ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

80. Chúng ta rời đi

irresistiblyCute

Trong đại điện, Hồ Vương vừa mới bắt đầu cũng không có dùng ra toàn lực, rốt cuộc hắn cùng Vương hậu là hai người, căn bản không đem Địch Vong Ưu để vào mắt.

Vốn tưởng rằng là một trận giáo huấn dễ dàng, nào biết ra tay rồi mới thấy cũng không có chiếm được lợi thế.

Đã coi khinh nữ tử này!

Hắn cùng Vương hậu liếc nhau, hai người ăn ý khẽ gật đầu.

Cần phải dùng ra toàn lực, bằng không càng kéo dài sẽ chỉ làm người khác chế giễu, có vẻ bọn họ hai đánh một còn cố hết sức, vậy quá tổn hại mặt mũi.

Thế công đột nhiên biến tốc.

Địch Vong Ưu bởi vì có ký ức kiếp trước, có kinh nghiệm hai đời ngăn địch, miễn cưỡng căng một hồi.

Nhưng khi Hồ Vương cùng Vương hậu bắt đầu dồn hết toàn lực, nàng rõ ràng cảm giác được ứng phó trở nên càng gian nan.

Trường hợp lại giằng co một hồi, Hồ Vương vừa lui, Vương hậu liền tiến, Địch Vong Ưu đáp ứng không xuể, không có thời gian giảm xóc.

Đúng lúc này, kiếm của Hồ Vương bị Địch Vong Ưu chặn lại, hắn giả vờ lui bước, Vương hậu lại tiếp đi lên.

Sấn Địch Vong Ưu chắn kiếm chiêu của Vương hậu, Hồ Vương thình lình đâm mạnh, trường kiếm thẳng chỉ vai trái Địch Vong Ưu.

Địch Vong Ưu trốn tránh không kịp, chỉ phải đón đỡ, kiếm của nàng cũng chỉa tới cánh tay Vương hậu.

Chính là ngay khi mũi kiếm đâm đến cánh tay Vương hậu, Địch Vong Ưu trong lòng căng thẳng, quay cuồng thân kiếm, mũi kiếm nghiêng nghiêng lệch qua một bên, chỉ là chấn rớt thanh kiếm trong tay Vương hậu, chứ không có thương đến người.

Mà kiếm Hồ Vương không có bất luận cái gì chần chờ, trực tiếp đâm trúng, thân kiếm đã đâm đầu vai Địch Vong Ưu, máu bắn ra, dừng ở má trái nàng.

"Đại sư tỷ."

Tịch Chu xem đến rõ ràng, Đại sư tỷ rõ ràng không muốn đả thương người, mà phụ vương không hề cố kỵ.

Trong chớp nhoáng, nàng không chút nghĩ ngợi, trực tiếp vung kiếm đâm tới Hồ Vương.

Hồ Vương sửng sốt, kiếm chiêu còn không có thu hồi, khi phản ứng lại thì đã muộn rồi, hắn vội vã lui về phía sau, tay chấp kiếm vẫn là không thể tránh khỏi bị đâm trúng, kiếm trong tay hắn cùng kiếm của Vương hậu giống nhau, bị đánh rơi xuống đất.

"Khốn kiếp, ngươi muốn giết cha mình hay sao." Hồ Vương thấy kiếm mình bị đánh rớt, cảm thấy mất hết mặt mũi, nhất thời tức giận đỏ mặt.

Tịch Chu chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó tới bên cạnh Địch Vong Ưu, lo lắng duỗi tay, rồi lại sợ làm đau nàng, bàn tay vô thố mà ngừng ở giữa không trung, không biết nên như thế nào cho phải.

"Đại sư tỷ, ngươi thế nào, bị thương nghiêm trọng không? Có đau hay không?"

Địch Vong Ưu thu hồi kiếm tay phải, dùng ống tay áo lau lau máu trên gò má trái, yên lặng nhìn Tịch Chu: "Ta không đáng ngại, chỉ là cắt qua da một chút, không đau."

Trên má trắng nõn, vết máu phá lệ chói mắt.

Mà nàng nhợt nhạt giơ lên khóe môi, một đôi con ngươi thanh thấu phảng phất chỉ thấy được người trước mặt, vạn loại nhu tình đều giấu ở mặt mày, rồi lại bởi vì quá mức vui mừng, mà nửa ẩn nửa hiện.

