ZingTruyen.Info

Y Có Khi Nào Sẽ Đi Nhảy Sông Không? - Trường Yên

Chương 28.

KrayandDam

Tướng quân ôm lấy eo Thẩm Mục, nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo chạm đến lòng bàn tay, ấm áp mà chân thực.

Đây là con mọt sách hàng thật giá thật, tướng quân ngây ngốc nghĩ, không phải là tấm chăn bị nắm đến nhăn nhó, cũng không phải cái bóng ở trong mơ, thấy được lại chạm không được.

Hắn bất tri bất giác siết chặt cánh tay, đột nhiên không nỡ buông ra.

Thẩm Mục không kịp chuẩn bị gì mà nhào vào trong lòng tướng quân, cũng có chút ngượng ngùng, vừa định tránh ra, tướng quân lại mạnh mẽ chặt ôm lấy y, cả hai cùng ngã nhào xuống đất.

Thẩm Mục không hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Sao... Sao vậy?"

Tướng quân chỉ là không muốn buông tay, bị Thẩm Mục hỏi như vậy thì có chút lúng túng, cái khó ló cái khôn nói: "Xuỵt, bọn họ đang nhìn về bên này... Cẩn thận bị phát hiện!"

Thẩm Mục chôn mặt vào trước ngực hắn nên chẳng nhìn thấy tình huống chung quanh, cũng không hoài nghi, chỉ nín thở không dám cử động nữa.

Tướng quân nhìn con mọt sách đang yên lặng vùi ở trong lồng ngực mình, trái tim càng đập càng nhanh, ánh mắt theo cần cổ trắng như tuyết len lỏi vào bên trong, bởi vì da thịt bên dưới lớp quần áo mà hắn lại không nhìn thấy được, lòng ngứa ngáy khó chịu không thôi.

Hắn chậm rãi mò tới gần gáy của y, không ngừng được dục vọng đang tràn lan trong lòng.

Thẩm Mục đợi một phút chốc lại không nghe thấy động tĩnh gì, liền nhỏ giọng hỏi: "Đã được chưa?" Y cẩn thận ngẩng đầu lên, tướng quân lại bất ngờ cắn một cái lên cổ y, "A... Ngươi..." Y vừa định hỏi, ngươi sao lại cắn ta? Lại phát hiện có vật gì đó cưng cứng ở dưới thân y, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của nó.

Từ đôi tai đến cần cổ của Thẩm Mục đều lập tức đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói không ra lời, "Ngươi ngươi..." Ngươi không phải mất trí nhớ rồi sao?

Tướng quân thở ồ ồ, cắn cổ y vẫn không nhả ra, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

Bỗng nhiên, nơi lều trại truyền đến tiếng trống vang, Thẩm Mục cả kinh, đẩy tướng quân ra nói: "Bữa tiệc sắp bắt đầu... Ta phải đi an bài..."

Tướng quân tỉnh táo lại một chút, cuối cùng mới buông người ra, trầm mặt ngồi dưới đất nói: "Ngươi về trước đi."

Thẩm Mục cũng rất lúng túng, nhưng bữa tiệc sắp không kịp nữa rồi, y không thể làm gì khác hơn là vội vã đi trước.

Có gì đó rất không đúng ở đây rồi, tướng quân nghĩ, sao lão tử lại giống như bị trúng tà như vậy?

Vào bữa tiệc, tướng quân vẫn cứ canh cánh trong lòng về hành vi của mình.

Mọi người vui mừng nâng chén, chỉ có một mình hắn mặt ủ mày chau.

Chu Liệt ngồi ở bên cạnh hắn, thấy bộ dạng hắn như vậy, không nhịn được hỏi: "Lão đại, ngươi làm sao vậy?"

Tướng quân suy nghĩ một chút, hỏi Chu Liệt: "Ngươi cảm thấy... Lão tử thích dạng người nào?"

Chu Liệt: "Vậy khẳng định là mỹ nhân, ngực to, chân dài, mông cong..."

Tướng quân đập một cái vào sau gáy Chu Liệt, "Đây là tiểu tử nhà ngươi thích đi?!"

Chu Liệt xoa xoa sau gáy giải thích: "Có tên nam nhân nào không thích như vậy chứ?"

Tướng quân: "Lão tử chính là không thích như vậy!"

Chu Liệt: "Vậy ngươi thích dạng người nào?"

"Lão tử thích..." Tướng quân bỗng nhiên không nói được nữa, liền vỗ đầu Chu Liệt một cái, "Nếu như lão tử biết rồi còn hỏi ngươi làm gì?!"

Hắn buồn rầu rót một ly rượu, nhìn Thẩm Mục đang ngồi xéo ở bên phải nghĩ, ít nhất cũng phải cùng dạng với con mọt sách này...

Nhưng con mọt sách là dạng gì?

Hắn cũng không biết.

Buổi tối, tướng quân nằm ở trên giường, như thế nào cũng ngủ không được, cuối cùng chỉ có thể đi ra ngoài dạo quanh.

Hắn cứ đi cứ đi lại đi tới lều của Thẩm Mục, phát hiện lều của con mọt sách này vẫn sáng đèn.

Muộn như vậy còn chưa ngủ?

Tướng quân rón rén đến một bên lều, tạo một lỗ nhỏ để nhìn vào bên trong.

Trong lều có một ngọn đèn đang chậm rãi cháy sáng, Thẩm Mục nằm ở trên giường, đưa lưng về phía hắn.

Tướng quân nghĩ, thư ngốc này ngủ mà còn để đèn?

Lúc này, Thẩm Mục lật người, trong lồng ngực còn ôm một bộ y phục. Tướng quân vừa nhìn, đây không phải là bộ y phục mình cho y mượn vào lần y rơi xuống sông mới đây sao?

Thẩm Mục ôm quần áo cà cà, đem mặt vùi vào trong quần áo.

Tướng quân nắm chặt vải lều, ngón tay run rẩy.

Y y... y ôm quần áo của lão tử ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info