ZingTruyen.Info

Yeu Phai Do Ngoc Linh Ha Cover

"Chị...bị sao thế ??". Phương Nhi nhìn vào đôi mắt đỏ hoen của chị hỏi, hình như là chị vừa mới khóc.

"Chị....chị không sao"

"Vẻ mặt của chị đang đi ngược lại với lời nói của chị đấy. Chị bị làm sao ? Nói em nghe đi". Phương Nhi nắm lấy tay chị.

"Chị....."

"Đến đây". Phương Nhi kéo Thuỳ Linh đến một chiếc ghế gần đó, cả hai cùng ngồi xuống.

"Có chuyện gì thế ??". Cô nhíu mày nhìn gương mặt thất thần của chị.

"Chị vừa gặp mẹ Đỗ Hà, bà ấy bắt chị phải....chia tay em ấy"
Thuỳ Linh nói dứt câu thì lại rơi nước mắt.

Phương Nhi lặng người đau lòng nhìn chị một lúc lâu.
" Thuỳ Linh à !! Nghe em nói này"

"Gia đình của Đỗ Hà... cả bố và mẹ của cậu ấy đều rất khó, họ muốn con mình cưới chồng sinh con như bao người khác chứ không phải là với một người....."

"Mẹ em ấy đã nói thế". Thuỳ Linh cắt ngang lời nói của em, cô không muốn nghe lại những lời đó nữa.

"Bố mẹ cậu ấy cũng chỉ vì yêu thương cậu ấy, em nghĩ chị nên kết thúc với Đỗ Hà ". Cô siết chặt tay Thuỳ Linh.

"Ừm !! Chị sẽ kết thúc với Đỗ Hà nhưng.....chị sợ em ấy sẽ đau lòng lắm"

"Chia tay thì ai cũng sẽ buồn, Đỗ Hà sẽ quên chị nhanh thôi mà"

"Như lần trước em đã nói với chị đấy, Đỗ Hà trước giờ chưa từng nghĩ có ai xứng đáng với cậu ấy, việc cậu ấy nói yêu chị thì cũng là một điều gì đó rất....."

"Chị biết rồi Phương Nhi à !! Em đừng nói nữa". Thuỳ Linh không muốn nghe.

Lần trước khi đi với Thuỳ Linh, Phương Nhi đã nói những lời đó, cô là đang muốn nhấn mạnh lại một lần nữa, cô muốn đẩy vào đầu Thuỳ Linh thật nhiều những điều tiêu cực khiến chị cảm thấy mối quan hệ này thật mệt mỏi rồi....tự nhấc chân rời đi.

" Thuỳ Linh !! Vì thế nên....chị phải dứt khoát"

"Chị phải làm thế nào đây....hức hức...."
Phương Nhi đau lòng nhìn chị khóc, cô ôm chị vào lòng vỗ về, điều cô muốn bây giờ chỉ là ôm lấy chị.

Là chính cô đã nói với bố mẹ Đỗ Hà việc cậu ấy đang qua lại với Thùy Linh, cô đã nói cho họ biết nơi hai người đang sống và chính cô cũng là người nói căn nhà đó là do Đỗ Hà mua cho chị.

Tất nhiên, việc hôm nay cô gặp Thuỳ Linh tại đây cũng chẳng phải là tình cờ, nó nằm trong kế hoạch của cô. Cô đã vẽ ra sẵn, việc bây giờ là từng bước thực hiện, cô nhất định sẽ giành lấy được Thuỳ Linh.

" Thuỳ Linh à đừng khóc nữa"
.
.
Đỗ Hà về đến nhà với tâm trạng hết sức tồi tệ, nàng phải làm thế nào với cuộc hẹn cùng gia đình Minh Lâm vào tuần sau đây.
Nàng mệt mỏi đi đến ghế sofa rồi thả mình xuống, nhắm chặt mắt lại.
Nàngmuốn thư giãn một chút nhưng chỉ được vài giây thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên.

Bực nhọc đưa tay lần mò vào túi xách lấy ra chiếc điện thoại của mình
Để xem là ai đang gọi.
Là Minh Lâm.
"Aissshi cái tên điên này"

Nhìn thấy tên thôi là đã phát ngấy lên rồi, nàng quẳng điện thoại xuống ghế mặc kệ anh ta.
Anh ta thật phiền phức.
Đỗ Hà tiếp tục ngửa đầu ra sau ghế, tiếp tục nhắm mắt.

Nhưng khoan.
Thuỳ Linh đi đâu rồi ??
Hôm nay không có lịch học, sao bây giờ lại đi đâu mất rồi.
Nàng lại ngồi bật dậy mở điện thoại lên gọi ngay cho chị.

Lần 1.
Không nhấc máy

Lần 2.
Không nhấc máy.

Lần 3.
*cạch*

Là tiếng mở cửa.
Là Lương Thuỳ Linh.
Đỗ Hà giận dỗi sẵn có chiếc gối bên cạnh tiện tay quăng thẳng vào người chị.
"Đi đâu đấy ?"

"Đi ăn"

"Sao em gọi không nhấc máy"

"Sắp đến nhà rồi nên không nhấc"

"Ngộ vậy ?". Đỗ Hà nhăn mặt, Thuỳ Linh nói sao nghe có vẻ khó chịu.
Cô không trả lời em nữa, cố nhanh chân đi thẳng vào phòng ngủ, cô muốn tránh mặt em.

Đỗ Hà thật khó hiểu, nàng đưa mắt nhìn theo chị lướt qua mình, nàng tự hỏi bản thân rằng Thuỳ Linh lại giận mình nữa sao.
Phải đi giải đáp thắc mắc, nàng lon ton chạy theo sau Thuỳ Linh vào phòng.

