ZingTruyen.Info

[Xuyên Thành Nữ Phụ] Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Ác Ma

20. Tôi không có điên

hhanalemon

Sáng sớm cô tỉnh dậy vẫn còn nằm ngáp ở trên giường nhớ đến hắn hôn triền miên như thế cô có chút sợ " quá biến thái".

Mặt cô ửng đỏ nóng đến cháy da tim lại đập nhanh thế chẳng lẽ cô thích hắn. Không thể nào mới hôm trước còn rất sợ hắn rất kinh tởm hắn sao hôm nay lại thế này.
Cô đâu mê trai đến mức độ đó. Chẳng lẽ vì được hôn.

Cô cũng không tin nổi chính mình. Cô càng cố ngăn cảm xúc của mình lại.

Nếu cô yêu hắn thật tình khi cô được quay về thế giới của cô. Vậy cô phải làm sao chấp nhận người mình yêu lại chỉ là một nhân vật trong truyện. Lúc đó cô phải xem đây là 1 giấc mơ sao. Nếu vậy có thể là giấc mơ nuối tiếc cả đời mất.

"Tốt nhất vẫn là không nên có cảm giác với anh ta".

Cô đi xuống lầu tìm Lãnh Hoa đi dạo phố. Nhưng cô ấy đã đi chơi mất rồi. Cô đành tự mình đi.

Cô lúc trước quen với việc đi xe buýt đi học giờ suốt ngày toàn đi xe hơi lại có chút nhớ cô dặn bác tài xế không cần chở cô. Nhưng bác ấy lại sợ Lãnh thiếu trách tội nên kiên quyết không cho cô đi một mình. Cô đành gọi cho anh ta vậy.

- Phu nhân không được đâu vẫn là để tôi chở đi.

- Con chỉ muốn đi xe buýt một ngày thôi mà nếu vậy để con gọi Lãnh Thiên hỏi thử.

- Alo Lãnh thiếu hả.

- Nói. Gọi Lãnh Thiên

- Ờ "..."
Người đàn ông này tối dịu dàng sáng lạnh lùng hả cô không bất kịp tâm trạng của anh ta luôn mà thôi kệ anh ta đi.

Đơn giản là sỉ diện hắn không thể nói mấy lời ngọt ngào ra bên ngoài được đó cô.

- Lãnh Thiên tôi muốn đi xe buýt một chuyến anh cho tôi đi nha.
Không trốn nửa, đảm bảo không trốn.

- Có trốn cũng không được.

- " Hứ" Vậy có cho hay không?

- Ừ.

- Đấy bác nghe chưa con đi đây.

Cô tung tăng trên đường lại va phải một người phụ nữ bà ta ăn mặc giống bệnh nhân lại trong có vẻ hốt hoảng. Bà ta kéo cả cô chạy theo.

- Này cô làm gì mà kéo cả con theo vậy.

- Mau chạy đi bọn họ định bất tôi vào viện tâm thần bọn họ hại tôi. Tôi không có điên.

- Sau khi nghe lời người phụ nữ này cô chợt nhớ ra số phận của Ngạn Đàm trong chuyện. Quả thật cô ta không có điên mà bị hại vào bệnh viện. Cô sợ hãi giật thót tim cô thực sự không có điên sao lại muốn bắt cô chứ.

Haha có ai muốn bắt cô đâu

Cô rùng mình không nói nhiều
- Chạy.

- Cô cùng người phụ nữ đó chạy như điên trên đường nhìn bọn người đằng sau cứ đuổi theo cứ điên cuồng còn hơn cô nữa.
" Bọn họ mới là điên"

Cô chạy đến kiệt sức phát hiện người phụ nữ kia đằng sau vẫn túm lấy cô cả hai cùng ngã.

- Chết rồi họ đuổi kịp rồi làm sao đây.
Cả hai cùng lên tiếng.

Lúc này:

- Thả tôi ra tôi không có điên.

-Tả Lan đợi đến khi tôi ra ngoài sẽ giết chết cô.

