ZingTruyen.Com

Xuyên thành nam thê pháo hôi của nhân vật phản diện- La Bốc Hoa Thố Tử

Chương 69 Hôn

dinhtieunghi

Chương 69 Hôn

Tay cầm ly rượu của Phó Hành Vân khựng lại.

Lâm Quỳnh uống đến mức không phân biệt được nam bắc, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng, ngước mắt lên nhìn Phó Cảnh Lâm, "Không được!"

Chàng thanh niên nói rất dứt khoát, bàn tay đang cầm ly rượu của người đàn ông siết chặt, một cảm giác đắng nghẹn xuyên vào lòng, không rõ là tư vị gì.

Phó Hành Vân quay đầu qua nhìn Lâm Quỳnh đang ngồi bên cạnh mình, lúc này đang nghiêm mặt nhìn Phó Cảnh Lâm, dường như rất bất mãn với quyết định của đối phương.

Trong đầu đột nhiên lóe lên nội dung cuốn sách mà mỗi ngày anh đều đọc rất nghiêm túc- Sổ tay tình yêu.

Điều thứ 20, khi hai người rất thân thiết nhưng lại chưa xác nhận được tâm ý, có thể đưa ra một yêu cầu để thăm dò đối phương, ví dụ như tiếp xúc thân mật.

(Nhưng phải phân biệt thật rõ xem đối phương tiếp nhận thân cận với bạn là vì 'sắc tâm' hay là thật lòng)

(Nếu đối phương từ chối thì cũng phải phân biệt cho rõ xem là đối phương đang trân trọng bạn hay là thật sự không có cảm giác với bạn.)

Phó Hành Vân nhìn khuôn mặt nghiêm túc như cán bộ của Lâm Quỳnh.

Trong phòng lúc này không có ai nghiêm túc hơn Lâm Quỳnh.

Phó Cảnh Lâm thật ra cũng không ngờ rằng Lâm Quỳnh sẽ từ chối, nhất thời cảm thấy như leo lên lưng cọp, khó lòng bước xuống, ban đầu cậu nhóc cứ nghĩ, chỉ cần mình không biết ngại thì người ngại sẽ là những người còn lại.

Ai ngờ đảo hết một vòng, người ngại vẫn là nhóc.

Phó Cảnh Lâm nhìn sắc mặt khó coi của Phó Hành Vân, chỉ muốn vả mồm mình hai cái.

Ai bảo mày ngứa mồm!

Ai bảo mày ngứa mồm!

Phó Cảnh Lâm ngượng ngùng ho khan hai tiếng, nói với Lâm Quỳnh: "Anh cứ coi như tôi đánh rắm đi."

Lâm Quỳnh vừa nghe liền nhíu mày, học theo giọng điệu của Phó Hành Vân mà dạy dỗ: "Chú ý cách nói chuyện."

Chàng thanh niên uống say rồi, giọng nói có phần mềm mại, không có chút uy hiếp nào.

Phó Cảnh Lâm hít sâu một hơi, "Tôi sai rồi."

Lâm Quỳnh nghe xong, chân mày đang nhíu chặt mới giãn ra, "Biết là được."

Nói rồi lảo đảo bước đến vỗ vai Phó Cảnh Lâm, "Lần sau không được uống rượu nữa đâu nhé."

Phó Cảnh Lâm: ?

Lâm Quỳnh lấy ly rượu vang trong tay đối phương đi: "Cậu không giống tôi, vẫn chưa thành niên, nếu cậu muốn uống thì phải chờ đủ tuổi đã."

Phó Cảnh Lâm ngây ngốc nhìn cậu: "Ban nãy anh nói không được là nói cái này?"

"Chứ sao?"

Lâm Quỳnh nhìn khuôn mặt ngoan cố của đối phương, nghiêm mặt bla bla: "Hốt cái dây thần kinh hư hỏng kia vào, không được uống rượu là không được uống rượu!"

Nói rồi cầm ly rượu kia đi, lại sấn đến ngồi bên cạnh Phó Hành Vân, Lâm Quỳnh say đến choáng váng, nhất thời cảm thấy như đang ngồi trên thuyền vậy, có chút không thoải mái, tựa đầu vào người Phó Hành Vân.

