ZingTruyen.Com

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

69. Thật đáng hận

irresistiblyCute

Tịch Chu sững người.

Bên tai dường như có gió thu réo rắt, mỹ nhân trên giường như hoa đào hoa say hồng.

Nhưng nàng vẫn cứ là một cây cỏ.

Nàng thật hận a!

Sao không thể thoát khỏi thân cỏ này?!

Thấy cỏ mộng hành quân lặng lẽ, Địch Vong Ưu khẽ cắn khóe môi, chộp lấy chăn bông, đắp kín.

Thật lâu sau, chờ hô hấp vững vàng, nàng nghiêng đầu sang một bên, "Đợi ngươi hóa hình thành người, cái gì đều theo ý ngươi, được không?"

Tịch Chu im lặng, bất đắc dĩ rũ lá cây.

Trừ bỏ đáp ứng, nàng còn có thể phản đối sao?

Hiện tại nàng có muốn lấy thân cỏ làm chút gì đó, chỉ sợ cũng sẽ không được như ước nguyện.

Đại sư tỷ luôn là thủ vững đến kỳ quái, không có thẳng thắng bằng phẳng giống tộc Cửu Vĩ Hồ các nàng.

Chuyện sung sướng, đương nhiên là như thế nào sung sướng như thế nào tới, đáng tiếc Đại sư tỷ không hiểu tầng đạo lý dễ hiểu này.

Chỉ có thể đợi ngày sau nỗ lực chuyển biến ý tưởng Đại sư tỷ, gánh thì nặng mà đường thì xa a...

Tịch Chu nhìn xuống. Mỹ nhân mới vừa rồi động tình, trong mắt có hơi nước chưa tán, tựa tuyết mùa xuân sắp tan.

Có lẽ là nhận thấy được cỏ mộng bảo trì một cái tư thái đã lâu, đặc biệt là phiến lá kia ở ngay trước mắt, đáy lòng Địch Vong Ưu đột nhiên hoảng loạn, nàng đứng dậy mặc quần áo.

Cây cỏ này vốn thích làm càn, lỡ như lấy thân nhánh cỏ cây mạnh mẽ....

Nàng không biết nên cự tuyệt hay không, cho nên vẫn là rời giường cho thỏa đáng, miễn cho lại làm chính mình khó xử.

Tịch Chu ở phía sau lẳng lặng nhìn, nếu lúc này là hình người, lông mày của nàng nhất định nhíu thật chặt, mỹ nhân trong ngực thế mà nàng lại chẳng làm được gì.

Quá tra tấn người.

Thực mau mặc xong quần áo, Địch Vong Ưu đi đến trước bàn rót một chén trà, thuần thục mà rót đầy linh lực vào trong: "Ngươi hiện giờ không thể hóa hình, có phải cũng không thể đi vào giấc mộng không?"

Bằng không, dựa vào tình hình khi nãy, cho dù không thể hóa hình, người này cũng hơn phân nửa sẽ đi vào giấc mộng, mà không phải ngậm ngùi yên lặng.

Tịch Chu nhảy đến trên bàn, rũ rũ lá cây, không sai, không thể hóa hình cũng không thể đi vào giấc mộng.

Sau đó, nàng lại dùng lá cây chấm một chút nước trà, chậm rãi vẽ ở trên bàn.

Địch Vong Ưu hiểu rõ, đây là... muốn bút mực.

Nàng lấy ra bút mực, bày giấy trắng, nhìn chén trà còn chưa động ngụm nào, "Hiện tại không thích uống nước?"

Nếu nàng nhớ không lầm, kiếp trước người này trong lúc mang thân cỏ, gần như rất thích uống nước có chứa linh lực.

Mà người trước mắt rõ ràng đối nước trà không có hứng thú, thậm chí còn cho người ta một loại cảm giác là nàng khinh thường không thèm nhìn tới.

Địch Vong Ưu ngẩn ra, bởi vì đột nhiên phát hiện cây cỏ mộng này hình như khác với cảnh trong mơ, nàng ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Tịch Chu âm thầm trợn mắt, nàng lại không khát, cũng không thiếu linh lực, uống nước làm gì.