-Đừng đừng đâm kim vào người tôi.

-Đừng giật điện tôi.

Người phụ nữ đứng trên sân thượng nở nụ cười:
Tạm biệt những người ngu ngốc tôi thành ma cũng không tha cho các người.

Từng dòng thoại của Ngạn Đàm như bao vây lấy cô. Cô không muốn thế, không muốn vào bệnh viện tâm thần đâu, không muốn lăn kim.huhu

Các bác sĩ cùng bảo vệ đã chạy đến làm cô sợ đến hoảng.

- Tôi không có điên.
Cô và người phụ nữ đồng thanh nói.

- Được tôi biết cô không điên. Theo chúng tôi có gà rám ăn chịu không.

- không.

Người phụ nữ: thật không? được.

- ?????
Ủa bà cô nói không điên cơ mà. Bị dụ rồi.

- Nhanh chóng bắt lại.

Người phụ nữ: thả tôi ra các người gạt tôi. Tôi không điên

Cô hốt hoảng nhìn đám người xong tới do chạy kiệt sức nên cô ngất đi.

Lúc mơ hồ cô vẫn còn nghe âm thanh vang vọng
- Mang cô ta đi luôn.

- Trời đất ơi là mang cô á hả.
Cô không có bị điên mà.

Chẳng lẽ Lãnh Thiên phát hiện ra cô là giả mạo nên cho người nhốt cô vào bệnh viện tâm thần sao. Cũng phải hắn là người thông minh cơ mà. Hay đám nam chính bắt cô sớm hơn dự định cô còn chưa đụng gì đến họ cơ mà.

Nhưng cô nhớ cô cũng đâu vô đó sớm thế còn tận hai năm nữa.

Lúc cô tỉnh dậy đã thấy ở trong bệnh viện. Bốn bên là tường trắng.

- Huhu tôi không có điên mà sao lại bắt tôi thế.
Huhu thả tôi ra.

- Cô khóc cái gì?

- Hả? Là anh Hạ Phong, anh thật sự muốn nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần mới chịu sao.
Huhu tôi còn chưa làm gì nữ chính của anh cơ mà. Tôi chưa làm gì hết huhu.

- Cô khóc nữa tôi thật sự mang cô quăng vào đó.

Cô nín phất ngay lập tức

Hắn không nhịn được cười. Cô sợ cái bệnh viện đó như vậy sao mới hù tý mà đã như vậy rồi.

Hạ thiếu à ai mà không sợ bị lôi vào bệnh viện tâm thần cơ chứ .

Nhưng hắn kìm nén muốn trêu chọc cô.

- Cô biết tất cả các nhánh bệnh viện ở đây đều do gia đình tôi quản lý nếu cô muốn tôi tặng cho cô một vé cũng được.

Cô sợ hãi lùi sát mép giường các tránh xa tên này càng tốt.

- Tôi không cần đâu hay anh giữ (cho mình thì hơn à không giữ) cho người khác thì hơn.

- Nhưng tôi lại muốn giữ cho cô.

Sao lại thế chứ chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã lên kế hoạch ép nữ phụ vào viện tâm thần rồi hay sao chẳng trách cô ấy không trốn thoát số kiếp này. Huhu nhưng cô đâu phải cô ấy chứ.

- huhu tôi bình thường mà cũng chưa đụng gì đến nữ chính của anh sao lại muốn bắt tôi vào đó chứ. Tôi không có điên đâu.

- Cô nói xem có ai điên mà tự nhận mình điên không.

- Tôi không có điên thật huhu.

- Haha Ngạn Đàm cô bị ngốc thật sao. Đây là bệnh viện Nhiệt Đới không phải bệnh viện tâm thần. Cô làm tôi suýt nữa tin cô bị điên thật đây. Hay cô điên thật hử.

Lúc này cô mới biết qua bàn bên cạnh trên còn khắc tên Bệnh viện Nhiệt Đới to đùng. Ôi trời cô bị dọa đến lú rồi

- Haha làm gì có chứ tôi làm sao thế....

