ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

76. Huỷ bỏ tỷ thí

irresistiblyCute

Tịch Chu nhất thời ngẩn ra, ngỗ nghịch bất hiếu, đây gần như là bốn chữ mà nàng nghe qua nhiều nhất từ miệng cha mẹ.

"Chu Chu, ta muốn cùng mẫu hậu ngươi bế quan, ngươi tu luyện cho tốt, nhất định phải nghe lời, chớ có làm người ngỗ nghịch bất hiếu."

"Chu Chu, mẫu hậu cũng muốn ở cạnh ngươi, cho nên mới cần phải bế quan, đợi đột phá xong rồi mới có thể ở cạnh ngươi càng dài lâu, ngươi nhất định phải ngoan, chớ có ngỗ nghịch bất hiếu."

"Chu Chu...... Chớ có ngỗ nghịch bất hiếu."

Phụ vương cùng mẫu hậu cứ như sợ nàng không nghe lời, trong thời gian ở chung ngắn ngủi, thường xuyên treo bốn chữ này ở bên miệng.

Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Bọn họ không có bồi nàng lớn lên, không có tư cách dạy nàng làm người, bỏ mặc nàng hoang dại trưởng thành rồi lại đối nàng có rất nhiều bất mãn.

Ánh mắt Tịch Chu phức tạp nhìn về phía cha mẹ, khi còn nhỏ nàng luôn muốn cùng cha mẹ ở bên nhau, lại cầu mà không được.

Hiện giờ lớn lên, thật sự cùng cha mẹ ở bên nhau sinh sống, nàng lại phát hiện kỳ thật thời điểm cha mẹ bế quan, nàng một mình một người mới là tự tại nhất.

Nàng sẽ không bởi vì dáng ngồi tuỳ ý mà nghênh đón mẫu hậu nhíu mày.

Nàng sẽ không bởi vì thích ăn thịt mà cứ nghe phụ vương trách cứ ' không được ăn '.

Giống như dù có thế nào thì phụ vương cùng mẫu hậu đều cảm thấy nàng không đủ ưu tú, không đủ ưu nhã hào phóng, không đủ làm một nữ nhi hoàn mỹ.

Cho nên nàng giống một con rối gỗ bị giật dây, đem ý nghĩ chân thật đè ở đáy lòng, hoàn toàn quên đi chính mình khát cầu, chỉ vì làm phụ vương cùng mẫu hậu vừa lòng.

Nhưng cuộc sống như thế quá áp lực, áp lực đến mức nàng muốn chạy trốn.

Nghĩ vậy, Tịch Chu bừng tỉnh, đại khái là bởi vì chính mình quá muốn rời đi, nên mới tương ngộ Đại sư tỷ ở kiếp trước.

"Phụ vương, ta chỉ là muốn cùng người mình thích ở bên nhau, như vậy là ngỗ nghịch bất hiếu sao?"

Hồ Vương sửng sốt, làm như không nghĩ tới Tịch Chu sẽ hỏi lại, ngay sau đó hắn càng tức giận: "Hỗn láo, đây là giáo dưỡng của ngươi sao? Ai dạy ngươi nói chuyện với cha mẹ như vậy."

Ngực cứng lại, đáy lòng dâng lên kích động, như là thời kỳ phản nghịch tới muộn, Tịch Chu hít sâu một hơi, nói: "Không ai dạy ta, ta đó là như vậy lớn lên."

Ngữ khí bình tĩnh, tựa hồ đây chỉ là chuyện thường thôi.

Hồ Vương nắm quyền, làm bộ muốn động thủ, bị Vương hậu nhẹ nhàng ngăn lại.

"Chu Chu, ngươi là đang oán phụ vương, oán mẫu hậu sao? Chúng ta bế quan tu luyện là vì cái gì, còn không phải là vì có nhiều thời gian ở cùng ngươi, bảo hộ ngươi hay sao. Ngươi nhìn xem hài tử trong Hồ tộc chúng ta, có ai mà không như vậy lớn lên, ngươi quá làm chúng ta thất vọng rồi."