Lại không phải kiếp trước, cây cỏ này bất quá là song tu một phen liền héo, thật là ném hết mặt mũi Cửu Vĩ Hồ.

Nghĩ vậy, nàng liền đúng sự thật viết ra: Bản công chúa không khát, cũng không thiếu linh lực, ngươi mau nghĩ cách làm ta biến trở về.

Bản công chúa?

Địch Vong Ưu ngơ ngẩn nhìn trên bàn, mực đen trên nền giấy trắng phá lệ rõ ràng.

Bản công chúa không khát, cũng không thiếu linh lực, ngươi mau nghĩ cách làm ta biến trở về.

Ngắn ngủn một hàng chữ, lộ ra chút kiêu căng của chủ nhân.

Đây là giọng điệu nói chuyện của vị công chúa Cửu Vĩ Hồ kia, ở buổi sáng, người này còn làm ra vẻ không nhận ra nàng.

Vì sao tới buổi tối lại biến thành cỏ mộng, còn tìm tới dưới chân núi.

Mới vừa rồi ở trên giường, thậm chí đối nàng có ý đồ gây rối...

Địch Vong Ưu trầm mặc, đứng ở trước mặt nàng chính là một cây cỏ mộng, nhìn không thấy mặt mày, cũng nhìn không ra biểu cảm gì, điều này làm nàng càng thêm khó phân biệt, không biết người này có phải là người trong mộng trước kia mình chung tình hay không.

Tịch Chu viết xuống một hàng chữ xong thì yên lặng chờ, ai biết đối phương một lúc lâu không có động tĩnh.

Không đợi được nữa, nàng lại chấm mực vẽ một nét ngang, đang muốn vẽ thêm một nét, lá cây dừng một chút, sửa bút vẽ thành nét thẳng.

Nguyên bản muốn viết chữ "đại" trong Đại sư tỷ, liền biến thành một chữ "ê", bất quá chữ "ê" này bởi vì đột nhiên sửa bút, nên trông có vẻ to hơn.

Địch Vong Ưu cúi đầu nhìn hàng chữ mới trên tờ giấy.

Mặt trên viết: Ê, bản công chúa hỏi ngươi đấy?

Đây không phải ngữ khí của cỏ mộng.

Nàng thình lình ngước mắt: "Ngươi còn nhớ rõ trước kia gọi ta là gì không?"

Tịch Chu sửng sốt, trước kia lúc nào?

Trước kia trong mộng, hay là kiếp này?

Đại sư tỷ hay là lạn đào hoa?

Không đúng, vì cái gì muốn hỏi vấn đề này?

Nàng nhìn về phía Địch Vong Ưu.

Trên gương mặt thanh nhã hơi hiện lạnh lẽo, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra cái gì.

Vậy nên trả lời như thế nào đây?

Nàng dùng lá cây chấm mực, chậm rãi viết xuống một chữ "lạn", rồi sau đó đi xem sắc mặt Địch Vong Ưu.

Địch Vong Ưu nhìn chăm chú vào chữ trên tờ giấy, đôi mắt nặng nề, trên mặt lạnh lẽo làm như có thể kết băng.

Tịch Chu đáy lòng hoảng loạn, vội vàng gạch đi chữ "lạn", viết xuống: Đại sư tỷ.

Lúc này, cuối cùng nàng hiểu ra, Đại sư tỷ hoài nghi thân phận của nàng.

Lúc này hoài nghi có phải hay không đã chậm, mới nãy còn thân mật nhau, thiếu chút nữa liền song tu, hiện tại lại hoài nghi quả thực chính là dư thừa.

Ánh mắt Địch Vong Ưu dừng ở chữ "lạn" đã bị gạch kia, lạn cái gì chứ? Hẳn là lạn đào hoa rồi.

Công chúa Hồ tộc kia luôn thích sinh sự, thích đồ vật hoa hòe loè loẹt, còn thường thường tiến đến trước mặt nàng, luôn mồm kêu ' lạn đào hoa '.

