ZingTruyen.Com

Yeu Nghiet Khuynh Thanh Minh Vuong Doc Sung Cung Chieu Phi

Edit: susublue

Bố cục ở Phong Tịch thành nghiêm ngặt, nơi nơi đều là cửa hàng và tửu lâu, ngã tư đường rộng lớn, nhưng xe ngựa đi tới đi lui quá nhiều, nên vẫn có vẻ chật chội, người đi đường quần áo mặc trên người đều bằng vải dệt, đủ để thấy nơi này người giàu rất nhiều, nhiều âm thanh gào thét, đàm tiếu không ngừng, bất luận là ban ngày hay ban đêm, thành thị ở đây đều phồn vinh ngang với Lăng thành, đương nhiệm thành chủ Triệu Xương cũng có chút công sức trong này, gần mấy năm qua cai quản Phong Tịch thành gọn gàng ngăn nắp, danh tiếng rất tốt.

Bạch lâu là quán trọ lớn nhất Phong Tịch thành, người ra vào đều rất phú quý, ngay từ tên của quán cũng có thể nhìn ra được, đây là sản nghiệp của Bạch gia, Bạch lâu có bốn tầng cao, lầu một lầu hai để cho người ta ăn cơm nói chuyện phiếm, lầu ba lầu bốn là sương phòng, hậu viện sau Bạch lâu có cảnh trí thanh nhã, cũng xây dựng vài Tiểu Lâu, cũng đều là sương phòng, diiexndafnleeuqydoon nhưng những căn phòng sau hậu viện, nếu không có của cải nhiều, sẽ không dám vào, lần này đại hội đoạt bảo được tổ chức, không ít người giàu đến Phong Tịch thành, khách ở trọ đầy kín Bạch lâu, hậu viện cũng không còn lại mấy gian phòng.

Nhã gian ở lầu hai trong Bạch lâu, bàn trúc, đầy vẻ tĩnh mịch, trên tường treo hai bức tranh vẽ cây trúc trên vải lụa, phía trước cửa sổ trồng một chậu trúc lùn nhìn rất hài hòa với cảnh sắc bên trong, như giả như thật.

Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh ngồi đối diện hắn, nhỏ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng còn cười khẽ; đám người Tây Vân cũng ngồi ở nhã gian, uống trà ăn chút điểm tâm, cười đùa nói chuyện phiếm, không khí trong nhã gian hài hòa, chỉ duy nhất một người không hài hòa, đó là Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, mày khẽ nhíu lại, có thể nhìn ra được lúc này tâm tình hắn không tốt, Tiểu Bạch ngồi xổm trong tay hắn khẽ vuốt lông, nơm nớp lo sợ, chỉ muốn chạy trốn.

"Bạch Lê, cũng đã vài ngày rồi, vẫn còn vẻ mặt như vậy sao?" Bạch Thuật ngẩng đầu nhìn hắn như vậy, nhịn không được, nói.

Đại hội đoạt bảo lần này, mọi người tới đây đều có bản lĩnh, trước tiên không nói Huyết Uyên có chỗ nào đặc biệt, nhưng rõ ràng là người Y Cốc muốn dùng nó để dụ Tô Tiểu Vũ lộ mặt, bọn họ biết Huyết Uyên là thần khí, cũng biết một khi thần khí đã nhận chủ sẽ không đổi chủ, người Y Cốc muốn chính là điều này, lan truyền tin tức thần khí xuất thế, sau đó khiến Tô Tiểu Vũ tìm tới, Huyết Uyên chắc chắn sẽ bị Tô Tiểu Vũ đoạt được, cái gọi là hoài bích kỳ tội *, người khác không chiếm được thần khí, thấy nàng lấy được nhất định sẽ đỏ mắt, người Y Cốc sẽ nhân cơ hội nói cho mọi người biết, chỉ cần giết chủ nhân của thần khí, thần khí mới có thể đổi chủ, khiến những người đó động tay với Tô Tiểu Vũ, cho dù võ công của nàng cao, cũng không thể dùng hai nắm đấm mà đánh lại bốn tay, sau đó Y Cốc sẽ thành ngư ông đắc lợi, nhặt thi thể của nàng, lấy lại tín vật của Y Cốc.

* Câu gốc là: "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội"

Tạm dịch: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ có ngọc bích là có tội.

( Trích trong Cổ học tinh hoa)

Vài ngày trước Tô Tiểu Vũ đã phân tích cho bọn họ nghe, cho nên nàng tính toán kêu bọn họ chia làm hai đường, nàng và Khúc Ngâm ở ngoài sáng, đến trễ hơn mọi người ba ngày, còn bọn họ ở trong tối, nàng sẽ mặc nam trang, trở lại làm hồi Vũ thiếu, lại dắt tay Thánh cô, rêu rao khắp nơi, người Y Cốc sẽ nhanh chóng chú ý tới nàng, mà bọn họ ở trong tối, âm thầm chú ý hành động của Y Cốc, thuận tiện bắt lão già đã bắt mẫu thân của nàng, đến lúc đó, nàng lại thanh nữ trang ra, thoải mái rời đi, tìm mẫu thân của mình.

Kế hoạch không tệ, nhưng mà...

"Ta có thể giả làm tay hạ của nàng." Tư Thiên Hoán hơi trợn mắt, trong mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, vì sao nhất định phải tách ra.

Biểu cảm của Bạch Thuật lập tứcvặn vẹo, thở hồng hộc trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi cho là người Y Cốc không có mắt nhìn người như Mặc Thiên sao?" Khí thế trên người hắn, dù che giấu cũng biết hắn không phải người thường, đến lúc đó người Y Cốc nhất định sẽ càng cảnh giác.

Tư Thiên Hoán hừ lạnh, sắc mặt đen lại, người khác nhìn thấy, muốn cười cũng không thể cười.

"Xú tiểu tử, ngươi đừng phiền phức như vậy được không." Tư Thiên Chanh liếc hắn, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên si ngốc khẽ nhếch miệng, mắt cũng dần mê ly.

Bạch Thuật nhíu mày, không hiểu vì sao nàng lại khác thường như vậy, nên nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn lập tức đen mặt lại, "Chanh nhi, nàng nhìn ta còn chưa đủ sao?"

Tư Thiên Chanh hoàn hồn, ngượng ngùng cười cười, vẫn không kìm lòng được nhìn ra ngoài.