Thấy anh nhìn mình, Lâm Quỳnh chớp chớp mắt với anh, "Có phải tôi rất giỏi không?"

Nói rồi nâng ly lên, "Cứu rỗi cuộc đời của một thiếu niên!"

Phó Hành Vân: ....

Lâm Quỳnh thấy anh không trả lời liền ghé đến trước mặt anh, "Có phải không?"

Hơi thở nóng rực của đối phương phả lên cổ, Phó Hành Vân cúi đầu nhìn, liền bắt gặp đôi mắt còn mang theo dư âm của hơi men, vì uống rượu mà không còn sinh động như trước.

Lúc này, cậu đang đỏ mặt nhìn chằm chằm, chờ anh trả lời.

Gương mặt ngây thơ, giọng nói còn hơi nũng nịu.

Phó Hành Vân nuốt một ngụm nước miếng, "Phải."

Phó Cảnh Lâm thấy hai người lít cha lít chít với nhau, thăm dò hỏi, "Vậy, hai người có hôn không đây?"

Phó Hành Vân ngước mắt nhìn cậu nhóc, Phó Cảnh Lâm sặc ngay lập tức.

Kỷ Nghiêu đứng kế bên thắc mắc hỏi: "Cái gì mà hôn với không hôn?"

Phó Cảnh Lâm nhìn thấy Kỷ Nghiêu, nhất thời cảm thấy như có người chống lưng, sau đó dựa vào nguyên tắc bác ái "đã chết thì phải chết chùm", nói: "Bảo hai người đó là, nếu không có gì muốn nói thì hôn một cái."

Kỷ Nghiêu nghe xong cũng không cảm thấy gì, "Vậy hả, vậy thì hôn cái đi."

Lâm Quỳnh nhìn Phó Cảnh Lâm và Kỷ Nghiêu đứng một bên nói bla bla gì đó, sau đó nhìn qua Phó Hành Vân, hỏi: "Bọn họ nói gì vậy?"

Phó Hành Vân lập tức cạn lời, sau đó lên tiếng: "Nói chúng ta hôn một cái."

"Hôn một cái?"

Lâm Quỳnh lẩm nhẩm.

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Ừm."

Lâm Quỳnh nghe xong liền cười ngây ngô, sau đó giơ tay lên túm lấy cổ anh, ghé vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm như một tên trộm: "Vậy thì ngại lắm đó."

Trong lòng Phó Hành Vân lập tức vang lên tiếng thình thịch.

"Lớn tới chừng này rồi, tôi chỉ từng hôn một con chó vàng thôi đó."

Phó Hành Vân: ....

Kỷ Nghiêu lấy điện thoại ra.

Phó Hành Vân nhìn rồi nói, "Cái này để làm gì?"

Kỷ Nghiêu làm vẻ mặt như lẽ đương nhiên, "Sinh nhật một năm chỉ có một lần, quay lại cho hai người, bắt đầu thôi."

Phó Hành Vân làm mặt lạnh, "Bảo bọn tôi hôn một cái?"

"Lâm Quỳnh!"

Lâm Quỳnh ôm lấy Phó Hành Vân, nghiêng đầu qua, "Sao vậy?"

Kỷ Nghiêu giơ tay chỉ chỉ Phó Hành Vân, "Cậu hôn cậu ấy một cái đi."

Lâm Quỳnh nghe xong, lập tức giống như một chú mèo, nghiêng đầu dựa vào người anh, dùng đôi mắt ngập men say nhìn Kỷ Nghiêu, "Ngại lắm."

Ánh mắt chàng thanh niên như chứa mật ngọt, cho dù có cách một màn hình cũng trực tiếp đi vào lòng người.

Kỷ Nghiêu hít sâu một hơi, "Hành Vân."

"Sao vậy?"

"Đột nhiên tôi cảm thấy nếu cậu không cần phước phần này, hay thế này đi, nhường tôi nha."

Phó Hành Vân: ....

Tôi còn đang sống sờ sờ đây.

Thấy Lâm Quỳnh không hôn, Kỷ Nghiêu và Phó Cảnh Lâm cũng mất cả hứng, đi vào phòng ăn điên cuồng diệt mồi.