Ánh mắt nàng lại dừng ở ba chữ "đại sư tỷ", đáy lòng khẽ nhúc nhích.

"Cho nên, ngươi là ai?"

Tịch Chu muốn nghẹn, nàng còn có thể là ai? Thân là công chúa tộc Cửu Vĩ Hồ, nàng...

Không đúng, đáp án mà Đại sư tỷ muốn nghe đến có lẽ cũng không phải cái này...

Nàng nhìn thần sắc Địch Vong Ưu trầm tĩnh, trong lúc nhất thời nỗi lòng phức tạp khó phân biệt.

Sau một lúc lâu, nàng yên lặng viết xuống: Ta là cỏ mộng, là Tịch Chu, cũng là công chúa Hồ tộc, đều là ta.

Địch Vong Ưu rũ mi mắt: "Cho nên, đường đường công chúa tộc Cửu Vĩ Hồ hiện tại liền ở trong cây cỏ mộng này?"

Nghĩa là cũng nhớ tới hết thảy chuyện trước kia sao? Bởi vậy mới đến đây...

Tịch Chu nhìn không ra nàng là có ý tứ gì, chỉ phải ngoan ngoãn rũ rũ lá cây.

Phải, bởi vậy mau nghĩ cách làm nàng đi ra ngoài đi, trong thân cỏ không làm được gì hết, quá khó khăn!

"Vậy tiếp tục đợi, đi ra ngoài."

Đi ra ngoài?

Tịch Chu ngây người, kêu nàng tiếp tục đợi? Còn kêu nàng đi ra ngoài?

Chẳng lẽ Đại sư tỷ không tin lời nàng nói, vẫn xem nàng là công chúa Hồ tộc? Không nhận nàng là cỏ mộng?

Cái quái gì, mặc kệ là cái gì, đều là nàng được không!

Đương khi nàng muốn giải thích thêm, lại thấy Địch Vong Ưu phất phất tay.

Tịch Chu tức khắc bay lên không, đáy lòng tức khắc toát ra dự cảm không lành, không thể nào...

Một luồng linh lực đem cỏ mộng tống ra bên ngoài, cánh cửa lại thật mạnh đóng kín.

Dừng ở trên mặt đất Tịch Chu tức đến muốn té ngửa, nữ nhân tàn nhẫn này. Nửa đêm nửa hôm thế nhưng xuống giường liền không nhận người, đáng giận.

Tịch Chu đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, ý niệm trong lòng cứ bùng lên lại tắt xuống.

Không thôi vẫn là trở về đi, Đại sư tỷ kiếp này giống như càng không nói tình cảm, so trong tưởng tượng còn khó tiếp cận.

Nhưng mà lấy thân cỏ trở về sẽ bị nhóm hồ ly phát hiện, đặc biệt là Tiểu Hành Hoa, chỉ sợ sẽ không nói hai lời đem nàng phơi lên củi lửa.

Quan trọng nhất chính là, dưới loại tình huống này, nàng vẫn cảm thấy ở bên Đại sư tỷ người biết hết thảy nội tình, càng làm người yên tâm.

Một trận gió thổi tới, mang theo khí thu lạnh lẽo, Tịch Chu linh quang chợt lóe, ngưng thần tĩnh khí.

Cỏ mộng bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, phảng phất có thể vô hạn thu nhỏ, bộ rễ càng ngày càng mảnh, cho đến giống như sợi chỉ.

Tịch Chu giơ giơ lên lá cây đã thu nhỏ biến mỏng mấy lần, đáy lòng không khỏi đắc ý, một cái cửa gỗ tầm thường, có thể ngăn được nàng ư?

Nói giỡn, nàng chính là công chúa một tộc, sẽ bị nhốt ở ngoài cửa sao? Hừ ~

Cỏ mộng nhỏ xíu chỉ bằng ngón cái, dán lấy kẹt cửa chui đi vào.

Vừa vào trong, Tịch Chu nhanh chóng biến to, ở thời điểm Địch Vong Ưu nhìn qua, bất ngờ vọt tới.