Vương hậu vẻ mặt khổ sở, bởi vì nữ nhi không hiểu mà cảm thấy đau lòng.

Tịch Chu cúi đầu, trầm mặc một hồi mới ngẩng đầu nhàn nhạt nói: "Ta không oán các ngươi, nhưng ở chuyện lập khế ước, ta muốn chính mình làm chủ, ta không muốn cùng người mà mình không thích, không muốn cưỡng bách chính mình tạm chấp nhận cả đời."

Ngữ khí kiên định làm Vương hậu im tiếng, nàng nhìn về phía Hồ Vương, chẳng lẽ thật sự muốn động thủ phân thắng bại sao?

Mấu chốt là hai bên thực lực tương đương, chỉ sợ khó có thể phân ra cao thấp.

Một khi xử lý không tốt, sẽ bị người chê cười, đường đường hoàng tộc Cửu Vĩ Hồ biết gác mặt mũi nơi nào.

Địch Vong Ưu chậm rãi nắm lấy tay Tịch Chu, đáy mắt cất chứa đau lòng, nàng rõ ràng nhận thấy được lúc này tâm tình Tịch Chu rất áp lực.

Rõ ràng là người thân thiết nhất, rõ ràng là cha mẹ ruột, nữ nhi không thuận theo lại là bất hiếu, liền muốn lấy đạo hiếu khiển trách nữ nhi, bức bách nữ nhi, hoàn toàn không bận tâm cảm thụ của nữ nhi.

Nàng không hiểu, tuy không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lại ngăn không được mà đau lòng.

"Chúng ta về sau nhất định tôn trọng ý tưởng của Tinh Hồi, cùng nàng bình đẳng giao lưu, chỉ cần nàng sống vui vẻ là được, ngươi có chịu không?"

Nàng không biết nên an ủi người như thế nào, chỉ có thể vụng về nói sang chuyện khác, chuyển đề tài đến nữ nhi của các nàng.

"Được a, chỉ cần Tinh Hồi vui vẻ là được." Tịch Chu không có bỏ sót Địch Vong Ưu cẩn thận lựa lời, nàng buông lỏng tâm tình, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc.

Nàng sẽ bồi Tinh Hồi lớn lên, không đúng, Tinh Hồi đã trưởng thành...

Sắc mặt Tịch Chu bỗng cứng đờ, sau đó là chép miệng.

Dường như biết nàng suy nghĩ cái gì, Địch Vong Ưu nhẹ nhàng cong môi: "Mấy năm nay, nàng vô ưu vô lự, lớn lên tốt lắm."

Tịch Chu nhịn không được cười ra tiếng: "Cái gì kêu lớn lên tốt lắm, nghe như nữ nhi của chúng ta là cái búp cải trắng."

"Là cây, cây lê." Địch Vong Ưu không biết nàng mắc cười chỗ nào, biểu tình nghiêm túc mà sửa đúng.

Các nàng ở trên đài nói chuyện, không coi ai ra gì, người vây xem phía dưới mờ mịt nhìn, bởi vì Hồ Vương cùng Vương hậu còn ở trên, trong lúc nhất thời cũng không có người dám quấy rầy.

Hồ Vương nheo nheo mắt, nghe bên kia nói chuyện mà như lọt vào trong sương mù, nữ nhi?

Nữ nhi của ai? Nơi nào toát ra tới cải trắng? Còn có cây lê?

Vương hậu thấy nữ nhi không để ý tới bọn họ, chỉ lo cùng Địch Vong Ưu nói chuyện, đáy lòng không khỏi càng khổ sở, Tịch Chu cùng nàng vẫn luôn không thân cận, nàng thật chưa từng gặp qua nữ nhi bộ dáng này.

Nàng nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Hoãn lại tỷ thí chờ nghị sau, đều tan đi."