Hắn nhìn cô lại không nhịn được cười lớn.

- Anh làm gì cười hoài thế đồ điên.

Lúc hắn đi ngang qua thấy các bác sĩ đang bắt giữ người phụ nữ điên. Bà ta điên thật ạ. Mà cô cứ ngỡ đến thận phận nữ phụ, mà cùng bà ta chạy mới đau.
Hắn thấy cô ngất nên đem cô vào bệnh viện nhà hắn. Ai dè lại chứng kiến màn "tôi không có điên" của cô chứ.

- Cô nghỉ ngơi đi do kiệt sức quá thôi chút nữa là có thể về.

- Ờ.
Đợi hắn ra khỏi phòng cô nhanh chóng xuống giường đi lẹ một giây cũng không muốn ở đây lỡ hắn tống cô vào bệnh viên tâm thần thật rồi sao.

- Á...Anh định hù người ta chết hả sao lại đứng thình lình đây thế?

Vừa mở cửa ra lại thấy hắn đứng trước cửa.

- Tôi bảo cô nghỉ ngơi rồi mới đi kia mà hay muốn nhận vé càng sớm càng tốt.

- Anh nhận vé thì có. Đồ điên, đồ tâm thần.

"Rầm"

Cô nói rồi đóng sầm cửa. Bỏ mặc hắn đứng ngoài.

Hạ Phong đứng ở ngoài cửa cười đến mang tai.

- Cô ta mà lại sợ cái vé đó thế cơ à. Thú vị đấy, chơi vui.
Nhưng người của Lãnh thiếu thực sự bây giờ hắn không có gan đụng đến trừ khi....hạ được anh ta.

"Ting ting"

- alo Lãnh Thiên hả.

- Ừ em về chưa.

"Ôi má ới định giết chết tôi à sao lại ăn nói thế"

- Chưa về được. Bây giờ tôi đang ở bệnh viện Nhiệt Đới.

- Sao lại đến đó?

Anh căng thẳng nghĩ"Chẳng lẽ cô lại như trước đến ve vãng Hạ thiếu sao".

- Tôi bị người ta đụng trúng nên ngất đi được đưa vào bệnh viện.

- Không sao chứ.

- Ờ không sao. Mà ....

"tranh thủ kêu anh ta đến đưa mình ra khỏi cái tên điên này mới được"

- Mà thế nào?

- Anh tới đón tôi được không tôi không thích ở đây.

- Được.

- Cảm ơn anh nha nhanh tôi đợi.

- Cái tên điên Hạ Phong còn định đưa bà cái vé chết tiệt đó hả giữ cho nữ chính của mi đi.

Hắn đứng ngoài âm thầm nghe hết cuộc nói chuyện của cô. Mặt hắn trở nên đen lại lạnh lùng bước đi khỏi đó. Chẳng biết làm sao mà khi nghe cô gọi Lãnh Thiên còn hắn lại bị chửi thành tên điên. Nghe chướng tai thật chứ.

- Anh tới rồi hả mau đi về thôi.

- Mới thả em ra một chút là có chuyện ngay. Tôi có nên suy nghĩ nhốt em lại không.
Anh vừa nói vừa gõ đầu cô cái "cốc".

- Không ...cần đâu...lần sau sẽ cẩn thận mà.. Hehe.

Nhốt lại sao -_-!!!

- á....tôi tự đi được mà ....

Anh vòng tay ôm cô vào ngực bế đi.

- Có im ngay không? Như vậy hay muốn bị vác.

- Như vậy đi. -_-

Cứ thế cô nằm trong lòng anh đi ra khỏi bệnh viện. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân, lao công, bảo vệ đều chạy ra xem anh đẹp trai bế tiểu mỹ nữ (ý quên cũng không mỹ nữ cho mấy haha) y như đi xem hội.

Hạ Phong: Đây thật sự là Lãnh thiếu sao.

Cũng không phải lần đầu thấy hai người bên nhau nhưng kiểu bế này khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info