ZingTruyen.Info

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

Phiên Ngoại . Mất Trí Nhớ . IV

KrayandDam

Thẩm mục ngây ngốc trừng mắt.

Ngốc nghếch ngồi đó mở miệng, đến việc lưỡi đã bị phỏng rồi cũng quên mất, đến khi tướng quân vươn lưỡi vào bên trong...

Y mạnh mẽ đẩy tướng quân ra, gương mặt đều hồng thấu, "Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?!"

Tướng quân giống như đương nhiên nói, "Không phải ngươi nói bị phỏng rồi sao? Liếm một chút sẽ hết đau thôi..."

"Ngươi... Vô sỉ!" Thẩm mục tức muốn chết, thuận tay cầm lấy cuốn sách bên cạnh đánh lên người hắn.

Tướng quân vừa chịu đánh vừa nói: "Lúc trước đều như vậy mà... ta bị phỏng ngươi cũng sẽ hôn ta đó thôi... Á, thư ngốc, đừng đánh nữa..."

Cuối cùng, tướng quân bị Thẩm mục đuổi ra khỏi Thẩm phủ, đến quản gia cũng được căn dặn rằng sau này không cho tướng quân vào đây nữa.

Nhưng tướng quân vốn dĩ cũng rất ít khi đi vào từ cửa lớn, hắn ngựa quen đường cũ mà băng nóc vượt tường, sang ngày hôm sau vẫn cứ như vậy mà bước vào trong sân nhà Thẩm mục.

Thẩm mục tay cầm sách ngồi trên chiếc giường nhỏ dưới giàn nhỏ đang thiêm thiếp ngủ nên không phát hiện tướng quân đã tiến vào.

Y đã hai ngày không được ngủ, vành mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm rồi.

Tướng quân nghĩ rồi lại nghĩ, đẩy cửa ra bước vào trong phòng ngủ.

Thẩm mục bị tiếng đẩy cửa làm cho tỉnh giấc, sau đó y nhìn thấy tướng quân ôm lấy chăn bước ra.

Thẩm mục: "Ngươi muốn làm gì?"

Tướng quân trải chăn lên giường, cởi giày, ôm lấy Thẩm mục cuộn người vào trong chăn.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Thẩm mục giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, tướng quân lại ôm chặt người ta vào lòng, "Đợi ngủ dậy rồi muốn đánh muốn mắng tùy ngươi, bây giờ thì đi ngủ trước đã." Hắn nói, ngủ dậy rồi mới tính sổ với ta, có được không?

Hắn cũng đã mất ngủ hai đêm rồi, mới nói được một chút cơn buồn ngủ dần kéo đến, mắt cũng mở không lên.

Thẩm Mục đẩy mấy cái cũng đẩy không ra, nghĩ thầm trong lòng, ngươi ôm ta như vậy, ta ngủ được mới lạ!

Nhưng mí mắt y lại càng ngày càng nặng, không biết vào lúc nào, đôi tay đang đẩy tướng quân ra đã ôm ấy người tướng quân, cũng không biết vào lúc nào, y đã ngủ thiếp đi rồi.

.

Gió thổi lá nho, tạo ra âm thanh xào xạc.

Lúc Thẩm Mục mở mắt ra, bầu trời đac nhiễm một màu đỏ cam.

Y nhẹ nhàng ngẩng đầu, tướng quân vẫn chưa tỉnh dậy, chăn gần như đều đắp trên người mình, nửa người tướng quân đều lộ ra bên ngoài.

Y nhìn chằm chằm tướng quân trong chốc lát, lại đưa tay nắm lấy chăn, muốn kéo qua đắp cho tướng quân một chút.

Y mới động đậy, tướng quân đã tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nói: "Ngủ thêm chút nữa đi..."

"Ân..." Y vừa muốn gật đầu, tay của tướng quân đã sờ xuống mông y, nhắm mắt lầm bầm: "Thật mềm..."

Thẩm mục: "......"

Sau đó, tướng quân bị đá xuống giường.

Hôm nay, người trong Thẩm phủ lại nhìn thấy tướng quân bị đại nhân của bọn họ vừa đánh vừa mắng đuổi ra khỏi phủ.

.

Trong thanh lâu, thái tử cười gian xảo thề thốt với Thẩm Mục, "Thái phó, ta đảm bảo sau này sẽ không đến đây nữa, người đừng giận, cũng đừng nói với phụ hoàng nha..."

Tâm tình của Thẩm Mục rất phức tạp.

Hôm nay ở trong phủ nghe nói báo người đến tìm gặp y, đi ra nhìn, thì ra là thư đồng của thái tử.

Thư đồng ủy ủy khuất khuất nói, thái tử lôi kéo nó đi dạo thanh lâu, rốt cuộc túi tiền bị mất, bị người trong thanh lâu bắt giữ, chỉ có thể thả nó đến tìm thái phó.

Thẩm Mục gấp gáp chạy đến, cổ cũng khát khô, thuận tay cầm một ly trà lên uống hết.

Thái tử nhìn thấy, căng thẳng nói: "Thái phó, không được uống..."

Nhưng mà, đã uống hết rồi.

Thái tử lúng túng nói: "Khi nãy ta nhất thời tò mò, đã kêu người cho một chút đồ vào trong đó..."

Thẩm Mục: "... Đồ gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info