"Đại sư tỷ..."

Tịch Chu nhớ tới một màn vừa rồi, Đại sư tỷ chợt thu tay lại, không đành lòng thương cập mẫu hậu, mà phụ vương không lưu tình chút nào, giống như thụ yêu tiền bối nói, muốn tuyệt hậu hoạn.

Hậu hoạn, Đại sư tỷ là hậu hoạn, vậy nàng là cái gì.

Tịch Chu quay đầu lại đứng ở phía trước Địch Vong Ưu, đem người hộ ở sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía Hồ Vương cùng Vương hậu.

Vương hậu nâng tay Hồ Vương, mở miệng trách cứ: "Chu Chu, ngươi có thể nào làm phụ vương ngươi bị thương, ngươi thật sự..."

Nàng nhìn tới ánh mắt Tịch Chu, lời nói chỉ nói đến một nửa liền dừng lại.

Hồ Vương chau mày, lớn tiếng quát mắng: "Đồ khốn, ngươi đó là ánh mắt gì, ngươi cho chúng ta là kẻ thù của ngươi sao?"

Tịch Chu thoáng giây trầm mặc, bình tĩnh nói: "Phải, phụ vương cùng mẫu hậu thiếu chút nữa liền thành kẻ thù giết vợ ta."

Nếu nàng đến chậm một bước, hậu quả không dám tưởng tượng, chỉ suy đoán thôi đã muốn phát điên, làm nàng không dám tiếp tục nghĩ tới.

Hồ Vương cực giận phản cười: "Như thế nào? Bổn vương nếu thật sự giết nàng, xem ngươi bộ dáng này còn muốn thế nàng báo thù, ngươi chẳng lẽ còn muốn thân thủ giết bổn vương cùng mẫu hậu của ngươi ư!"

"Bệ hạ..." Vương hậu trong lòng hoảng hốt, bắt lấy ống tay áo Hồ Vương, nàng chưa bao giờ gặp qua ánh mắt lạnh nhạt thế này từ nữ nhi.

Loại ánh mắt lạnh nhạt này còn là nhìn về phía bọn họ.

Nàng đột nhiên tâm sinh hối ý, sợ Hồ Vương tức giận lại nói ra cái gì không thể vãn hồi, lỡ như làm lớn tới mức cha con phản bội, bị nữ nhi coi như thù địch làm sao bây giờ.

Đáy mắt Tịch Chu xẹt qua đau kịch liệt, xoay người đỡ lấy Địch Vong Ưu, đạm thanh nói: "Các ngươi coi như chưa từng sinh ra nữ nhi là ta đi."

Nàng không muốn lưu lại nơi này, một khắc cũng không muốn ở. Nàng không muốn lại đối mặt phụ vương cùng mẫu hậu...

Hồ Vương tức giận đến tay run run, chỉ vào nàng nói, "Khốn nạn, nghịch nữ, ngay cả loại lời nói này mà ngươi cũng nói ra miệng được, ngươi dám đi ra nơi này nửa bước thử xem."

Tịch Chu trong lòng trầm xuống, thanh âm cũng lạnh đi, "Phụ vương còn muốn dùng xích trói yêu để nhốt ta sao? Lại còn muốn giúp người khác tới cưỡng bức ta? Đem ta trở thành công cụ kéo dài huyết mạch cho ngài, ở trong mắt ngài, có từng xem ta như là một con người, có từng cho ta sự tôn trọng cơ bản của một con người hay không?"

Lời này vừa nói ra, toàn trường kinh sợ.

Hồ Vương thế nhưng dùng xích trói yêu trói nhốt nữ nhi, còn muốn giúp người khác cưỡng bức nữ nhi của mình!

Bọn họ chỉ là tới tham gia đại điển lập khế ước, không muốn nghe đến loại bí văn động trời này a, Hồ Vương tộc Cửu Vĩ Hồ chẳng lẽ là điên rồi, có người sẽ đối đãi nữ nhi của mình như vậy sao?

Trong lúc nhất thời nghị luận dấy lên.

Địch Vong Ưu trong lòng đau xót, nắm lấy tay Tịch Chu, "Ta hối hận, ta vừa rồi không nên thu tay lại."

