, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.

Nhưng chưa kịp vặn khóa cửa ra ngoài, Đỗ Hà nhanh hơn đã bước vào trong.
Thuỳ Linh lo sợ nhìn em.
"Đỗ...Đỗ Hà em về rồi hả ?". Cô hơi ngập ngừng.

Đỗ Hà không nói gì, em lách người sang một bên rồi đi đến tủ quần áo.
" Đỗ Hà à chị đói rồi chúng ta đi ăn gì đó đi"

Thuỳ Linh đi đến ôm em từ phía sau, cố gắng ngăn em lại không cho em mở tủ, vì tất cả quần áo của em cô đã gom vào vali và cho ra hết ngoài góc cửa.
"Tôi không đói". Đỗ Hà dứt khoác đẩy chị ra.

"Em..."

Không kịp để Thuỳ Linh nói nữa, Đỗ Hà chen ngang, em cố tình nói to :
"Không cần phải trốn nữa, ra ngoài đi"

"Em...em nói gì vậy Đỗ Hà ?". Thuỳ Linh bất ngờ hỏi với thái độ của kẻ bị bắt quả tang.

"Tôi nói gì sao ? Tôi mới là người phải hỏi chứ. Và câu hỏi của tôi là CHỊ VÀ NGUYỄN PHƯƠNG NHI đang làm gì ở trong căn phòng này ? HẢ ?". Đỗ Hà nói càng về sau càng lớn giọng, em gằng mạnh, nước mắt em cũng vội rơi theo từng câu chữ.

"Đỗ ....Đỗ Hà không...không phải như em nghĩ đâu". Thuỳ Linh biết đã bị em phát hiện, vội vàng nắm tay em lại.

Nhưng làm sao Đỗ Hà biết được chứ ?
"Không phải như tôi nghĩ thì là như thế nào ?"

Đỗ Hà đẩy mạnh chị ra, không cần phải đợi Phương Nhi ra ngoài, em đi đến phòng tắm vặn khóa cửa.
Đúng thật là cửa vẫn chưa kịp khóa. Cửa vừa được mở thì Phương Nhi cũng đã đứng sẵn ở đấy.

Thứ Đỗ Hà nhìn thấy đầu tiên không phải là gương mặt lo lắng hay sợ sệt của cậu ta mà là những vết đỏ tím trên chiếc cổ trắng ngần ấy.
Hứ.
Còn gì để chối nữa.

*chát*
"Đồ khốn"
Đỗ Hà vung tay tát mạnh vào mặt Phương Nhi.

" Đỗ Hà ". Thuỳ Linh chạy đến nắm tay em ngăn lại.

"Không phải như thế đâu Đỗ Hà "

"Bênh sao ? Không phải như thế sao ?"

"Không phải như thế thì mấy vết đỏ trên cổ cậu ta là gì ?Không phải như thế thì vali đồ của tôi ở ngoài cửa là gì ?"

"Không phải là các người đã lên sẵn kế hoạch sao ? Ân ái trong nhà tôi....à không là nhà của chị mới đúng chứ, rồi thế nào...đuổi cổ tôi ra khỏi đây sao". Đỗ Hà đau đớn đến tim cũng thắt lại.

Thuỳ Linh nắm chặt tay em hơn.
" Đỗ Hà à chị..."

"Bỏ ra !! Đừng đụng bàn tay dơ bẩn của chị vào tay tôi". Đỗ Hà cố gắng vung mạnh.

"Tôi nghĩ là đồ ngốc như chị sẽ chẳng bao giờ biết phản bội, vậy mà....". Cổ họng nàng đau quá

" Thuỳ Linh không phản bội cậu". Phương Nhi từ nảy giờ mới lên tiếng.

"Im đi Nguyễn Phương Nhi !! Tại sao tôi có thể làm bạn với cậu suốt mấy năm qua chứ ? Lúc nào cũng tỏ ra mình là cái thể loại ngoan hiền, thế mà sao hả.... Tôi đã làm gì sai với cậu sao ? Sao lại đối xử với tôi như thế ?"

"Tôi nghĩ Lương Thuỳ Linh sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Hứ..nào ngờ được lũ các người lại đâm sau lưng tôi một nhát, lũ khốn khiếp"

"Cậu nói xong chưa ? Xong rồi thì nghe tớ giải thích đã"

"Không cần. Tôi không cần nghe thêm những lời dối trá bẩn thỉu nào từ cậu"

" Đỗ Hà à nghe chị nói này....". Thuỳ Linh nhăn nhó. Cậu phải làm thế nào để Đỗ Hà chịu lắng nghe mình giải thích đây.

*chát*
Đỗ Hà không kiềm chế được, em đã đánh chị.
"Im đi. Chị cũng như lũ đàn ông khốn khiếp ngoài kia thôi"

"Sao chị lại làm thế với tôi chứ ? Tôi dành hết tình cảm cho chị rồi cuối cùng tôi nhận được gì ? Mấy ngày hôm nay chị lạnh nhạt với tôi thì ra là đều có lí do cả...."

