ZingTruyen.Com

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

84. Đại sư tỷ - Phiên ngoại 1

irresistiblyCute

Giữa sườn núi.

Một nữ tử bạch y tay cầm trường kiếm, nghiêm túc mà luyện tập chiêu thức trong kiếm phổ.

Một canh giờ sau, thân ảnh nhìn có chút nhỏ yếu kia thu kiếm, xa xa nhìn phía dưới chân núi.

Địch Vong Ưu lẳng lặng đứng ở giữa núi rừng, ánh mắt không buồn không vui, sư phụ rốt cuộc đi nơi nào...

Xa xa nhìn đến trên sơn đạo có người lên núi, nàng xoay người trở lại trong viện.

Người đến là thiếu tông chủ Vương Quận Đình, cũng là vị hôn phu của nàng, từ khi lớn lên hiểu chuyện, nàng đã biết sư phụ sẽ định việc hôn nhân này cho nàng.

"Vong Ưu, ta đến thăm ngươi." Vương Quận Đình nhìn Địch Vong Ưu tư sắc xuất trần, một thân bạch y giống như tiên tử, tâm can không khỏi rung động.

Hắn ưỡn ngực, làm như có thêm tự tin, duỗi tay muốn đi nắm tay Địch Vong Ưu.

Địch Vong Ưu nghiêng người tránh thoát: "Vương sư đệ tìm ta chuyện gì?"

Nghe thanh âm nàng đạm mạc không mang theo cảm tình, Vương Quận Đình nhíu nhíu mày: "Không có chuyện gì thì không thể tới tìm ngươi sao? Ngươi là vị hôn thê của ta, Bắc Sơn trưởng lão lại đã mất tích nhiều ngày, về sau ta là người che chở bảo vệ ngươi, ngươi làm gì còn muốn né tránh?"

Bọn họ rõ ràng có hôn ước, ở chung lại khách khí xa cách, còn không bằng sư tỷ đệ bình thường.

Mọi thứ ở vị hôn thê đều làm Vương Quận Đình vừa lòng, dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng Tu chân giới, ' Vong Ưu tiên tử ', chỉ có điều tính nàng quá lạnh, quá không biết điều, hệt một khối băng.

Địch Vong Ưu thần sắc bất biến, nhàn nhạt nói: "Lúc còn nhỏ, chúng ta đã ước định, trước khi lập khế ước, tuyệt đối không lướt qua lôi trì nửa bước."

Nàng không thích Vương Quận Đình nhưng cũng không cách nào, sư phụ từ rất sớm đã định ra việc hôn nhân này, nàng cũng chưa từng đối người khác động tâm, chỉ luôn cho rằng đây là việc mà nàng phải ứng phó mà thôi.

Khi còn nhỏ đối hôn ước còn ngây thơ, sau khi lớn lên, đặc biệt mấy năm nay, thiếu niên đã từng cùng nàng ước định không vượt lôi trì, lại thay đổi bộ mặt, thường xuyên muốn động tay động chân.

Địch Vong Ưu không ngừng một lần dưới đáy lòng khuyên chính mình, cuối cùng cũng phải lập khế ước với ai đó, nếu không có người vừa ý, liền gả cho người mà sư phụ vừa lòng cũng tốt.

Nhưng mà dần dần, mỗi khi Vương Quận Đình dùng ánh mắt dơ bẩn vẩn đục nhìn chằm chằm, nàng biết vô pháp lại khuyên chính mình.

Nàng từng tưởng tượng đến cảnh mình miễn cưỡng cùng Vương Quận Đình lập khế ước, lại phát hiện trong lòng kháng cự không thôi.

Tuổi lớn hơn chút, Địch Vong Ưu liền muốn cùng sư phụ thương nghị giải trừ hôn ước, cố tình sư phụ ở ngay lúc ấy mất tích.

Mà nàng cũng đã kéo dài chuyện hôn ước này tới 20 tuổi, một lòng chỉ nghĩ tìm được sư phụ, những chuyện còn lại đều bị nàng vứt sau đầu.

Nhìn sắc mặt nàng lạnh lùng, Vương Quận Đình ngượng ngùng buông tay, đó không phải là chuyện từ thời niên thiếu sao?