Gắt gao mà quấn trên cổ tay Địch Vong Ưu.

Mau, chuẩn, tàn nhẫn, không ra sai lầm.

"Làm càn, đi ra ngoài." Giọng nói lạnh lùng, Địch Vong Ưu nhìn chằm chằm cỏ mộng trên cổ tay, đáy mắt minh minh diệt diệt, xẹt qua một tia ý cười cực nhỏ cực nhẹ.

Lá gan cùng trong trí nhớ giống nhau, giống nhau vô sỉ.

Tịch Chu bám riết cổ tay, không làm bất luận cái gì đáp lại.

Lần này tuyệt đối không buông ra, trừ phi Đại sư tỷ lấy kiếm chặt đứt nàng.

Nàng thật muốn nhìn xem nữ nhân này tâm địa tàn nhẫn tới cỡ nào.

"Buông ra."

Thanh âm Địch Vong Ưu ôn hòa một ít, Tịch Chu nghe xong vẫn không hề động, tiếp tục giả chết.

Lỡ đâu lại bị ném văng ra thì biết làm sao, nàng đi ra ngoài tìm ai, vẫn là ở chỗ này của Đại sư tỷ an toàn hơn.

Địch Vong Ưu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt cỏ mộng trên cổ tay, đôi mắt nhu hòa: "Ngươi trước buông ra, không đuổi ngươi đi ra ngoài."

Tịch Chu tự hỏi một lát, nhìn ánh mắt Địch Vong Ưu nhu hoà, tim đập rối loạn một nhịp, nữ nhân này thế nhưng dùng mỹ nhân kế.

Bất quá, nàng giống như rất thích như vậy, nhịn không được muốn nghe nói nói dịu dàng a.

Cỏ mộng không tự giác mà buông ra, lại về tới trên bàn, chấm mực viết: Đại sư tỷ luôn luôn giữ lời hứa, ngươi nói không đuổi ta đi ra ngoài, đừng có nói chuyện không giữ lời.

Địch Vong Ưu gật đầu, bình tĩnh hỏi: "Như thế nào gửi thân vào cỏ mộng?"

Lá cây nhẹ động, Tịch Chu thành thật viết: Muốn gửi thân vào cỏ mộng tới tìm ngươi, kết quả đi vào thân cỏ liền ra không được.

Nói ra tựa hồ có hơi mất mặt, nàng giống như đã làm chuyện ngu ngốc.

Haizz, đường đường công chúa tộc Cửu Vĩ Hồ, mặt đều mất hết.

"Vì sao phải tìm ta?" Địch Vong Ưu lại hỏi.

Vì sao phải tìm?

Đương nhiên là muốn dùng thuật song tu cho ngươi một kinh hỉ a.

Bất quá, nói ra loại lời này có khi nào bị đánh hay không, nàng chột dạ một chút, đã không còn tràn đầy tự tin như lúc ban đầu nghĩ ra chủ ý.

Thấy nàng không có trả lời, Địch Vong Ưu nhẹ nhấp khóe môi: "Là nhớ tới mọi chuyện trước kia, cho nên tới tìm ta tương nhận sao?"

Tịch Chu nhìn chăm chú vào mắt Địch Vong Ưu, rũ rũ lá cây, đúng vậy.

Vẫn là không cần nhắc tới chuyện song tu, nếu là kinh hỉ đương nhiên không thích hợp nói ra.

Đợi thoát khỏi thân cỏ, lại lặng lẽ tạo bất ngờ cho Đại sư tỷ.

Nghĩ vậy, nàng chấm mực viết: Đại sư tỷ, ngươi có biện pháp giúp ta ra tới sao?

Tịch Chu tựa hồ là lĩnh ngộ một chút cái gì, người trước mắt thực thích xưng hô "Đại sư tỷ" này.

Địch Vong Ưu nhìn chữ trên tờ giấy, ánh mắt lập loè, chợt rút kiếm, một kiếm hướng về cỏ mộng mà chém.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com