Nàng bận tâm đối phương là cha mẹ Tịch Chu, lại không biết Hồ Vương cùng Vương hậu đối đãi Tịch Chu như vậy, vừa rồi không nên thủ hạ lưu tình.

Hoặc là đêm qua nên vọt vào...

Hồ Vương thấy mọi người xôn xao bàn tán, mặt mũi bị mất sạch, hắn hô hấp ngắn ngủi gấp gáp, hiển nhiên là giận cực.

Vương hậu thấy vậy, nhịn không được lại trách cứ Tịch Chu, "Chúng ta cũng là vì tốt cho ngươi, sao ngươi có thể đối đãi với phụ vương thế chứ, ngươi quá làm mẫu hậu thất vọng rồi."

"Vậy liền thất vọng tột đỉnh đi, sau này ta không còn là công chúa tộc Cửu Vĩ Hồ, ta là thê tử của Địch Vong Ưu tộc Thảo Mộc."

Dứt lời, Tịch Chu lạnh lùng xoay người, đỡ Địch Vong Ưu hướng ra ngoài đại điện, "Đại sư tỷ, chúng ta đi thôi."

"Chu Chu."

"Khốn nạn, ngươi đứng lại cho bổn vương, ngươi ra cái cửa này cũng đừng lại nhận ta là phụ vương."

Bước chân chợt ngừng, Địch Vong Ưu ngước mắt nhìn Tịch Chu.

Tịch Chu biết nàng băn khoăn cái gì, ôn thanh nói: "Bọn họ phong ta linh lực, muốn cưỡng bức ta sinh con nối dõi cho cái tên thất vĩ nam hồ kia, Đại sư tỷ, ta không muốn lại bị người lừa bịp, bị người bài bố, ta không muốn ở nơi này."

Cho dù đó là cha mẹ nàng, nàng cũng không muốn bất lực bị nhốt trong phòng không thấy mặt trời, thậm chí Đại sư tỷ ở bên ngoài bị thương cũng không biết, nàng sợ.

Địch Vong Ưu vừa nghe, trong lòng lại là đau xót: "Được, chúng ta đi, không bao giờ trở lại, tộc Thảo Mộc là nhà của ngươi."

Hai người nói, đầu cũng không quay lại mà rời đi. 

Trong đám người, Tiểu Hành Hoa ôm chặt tay nải, quay đầu lại nhìn Hồ Vương cùng Vương hậu, hãy còn lắc lắc đầu, lặng lẽ lui đi ra ngoài.

"Công chúa, Vong Ưu tiên tử, các ngươi từ từ đợi ta nha..."

Nàng và công chúa tình như tỷ muội, cùng nhau làm bạn lớn lên, ở Hồ tộc cũng không có thân nhân gì, nàng không muốn ở lại một mình.

Nàng muốn đi tộc Thảo Mộc thông đồng hoa tiên tử nào đó làm đạo lữ, tốt nhất là giống như Vong Ưu tiên tử vậy, về sau ở tộc Thảo Mộc liền chẳng ngán ai.

Tịch Chu hoãn bước chân, chờ Tiểu Hành Hoa đuổi theo.

"Công chúa, sao ngươi chạy ra được vậy?" Tiểu Hành Hoa vác tay nải lên vai, vừa đi vừa hỏi.

Tịch Chu nhớ tới thụ yêu tiền bối căn dặn, từ từ nói: "Đã nói với ngươi rồi, ta thiên phú dị bẩm, cái loại xích trói yêu kia không làm khó được ta."

"Vậy sao ngươi không chạy ra sớm chút, ta xem bọn họ đánh nhau, sợ muốn chết."

Tiểu Hành Hoa từ trong tay nải lấy ra một cái giò tương, ăn một miếng nói một câu.

Công chúa quá xấu rồi, tự mình có thể chạy ra được, còn ở đấy làm bộ đòi chết đòi sống, làm nàng lo lắng hãi hùng.

Tịch Chu giật giật cơ miệng: "Đừng nói tay nải của ngươi toàn là giò tương đi."

Nha đầu này ngoại trừ ăn còn có thể nghĩ đến cái gì khác không?

Tiểu Hành Hoa vẻ mặt đương nhiên nói: "Không chỉ có giò tương, còn có cánh gà nướng, cá nướng, chân gà kho..."