Trên đường cái, ngựa xe như nước, dòng người đi qua đi lại, tiếng ồn ào không ngừng nghỉ, trên một con tuấn mã, một cặp nam nữ, nữ tử mặc y phục màu xanh, lạnh lùng xuất trần, khuôn mặt tuyệt thế, nhướng mày quan sát nam tử phía sau, diiendannlêquydonn nhếch môi cười yếu ớt, sóng mắt trong suốt, ánh mắt có thể mê hoặc người khác; tóc nam tử buộc ngọc quan, ngũ quan tuấn mỹ làm người khác hít thở không thông, y phục đỏ như lửa, phô trương không chịu nổi, môi nở nụ cười như yêu nghiệt, tròng mắt chuyển động, hồn xiêu phách lạc.

Từ lúc hai người vào thành, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, những người hét to nhất cũng không thốt nổi một câu, những người đàm tiếu cũng dừng lại, si ngốc nhìn hai người, nam tử thì đầy si mê, nữ tử thì cực kỳ hâm mộ, bọn họ không biết hai người này là ai, nhưng bọn họ biết, hai người kia ở nơi nào, thì vạn vật đều sẽ phai mờ.

Cảnh tượng của Tô Tiểu Vũ và Khúc Ngâm lúc này, giống y như lúc trước ở Y Cốc, một người tà khí, không biết thu hào quang của mình lại, một người thanh thuần lạnh nhạt, không hiểu thế sự, cũng khó trách người Y Cốc lại nói hai người là kim đồng ngọc nữ, phải biết rằng năm đó không biết có bao nhiêu người của Y Cốc, muốn đưa hai người về nhà, trở thành vật cưng chiều của mình, nhưng bọn họ không có lá gan đó, chỉ có thể nhìn, mà không thể sờ được.

"Tiểu Vũ, có phải chúng ta quá phô trương không?" Khúc Ngâm không có thói quen bị người nhiều nhìn như vậy, không thay đổi mà vẫn cười yếu ớt, nhỏ giọng hỏi.

Tô Tiểu Vũ cũng không thích bị người khác nhìn mình như nhìn một con khỉ như vậy, "Không có cách nào khác, nếu không phô trương, đám phế vật kia sẽ không tìm thấy chúng ta." Bọn họ tìm không thấy, sẽ không thể có hành động tiếp theo, nếu nàng không nắm được quyền chủ động, như vậy sẽ nguy hiểm.

"Ừ, hy vọng người Y Cốc nhanh chóng lộ đuôi sói ra, sau đó đám người Bạch Thuật có thể bắt lấy bọn họ." Khúc Ngâm bĩu môi, hơi nhíu mi, bộ dáng đau thương, làm cho người xung quanh hận không thể ôm nàng vào lòng.

Tô Tiểu Vũ rùng mình, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, hơi thở bức người lạnh như băng như khiến những nam nhân muốn quấy rối Khúc Ngâm biết điều lui ra phía sau từng bước, nhưng lại làm cho đám nữ nhân thích nàng kêu lên, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa nổi cáu lên.

Hình như cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, Tô Tiểu Vũ hơi ngẩng đầu, liền thấy trước cửa sổ lầu hai của Bạch lâu, một nam tử tuấn mỹ đơn độc, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt, chột dạ cúi đầu.

"Đến Bạch lâu rồi." Khúc Ngâm thấy Tô Tiểu Vũ ngẩn người, không ngừng trợn mắt, kéo ống tay áo của nàng.

Tô Tiểu Vũ hoàn hồn, thản nhiên nhìn nàng, sau đó xoay người xuống ngựa, vươn tay bế nàng xuống dưới, biểu cảm sủng nịch, thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn, làm bao nhiêu người vây xem đỏ mắt.

"Vị đại gia này, muốn nghỉ trọ hay ở trọ?" Tiểu nhị thông minh đi lên, cười hỏi.

"Ta muốn một gian phòng thượng hạng, bây giờ dùng cơm trưa trước." Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, tùy tay ném cho hắn một thỏi vàng, làm mọi người xung quanh hít khí lạnh, người có tiền đến đây không ít, nhưng người tùy ý ném một thỏi vàng ra thưởng cho tiểu nhị cũng không nhiều.

"Công tử, phu nhân đi theo tiểu nhân." Đó tiểu nhị nhanh chóng cất vàng vào, cười tủm tỉm nói, đưa bọn họ đến lầu hai.

Lúc Khúc Ngâm nghe thấy hai chữ phu nhân, rõ ràng đã co rút khóe miệng, không trách được tiểu nhị gọi nàng như vậy, dù sao Tô Tiểu Vũ chỉ cần một gian phòng, một nam một nữ ở cùng một phòng có thể nói lên không ít chuyện, thật ra Tô Tiểu Vũ làm như vậy, cũng vì muốn bảo hộ Khúc Ngâm, dù sao nàng không có võ công, nhưng trong mắt người khác, lại trở thành ái muội.

Vào nhã gian, Tô Tiểu Vũ kêu một ít rượu và thức ăn, rượu và thức ăn nhanh chóng được bưng lên.

"Đói muốn chết, mau ăn đi!" Khúc Ngâm xoa bụng, giơ chiếc đũa lên, chợt nghe thấy phía sau phát ra tiếng vang rất nhỏ, lập tức cảnh giác nhìn lại, lúc thấy rõ người tới, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Sao chỗ đó lại có cửa?" Tô Tiểu Vũ nhìn chằm chằm người tới đây, thấy kỳ quái, hỏi.

Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, thản nhiên nhìn Khúc Ngâm, lạm quyền bức bách, Khúc Ngâm yên lặng đi theo cánh cửa đó đến nhã gian của đám người Bạch Thuật.

"Quán trọ Bạch gia, ta đều thiết kế một loại cửa như vậy." Tư Thiên Hoán giải thích, bước hai ba bước đến bên cạnh nàng ngồi xuống, sau đó ôm nàng vào lòng, nguy hiểm nheo mắt lại, cười như không cười, "Vũ Nhi, vừa rồi nàng cũng ôm hoàng tẩu như vậy?"

