ZingTruyen.Com

Yêu Phải Đồ Ngốc ( Linh Hà ) [ Cover ]

25.

Rabbitkim03

Đỗ Hà gọi taxi và đi về nhà mình. Vào đến nhà cô còn chẳng thèm vào trong chào hỏi bố mẹ một tiếng mà chăm chăm đi đến nơi đỗ xe, lấy xe của mình rồi lái đi. Nàng lái xe đến nhà hàng của chú và tiếp tục ở đấy chờ đợi, hy vọng lát nữa Thuỳ Linh sẽ đến làm việc.

Đỗ Hà cứ thế mà chờ cho đến 2h chiều, Thuỳ Linh thật sự không đến.
" Đỗ Hà !! Thuỳ Linh chắc không đến đâu, con tìm nó có chuyện gì thế ?"
Chú Đỗ không hề hay biết gì về mối quan hệ của hai người, chú nghĩ cả hai chỉ là bạn bè thân thiết.

Đỗ Hà lắc đầu.
"Cháu về đây"
Nàng đeo vỏ xách lên vai rồi rời đi, nàng không dám nhìn chú bằng đôi mắt đỏ hoen của mình, sợ chú lại hỏi thì không biết phải trả lời thế nào.

Đỗ Hà tiếp tục lái xe đi loanh quanh khắp thành phố, cũng chẳng biết phải tìm chị ở đâu, những nơi Thuỳ Linh hay đến chỉ có bao nhiêu đó, nàng đã tìm hết cả rồi.

Rốt cuộc thì Thuỳ Linh đi đâu ? Có khi nào Thuỳ Linh sẽ không bao giờ trở lại ? Không được đâu, sao nàng có thể sống nổi ?
Đỗ Hà nhăn mặt, ngay chỗ ngực trái của nàng lại nhói lên, nàng nắm tay lại đập vào nơi đau ấy vài cái.
Lương Thuỳ Linh !! Chị đang ở đâu vậy ?
.
.
"Woww". Thuỳ Linh ngước đôi mắt long lanh lên nhìn những hàng hoa cẩm chướng nở rộ.

Cả ngày hôm nay cô đã đi cùng Phương Nhi, em ấy đã an ủi cô rất nhìu và đã cho cô một vài lời khuyên hữu ích, bây giờ thì Phương Nhi và cô đang tản bộ trên con đường chỉ toàn những hàng hoa cẩm chướng.

"Đẹp thật !!"
Thuỳ Linh vô thức nói, nơi này đẹp như trong cổ tích vậy, cô nghĩ với khung cảnh lãng mạn này thì đáng lẽ ra người đi bên cạnh mình phải là Đỗ Hà mới đúng chứ.

"Chị có thích hoa cẩm chướng không ?"

Thuỳ Linh thì ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của hoa cẩm chướng...còn Phương Nhi thì lại ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của chị.
"Có !! Rất thích"

"Lúc trước vào mỗi mùa xuân, chị hay cùng bà đi ngắm hoa cẩm chướng, bà nắm chặt tay chị rồi hai bà cháu cùng tản bộ từng bước, từng bước một"

Thuỳ Linh kể lại với nụ cười tươi tắn trên môi nhưng trong chốc lát nụ cười ấy lại dập tắt hẳn, ánh mắt cô chùng xuống.
"Kể từ khi bà mất....mùa xuân cũng không còn nữa"

Phương Nhi nhìn Thuỳ Linh bằng đôi mắt rưng rưng, cô muốn ôm chị.
Nghĩ là làm, Phương Nhi liền vòng tay qua ôm Thuỳ Linh an ủi.
"Chị không sao đâu ? Chuyện đã qua lâu rồi"

Thấy Phương Nhi tự nhiên ôm mình Thuỳ Linh liền vội vàng đẩy tay em ra, Đỗ Hà mà biết được thì lại chết chắc.
Nét mặt Phương Nhi hiện rõ sự hụt hẫng, cô im lặng không nói gì, cả hai cùng tiếp tục đi.

" Thuỳ Linh !! Chị có định về nhà không ?"

"Chắc.....có, nhưng bây giờ thì vẫn chưa muốn".

"Chưa muốn sao ? Vậy em đưa chị đến nơi này"

Phương Nhi nắm tay cô kéo ra xe, em ấy lái xe đến một quán bar lớn rồi dừng lại ở đấy.
"Vào thôi !!"

Tiếng nhạc bên trong xập xình xập xình đánh liên hồi vào lồng ngực khiến Thuỳ Linh khó chịu. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng dám đụng chân đến những nơi này, lần đó đã vô tình bước vào là vì Đỗ Hà.

Phương Nhi kéo tay cô đến một chiếc bàn nhỏ ở trong góc khá riêng tư, Phương Nhi bảo với anh nhân viên phục vụ đem ra một chai rượu với cái tên gì gì đó Thuỳ Linh không rành cho lắm.

Ôi ở đây tiếng nhạc quá to nghe thật khó chịu. Vậy mà nhìn xung quanh những con người kia ăn mặc kì quặc cứ vừa uống rượu vừa lắc lư.
Một lát sau rượu được mang ra, Phương Nhi rót vào ly rồi đưa lên trước mặt Thuỳ Linh.