Giằng co tại đây cũng không phải chuyện tốt, việc cấp bách là nhanh chóng nghĩ ra đối sách hữu dụng, chứ không phải ở chỗ này lãng phí thời gian.

Hồ Vương thấy Vương hậu có vẻ đã có chủ ý, hừ lạnh một tiếng xuống đài.

Đợi Hồ tộc tan đi, tộc Thảo Mộc nhìn nhìn một lát, cây hoè tinh già nhất đi tới hỏi Địch Vong Ưu có cùng xuống núi hay không.

Địch Vong Ưu lắc đầu, còn chưa có mở miệng đã bị Tịch Chu đoạt lời.

"Cùng nhau xuống núi, ta cũng đi cùng các ngươi."

Cây hòe tinh thiếu chút nữa nghẹn thở, không phải như hắn nghĩ đó chứ.

Rồi sau đó liền thấy Tịch Chu kéo tay Địch Vong Ưu đi hướng chân núi, phía sau còn đi theo Tiểu Hành Hoa hô to gọi nhỏ.

Tộc Thảo Mộc nhìn lẫn nhau, sôi nổi tới gần nói: "Hoè trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?"

Cây hòe tinh vọng theo ba cái bóng dáng đang hướng xuống chân núi, buồn bã nói: "Còn có thể làm sao, dẹp đường hồi phủ."

Không hổ là Vong Ưu tiên tử, trực tiếp mang công chúa Hồ tộc xuống núi, tuổi trẻ thật là tốt.

Đi đến giữa sườn núi, Tịch Chu chợt ngừng bước, nhớ ra một chuyện muốn xác nhận với Đại sư tỷ, "Tiểu Lê kia chính là Tinh Hồi đúng không?"

Địch Vong Ưu gật đầu: "Không sai, nàng đã nhớ lại chúng ta."

Tịch Chu xoa xoa giữa mày, lo lắng nói: "Trước đó ta còn chưa nhớ lại, cho nên cùng nàng không quá vui sướng, nếu lỡ nàng không nhận ta thì làm sao đây?"

Nàng cẩn thận nhìn Địch Vong Ưu, đời này không chỉ có cùng nữ nhi cả ngày vung tay đánh nhau, đối Đại sư tỷ cũng nhiều lần khó xử, nếu không phải uống lên Tiền Trần Tửu, là đã hoàn toàn hỏng chuyện, còn như thế nào tái tục tiền duyên.

Thấy nàng lo lắng, Địch Vong Ưu mỉm cười: "Không sao, Tinh Hồi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng rất hiểu lý lẽ."

Tịch Chu lại nhíu nhíu lông mày, chuyện này không liên quan đến rõ lý lẽ hay là không, đều do Tiểu Hành Hoa cào rách mặt người ta.

Đúng, Tiểu Hành Hoa.

Tịch Chu xoay người, chú ý Tiểu Hành Hoa.

Tiểu Hành Hoa mở to đôi mắt tròn vo, bên trong đựng đầy nghi hoặc: "Công chúa, sao không đi nữa?" Nói tới thật đúng là kích thích, nàng một con hồ ly, về sau sẽ lăn lộn trong tộc Thảo Mộc, nếu gặp được hoa yêu tinh nào đó, a không, là hoa tiên tử nào đó. Đến lúc ấy học theo công chúa, nói không chừng sẽ tìm được đạo lữ hợp tâm ý.

Tịch Chu ở trong lòng thầm nghĩ một lát, phất tay kéo ra mấy sợi dây gai, lập tức trói lại Tiểu Hành Hoa, "Lần trước chúng ta đã nói, vì nhận về nữ nhi của bản công chúa, chỉ có thể trước ủy khuất ngươi."

Nàng cũng thật thông minh, oan có đầu nợ có chủ, may mắn mỗi lần cùng Tinh Hồi động thủ không phải là mình.