Sau khi hai người đi, Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh đang dựa vào người mình, cho dù đối phương có lý do gì, nhưng việc cậu từ chối hôn mình vẫn như một cái rễ cắm sâu vào lòng anh, không nông không sâu, đủ làm anh nhức nhối.

Phó Hành Vân cúi đầu nhìn chóp mũi cao cao của cậu, "Sao lại không hôn?"

Lâm Quỳnh nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn anh, "Có người nhìn chúng ta."

Rồi chu chu môi nói tiếp: "Làm gì có ai hôn môi còn để người khác nhìn chứ?"

Phó Hành Vân đi đường vòng, "Không ai nhìn thì được hôn?"

Lâm Quỳnh vừa nghe liền lúc lắc cái đầu nhìn trái nhìn phải, phát hiện đa số mọi người đều đi hát và đi ăn cả rồi, xung quanh họ đúng là không có ai.

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai, "Bây giờ họ đã đi hết rồi."

Lâm Quỳnh quay đầu nhìn anh, hơi men xộc lên não, tâm trí mơ hồ, lặp lại một lần nữa câu nói của anh, "Đi hết rồi."

"Ừm."

Phó Hành Vân rủ mắt nhìn môi Lâm Quỳnh, đôi con ngươi đen láy ẩn chứa sự tham lam, giống như cố ý che giấu vậy, "Em có thể hôn rồi."

Lâm Quỳnh ngẩng đầu lên, "Có thể hôn anh rồi?"

Phó Hành Vân siết chặt đôi tay, "Ừm."

"Vậy anh cúi đầu xuống chút đi."

Hầu kết Phó Hành Vân chuyển động, giống như đá rơi xuống vậy, cho dù có là cảm xúc vào ngày anh nhậm chức tại công ty cũng không phập phồng như lúc này.

Ngay sau đó, anh cảm thấy bên mặt mình có một xúc cảm mềm mại, Lâm Quỳnh chạm môi lung tung vào mặt anh.

"Thích không?"

Lâm Quỳnh mỉm cười nhìn Phó Hành Vân, anh nhất thời si mê đến quên cả trả lời.

Lâm Quỳnh không nghe thấy anh trả lời thì lặp lại lần nữa, "Thích không?"

Phó Hành Vân im lặng một lúc, "Thích."

Vừa nghe thấy anh nói thích, Lâm Quỳnh liền ôm lấy ai má đối phương, liên tục hôn lên mặt anh.

"Lâm Quỳnh... Lâm Quỳnh!"

Giọng anh không khỏi hoảng loạn, Lâm Quỳnh mơ màng nhổm dậy nhìn Phó Hành Vân, "Sao vậy?"

Còn chưa đợi anh nói gì thì đã hỏi tiếp: "Anh không thích hả?"

"Tôi hôn anh anh không thích hả?"

Nói rồi nhìn khuôn mặt đã đỏ ửng của đối phương, "Có phải tôi hôn mạnh quá, làm đau anh?"

Phó Hành Vân nhất thời nghiến chặt hàm răng, không cách nào nói ra lời từ chối, nửa ngày sau mới rặn ra một chữ, "Ừm."

Lâm Quỳnh cúi đầu, dựa sát lại, "Vậy thì nhẹ một chút?"

Phó Hành Vân nhìn dáng vẻ của Lâm Quỳnh lúc này, đột nhiên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, "Được."

"Nhẹ một chút."

Nói rồi Lâm Quỳnh lại cúi đầu chăm chú hôn lên má anh, nhẹ nhàng, mềm mại.

Lồng ngực anh phập phồng, giơ tay túm chặt eo cậu, lướt lên trên.

"Lâm Quỳnh."

Lâm Quỳnh ôm chặt mặt anh, ánh mắt vừa đáng thương, vừa ngây thơ, "Sao vậy?"

"Bên này nữa."

Anh khẽ nghiêng mặt qua, đối phương vừa rồi chỉ hôn một bên.

Lập Quỳnh lập tức hiểu ra, một lần nữa cúi đầu hôn bên má còn lại.