"Không có!" Mặt Tô Tiểu Vũ đã ửng hồng, mắt mở thật to, nũng nịu phản bác, một chút khí thế phong lưu vừa rồi cũng không còn, bàn tay nhỏ bé xòe ra đặt lên bàn tay to nóng như lửa đang đặt trên bụng mình.

Đừng nói các nàng đều là nữ, dù lúc nàng ôm Tiểu Khúc Nhi, cũng không ái muội như vậy!

"Vũ Nhi vừa rồi cũng nói chuyện với hoàng tẩu như vậy?" Tư Thiên Hoán không để ý tới lời phản bác của nàng, khóa hai tay của nàng ở sau người, cúi người khẽ nhó bên tai của nàng, thanh âm khàn khàn ái muội, phát hiện hơi thở nàng thay đổi, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của nàng.

"Không có không có!" Tô Tiểu Vũ ngứa lỗ tai, thân thể phát run, hơi híp mắt phản bác, trong mắt đầy hơi nước.

"Vũ Nhi, đã ba ngày rồi ta không thấy nàng, vậy mà nàng lại cho ta một sự ngạc nhiên lớn như vậy, hả?" Giọng nói của Tư Thiên Hoán mềm nhẹ không chịu được, tinh tế cắn lỗ tai của nàng, vừa lòng cảm thấy nàng run rẩy, con ngươi màu hổ phách sắc tối sầm lại, ngón tay chuyển động, cửa nhã gian bị khóa trái.

Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu lên trời, đáng thương nhìn hắn, dịu dàng nói, "Hoán, người ta cũng nhớ chàng mà, nhưng vì kế hoạch của chúng ta nên phải chịu thôi."

"Vậy sao nàng lại ngủ chung một phòng với hoàng tẩu?" Tư Thiên Hoán ngẩng đầu, hí mắt, cười thật tươi.

Tô Tiểu Vũ chớp mắt to, vô tội nói, "Tiểu Khúc nhi không có võ công, ta phải bảo vệ nàng."

"Như vậy là buổi tối ta sẽ không thể đến tìm nàng." Tư Thiên Hoán bắt được vẻ giảo hoạt trong mắt nàng, tỏ vẻ khổ sở cúi đầu.

Mắt Tô Tiểu Vũ sáng rực lên, nói, "Chia lìa một khoảng thời gian ngắn là vì muốn sau này có thể ở chung một chỗ, Hoán, chàng nói đúng không?"

Trong lòng Tư Thiên Hoán cười lạnh, nhưng trên mặt lại rất ôn nhu, "Đúng thì đúng, nhưng Vũ Nhi, buổi tối không có nàng, ta ngủ không được." Có một số việc, đã làm một lần, nếm được vị thịt từ xương tủy, người nào đó bị cấm dục ba ngày, mức chịu đựng đã đến cực hạn rồi.

"Cũng không còn cách nào khác, vì kế hoạch của chúng ta, Hoán, chàng hãy nhẫn nại một chút đi." Mặt mày Tô Tiểu Vũ hớn hở, ta cứ không muốn cho chàng chạm vào đấy, không cho chàng cơ hội, ai bảo chàng không biết tiết chế!

"Vũ Nhi, ta có một biện pháp đẹp cả đôi đường." Tư Thiên Hoán cười càng thêm ôn nhu, trong mắt đầy vẻ tính kế, nhẹ giọng dụ dỗ.

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nghi hoặc nháy mắt, "Cách gì?"

"Buổi tối ta không đến quấy rầy nàng." Tư Thiên Hoán cười nói, thấy nàng nhẹ nhàng thở phào, trong mắt lóe sáng, "Nhưng, ban ngày nàng phải ở trong này cùng ta."

"Ta còn phải đưa Khúc Ngâm đi rêu rao khắp nơi!" Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Tiểu Vũ nhăn lại.

Tư Thiên Hoán hừ lạnh, "Hôm nay hai người rêu rao chưa đủ sao, chỉ cần người Y Cốc còn có chút bản lãnh, thì nàng không cần sợ họ không biết nàng đã đến rồi."

Tô Tiểu Vũ sờ mũi, trong lòng vốn không muốn đồng ý với hắn, bởi vì nàng cảm giác được sự nguy hiểm, nhưng... Giương mắt liếc thấy vẻ mặt hắn hơi âm u, bĩu môi, "Ở thì ở." Uống trà nói chuyện phiếm thôi mà, mở cửa sổ ra cũng có thể phơi nắng, ngắm phong cảnh, không ra ngoài thì không ra.

"Ăn cơm đi." Nghe được đáp án vừa lòng, Tư Thiên Hoán thản nhiên nở nụ cười, chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, "Hương vị cũng không tệ lắm."

Tô Tiểu Vũ gật đầu, cắn một miếng lớn, nàng sẽ không hoài nghi chất lượng đồ ăn của Bạch lâu, dù sao chủ tử của Bạch gia cũng là người kén ăn.

Tư Thiên Hoán vẫn cười nhìn nàng ăn cơm, còn mình từ từ uống rượu, không hiểu sao mắt chớp động sáng rọi, lơ đãng vươn tay gỡ phát quan trên tóc nàng xuống, làm tóc dài mềm mại của nàng chảy xuống trên vai, hắn cuốn tóc đen vào tay, cảm thụ cảm giác mềm mại của nó.

"Uống ít rượu thôi." Tô Tiểu Vũ luôn chú ý hắn, phát hiện hắn uống không ít rượu, có chút bất mãn nhíu mi.

Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhíu mi, "Con người của ta có tật xấu, hoặc là không uống, nếu đã uống, nhất định phải uống cho hết." Hắn tùy ý quơ quơ bình rượu, còn thừa một ít.

Tô Tiểu Vũ khó hiểu nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt của hắn rất chân thật, chỉ có thể tặc lưỡi, cũng không muốn quản hắn nữa.

"Vũ Nhi, dạ dày của ta không tốt lắm, y thuật của nàng giỏi, chữa giúp ta đi." Tư Thiên Hoán hí mắt, đột nhiên lại nói.

"Aiz, sao chàng lại có nhiều chuyện như vậy?" Tô Tiểu Vũ buông đũa, kỳ quái nhìn hắn, nhưng vẫn vươn tay đặt lên cổ tay hắn, nhìn sắc mặt hắn, khá giống người có bệnh bao tử, liếc mắt qua nhìn bình rượu bên cạnh, mặt trầm xuống, "Dạ dày không tốt còn uống rượu, hả?"