Đôi mắt Tiểu Hành Hoa lại mở to một ít: "Công chúa ngươi có nữ nhi? Ngươi sinh? Không đúng, Vong Ưu tiên tử là nữ tử, chẳng lẽ là Vong Ưu tiên tử sinh?"

Vẫn là không đúng, công chúa nàng cũng là nữ tử a.

Tịch Chu mặt mày tự đắc, ngữ khí ngầm có ý khoe ra: "Không sai, ta cùng Vong Ưu tiên tử có nữ nhi, chính là Tinh Hồi, cho nên ngươi phải chịu đòn nhận tội."

"Vì cái gì?"

Tiểu Hành Hoa khó hiểu, vì cái gì công chúa cùng Vong Ưu tiên tử có nữ nhi, nàng phải chịu đòn nhận tội, cho dù tai hoạ vạ lây thì cũng không có kiểu nào thế này a.

Tịch Chu xoay người, trong giọng nói mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa: "Bởi vì Tiểu Lê chính là Tinh Hồi."

Tiểu Hành Hoa tức khắc sửng sốt, là cây lê tinh kia?

Không đúng a.

Nàng nhịn không được nói: "Công chúa ngươi là Cửu Vĩ Hồ, Vong Ưu tiên tử là hoa đào."

Hồ ly cùng hoa đào như thế nào sinh ra cây lê, bộ tưởng đầu óc nàng không sáng suốt a.

Mấu chốt nhất chính là, công chúa cùng Vong Ưu tiên tử rõ ràng đều là nữ tử, cũng sinh không ra hài tử, liền tính là sinh cũng không thể biến dị thành cây lê, quá thái quá.

Tịch Chu hất cằm, "Bớt nói nhảm, nàng chính là nữ nhi của ta cùng Đại sư tỷ, một hồi ngươi nhớ ngoan ngoãn nhận sai, thật sự không được thì để cho hài tử kia cào trở lại."

Tiểu Hành Hoa dè dặt hỏi: "Công chúa, ngươi muốn hay không xác nhận lại một chút?" Vong Ưu tiên tử khi nào lại biến thành Đại sư tỷ của công chúa?

Nàng vẫn không lý giải được, quả thực điên đảo tam quan.

Lần này Địch Vong Ưu mở miệng: "Tinh Hồi là do ta hoài thai mười tháng sinh ra, là nữ nhi của chúng ta, thiên chân vạn xác."

Bất quá là kiếp trước, này đó nội tình tạm thời không cần nói, các nàng lẫn nhau biết là đủ rồi.

Tiểu Hành Hoa tức khắc không hỏi nữa, đã bảo hoài thai mười tháng sinh ra, nàng còn có thể nói gì.

Đột nhiên cảm thấy bản thân giống đang nằm mơ, nàng nghe được câu chuyện gì thế này?

Mặc kệ nàng cỡ nào không dám tin tưởng, lại không thể không tiếp thu sự thật.

Đó là thời điểm nhìn thấy Tiểu Tinh Hồi, Tịch Chu vung tay, đem Tiểu Hành Hoa bị bó dây gai đẩy đến phía trước.

"Chuyện là, Tinh Hồi, mẫu thân của ngươi là ta, trói Tiểu Hành Hoa đến hướng ngươi chịu đòn nhận tội, ngươi có thù báo thù, không cần cố kỵ."

Tiểu Tinh Hồi kinh ngạc sững sờ tại chỗ, tầm mắt đánh giá Tịch Chu từ trên xuống dưới, lại nhìn Tiểu Hành Hoa đang ra vẻ đáng thương, yên lặng đen mặt.

Nàng sửng sốt một hồi, vung kiếm.

"A, tha mạng a, Tiểu Lê Thụ ngươi công báo tư... A?" Tiểu Hành Hoa nhìn thanh kiếm chém lại đây sợ tới mức kêu to, sau đó thân thể thả lỏng, dây gai đồng thời bị chặt đứt, mà chính mình lông tóc vô thương.