"Hai người đã làm thế bao nhiêu lần rồi ? Còn lần nào mà tôi không biết nữa không ?"

"Chị có thể đến khách sạn mà, có thể đến nhà con khốn này mà, sao chị lại làm những chuyện như vậy ngay tại căn phòng... ngay tại chiếc giường nơi chúng ta.....".

Đỗ Hà nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa, cổ họng em siết chặt, lồng ngực bắt đầu thắt quặng từng cơn.
Em sắp thở không nổi nữa rồi.
Đỗ Hà ôm lấy ngực mình thở gấp.

"Em sao vậy Đỗ Hà ?". Thuỳ Linh lo lắng lao đến đỡ lấy em.

"Tránh xa tôi ra". Đỗ Hà dùng hết sức lực cố đẩy chị ra xa.

" Đỗ Hà sao đột nhiên mặt em tím tái thế ?"
Thuỳ Linh sờ lên gương mặt em, gương mặt ửng đỏ vì tức giận lúc nảy lại dần chuyển sang màu tím nhạt còn xuất hiện cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Bỏ ra !! Đừng đụng bàn tay dơ bẩn của chị vào người tôi. Tôi không cần chị quan tâm". Cơ thể đang đau đớn nhưng vẫn cố gắng lớn giọng.

" Đỗ Hà !! Em nghe chị giải thích được không ? Không phải như em nghĩ đâu"

"Tránh ra". Đỗ Hà vung tay.

"Tôi sẽ rời khỏi đây. Tôi sẽ trả lại tự do cho chị. Chị đã mong chờ điều này lâu lắm rồi đúng không ? Bây giờ tôi sẽ trả tất cả lại cho chị"

Đỗ Hà khập khễnh tay vịn vào thành cửa cố gắng đi thật nhanh ra ngoài, em không thể chịu nổi nữa, em không muốn nhìn thấy hai con người khốn khiếp ấy. Bây giờ em không thể thở được, trái tim em dường như sắp ngừng đập đến nơi rồi.

Dùng hết sức lực cuối cùng để cố gắng rời khỏi căn nhà ấy, căn nhà mà em với chị đã từng vui vẻ hạnh phúc.
Bây giờ.
Không còn nữa.
Nó đã bị dấy bẩn.
Em đau lòng quá.

Mọi thứ tại sao lại sụp đổ ngay trong tích tắc như thế ? Em không tin được nó đến nhanh đến vậy.
Nguyễn Phương Nhi.
Người bạn thân của em.
Sao lại làm thế với em ?

Lương Thuỳ Linh ngốc nghếch. Người em nghĩ sẽ chẳng bao giờ rời bỏ mình, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Đột ngột biến thành một kẻ phản bội.

Là do Nguyễn Phương Nhi đã quyến rũ đồ ngốc ấy sao ? Cậu ấy làm cách nào mà lại có thể cướp mất Thuỳ Linh của em như thế ?
Thất vọng.
Không còn là thất vọng nữa.

Đỗ Hà ngã khuỵu xuống sàn.
Em đau quá.
Ngay chỗ trái tim em.
Đau quá.
Em cảm nhận được sự lạnh lẻo của những viên gạch bóng loáng dưới sàn.

Em lạnh, cũng không thể thở được.
Em cần thuốc, thuốc của em.
Những viên thuốc mà em gọi đó là collagen.

" Thuỳ Linh à". Em thều thào không trọn vẹn thành tiếng.
Đến giờ phút này người em duy nhất nghĩ đến cũng vẫn là chị. Không bao giờ thay đổi được.

" Thuỳ Linh à". Em gọi tên Thuỳ Linh trong vô thức.

Mắt em dần mờ đi.
Bây giờ em chỉ còn nhìn thấy những vệt sáng lấp lánh trên trần nhà.

Chợt.
Em nhìn thấy gương mặt Thuỳ Linh.
Chỉ là mờ ảo nhưng em vẫn nhận ra được đó là chị.
Vẫn gương mặt rạng rỡ ấy với nụ cười ngốc nghếch chị hay cười với em mỗi khi em bảo chị là.

"Đồ ngốc"
Tự nhiên em lại nhoẻn miệng cười, giọt nước mắt lấp lánh cũng rơi theo cùng nụ cười ấy.

Em rõ ràng là đang hận chị mà.
Rõ ràng là đang rất ghét chị mà.
Chị đã phản bội em mà.

Nhưng.
Sao khi thấy gương mặt chị, thấy nụ cười ngây ngô của chị em lại thấy... Hạnh phúc thế.
Có phải là vì em yêu chị quá nhiều rồi không ?

Chợt em nghe thấy tiếng Thuỳ Linh gọi mình.
Em nghe thấy.
Thuỳ Linh nói yêu mình.
Nói nhiều lần.
Nhiều lần lắm.

Em mấp mái chiếc môi tím nhạt.
"Em cũng yêu chị. Thuỳ Linh à !!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com