"Đã uống rồi." Tư Thiên Hoán rất vô tội nhún vai, nói xong, còn muốn rót rượu ra chén.

Mặt Tô Tiểu Vũ lạnh lại, đoạt bình rượu trong tay hắn, ngửa đầu đổ hết vào miệng mình, bởi vì không thích hương rượu nên nàng hơi nhíu mày, nước rượu trong suốt tràn ra khỏi khóe miệng nàng, chậm rãi chảy xuống cổ, sau đó xuống y nội.

"Khụ, đã uống hết rồi, chàng an phận một chút đi." Mặt của Tô Tiểu Vũ đỏ lên, đầu cũng bắt đầu choáng váng mơ hồ, tửu lượng của nàng rất kém, cho nên trên cơ bản nàng không hề dính vào rượu, hôm nay xem như là ngoại lệ.

"Nhưng còn chưa uống hết." Tư Thiên Hoán đột nhiên nâng cằm của nàng lên, tà tứ nở nụ cười, con mắt màu hổ phách lóe lên chút ý cười không đứng đắn, mắt lưu luyến nhìn rượu chảy ra từ khóe miệng của nàng.

Tô Tiểu Vũ hơi trợn mắt, nghi hoặc nhíu mày, chỉ hoảng hốt trong chốc lát liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn mắt của hắn, không hiểu nên muốn lui về phía sau, nhưng lưng lại bị hắn giữ lại, vốn dĩ không thể động đậy được.

"Vũ Nhi, nàng trốn không thoát đâu." Tư Thiên Hoán cười ái muội không rõ, hồn xiêu phách lạc, con mắt màu hổ phách thâm trầm, có chút dục niệm và lửa nóng, cùng với giọng nói trầm thấp, tay hắn xoa khóe môi của nàng, chậm rãi động đến cổ nàng, nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng ra, đầu ngón tay lướt đến áo lót của nàng, ánh mắt tối sầm lại, môi của hắn cũng chạm vào môi nàng, nhẹ nhàng cười, chậm rãi trượt xuống dưới.

Tô Tiểu Vũ xấu hổ, cuối cùng cũng hiểu thì ra hắn vừa mới tính kế mình, nhíu mày lại, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn giữ chặt hai tay.

"Kẻ lừa đảo!" Giọng nói không rõ là quát hay là hờn dỗi, dù sao lọt vào tai nam nhân nào đó, lại trở thành dễ nghe.

"Sao ta lại lừa nàng, ta thật sự có bệnh bao tử, lúc ta uống rượu cũng thật sự có thói quen này, tự nàng muốn giúp ta uống, không phải ta ép nàng, chính nàng không cẩn thận nâng bình rượu uống làm đổ lên người, cũng không phải ta làm, không phải sao?" Tư Thiên Hoán ngẩng đầu, diẽnndaffnleequydonn đôi môi nhếch lên nở nụ cười khiến tim người khác đập mạnh không dừng được, trong mắt hắn đầy bất đắc dĩ, giọng nói cũng thật sự vô tội, biểu cảm lại bó tay, giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến hắn.

Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng cắn môi dưới, hai tròng mắt đầy vẻ say mê, càng mông lung càng quyến rũ người, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên mím môi nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nhìn qua thật sự rất đáng thương, nhưng trong lòng nàng lại không ngừng mắng hắn, vốn dĩ Tư Thiên Hoán đã tính kế nàng, nàng còn muốn ở cùng hắn cả ngày trong căn phòng này, không bằng nàng đi tìm chết thì hơn!

"Vũ Nhi, giả bộ đáng thương cũng vô dụng." Mắt Tư Thiên Hoán có vẻ thương tiếc, nhưng động tác cũng không dừng lại, dễ dàng cởi hết quần áo của nàng.

"Tư Thiên Hoán, ta đổi ý rồi, ta không muốn ở trong cái nơi quỷ quái này với cahnfg nữa!" Tô Tiểu Vũ trầm mặt xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo đã bị cởi ra gần hết, mắt đều đã đỏ bừng, tức giận gầm nhẹ.

"Ai da, một vị cô nương không ngoan, chỉ muốn nâng cốc uống xong rồi bỏ đi, nhưng bây giờ không thể không trừng phạt nàng." Trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ khó xử, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ, nhìn vào đôi mắt to đang giận dữ và xấu hổ của Tô Tiểu Vũ, hơi cong mắt, trong mắt đầy vẻ giả dối, cúi đầu xuống hôn nàng.

Nam nhân hư hỏng.

Tô Tiểu Vũ yếu đuối nằm trong lòng hắn, vô lực thầm hò hét, nhìn thấy khát vọng trong mắt hắn, nàng cũng không đành lòng làm cho hắn thất vọng, nhìn xuyên qua ánh nắng chói lọi chiếu vào cửa sổ, nàng quả thực muốn chết tâm, hung hăng nhéo cánh tay hắn.

Tất nhiên Tư Thiên Hoán biết nàng đang suy nghĩ cái gì, ý cười ở đáy mắt càng đậm, chỉ tay bắn ra tia sáng, bốn phía nhã gian đều bị bịt kín bằng một miếng vải đen, che khuất ánh nắng, giống như đêm tối, trên xà ngang được khảm bốn viên dạ minh châu lấy từ dưới biển sâu tỏa ánh sáng nhu hòa.

"Chàng... Uhm... Ngay từ đầu đã tính kế ta!" Tô Tiểu Vũ vô lực kéo quần áo của hắn, cố gắng ngó lơ tên nam nhân nào đó đang cắn xương quai xanh của nàng rồi nhiệt liệt phát ra tiếng thở dốc, gấp gáp nói, hơi nước lượn lờ ở hai tròng mắt lộ vẻ cáu kỉnh.

"Cũng nhờ Vũ Nhi chịu phối hợp." Tư Thiên Hoán chậm rãi ngẩng đầu, khẽ hôn lên môi nàng, giọng nói đầy tình dục hơi khàn khàn, kích thích cõi lòng Tô Tiểu Vũ, con ngươi màu hổ phách cũng chuyển thành màu vàng kim.