Nàng diễn quá đà, lệ rơi đầy mặt: "Tiểu Lê Thụ ngươi quá thiện lương, ta nhất định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, không bao giờ cào mặt ngươi nữa."

Tiểu Tinh Hồi hơi mang xấu hổ, không để ý đến Tiểu Hành Hoa giả khóc, hai ba bước đi tới bên người Địch Vong Ưu, "Mẫu thân, ngươi đã trở lại."

Địch Vong Ưu mỉm cười, vỗ vỗ đầu nàng, chuyển hướng Tịch Chu, "Kêu nàng Tịch Chu mẫu thân."

Tịch Chu vội đứng thẳng thân mình, khẩn trương vạn phần chờ đợi.

Tiểu Tinh Hồi mấp máy cánh môi, thấp thấp hô một tiếng: "Tịch Chu mẫu thân."

"A, nữ nhi ngoan." Tịch Chu nghe được mặt mày hớn hở, cũng học Địch Vong Ưu, duỗi tay vỗ vỗ đầu nữ nhi.

Sắc mặt Tiểu Tinh Hồi lại là tối sầm, chịu đựng không né tránh, tuy rằng người này cũng là mẫu thân, nhưng cứ cảm thấy chính mình bị chiếm tiện nghi, nhất định là do đời này bị khi dễ quá nhiều để lại di chứng.

Các nàng ba người ấm áp hỗ động, làm cỏ cây khác nhìn tới bị kinh động thiếu điều muốn rớt tròng mắt.

Việc lạ hàng năm có, hôm nay đặc biệt quái, Vong Ưu tiên tử cùng công chúa Hồ tộc ở bên nhau cũng đã đủ kinh người, Tiểu Lê Thụ còn kêu các nàng mẫu thân, quả thực kinh chết người, quá khó hiểu.

"Cho hỏi, Vong Ưu tiên tử, đây là xảy ra chuyện gì?" Bọn họ cần có người giải thích, bằng không căn bản nghĩ không rõ a.

Địch Vong Ưu nhìn về phía mọi người, tự hỏi một lát, nhàn nhạt nói: "Ta cùng với Tịch Chu uống Tiền Trần Tửu, nhớ tới chúng ta kiếp trước là đạo lữ, còn có một nữ nhi, đó là Tinh Hồi."

Nàng do dự, vẫn là thẳng thắn một bộ phận, bằng không xác thật không tiện giải thích, huống hồ các nàng là người một nhà, không có gì không thể nói cho người khác.

Tịch Chu đứng thẳng lưng, vẻ mặt đắc ý, Đại sư tỷ nói các nàng là đạo lữ, là đạo lữ a, đạo lữ cả đời bên nhau a.

Mọi người hiểu rõ gật gật đầu, thì ra là thế, nhưng hình như lại có gì đó không đúng lắm, bọn họ nhìn sang Tiểu Tinh Hồi.

Tiểu Tinh Hồi trịnh trọng gật đầu: "Ta cũng uống Tiền Trần Tửu, mẫu thân nói không sai."

Mọi người thỏa mãn lòng hiếu kỳ, từng người tan đi.

Chỉ có Tiểu Hành Hoa còn dấu chấm hỏi đầy mặt: "Công chúa, kiếp trước ngươi cũng là nữ tử sao?"

"Đương nhiên."

Tiểu Hành Hoa nghe vậy truy vấn: "Vừa rồi Vong Ưu tiên tử nói nàng hoài thai mười tháng, nhưng ngươi một nữ tử như thế nào làm nàng mang thai, dạy dạy cho ta đi."

Tịch Chu tan vỡ biểu cảm, nha đầu chết tiệt này sao có nhiều vấn đề thế hả.

Nàng nhìn thoáng qua Địch Vong Ưu cùng Tiểu Tinh Hồi, không được tự nhiên nói: "Bản công chúa thiên phú dị bẩm, ngươi thì không được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info