Hiện tại trưởng thành, cả ngày nhìn lại không thể đụng vào, hắn cảm thấy tâm ngứa, tuổi nhỏ thật không hiểu chuyện, loạn đáp ứng cái gì không biết.

"Chuyện là môn hạ đệ tử truyền đến tin tức, có người ở bên ngoài thấy được tung tích Bắc Sơn trưởng lão."

Hắn lấy ra một cái ngọc phù, đáy mắt hiện lên một tia u ám, nếu ngươi không biết điều giống sư phụ ngươi, cả ngày cứ truy theo dấu vết chuyện xấu của chúng ta, vậy đừng trách ta vô tình.

Tung tích sư phụ?

Địch Vong Ưu tiếp nhận ngọc phù, xem xong nội dung, xoay người đi hai bước lại dừng lại.

"Đa tạ Vương sư đệ." Nàng nói một tiếng tạ, vội vàng xuống núi.

Vương Quận Đình đứng tại chỗ cười nhẹ vài tiếng, thiên chi kiêu tử thì sao, thiên tài tu luyện thì sao, Kim Đan kỳ lại như thế nào.

Hắn thực chờ mong thời khắc Địch Vong Ưu rơi xuống phàm trần, đến lúc đó hắn nhất định phải ngắm cho đã, xem tiên hạc không có cánh còn bay kiểu gì.

Địch Vong Ưu trước đem tin tức bẩm báo tông chủ, rồi sau đó xin chỉ thị rời tông đi tìm sư phụ.

Vương tông chủ thở dài, nói: "Mang mười tên đệ tử nội môn cùng đi đi, cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau."

Địch Vong Ưu gật đầu, mang theo đệ tử ra Thiên Kiếm Tông, hướng tới địa điểm ngọc phù.

Lại không biết đây vốn chính là một cái bẫy.

Liền ở thời điểm đoàn người vừa đuổi tới, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một lão đạo hắc y, lấy thế sét đánh bất ngờ đả thương mọi người.

Tu vi lão ta rõ ràng cao hơn nàng rất nhiều, dưới tình thế cấp bách, nàng lệnh các đệ tử đi trước, chính mình đi theo hướng ngược lại, chỉ cầu tông môn thu được tin tức, có thể kịp thời đuổi tới.

"Không biết tự lượng sức mình." Lão đạo vung tay, một chưởng đánh bất tỉnh Địch Vong Ưu.

Lúc này, người nấp sau thân cây đi ra, là Vương Quận Đình.

Lão đạo cũng gỡ xuống mặt nạ, đúng là tông chủ Thiên Kiếm Tông.

Cha con hai người thấy giải quyết được hậu hoạn, đồng thời thở ra nhẹ nhõm một hơi.

"Nàng này nhạy bén hơn người, chớ có lưu đường sống, đào nội đan nàng đi, trải đường cho chuyện lúc sau."

"Cha, ta phế nội đan nàng là được, huỷ hoại nội đan thì nàng liền thành phế nhân, cái gì cũng làm không được, dù sao cũng là vị hôn thê của ta, ta không đành lòng."

Vương Quận Đình nhìn Địch Vong Ưu ngất xỉu, đáy mắt một mảnh tham lam, về sau nữ nhân này còn có tư cách gì làm hắn không vượt lôi trì.

Vương tông chủ liếc mắt nhi tử, đáy lòng hiểu rõ, đây là chưa từng được đến cho nên không thiếu tâm tâm niệm niệm, đợi chơi chán rồi tự nhiên sẽ nói ném liền ném.

Dù sao cũng là nhi tử của mình, hắn cũng mừng rỡ thành toàn.

Vương Quận Đình thấy hắn gật đầu, nhất thời vui vẻ, không chút do dự làm vỡ nát nội đan Địch Vong Ưu.

Đúng lúc này ngọc phù chấn động, là tông môn đệ tử vừa rồi đào tẩu đang xin giúp đỡ.

Hắn đáng tiếc mà nhìn thoáng qua Địch Vong Ưu trên mặt đất, chỉ phải trước hết rời đi, lại giả ý thu được tin tức tiến đến cứu giúp.