Sự tức giận trong lòng Tô Tiểu Vũ đã sớm bị ý sự xấu hổ thay thế, mềm mại nhìn đôi mắt đẹp đẽ của hắn, tròng mắt màu đen hơi hoảng hốt, mơ hồ chuyển thành màu đỏ, mím môi bất đắc dĩ cười, đặt tay lên cổ của hắn, nỉ non vào lỗ tai hắn, "Chỉ biết khi dễ khiến ta mềm lòng."

Tư Thiên Hoán càng cười tươi hơn, biết mình quyến rũ thành công, nhấn mạnh nàng vào lòng, tùy ý muốn làm gì thì làm, màu vàng kim ở hai mắt càng đậm hơn.

Vật nhỏ, vắng vẻ ta ba ngày, còn muốn chậm rãi sao.

Cách vách.

"Muốn tán gẫu cái gì, bây giờ còn chưa tán gẫu xong sao?" Khúc Ngâm đã ăn no từ lâu, nghi hoặc nhìn đó cánh cửa nhỏ khép lại.

"Xuy." Tư Thiên Chanh nhổ một ngụm nước bọt, cười như không cười nhìn Khúc Ngâm, " Hoàng tẩu, trước khi trời tối ngươi đừng hy vọng Tiểu Vũ có thể ra khỏi cửa."

"Sao?" Khúc Ngâm sững sờ ngẩn ngơ, không hiểu rõ lắm, Tiểu Bạch trong tay gãi đầu, mắt liếc về phía cửa nhỏ, chậm rãi nheo lại, nó ngửi thấy mùi vị, Tiểu Vũ lại bị con sói đuôi to nuốt chửng rồi."Ngươi cho là Bạch lâu buôn bán tốt như vậy, còn có thể dư nhã gian cho chúng ta sao?" Bạch Thuật thản nhiên nói, không phải hắn khoe khoang, nhưng dù là ngày thường, không có đại hội đoạt bảo, đến nhã gian để ăn cơm còn không có không, huống chi là hiện tại.

Khóe miệng Khúc Ngâm nhếch lên, sắc mặt cũng trở nên kỳ lạ, "Cho nên, đều là các ngươi thiết kế?" Ánh mắt đảo qua mọi người, mọi người đều cúi đầu.

"Khúc cô nương, không phải chúng ta thiết kế, là thiếu gia tự mình thiết kế." Bạch Ngọc nhờ Tư Thiên Hoán giúp đỡ, yên lặng mở miệng.

"Ba ngày trước chúng ta đến đây, hắn đã chuẩn bị cái gì sao?" Bạch Thuật rót trà cho Tư Thiên Chanh, tâm tình rất tốt, cũng có tâm tư trêu chọc Tư Thiên Hoán.

Khúc Ngâm nhìn về phía cửa sổ, sờ cằm, ngẩng đầu quan sát nhã gian, đột nhiên nói, "Dạ minh châu, miếng vải đen." Lúc nàng vừa mới vào nhã gian, còn tưởng rằng những miếng vải đen ở chung quanh chỉ được dùng để trang trí, hiện tại nghĩ lại, vốn là để...

" Có phải Tiểu Vũ cũng không chú ý đến không?" Tư Thiên Chanh kiêu ngạo cười, thò đầu ra, cười tủm tỉm hỏi.

Khúc Ngâm gật đầu, nhớ tới lúc Tô Tiểu Vũ vừa vào nhã gian liền thả lỏng, nhịn không được vỗ bàn, căm giận nói, "Đúng là Tiểu Vũ không hề chú ý đến việc Tư Thiên Hoán bố trí phòng thế nào, hắn thật sự rất giỏi tính kế." Nếu nàng chú ý đến chuyện này, thông minh như nàng vốn sẽ không có chuyện ngoan ngoãn ngồi chờ bị ăn.

"Không có cách nào khác, ai kêu Tiểu Vũ được tiểu đệ ta coi trọng." Tư Thiên Chanh nhún vai, mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, hắn chính là hồ ly thành tinh, Tiểu Vũ chỉ có nằm chờ bị làm thịt thôi.

"Các ngươi đều là người của Tiểu Vũ." Khúc Ngâm hí mắt nhìn đám người Tây Vân, đột nhiên phát hiện chỉ có mình tại bất bình vì Tiểu Vũ.

Tây Vân đỏ mặt gục đầu xuống, Thừa Phong thấy vậy, nói, "Khúc cô nương, lời này sai rồi, chủ tử đi theo Vương gia, tất nhiên chúng ta cũng là người của Vương gia." Trên thực tế, ai dám đụng vào con hổ thành tinh chứ?

" Tiểu Vũ của ta thật đáng thương." Khúc Ngâm nắm Tiểu Bạch, nhíu mày, bi ai dùm Tô Tiểu Vũ, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, "Dù hiện tại nàng có đau cũng cảm thấy vui vẻ."

"Ngươi thật sự là Thánh cô Y Cốc sao?" Tư Thiên Chanh không thể tin thở dài, không phải Thánh cô nên không biết chuyện khói lửa nhân gian sao, vì sao cô nương này lại đen tối như vậy.

"Ta không có khả năng ngoi lên khỏi nước bùn mà không nhiễm bẩn được." Khúc Ngâm nhướng mày, hừ nhẹ, một đám người đầy một bụng xấu xa, nàng thuần khiết đến đâu cũng sẽ biến thành đen tối.

"Ha ha ——" bị so sánh thành nước bùn, mọi người đều đồng loạt nở nụ cười.

" Được rồi, bây giờ nên nói chính sự thôi." Bạch Thuật thấy mọi người cười, thản nhiên nói.

Mọi người nghe vậy, đều đi lên phía trước, ngồi vây quanh cái bàn.

Bạch Thuật dùng ngón tay chấm nước trà, ngồi cạnh bàn vẽ ra một sơ đồ, nói, " Người Phong Tịch thành thích võ, nên xây một võ đài rất lớn, đại hội đoạt bảo lần này sẽ được cử hành ở võ đài này, quy tắc trận đấu rất đơn giản, ai mạnh thì thắng, đến lúc đó, chúng ta lấy thân phận Bạch gia ngồi vào bàn, nhưng trận đấu là của Tô Tiểu Vũ, chúng ta sẽ không nhúng tay."

Đại hội đoạt bảo được thành chủ tổ chức, muốn tham gia, phải đưa ra bái thiếp, bằng không sẽ không được tranh đấu.