Báo tên một chuỗi thức ăn trong tay nải, Tiểu Hành Hoa thở dài nói: "Tộc Thảo Mộc chỗ nào cũng tốt, chính là không có thịt ăn, ta nói với nữ đầu bếp là muốn ăn giò tương, ngươi đoán nữ đầu bếp nói cái gì, nàng thế nhưng kêu ta tự đi săn một con lợn rừng tới."

"Nói có lý, ngươi nhưng không giống ta." Tịch Chu rất khó không tán đồng nữ đầu bếp, người cần phải tự lực cánh sinh mới đúng.

"Giống ngươi cái gì?" Tiểu Hành Hoa khó hiểu.

Tịch Chu nhướng mày: "Không giống ta là đạo lữ của Đại sư tỷ, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."

Đại sư tỷ ở tộc Thảo Mộc địa vị tương đương một nửa tộc trưởng, mình là đạo lữ của nàng, cũng chính là một nửa của một nửa tộc trưởng.

Địch Vong Ưu mặt mày ôn nhu mà nhìn các nàng ngươi một lời ta một ngữ, thấy nhắc tới chính mình, nhàn nhạt cắm một câu: "Sau này ngươi nếu muốn ăn giò tương, cũng phải tự mình đi săn lợn rừng, vừa vặn cùng Tiểu Hành Hoa làm bạn."

Tịch Chu nghe vậy ngẩn ngơ: "Đại sư tỷ, ta cùng nàng có thể giống nhau sao? Ta chính là đạo lữ của ngươi."

Tiểu Hành Hoa không phục: "Như thế nào không giống nhau, đều là hai con mắt một cái mũi, ngày mai ta liền đi thông đồng hoa tiên tử nào đó song tu, lêu lêu lêu."

Nàng làm mặt quỷ với Tịch Chu, bước chân vui sướng mà chạy ở phía trước.

Tịch Chu trợn mắt, thấy không có người, cũng không dìu đỡ Địch Vong Ưu nữa, trực tiếp chặn ngang bế người lên.

"Đại sư tỷ, ngươi bị thương, ta ôm ngươi đi."

Địch Vong Ưu bất đắc dĩ cười cười: "Một chút bị thương ngoài da, ngừng chảy máu rồi."

Hơn nữa lại không phải thương tới chân, là thương ở bả vai.

Tịch Chu không tán đồng nói: "Vậy cũng là bị thương, ta ôm ngươi, ngươi nghỉ ngơi, ta sức lực lớn lắm."

Hai ngày này nàng cuối cùng đã biết cái gì kêu là nhớ đến điên cuồng, cái gì kêu sống một ngày bằng một năm, giờ phút này nàng chỉ muốn ôm chặt lấy Địch Vong Ưu, ôm nàng vào trong ngực mới có thể an tâm.

Địch Vong Ưu cũng không vạch trần nàng, ôm cổ nàng, quay đầu lại nhìn núi rừng, khóe miệng không tiếng động mà cong cong.

Dưới chân núi.

Thấy Tiểu Hành Hoa vác tay nải trở về, Tiểu Tinh Hồi vội đón đi lên: "Mẫu thân ta đâu? Các nàng đã trở lại sao?"

Tiểu Hành Hoa bĩu môi nói: "Đã trở lại, đang ở đằng sau đánh yêu mắng yêu kia kìa."

Tiểu Tinh Hồi khẽ giật mình, xa xa thấy Tịch Chu ôm Địch Vong Ưu hướng bên này đi tới.

Nàng yên lặng xoay người, cùng Tiểu Hành Hoa trở về trong tộc, không có quấy rầy hai người đương dịu dàng thắm thiết.

Tịch Chu ôm Địch Vong Ưu đi đến trong tộc cũng không buông tay, ngẫu nhiên gặp được người tộc Thảo Mộc, mọi người ăn ý ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Ai chà, ánh trăng thật tốt."

"Mặt trời hôm nay cũng thật to."

Địch Vong Ưu không khỏi đỏ lỗ tai, vùi đầu vào vai Tịch Chu, làm như chính mình nghe không thấy cũng nhìn không thấy.

Trở lại phòng Địch Vong Ưu, Tịch Chu nhẹ nhàng buông nàng xuống, cùng nhau ngồi ở mép giường: "Đại sư tỷ, mau cởi áo, ta nhìn xem miệng vết thương thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info