ZingTruyen.Info

[Xuyên Thành Nữ Phụ] Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Ác Ma

29. Là em

hhanalemon

Nổi nhớ cô khiến anh mặc kệ cô có phải là Ngạn Đàm hay không mà chạy đến ôm chặt cô vào lòng, mùi hương quen thuộc khiến anh dễ chịu mà ôm chặt cô hơn.

Lý Tình: Anh thả tôi ra.

Cô dùng hết sức đẩy anh ra nhưng vô dụng. Nhưng cô lại có một cảm giác rất quen dường như cái ôm chứa rất nhiều cảm xúc.

Lúc anh bỏ cô ra cô cho anh ăn trọn một cái tát.

Lý Tình: Không ngờ anh là người như vậy. Hèn hạ.

Lãnh Thiên nghe thế tức giận trước giờ chưa ai dám chửi anh như thế ngoại trừ Ngạn Đàm. Nhưng cô có dũng khí chửi anh, anh càng chắc chắn người này là Ngạn Đàm.

Anh càng mạnh bạo hơn anh cưỡng hôn cô. Bị hôn bất ngờ cô không kịp phản ứng cứ thế để anh hôn dù có cọ nguậy thế nào cũng không thoát ra được.

Cô bị hôn đến cơ thể mềm nhũn không đứng vững nữa. Anh thuận thế ôm cô vào lòng. Anh quá cơ hội rồi.

Anh vén mái tóc dài của cô ra khỏi cổ. Quả không sai cô chính là Ngạn Đàm. Dấu cắn của anh vẫn còn in trên cổ cô. Anh nhìn thấy nó thật sự rất vui. Vui đến mức xiết cô chặt đến khó thở.
Dù cô đã xảy ra chuyện gì không nhớ ra anh anh sẽ có cách khiến cô phải nhớ.

Lý Tình: Anh buông tôi ra. Khó thở quá.

Lãnh Thiên: Xin lỗi em Ngạn Đàm. Đến giờ mới tìm được em.

Lý Tình: Tôi tên Lý Tình không phải Ngạn Đàm gì đó nghe rõ chưa.

Lãnh Thiên: Anh tên Lãnh Thiên em nên nhớ kỹ tên anh không được phép quên nữa.

Lý Tình: Tại sao tôi phải nhớ chứ.

Lãnh Thiên: không nhớ sẽ bị hôn.

Cô lùi lại xa mấy bước

Lý Tình: Anh biến thái vô sỉ.
Lãnh Thiên: Em nghỉ ngơi đi anh cho người làm chút gì cho em ăn.

Lý Tình: Gì chứ thả tôi ra tôi muốn về nhà. Anh Lý Tuyệt và Lương Triệt sẽ rất lo lắng cho tôi. Tôi không muốn ở đây.

Lãnh Thiên: Em ngoan ngoãn một chút nếu không anh sẽ không để ai sống sót.
Còn nữa em không được nhắc tên người đàn ông khác trước mặt anh. Hiểu chưa.
Anh nói xong ra ngoài khóa cửa lại.

Lý Tình: Đồ bệnh hoạn.

Ở biệt thự X khi Lý Tuyệt cùng Lương Triệt về đến nơi đã là một hiện trường của cuộc hỗn chiến thuộc hạ bị thương vô số mà Cô bị bắt đi khiến họ càng tức giận điên cuồng. Hai người đã điều tra nhưng không rõ đó là người của ai. Vì Từ Sơn xử lý rất gọn rẽ không để lại manh mối gì.

Lãnh Gia

Lãnh Thiên: Em ăn đi.

Lý Tình: tôi không ăn.

Lãnh Thiên: Em yên tâm anh không hạ độc đâu em.

Anh nói rồi bỏ cô ở lại trong phòng.
Cô đã từ sáng đến giờ chưa ăn gì nên nhìn đồ ăn ngon trước mắt không thể cưỡng nổi mà ăn ngon lành. Thật trùng hợp là các món ăn này đều là món cô thích.

"Cô bị mất trí nhớ bị thương phải điều trị ở Đảo Quốc hai năm. Nếu cô thật sự là Ngạn Đàm mà hắn nói thì thật xui xẻo rồi. Quen biết với một tên bệnh hoạn. Hazzzz"

Ngay cả quần áo trong tủ đều vừa vận với cô điều này làm cô không khỏi ngạc nhiên. Cô tắm rửa xong đi lên giường ngủ. Chẳng hiểu sao nơi xa lạ này mà cô lại có thể ngủ ngon lành đến thế.

Đương nhiên anh không hạ độc chỉ là cho cô một giấc ngủ ngon một chút.

Để đến khi cô ngủ rồi anh mới vào phòng tắm rửa và ai cũng biết anh nghiện hôn cô mà. Biết cô là Ngạn Đàm làm sao anh kiềm chế nổi. Anh tìm kiếm cô hai năm chưa một ngày nào dừng nhớ hôm nay anh sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
Anh hôn cô rất sâu rất lâu đến khi cô không còn không khí để thở mới dừng lại.

Lý Tình: Ưm....ưm....

Lãnh Thiên: ngoan mau ngủ đi. Tiểu lừa đảo.

Anh dịu dàng ké sát tai cô dỗ dành.
Rồi anh lại hôn đến cái cổ trắng ngần của cô hôn vết cắn do anh đánh dấu. Anh hôn cô suốt một đêm. Không ngờ anh nhịn hay thật người nằm trước mắt mà chỉ hôn.