"Ừ." Khúc Ngâm gật đầu, vươn tay chạm nhẹ vào vài chỗ trên sơ đồ, mắt lóe sáng, "Những nơi này, đều có thể nhìn thấy toàn cảnh của đấu trường."

Bạch Thuật tán thưởng nhìn nàng, "Ta sẽ cho người canh giữ những chỗ này, chú ý xem người nào khả nghi."

"Chỉ cần chú ý vài người là được rồi." Khúc Ngâm cười cười, lấy mấy tờ giấy trong ngực ra, mở ra, rõ ràng là bức họa vẽ mười hai vị trưởng lão còn lại.

"Bức họa này, không giống với bút pháp của ngươi." Liễu Nguyệt có nghiên cứu về thi họa, quan sát kỹ một lát, nghi hoặc nói.

"Đây là do Tiểu Vũ vẽ." Mắt Khúc Ngâm hiện lên vẻ lo lắng, giọng nói cũng trầm đi, "Đây là do Tiểu Vũ vẽ lại vào năm năm trước, là đại trưởng lão."

"Sao? Không phải Tiểu Vũ không biết vẽ sao?" Tư Thiên Chanh sững sờ ngẩn ngơ, tinh tế nhìn bức họa này, nhìn kỹ, cũng không kém hơn Khúc Ngâm chút nào, sao lúc tuyển phi lại làm bộ như không biết chứ?

"Ta cũng không biết, nàng vẽ trước một bức, khi đó chúng ta mới trốn khỏi Y Cốc, nàng mới vẽ bức họa này, lúc vẽ, ta nói cái gì nàng cũng không nghe thấy, sau khi vẽ xong, liền bị phản phệ hôn mê bất tỉnh, có lẽ bởi vì lực phản phệ quá mạnh, nên kích phát tiềm năng của nàng." Khúc Ngâm suy nghĩ nói, nàng cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Sắc mặt Bạch Thuật âm u, thấy Tư Thiên Chanh mê mang nhìn bức họa đó, đáy mắt hiện lên lãnh ý, lơ đãng ôm nàng vào lòng, chặn ánh mắt của nàng lại, "Được rồi, hiện tại bắt đầu phân phối nhiệm vụ, Bạch Ngọc, ngươi theo dõi hắn —— "

Tiểu Bạch nhìn vào bức họa đó, mắt rất kích động, vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Bạch Thuật, run rẩy, yên lặng chạy lên vai Khúc Ngâm.

Sắc trời dần tối, nhưng trong phòng lại không hề thay đổi, vẫn luẩn quẩn ánh sáng huỳnh quang như trước.

Trên nhuyễn tháp, Tư Thiên Hoán tà tứ tựa vào miếng da cáo mềm mại, trên người tùy khoác áo choàng, vạt áo để hở, lộ vòm ngực cương tráng, mắt khẽ híp lại, nhưng không giấu được hơi ngước bên trong, chìn đắm dịu dàng nhìn mồ hôi chảy, môi nhếch lên, mắt đầy vẻ thỏa mãn, tư thái giống như một dã thú được thoả mãn, tóc trên trán đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, ái muội dính vào hai bên tai, thậm chí còn có một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.

Tô Tiểu Vũ mềm mại nằmg trong lòng hắn, hai mắt đầy nước, trong suốt nhìn hắn, hơi ngây thơ oán trách, khóe mắt còn dính nước mắt, chóp mũi vẫn còn mồ hôi, dưới ánh sáng của dạ minh châu, trong nhã gian kín đáo sáng hẳn lên, dieendannleequyydonn cánh môi sưng đỏ hơi hé ra, cái miệng nhỏ thở hổn hển, tăng thêm vài phần ái muội, trên người nàng chỉ khoác áo lót, lộ ra bờ vai mượt mà, dây lưng áo lót một dây vắt trên cổ nàng, dây còn lại rơi xuống ngực hắn, càng thể hiện sự thân mật của hai người.

"Vũ Nhi." Tư Thiên Hoán cúi đầu gọi, thanh âm khàn khàn trầm thấp, vẫn còn dư vị vui thích, âm điệu hơi cao, gãi ngứa lòng người.

Tô Tiểu Vũ liếm cánh môi hơi khô, nhẹ nhàng nhăn mũi, miễn cưỡng nhìn hắn, "Sao vậy?" Thanh âm cũng hơi khàn, đậm giọng mũi.

"Mệt sao?" Tư Thiên Hoán xoay cổ, cúi mâu thương tiếc nhìn nàng, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương vốn định giúp nàng chỉnh lại xiêm y, nhưng lại nhịn không được lưu luyến nhìn đầu vai của nàng, trong mắt càng vui vẻ.

Tô Tiểu Vũ mím môi, mặt phiếm hồng, bàn tay nhỏ bé vươn ra khỏi lớp quần áo, chạm lên ngực hắn, hung hăng nhép một cái, lại không có chút khí lực, ngược lại chỉ như gãi ngứa.

"A..." Tư Thiên Hoán bật cười, tiếng cười trầm thấp mê hoặc người, đè tay của nàng lại, men theo cánh tay bạch ngọc của nàng chậm rãi đặt lên vai.

"Cười cái gì." Tô Tiểu Vũ chột dạ, hơi hí mắt, tựa vào trong ngực hắn, thấy hắn vẫn đang cười, nhẹ nhàng cắn môi dưới, lại thấy đau làm cả người run lên.

"Sao vậy?" Sâu sắc cảm nhận được động tác của nàng, Tư Thiên Hoán hơi ngồi dậy, bế nàng ngồi lên, khẩn trương hỏi.

Tô Tiểu Vũ đỏ mặt đè áo lót thiếu chút nữa rơi xuống, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Làm sao cái gì, đói bụng."

"Còn chưa cho nàng ăn no sao?" Tư Thiên Hoán cầm tay nàng, sau đó tà khí nở nụ cười, nâng cằm nàng lên muốn hôn xuống.

"Đừng náo loạn nữa, rất mệt." Tô Tiểu Vũ mặc hắn hôn nhẹ mình, mềm mại nói, trên trán lại đổ một ít mồ hôi nóng.

Tư Thiên Hoán hít sâu một hơi, ngửi mùi thuốc trên người nàng, "Được, ta không làm loạn nữa." Cầm một cái chén lên, ném về hướng miếng vải đen che cánh cửa nhỏ, một tiếng "Oành" vang lên, miếng vải đen vỡ ra thành từng mảnh.

