ZingTruyen.Info

[Xuyên Thành Nữ Phụ] Hôn Thê Bỏ Trốn Của Tổng Tài Ác Ma

14. bắt về

hhanalemon

Nhưng tối hôm nay đã khác.

Sau hai ngày hắn vẫn không tìm thấy cô, đã tức điên lên. Ngày mai là lễ đính hôn tiến hành. Hắn không thể nào ngồi yên được nữa. Ông hắn mong chờ ngày này 8 năm để hoàn thành lời hứa với bạn tri kỷ của mình trước khi chết đi. Hắn tôn trọng ông của hắn, hắn càng tôn trọng quyết định của ông hắn hơn.

Hắn hôm nay tự thân xuất trận dù có đào trời bới đất cũng phải tìm ra cô trước sáng mai.

Lúc cô đang tắm thì chợt nghe tiếng người âm ỉ ở trước nhà. Cô tưởng là hàng xóm lại đến chơi. Nhưng sau đó cô nghe rõ mồn một là tiếng súng. Cô còn sợ cô nghe nhầm nhưng phát thứ hai đã khiến cô run lẩy bẩy.

" Không thể nào".

- Đàm nhi con mau nhanh trốn vào nhà kho ở trên mái nhà ở đó không để ý sẽ không ai phát hiện ra. Nhanh lên có lẻ họ tới rồi.

- Nhưng con trốn hai người phải làm sao. Con ...con....

- Con yên tâm nếu họ lục soát không tìm được sẽ bỏ đi thôi.

- Được hai người nhớ cẩn thận.

Từ Sơn: hai người có gặp qua cô gái này không.
Hắn giơ tấm ảnh lên hỏi.

- Không có đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Cô bé đi lạc hả.

- Không cần quan tâm nhưng hai ông bà khẳng định không thấy.

- Đúng

-Lục soát.

- Các người sao tùy tiện lục soát nhà của chúng tôi chứ.

- Yên tâm nếu không tìm thấy chúng tôi sẽ đi ngay

Cô ở trên gác mái nhìn qua khe hở thấy bọ họ đi khỏi cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đã rời đi nhưng

Hắn ta đứng ở giữa đám người lạ thật bình thường hắn cũng chỉ ngồi trong xe chỉ đạo, khi xoay người lại nghe được hương mộc trà phảng phất hắn dừng chân.

Lãnh Thiên: hai người chắc chắn chứ. Tôi cho hai người một cơ hội nữa.
Còn cô nếu không ra đây thì chờ nhận xác hai người này.

Hắn nói xong rút súng nhắm thẳng về phía ông lão.

Không thể nào. Cô đã ở cùng hắn một thời gian. Cô nghĩ hắn tuy lạnh lùng nhưng không đến nổi tàn độc. Sao ra tay với người già được chứ. Lúc này cô run rẩy nhìn miệng súng rồi lại nhìn vẻ mặt của hắn. Không đây có lẻ mới đích thị là hắn. Thời gian trước đều là bộ mặt giả tạo trước mặt em gái hắn.

Cô vẫn một lòng tin hắn sẽ không bấm nhưng
" Đoàng".

Đến cả Từ Sơn cũng giật mình trước giờ hắn chưa bao giờ thấy Lãnh thiếu ra tay với người yếu như vậy. Lần này anh thật sự nổi giận rồi.

- Á...
- Ông ơi.

Phát súng bắn thẳng vào chân của ông lão.
Nếu là người khác e là đã ngay mi tâm từ lâu.

"Hắn đến cả người già cũng không tha. Mặt cô tái xanh nếu cô biết nếu cứ trốn thì chính xác là cô đã gián tiếp hại chết người, vậy cô có gì khác hắn đâu."

- Chúng tôi không biết gì hết.

Dù cận kề cái chết hai người họ vẫn bảo vệ cô, một người xa lạ mới quen cách đây 2 ngày. Họ...ngốc quá...

Cô không khóc nhưng nước mắt cô chảy không ngừng nó không giống như đau xót mà là mất đi cảm giác. Tuyệt vọng dường như đã bao kín lấy cô.

Lãnh Thiên hắn gần giọng: vậy thì cô đừng hối hận...

Hắn đưa súng lên

Ngạn Đàm: không cần phải làm đến thế. Tôi theo anh về là được phải không.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô từ trên lầu bước xuống. Hắn nhếch mép nhưng ngay lập tức khựng lại.