Đợi khi Địch Vong Ưu tỉnh lại, nàng đã về tới tông môn, nội đan nát vụn, tu vi hoàn toàn biến mất.

Vương Quận Đình tới thăm, "Vong Ưu, về sau để cho ta chiếu cố ngươi đi."

Nói, hắn ngồi bên mép giường Địch Vong Ưu, duỗi tay chạm vào gương mặt nàng.

Địch Vong Ưu nghiêng đầu tránh né, từ dưới chăn gấm rút ra trường kiếm, liền như vậy gắt gao mà nắm chuôi kiếm, "Đi ra ngoài, đến ngày cùng ta lập khế ước, ta tất không cự tuyệt."

Nàng có một loại dự cảm mãnh liệt, Vương Quận Đình sẽ không cùng nàng lập khế ước.

Nghĩ vậy, đáy lòng chỉ cảm thấy giải thoát, như thế cũng tốt.

Sạch sẽ, không vướng bận mà ra đi cũng tốt, nàng đối thế gian này không có khát vọng, không có tham luyến, sinh tử trước mặt, chỉ dư thản nhiên.

Vương Quận Đình nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay nàng, bị ánh mắt quyết tuyệt của nàng làm cho kinh sợ.

Trong đầu hắn xẹt qua ý niệm cưỡng bức, nhưng với tính tình Địch Vong Ưu, nàng tuyệt đối sẽ không khuất phục, nói không chừng thật sự sẽ bức người đến chết.

Ngày kế, truyền đến tin tức hôn ước giải trừ.

Nam Sơn trưởng lão mang theo mấy đệ tử đến thăm, cẩn thận nói cho nàng tin tức này, mọi người lại là một phen khuyên giải an ủi.

Địch Vong Ưu thần sắc nhàn nhạt, gương mặt trắng bệch như tuyết, dường như không có buồn vui hờn giận như người bình thường.

Đợi cho đêm khuya tĩnh lặng, nàng mở cửa phòng, bước chân suy yếu mà đi ra ngoài sân.

Ánh trăng thật đẹp, có thể đây là lần cuối cùng trong cuộc đời nàng được nhìn ngắm ánh trăng.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy bản thân căng không nổi đêm nay, cũng không biết sư phụ có bình yên vô sự hay không.

Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, Địch Vong Ưu thấp giọng tự nói: "Đáng tiếc cả sân đầy dược thảo này."

Đúng lúc này, trong sân bỗng nhiên có một chút dao động linh lực, nàng nhìn về một góc nhỏ dược điền, dao động là từ mấy cây cỏ đó truyền đến.

Chẳng lẽ là cỏ cây có linh?

Nhưng vậy thì tính sao, cũng không liên quan gì đến nàng.

Nàng nhẹ lắc lắc đầu, xoay người trở về phòng, không hề để ý tới.

Nửa đêm, Địch Vong Ưu trong lúc ngủ mơ che lại ngực, ho khan tỉnh lại.

Nàng dùng khăn tay che miệng ho vài tiếng, buông tay, trên khăn một mảnh đỏ tươi.

Nàng suy yếu nhìn quanh phòng, rồi sau đó yên lặng nhắm hai mắt lại, lẳng lặng nghênh đón tử vong.

Trong mơ màng hỗn độn, nàng lại mở bừng mắt, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, trong một không gian trắng xoá, bốn phía tràn đầy sương mù.

Nàng nhìn thoáng qua chăn gấm đắp trên người, nhíu mày khó hiểu.

Cho nên đây là ở trên giường của mình, nhưng nơi này rõ ràng không phải phòng nàng.

Đương khi nàng nghi hoặc bất an, trong sương trắng xuất hiện một cây cỏ mộng, chậm rãi hướng tới gần nàng.

Trong quá trình tới gần, cỏ mộng hoá thành dáng vẻ một nữ tử, ngũ quan thanh tú bức người, ánh mắt trong veo đơn thuần.

Nàng mở miệng hỏi, nữ tử xa lạ lại làm như không có ý thức, không có trả lời, không quan tâm mà áp người xuống.