"Két —— "

Bạch Thuật lười biếng mở cửa ra đi vào, tự giác không nhìn hai người bên kia, liếc mắt xem thường, kỳ quái nói, "Chủ tử có gì phân phó?"

"Đói bụng." Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, lúc hắn vào Tư Thiên Hoán đã sớm bọc kín Tô Tiểu Vũ.

"Dạ, nô tài lập tức truyền lệnh nấu đồ ăn cho người." Bạch Thuật cười một tiếng, học cách nói của Lưu công công, hai người đều có thể âm thầm quan sát, cho nên nhìn thấy rõ hắn đang xếp tay thành hình hoa lan.

"Ha ha, Bạch Thuật, chàng làm gì vậy?" Tư Thiên Chanh đứng cạnh cửa, thấy Bạch Thuật như vậy, cười đến đau bụng.

Đám người Tây Vân đã đi ra ngoài, ngồi ở cách vách cũng chỉ còn lại Bạch Thuật và Tư Thiên Chanh, hai người trò chuyện cả ngày, cũng không muốn đi đâu, hinh như Tư Thiên Hoán nghe thấy cách vách có giọng nói, mới đập bể cái chén.

"Đi thôi, Chanh nhi, chúng ta đi hầu hạ tiểu đệ đang mệt nhọc quá độ của nàng." Bạch Thuật hừ nhẹ, khép cửa lại, cũng không trách được hắn kỳ quái, dù cho ai ôm kiều thê chuẩn bị thân thiết lại bị người khác phá đám nhưng lại không thể phản kháng, cũng đều hành động như vậy.

"Hắn đối xử với chàng thật tốt." Tô Tiểu Vũ thò đầu ra khỏi ngực Tư Thiên Hoán, thật sự cảm thán, thật biết nhẫn nhục, nàng cũng không được ai đối xử tốt như vậy? Tuy rằng nam nhân bên cạnh sủng nàng, nhưng cũng luôn tính kế nàng!

Tư Thiên Hoán nâng cằm nàng lên, khiến nàng nhìn vào hai mắt của mình, nhíu mày, "Có phải cảm thấy mình đối với ta không tốt không?"

Tô Tiểu Vũ tối sầm mặt, "đánh một cái vào ngực của hắn, cũng vì động tác của nàng, mà quần áo lỏng ra, không khỏi nằm úp người trên người hắn, đỏ mặt.

Nàng đối với hắn còn chưa đủ tốt sao? Không đủ sao, không đủ sao?

"Được rồi, đừng tức giận, Vũ Nhi đối xử với ta là tốt nhất." Tư Thiên Hoán thấy đùa cũng đã đùa rồi, nhẹ giọng dỗ dành, mặc từng món quầ áo lên cho nàng.

Tô Tiểu Vũ chu miệng, nhịn không được nở nụ cười, chống tay xuống nhuyễn tháp muốn đứng dậy, làm toàn thân đau nhức, khiến cho nàng không nhịn được rên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, mặt đỏ như máu, đau xót, nhớ tới màn kịch liệt vừa rồi, thật sự là...

"Vũ Nhi thể lực của nàng không tốt lắm, nên được bồi bổ nhiều." Tư Thiên Hoán cũng đứng dậy, cau mày xoa thắt lưng cho nàng, trong lòng suy nghĩ cái gì, liền nói ra theo bản năng, lập tức nhận lại một ánh mắt trừng lớn, nên hắn hơi ngượng ngùng.

"Khi nào thì đại hội đoạt bảo bắt đầu?" Tô Tiểu Vũ ngồi xuống, tựa vào ngực hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tư Thiên Hoán suy nghĩ, nói, "Còn vài ngày nữa."

Nghe vậy, mặt Tô Tiểu Vũ lập tức khổ sở, mắt to ngập nước oán hận nhìn Tư Thiên Hoán, "Ngày mai có thể không... Như vậy hay không."

"Được rồi." Tư Thiên Hoán thấy vẻ mặt ghét bỏ của nàng, vừa tức giận, vừa buồn cười, tâm hóa thành nước, mắt cũng nhu hòa, "Cũng vì nàng ghét bỏ ta."

"Ghét bỏ chàng chính là để mắt đến chàng." Tiểu nữ nhân được cam đoan lập tức trở thành tiểu nhân đắc chí, híp mắt nở nụ cười, giọng nói cũng thêm vui vẻ, nhưng vẫn rất khàn, hắng giọng nói, cúi đầu che đi nét đỏ ửng trên mặt.

Thật ra Tư Thiên Hoán cũng yêu thích bộ dáng tiểu nhân đắc chí của nàng, cúi đầu cười vài tiếng, bưng cốc nước lên đưa đến bên miệng nàng, "Ngoan, uống nước đi."

Tô Tiểu Vũ gật đầu, chóp mũi ngửi một chút, lập tức đen mặt, tròng mắt chuyển động, đáng thương phết miệng, mắt lại ngập nước, giống như bị cả thiên hạ ủy khuất.

"Sao vậy?" Mặt Tư Thiên Hoán hiện lên vẻ bối rối, sốt ruột hỏi, ngửi cốc nước, mắt hơi nguy hiểm nheo lại, nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, "Bạch Thuật."

Hắn có nói qua, chỉ cần một bầu rượu.

"Đừng luôn tính kế người khác, sẽ bị người khác tính kế lại." Tô Tiểu Vũ nhìn hắn kinh ngạc, mím môi nén cười, thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau đó không còn động tĩnh gì nữa, thầm than Bạch Thuật là kẻ dối trá.

Tư Thiên Hoán đến cạnh cửa xách một hộp đựng thức ăn lên, thuận tay thu lại tất cả mảnh vải đen, ánh sáng mờ ảo xinh đẹp xuyên thấu qua cửa sổ, hòa vào ánh sáng tự nhiên.

Tô Tiểu Vũ ngoan ngoãn đi xuống khỏi giường nhỏ, ngồi trước bàn ăn, trên bàn vẫn còn đồ ăn giữa trưa chưa ăn xong, nghĩ đến tên nam nhân nào đó tính kế mình, dienndaffnllequysdonn giận không thể đánh hắn một quyền, ngẩng đầu lên nhìn dạ minh châu chiếu sáng trên trần nhà và những miếng vải đen, thiếu chút nữa không thở nổi, nhếch miệng, hắn đã tính toán kỹ lưỡng rằng nàng sẽ không để ý những thứ hắn bố trí.