Sáng hôm sau do thói quen ngắm bình minh ở biển nên cô dậy rất sớm.
Vào nhà vệ sinh lại phát hiện môi có chút sưng tấy chẳng hiểu là nguyên nhân gì chẳng lẽ phòng có kiến.

Lãnh Thiên: Em dậy rồi à.

Lý Tình: Khi nào anh mới thả tôi ra hả.

Lãnh Thiên: Đến khi em nhớ ra anh.

Lý Tình: Tôi thật sự không biết anh là ai.

Lãnh Thiên: Nhưng anh biết em rất rõ. Em không muốn biết ba mẹ mình là ai à. Còn có cả Ngạn gia của em.

Lý Tình: Làm sao tôi tin anh được.

Lãnh Thiên: Anh và em đã đính hôn.

Lý Tình: Anh đừng gạt tôi.
Hôm trước tôi cũng đã gặp vị hôn thê của anh đó.

Lãnh Thiên: Cô ấy được chuyển hôn sau khi em mất tích.

Lý Tình: Anh nói nghe mắc cười thật đấy tôi mất tích anh liền chuyển hôn cho người khác. Anh cũng không phải người tốt lành gì.

Lãnh Thiên: Tùy em. Nhưng em là người duy nhất anh yêu, anh sẽ không để mất em lần nữa.

Anh nói rồi tức giận rời đi. Anh quên mất chuyện bây giờ Tả Lan là vị hôn thê của anh nếu cô hiểu lầm thì phải mà sao. Anh có thể dễ dàng hủy bỏ hôn ước với cô ta nhưng với cô, anh phải giải quyết như thế nào cho cô tin.

Lý Tuyệt và Lương Triệt cuối cùng đã tìm ra cô ở đâu. Họ không sợ thế lực của Lãnh Gia vì Lý gia là nhà kinh doanh vũ khí lớn nhất cả nước. Họ chỉ sợ bứt dây động rừng sẽ gây nguy hiểm cho cô. Nên họ lên kế hoạch đòi người trường hợp bất đất dĩ sẽ cướp người về.

Đêm nay Lãnh Thiên uống rượu. Anh loạng choạng mở của phòng thấy cô đang ngủ anh lại gần nhìn gương mặt cô vuốt ve đôi môi đỏ mọng rồi đặt môi mình lên môi cô.

Cô khó thở tỉnh giấc đẩy anh ra trong lúc hốt hoảng đã dùng dao cô luôn giữ trong tay đâm anh một nhát sâu ở bụng.

Lãnh Thiên: a.....em đâm anh thật sao.

Cô hoảng sợ chạy lại góc tường ôm đầu.

Lý Tình: Tôi không cố ý. Hic...tại sao anh hôn tôi...hic...tôi thật sự không cố ý mà... Huhu

Lãnh Thiên: đừng sợ anh không sao. Không phải lỗi của em đừng sợ.
Anh cho người thay ga giường mới cho em.

Vết đâm thật sự rất sâu. Anh vào bệnh viện khâu lại có thể rất lâu mới lành được.

Cùng lúc Lý Tuyệt và Lương Triệt đến đòi người cả hai bên đánh nhau tiếng súng vang trời ở ngoại ô thành phố phía Tây.

Cô biết chuyện, trốn khỏi tay của Từ Sơn đi đến ngăn cản cô không muốn Lý Tuyệt và Lương Triệt vì cô mà bị thương, cô nợ hai người họ quá nhiều.

Nhưng đến giữa đường lại bị một nhóm người vây đánh. Cô gái đứng đầu thân hình mỏng manh cầm trên tay một cây sắt dài. Cả bọn lao đến đập xe taxi đến nát.
Họ bắt được cô.

Lý Tình: Cô là người hôm trước ở bữa tiệc. Sao cô lại bắt tôi.

Tả Lan: diệt trừ hậu quả về sau. Không biết cô có phải Ngạn Đàm không hay chỉ 1 người giống cô ta. Nhưng cô đã muốn cướp vị hôn phu của tôi. Tôi sẽ không tha cho cô.

Lý Tình: tôi không có.

Tả Lan: xem ra mạng cô cũng lớn đấy rơi xuống biển mà cũng không chết.

Lý Tình: Gì chứ. Cô là người hại tôi đến bị thương rơi xuống biển.

Tả Lan : Xem ra cô không biết nhưng dù thế nào tôi phải để cô im lặng mãi mãi.

Tả Lan dùng cây sắt đánh vào đầu cô đau đến mức ngất đi. Máu chảy rất nhiều.

Số cô sau khi xuyên qua sao mà xui đến thế bị thương toàn tập thế này.

Cô ta định đánh tiếp thì Từ Sơn đã đuổi kịp mà dùng súng bắn vào tay cô ta.
Cô ta hoảng hốt cho người rút lui.

Từ Sơn: Lãnh phu nhân bị Tả Lan đánh bị thương rồi tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện.

Lãnh Thiên: Sao lại để xảy ra chuyện này, cậu đã ở đâu hả?

Từ Sơn: Tôi xin lỗi.

Sau khi biết cô bị thương đang ở bệnh viện cả hai bên không đánh nhau nữa. Lương Triệt trực tiếp tiến hành cấp cứu cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info