Chị ấy đang nằm trên giường và có vẻ là đang mệt mỏi lắm.
Nàng nhẹ nhàng đi đến rồi trèo hẳn lên người chị.
"Giận em hả ?"

"Đang đau đầu". Thuỳ Linh nhăn mặt đẩy em sang một bên.

Hình như trên người Thuỳ Linh có mùi gì đó là lạ.
" Linh xịt nước hoa à ??"

"Không"
Đúng vậy !! Lương Thuỳ Linh thường ngày chẳng động đến mấy thứ đó. Nhưng mùi là lạ này cũng không phải là mùi channel nàng hay dùng.

"Lúc nảy Linh đi ăn ở đâu thế ?"

"Em đừng hỏi nữa, đau đầu lắm"

"Trả lời em ngay"

"...."

" Lương Thuỳ Linh !! Chị đi gặp Phương Nhi nữa đúng không ?"

"Chỉ là tình cờ gặp thôi". Thuỳ Linh trả lời luôn cho xong.

" Lương Thuỳ Linh chị ngồi dậy nói chuyện với em ngay"

"Chị đang mệt, em đừng ồn nữa"

"Chị gặp Phương Nhi để làm gì hả ? Rõ ràng là chị biết cậu ấy thích chị"

"Thích thì đã sao ?"

" LƯƠNG THUỲ LINH "

"EM PHIỀN QUÁ ĐI MẤT, TÔI ĐANG RẤT MỆT". Thuỳ Linh lớn giọng.

Bị Thuỳ Linh quát Đỗ Hà chỉ biết im lặng, hôm nay Thuỳ Linh cả gan dám lớn tiếng với mình, mấy ngày nay chị ấy đã thay đổi không còn như trước nữa.
Nàng lặng lẽ bước xuống giường rồi lặng lẽ ra phòng khách.

Nàng ngồi xuống ghế sofa, bất lực nức nở một mình, nàngđã phải chịu áp lực từ bố đã là quá đủ bây giờ lại không được yêu thương mà còn bị Thùy Linh quát tháo.

Sau khi Đỗ Hà rời khỏi phòng Thuỳ Linh mới chịu mở mắt nhìn theo tấm lưng buồn bã của em.
Nhìn em buồn cô lại càng buồn hơn.
Làm sao đây ?
Ngẫm nghĩ một lúc.

Thuỳ Linh kéo tấm chăn ra khỏi người rồi bước xuống giường.
Đi ra phòng khách và ngồi xuống ngay bên cạnh em, cô ôm chầm lấy em
"Xin lỗi em"

"Em mệt mỏi quá hức..."

"Xin lỗi em Đỗ Hà "Cả hai cùng rơi vào khoảng không im lặng, không ai nói gì nữa, chỉ ôm nhau như thế.

Một lúc sau Thuỳ Linh lên tiếng.
"Chị muốn đến một nơi, em đi cùng không ?"
.
.
"Sao Linh lại muốn đến đây thế ??"
Đỗ Hà ngước nhìn những cành hoa cẩm chướng nở rộ.

Thì ra nơi Thuỳ Linh muốn đến là vườn hoa cẩm chướng.
"Ừm thì chỉ là muốn đến đây với em một lần"

"Ở đây đẹp quá"

"Em chưa từng đến mấy nơi thế này sao ?"

"Chưa". Đỗ Hà lắc đầu.

"Ừm !! Em chỉ đến những nơi sang trọng thôi đúng không ?"
Câu nói của Thuỳ Linh làm em cảm thấy lo lắng.

" Linh...còn giận em sao ?". Đỗ Hà vòng tay qua eo ôm lấy chị.

"Không có"

"Hai ngày nay những câu nói của Linh thật kì lạ, Linh làm sao thế ?"

" Linh bình thường mà"
Bây giờ có là lúc thích hợp để nói lời chia tay không ?

"Em xin lỗi Linh ". Đỗ Hà thì thầm.

"Chúng ta đi dạo nào". Thuỳ Linh đẩy nhẹ em ra rồi đan tay mình vào tay em.

Cả hai cũng trải những bước chân thật chậm.....thật chậm.
" Linh hay đến nơi này lắm sao ?"

"Ừm". Thuỳ Linh gật đầu.

"Lúc nhỏ Linh hay đến đây cùng với bà, hình như Linh đã nói với.......à không !!"
Thuỳ Linh nhớ nhầm, cô định nói cô nhớ là đã nói với Đỗ Hà về việc này rồi, đầu óc ngớ ngẩn thật.

Đỗ Hà nhíu mày nhìn chị.
"Giấu em cái gì hả ??"

"Không"

"Chắc chắn là có"

"Ừm thì lần trước Linh đã đến đây với Phương Nhi "

"Hay quá há". Đỗ Hà vung tay mình ra khỏi tay chị giận dỗi.

"Thôi nào !! Cứ giận thế này thì hết thời gian ở cạnh nhau đấy". Thuỳ Linh kéo em lại, tiếp tục đan vào tay em.

"Hửm ?? Linh nói thế là sao ?"

"À...ừm...ý là.... trời sắp tối rồi"

Đỗ Hà lại cảm thấy lo , hai hôm nay những lời mà Thuỳ Linh nói ra đều khiến nàng phải suy nghĩ rất nhiều.
Cả hai cùng im lặng một lúc lâu, mỗi người giữ riêng cho mình một suy nghĩ, không ai nói ra với ai, cứ như thế mà cùng nhau đi dạo đến cuối vườn hoa anh đào.

" Đỗ Hà này". Thuỳ Linh bỗng nhiên dừng chân lại, cô quay người sang đối diện với em.

"Hả ??". Đỗ Hà ngước gương mặt mèo con của mình lên nhìn chị.

"Đỗ Hà nếu như.....chúng ta......"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info