" Thuỳ Linh !! Uống đi"
Phương Nhi cố gắng nói lớn tiếng.

Thuỳ Linh lưỡng lự nhìn ly rượu đung đưa trước mặt mình. Cô không biết uống, cô chưa hề dùng thử thứ có cồn này bao giờ.
"Uống đi, nó giúp chị quên đi nỗi buồn"

Thuỳ Linh nghi ngờ nhìn em.
"Thật sao ?"
Phương Nhi gật đầu.

Cô vẫn còn chần chừ nhưng tay đã cầm lấy ly rượu.
"Hớp một ngụm nhỏ khoan hãy nuốt, ngậm trong miệng một lúc chị sẽ cảm nhận được vị ngon của nó". Phương Nhi ghé sát vào tai Thuỳ Linh.

Nghe lời Phương Nhi, Thuỳ Linh hớp một ngụm rồi giữ lấy trong khoang miệng, vị ban đầu có hơi lạ nhưng một lúc sau thì đúng như Phương Nhi nói, nó khá ngon.
"Sao ? Ổn chứ ?"

"Ổn". Cô gật đầu.

Thế là hết ly thứ nhất đến ly thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Tửu lượng Thuỳ Linh khá yếu, vì thế bây giờ đầu óc đã bắt đầu quay cuồng.
Phương Nhi nhìn Thuỳ Linh rồi mỉm cười, một nụ cười rất lạ.

Thuỳ Linh hiện tại chẳng còn đứng vững nổi.
Chợt chiếc điện thoại đang đặt trên bàn của Phương Nhi sáng đèn.
Là Phương Nhi đang gọi đến.

Liếc nhìn qua Thuỳ Linh rồi nhìn xuống điện thoại mình mình.
Cô quyết định.
Không bắt máy.
Gọi nhân viên phục vụ ra tính tiền, cô một tay đỡ Thuỳ Linh ra xe.
Phương Nhi sẽ đưa chị về nhà mình.
.
.
*dingdoong*
Ai đó đang ấn chuông ở ngoài cửa. Quay sang nhìn Thuỳ Linh, chị ấy say lắm rồi... không còn biết trời trăng gì nữa và bây giờ thì đang nằm ở ghế sofa ngoài phòng khách.

Phương Nhi đứng lên đi ra mở cửa, cô biết chắc chắn người đang ngoài đó là ai.
*cạch*

Một ánh mắt đanh đá xoáy thẳng vào mặt Phương Nhi.
" Thuỳ Linh đâu ?"

"Ở trong nhà"

Đỗ Hà tự nhiên lướt ngang qua mặt Phương Nhi xông thẳng vào bên trong.
Nhìn thấy Thuỳ Linh đang say không biết gì càng khiến nàng thêm tức giận.

Đỗ Hà cả ngày hôm nay không hề nghĩ đến việc Thuỳ Linh sẽ đi cùng Phương Nhi, nàng biết được Thuỳ Linh đang ở nhà Phương Nhi cũng là do Phương Nhi nhắn. Khi đã đưa Thuỳ Linh về đến nhà mình Phương Nhi lại lâng lâng cảm giác có lỗi, cuối cùng cô quyết định nhắn cho Đỗ Hà.

"Yahhhh"
Đỗ Hà đá vào chân Thuỳ Linh mấy phát.

" Lương Thuỳ Linh "

" Thuỳ Linh say lắm rồi". Phương Nhi lên tiếng.

"Cả ngày hôm nay, cậu ở cùng với Thuỳ Linh sao ?"

"Ừm". Phương Nhi gật đầu.

"Tại sao ?"

"Chỉ là vô tình gặp nên....."

"Vô tình sao ? Tớ thấy cậu đang cố tình thì có''

" Đỗ Hà "

"Không phải sao ? Cậu không thèm nghe máy của tớ, tự ý đưa Thuỳ Linh về nhà mình, là ý đồ của cậu mà"

"Yahhhh Đỗ Hà "

"Cậu không phải là đang muốn cướp Thuỳ Linh từ tay tớ sao ?"

"Yahhhh !! Thuỳ Linh và tớ tình cờ gặp nhau ở quán coffee, là Thuỳ Linh tự nguyện đi cùng tớ, tớ không hề ép buộc, không phải là do cậu làm chị ấy buồn sao ? Không phải là do cậu cắm sừng Thuỳ Linh sao ?". Phương Nhi tức giận.

"Chuyện của tớ, tớ sẽ tự giải thích với Thuỳ Linh. Còn cậu, đừng bao giờ đến gần Thuỳ Linh nữa"

Đỗ Hà nhấn mạnh từng chữ rồi kéo tay Thuỳ Linh dậy, đỡ chị ra khỏi nhà Phương Nhi, nàng không muốn đứng đây đôi co với cậu ta nữa, cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi.

Phương Nhi bất lực nhìn theo, khi bóng lưng hai người đã đi khuất...

Ánh mắt Phương Nhi chợt sắc lạnh, cô khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cửa còn cười khẩy thành tiếng.

"Cậu có cố đến mấy thì Thuỳ Linh.....rồi cũng sẽ là của tớ"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com