Đôi môi mềm mại chạm lên má, Phó Hành Vân ôm chặt cậu vào lòng, dùng sức mạnh đến mức như muốn khiến cậu hòa vào máu thịt mình.

Âm thanh của lòng tham điên cuồng kêu gào, đôi mắt đen láy sâu như đầm nước lớn, không thấy đáy, càng không đo lường được.

Phó Hành Vân cảm nhận được hơi men trên người đối phương, đôi môi của đối phương vẫn đang hôn loạn trên mặt anh.

Thứ tâm tư không được trong sáng cho lắm mặc sức quấy rối, anh khẽ quay mặt qua, môi của đối phương lập tức gần môi anh hơn một chút.

Phó Hành Vân thận trọng nhúc nhích, ai ngờ ngay sau đó, người đang say sưa hôn má anh lại đột nhiên dừng lại.

Phó Hành Vân ngước mắt lên, "Sao vậy?"

Lâm Quỳnh say khướt nhìn anh, "Chúng ta phải hôn đến khi nào vậy?"

Phó Hành Vân giành lấy quyền chủ động, "Em muốn hôn đến lúc nào?"

Lâm Quỳnh lắc đầu, "Theo ý anh."

Phó Hành Vân kiên nhẫn thăm dò, "Gì cơ?"

"Hôm nay là sinh nhật anh."

Hô hấp của Phó Hành Vân trở nên nặng nề, trong lòng tự nói với mình hãy chầm chậm thôi, nhưng lại không tài nào khống chế được, "Em hôn thêm cái nữa là được."

Lâm Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

Nói xong thì định hôn lên mặt anh một cái, ai ngờ lại bị anh ngăn lại.

Lâm Quỳnh thắc mắc, "Sao vậy?"

"Lần này đổi chỗ khác."

"Đổi chỗ nào?"

Phó Hành Vân giơ tay chỉ vào môi mình.

Lâm Quỳnh nhìn anh, sau đó mở miệng nói: "Không được."

Phó Hành Vân nhướng mày, "Tại sao?"

Lâm Quỳnh chỉ vào bóng đèn sáng trưng, "Ban ngày ban mặt, không thể làm loại chuyện này."

Phó Hành Vân: ....

Phó Hành Vân ôm cậu, "Vậy về phòng là được hả?"

Giọng nói trầm thấp của anh xen lẫn chút dịu dàng, giống như thứ thuốc độc mê người, Lâm Quỳnh tê dại, đưa tay lên sờ sờ tai, nhất thời không biết có được hay không.

"Một lần thôi đó."

Lâm Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phó Hành Vân, nuốt nước miếng.

Nhưng đối phương dường như đã biết rằng khuôn mặt của mình rất hữu dụng, nhìn cậu, lặp lại lần nữa: "Chỉ một lần."

Lâm Quỳnh lập tức bị sắc đẹp mê hoặc, "Được."

Mười giờ tối, đoàn người lần lượt rời đi, Phó Cảnh Lâm mệt mỏi cả một ngày, ngả lưng trên sô pha ngủ thiếp đi.

Phó Hành Vân đưa người về phòng.

Lâm Quỳnh mơ màng ngồi trên giường, Phó Hành Vân cầm một chiếc khăn thấm nước nóng.

Ai ngờ lại bị người ta ngăn lại, "Không hôn hả?"

Phó Hành Vân sửng sốt, sau đó nói: "Hôn."

Hai mắt Lâm Quỳnh cong cong, giơ tay chỉ vào tay đối phương, "Vậy anh lại gần đây một chút."

"Được."

Anh gần như hiểu ngay, đáp lại một tiếng.

"Gần hơn chút nữa."

Phó Hành Vân ngồi xuống bên cậu, Lâm Quỳnh giơ tay ôm lấy hai má anh, "Chuẩn bị xong chưa?"

....

Hô hấp Phó Hành Vân rối loạn.

Lâm Quỳnh cúi đầu, thử thăm dò chạm nhẹ vào môi anh một cái, Phó Hành Vân lập tức cứng đờ, bàn tay buông thõng trên nệm siết chặt.

Lâm Quỳnh hôn cái chụt.

Sau đó cắn môi anh một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com