"Ta phải đi rồi." Tô Tiểu Vũ xoa miệng, liền đứng dậy muốn đi, trời cũng đã tối, nàng còn phải cùng Tiểu Khúc Nhi đi dạo trên đường.

"Đi ngay sao, cũng không thèm thay quần áo." Tư Thiên Hoán thấy nàng vừa ăn vài miếng, ngay cả tóc cũng không chải lại đã vội vàng đi ra ngoài, híp mắt lại.

Tô Tiểu Vũ dừng chân, khẽ động đậy làm người nàng đau nhức, làm cho nàng hít sâu một hơi.

Tư Thiên Hoán thở dài, có chút bất đắc dĩ, "Tiểu Khúc Nhi của nàng có người bảo vệ, nàng gấp gáp làm gì?" Lời nói chưa dứt, đã đứng ngay sau lưng nàng, nhẹ nhàng cởi y phục đầy nếp nhăn của nàng ra, sau đó mặc cho nàng bộ y phục màu xanh nhạt, sau đó buộc tóc cho nàng, vừa quay đầu lại, chính là công tử thoát tục ban ngày mặc hồng y, khiến cho nàng trông thật khoa trương, nhưng cẩm bào hiện tại, lại khiến nàng trở nên ôn nhuận như ngọc.

Ôm nàng từ phía sau, bàn tay to đè bụng của nàng, một dòng khí dịu nhẹ chậm rãi chảy vào trong cơ thể nàng, dần dần giảm bớt sự đau nhức.

Tư Thiên Chanh vốn định tiến vào nhìn xem bọn họ thế nào, nhưng vừa vào đến cửa liền thấy hai thiếu niên tuấn mỹ, một người tà khí, một người ôn hòa đang ôm nhau, hình ảnh đẹp đẽ làm mắt nàng trừng lớn, còn kìm lòng không được nuốt nước miếng.

"Đại tỷ, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, Bạch Thuật sẽ giết ta" Màu vàng kim ở đáy mắt của Tư Thiên Hoán biến mất, trêu tức nhìn Tư Thiên Chanh một cái, thu tay lại lui ra phía sau, nói với Tô Tiểu Vũ, "Thoải mái không?"

Tô Tiểu Vũ cảm thấy thân thể thư thái hơn rất nhiều, ngay cả những mỏi mệt vừa rồi cũng đều biến mất hết, có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn đang cười với mình, cũng nở nụ cười điềm tĩnh, quay trở lại, in một nụ hôn lên môi hắn, nhanh chóng bước ra ngoài.

"Ai, Tiểu Vũ, ta còn chưa nói cho ngươi chỗ hoàng tẩu ở mà!" Tư Thiên Chanh ngẩn người, đuổi theo.

Tư Thiên Hoán sửa sang lại quần áo một chút, nhẹ nhàng xoa khóe môi của mình, đôi mắt hơi híp lại có chút ánh sáng nhu hòa, không kìm lòng được nhếch khóe môi, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, khóe miệng trào ra một ngụm máu tươi chói mắt, ói hết máu ra, quệt vết máu đi.

"Còn muốn làm nữa sao?" Bạch Thuật từ phòng bên đi vào, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lắc đầu, "Ngươi điều động nội lực của bí quyết Lạc Lê trong cơ thể nàng, giải quyết giúp nàng tai hoạ ngầm khi tu luyện bí quyết Huyết Đồngđể lại, còn không bị nàng phát hiện, phí không ít chân khí, còn giúp nàng tiêu trừ đau nhức... Ngươi có biết không, lần này ngươi dùng hết nội lực, trong vòng năm ngày đều không thể dùng võ công, nếu không sẽ chịu nội thương rất nặng."

Tô Tiểu Vũ không thích dùng bí quyết Lạc Lê, Bạch Lê mạnh mẽ điều động nội lực trong cơ thể nàng, nhất định phải hao phí hai lần sức mạnh, hắn không muốn để cho Tô Tiểu Vũ phát hiện, cho nên phải dùng sức mạnh lớn hơn nữa để che giấu bí kỹ Lê Nguyệt Hoa, còn phải mượn cách hoan ái để phân tán lực chú ý của nàng, thật sự rất nhọc lòng.

"Không được sao?" Tư Thiên Hoán thản nhiên cười, ngữ điệu lạnh nhạt.

Bạch Thuật không đồng ý nhíu mày, "Các ngươi tâm linh tương thông, ngươi không sợ nàng phát hiện chân khí của người bị tiêu hao quá nhiều sao?"

"Ta không bị thương, mất một chút nội lực nàng sẽ không cảm nhận được." Tư Thiên Hoán nhíu mày, lời thề đó, ngoại trừ hắn chịu đau đớn, bằng không Vũ Nhi sẽ không cảm nhận được sự khác thường của hắn, nếu không sao có thể làm thành chuyện này.

Sắc mặt Bạch Thuật thay đổi, đã ném mấy cái chai cho hắn, "Này, thuốc của nương tử ngươi, vừa đúng lúc trả cho ngươi dùng."

Tư Thiên Hoán nhếch môi, hạnh phúc cười tránh tầm mắt của Bạch Thuật.

Bạch Thuật thẳng thắn "Chịu không nổi ", vác Tư Thiên Chanh, không để ý nàng kêu la đưa nàng đi.

Thưởng thức bắt tay vào mở bình sứ ra, mắt Tư Thiên Hoán hiện lên ánh sáng nhu hòa, ngửi mùi hương của thuốc bên trong, giống như những viên thuốc đó có dính mùi hương của Tô Tiểu Vũ.

Lúc này đây, cũng không biết Vũ Nhi phải đối mặt với cái gì nữa, lực phản phệ có thể tiêu trừ thì nên tiêu trừ như vậy sẽ tốt hơn, còn bản thân hắn... Năm ngày nay cẩn thận một chút là được.

Nhưng, hắn không biết là sau khi Tô Tiểu Vũ hấp thu sức mạnh khói đen xong, đã hóa giải hết lực phản phệ của bí quyết Huyết Đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com