Ánh mắt cô nhìn hắn không phải là sợ hãi nữa cũng không chứa bất kỳ cảm xúc nào cho hắn. Tự nhiên hắn cảm thấy đau nhói khi nhìn nước mắt cô đang rơi. Không phải hắn chưa từng nhìn thấy cô khóc nhưng lần này khác hoàn toàn so với lần trước.

Lãnh Thiên: Nếu cô biết điều, sớm đã không...

Ngạn Đàm: Được rồi anh không cần nói gì nữa...

Cô bước từng bước xuống cạnh hai ông bà họ nói nhỏ.

- Con cảm ơn hai người trong hai ngày qua đã thu nhận con, yêu thương con, bảo vệ con. Con xin lỗi đã để hai người bị thương như vậy. Sao này sẽ không như vậy nữa. Tất cả số tiền con mang theo coi như tiền bồi thường vậy, ha con làm phiền hai người trong thời gian qua quá nhiều. Hai người mau đến trạm xá xử lý vết thương đi.

- Đàm nhi con....

- Được rồi hai người nhớ giữ gìn sức khỏe. Con đi đây. Gia đình của con.

Cô nở nụ cười tươi nhưng nước mắt không ngừng tuông.

- Đàm nhi. Con ở lại đi

Hai người họ nghẹn ngào van xin cô đừng đi.

Lãnh Thiên: Đủ rồi

Cô không trả lời đứng dậy đi theo hắn mắt không không buồn nhìn hắn nửa cái
Con người ác độc này cô không còn để tâm đến nữa.

Hắn cau mày phát ra sát khí giết người khó chịu nhìn cô trước giờ chưa ai không dám trả lời hắn.

Lúc này hắn mới nhìn cô từ đầu đến chân. Tóc vẫn còn ướt và rối, trên người chỉ có chiếc áo choàng tắm nhưng được buộc gọn gàng, đến cả dép cũng chưa mang. Sắc mặt cô tái nhợt môi cũng không còn máu.
Hắn có chút khó chịu mày nhíu chặt hơn.

Cô cứ thế bước đi đến cửa. Đang đặt chân ra bước tiếp thì cả người bị nhắc lên.

Cô có chút ngạc nhiên nhưng cũng khôi phục ngay. Cô không nhìn hắn, liếc ánh mắt ra xa. Nước mắt vẫn cứ tuông như cũ không chặn lại được.

Hắn cư nhiên bế cô lên thẳng bước đi về phía xe trước cửa.

Bỏ lại ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đó.

Đây là đi bắt vợ về sao? Một lần đi nhớ đời của bọn họ. Nếu họ bị phân công ở nhóm khác có lẽ cả đời họ cũng chưa nhìn thấy cảnh tượng hiếm lạ trước mắt. Lão đại của bọn họ bế người.

Vừa ôm cô bước vào trong xe hắn đã hung hắn vung tay xiết chặt cổ cô. Chặt đến mức cái cổ sắp bị bẻ gẫy.

- cô nghĩ mình là ai mà dám đối đầu với tôi.
- Nếu đã không muốn sống tốt thì sau ngày mai tôi toại nguyện cho cô.

Vừa nói hắn vừa tăng lực xiết ở cổ cô.

Cô nghẹt thớ đến tím mặt cũng không nhìn hắn nhưng cô không hề khóc. Không thút thít yếu đuối mà là ghê tởm con người mày.

Hắn thấy cô sắp chẹt chết vẫn cứng đầu hắn tức đến gân xanh nổi đầy trán. Hắn vung tay vứt cô vào thành xe. Đầu cô đập vào rất mạnh vang lên một tiếng lớn, trán cô ửng đỏ như sắp chảy máu cô cũng không hề kêu la. Lấy lại hơi thở xong cô chống tay ngồi dậy theo quán tính tay xoa xoa đầu rồi tiếp tục trạng thái như trước. Sau khi nhìn thấy hắn bắn súng vào hai người họ bây giờ cô không sợ chết nữa. Hắn muốn làm gì thì làm cô không quan tâm đến thân sát này. Bất cứ muốn đối xử thế nào thì đối xử thế ấy đi, cảm giác cô bây giờ bằng 0.

Hắn nhìn thấy cô một tiếng cũng không kêu lên càng tức giận nhưng hắn là người giỏi kiềm chế nhanh chóng khôi khúc lại trạng thái. Ra lệnh cho xe chạy.

Lãnh Thiên: đi về

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info