Khóe môi dán lên nhau, mi mắt Địch Vong Ưu run rẩy, lòng tràn đầy hoảng loạn.

Hoảng loạn đến trái tim gần như sắp nhảy ra.

Nàng muốn giơ tay chống trả, lại không có sức lực, xúc cảm lạ lẫm lay động tâm trí nàng, thân mình mẫn cảm dần dần có phản ứng.

Suy nghĩ nàng dần dần rối loạn, đôi tay hồn nhiên bất giác nâng lên, chậm rãi ôm chặt nữ tử, không nhận thấy được chính mình từ đầu đến cuối đều không có phản cảm.

Trước một khắc hôn mê, Địch Vong Ưu nhìn nữ tử cùng nàng tóc dán tóc, vai kề vai, yên lặng nhắm hai mắt lại, có lẽ là một hồi đại mộng, một giấc mộng hoang đường.

Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện kia không phải mộng, qua một đêm mọi thứ đã chuyển biến khác thường.

Tu vi khôi phục, Kim Đan cũng hoàn hảo không tổn hao gì, tu vi cũng càng tinh tiến, trên khăn trải giường trắng tinh để lại màu đỏ bắt mắt.

Nữ tử kia cùng nàng thật sự hoan hảo một hồi, không phải giấc mộng hư vô...

Nhớ tới cây cỏ mộng lúc ban đầu xuất hiện ở trong mộng, còn có đêm qua dao động linh lực đến từ dược điền, Địch Vong Ưu đứng dậy đi vào dược điền, lại không thu hoạch được gì.

Nàng nhíu mày, xoay người rời đi, trở lại phòng mở ra linh thức, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khoảng sân trồng đầy cỏ mộng.

Một cây cỏ mộng héo héo đong đưa trong gió, mang theo một trận dao động linh lực.

Tìm được rồi.

Ngón tay hơi run, nàng áp xuống bối rối, đi nhổ tận gốc cây cỏ mộng kia, nắm chặt trong tay.

"Là ngươi."

Kể từ lúc đấy, trong phòng nàng nhiều ra một cây cỏ mộng.

Cỏ mộng có ý thức con người, thích uống nước có chứa linh lực, nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ, thực không ngoan.

Ngày này, thiếu tông chủ muốn cùng Trọng Văn sư muội cử hành đại điển lập khế ước, Địch Vong Ưu nghĩ nghĩ chủ động xin ra trận, đi tuyển nhận tân đệ tử.

Nàng không thích náo nhiệt, cũng không thích phiền toái.

Cũng bởi vậy phát hiện cây cỏ mộng còn thích quất người, thực đáng yêu.

Tái kiến nữ tử trong mộng, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, quả nhiên có thể hóa hình.

Phía trước còn lừa nàng nói không hoá hình được, thật giảo hoạt, chỉ là nữ tử này không thể nói chuyện.

Nàng nhớ tới giấc mộng kia, không biết nên ứng đối như thế nào, chỉ có thể đối đãi nàng giống như người khác, lạnh mặt rút kiếm ra, lại doạ người biến trở về thân cỏ.

Địch Vong Ưu thấy cây cỏ mộng làm như rất sợ mình, yên lặng thu hồi trường kiếm, đáy mắt hiện lên một mạt nhu hòa hiếm có.

"Ngươi có phải đã dùng phương pháp song tu với ta?"

Cỏ mộng phủ nhận, chậm rãi viết ra một hàng chữ: Bằng không, chúng ta thử lại một lần?

Địch Vong Ưu cứng người lại, hô hấp chậm chạp. Thử lại một lần? Không biết vì sao tim nàng thế nhưng đập rối loạn, thậm chí khi nhìn đến nữ tử này, theo bản năng mà thả lỏng cảnh giác.

Nàng yên lặng cắn một chút khóe môi, gương mặt thoáng chốc lạnh xuống.

Mà cỏ mộng thì có vẻ bị doạ tới rồi, còn nói cái gì muốn đi tìm người khác thử một chút.

Địch Vong Ưu rủ mắt, vẫn là một cây cỏ mộng nhát gan lại thích làm bậy, thực vô sỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com