ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

68. Chớ có như thế

irresistiblyCute

Tiểu Hành Hoa còn đang khiếp sợ, thậm chí nói chuyện cũng chậm nửa nhịp: "Công chúa, đây không phải đưa kinh hỉ, là... là đi tìm chết mới đúng."

"Ngươi không hiểu, yên tâm, bổn công chúa ra ngựa nhất định mã đáo thành công."

Tịch Chu cảm thấy chủ ý này quá xá khéo, càng nghĩ càng diệu.

Bất quá thực tiễn có chút khó khăn, đó chính là làm thế nào tìm được Đại sư tỷ mà không kinh động đến tộc Thảo Mộc đây?

Nàng cũng không biết phòng của Đại sư tỷ ở nơi nào.

Hơn nữa đám cỏ cây linh tinh kia ngũ cảm vượt xa người thường, ở gần rất khó không bị phát hiện.

Nàng nhìn ra ngoài cửa, thái dương đã ngả về tây, trời muốn sụp tối.

"Đi tìm mấy cây cỏ mộng tới đây, đêm nay bất luận kẻ nào đều không được quấy rầy, kể cả ngươi."

Trong lòng Tịch Chu toát ra một suy đoán, mặc kệ thành hay không thành, đêm nay trăng lên đầu cành liễu, nàng cần phải đi gặp Đại sư tỷ.

Tiểu Hành Hoa giật giật miệng, không dám lại nêu ý kiến, công chúa mơ ước Vong Ưu tiên tử, mơ đến điên rồi, sẽ không thật sự làm đầu trộm đuôi cướp, đêm hôm chạy tới xx con nhà người ta đó chứ.

Mà thôi không sao, người thiếu niên cũng nên chịu một ít suy sụp, đến lúc đó công chúa bị người ta ném ra, nàng lại đi đón công chúa, vẻ vang trở về là được.

Tộc Cửu Vĩ Hồ không bao giờ sợ mất mặt.

Nhưng mà, cần cỏ mộng để làm gì?

Nàng buông mấy cây cỏ mộng, yên lặng đóng cửa đi ra ngoài.

Hy vọng công chúa có thể chịu đựng được đả kích, cũng hy vọng Vong Ưu tiên tử thủ hạ lưu tình.

Trong phòng, Tịch Chu nhìn chằm chằm mấy cây cỏ mộng, dùng ngón tay chọt chọt, chỉ là thảo dược bình thường, sau khi thành thục bị luyện thành đan dược đi vào giấc mộng, trừ cái này ra hoàn toàn vô dụng.

Nàng thử ngưng thần khống chế, tìm không thấy một tia đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cỏ mộng cũng im re không nhúc nhích.

Xem ra là không được rồi.

Đột nhiên nháy mắt tiếp theo, người liền biến mất tại chỗ.

Trong mấy cây cỏ mộng trên bàn có một cây giật giật, rồi sau đó hệ rễ dần dần tản mát ra ánh sáng tím nhạt, lung lay nhảy xuống cái bàn.

Chỉ thấy cây cỏ mộng này ngã trái ngã phải mà nhảy nhảy trên mặt đất, thân cỏ biến dài theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, phiến lá dài mảnh dần dần giãn ra, biến to một chút.

Tịch Chu mừng xỉu trong lòng, thì ra nàng vẫn có thể gửi thân vào cỏ mộng.

Như vậy là có thể trà trộn vào đám phòng ốc dưới chân núi để tìm Đại sư tỷ, thần không biết quỷ không hay, diệu a.

Kế này coi bộ thành công!

Tâm tình Tịch Chu rất tốt, sắc trời không sai biệt lắm tối đen, hiện tại phải xuống chân núi thôi.

Nàng nhắm mắt ngưng thần, nghĩ trước tiên trở về thân người, nhưng mà mở mắt lại phát hiện còn y nguyên thân cỏ.

Ố?

Lại nhắm mắt, lại mở mắt, không hề biến hóa!

Ối trời, chơi quá trớn, đừng nói không thoát ra được đi.

Tịch Chu kinh hãi, xong đời.

Thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, nàng cảm giác đôi mắt cay mỏi luôn rồi mà vẫn không ra được.

Đời này chẳng nhẽ lại làm cây cỏ, còn chuyện gì kỳ quái hơn nữa không?

Cây cỏ mộng vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót, hiện tại tê liệt ngã trên mặt đất, như là mới trải qua một hồi gió táp mưa sa, uể oải ỉu xìu.

Tịch Chu thở dài dưới đáy lòng, đây gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo phải không.

Không tìm được Đại sư tỷ, chính mình còn bị nhốt ở thân cỏ.

Đại sư tỷ...

Đúng, đi tìm Đại sư tỷ, Đại sư tỷ nhất định có biện pháp.

Cỏ mộng lại nhảy dựng lên, theo khe cửa bò ra ngoài, lúc này đối diện một cặp mắt to.

Tịch Chu: "..."
Nha đầu này như thế nào còn chưa đi?

Tiểu Hành Hoa: "Tiểu yêu quái từ đâu tới, còn dám tự tiện xông vào phòng công chúa?"

Công chúa phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, kết quả thế nhưng có một cây non xông ra. Khẳng định là gian tế do tộc Thảo Mộc phái tới.

Nàng nhìn thoáng qua phía sau cửa, hô một tiếng: "Công chúa, ngươi không sao chứ? Nơi này có gian tế."

Trong phòng không ai đáp lại, Tiểu Hành Hoa nhíu nhíu mày, chẳng lẽ công chúa đã xuống núi, không hổ là nữ nhân tộc Cửu Vĩ Hồ, chuẩn tắc hành sự gấp khó dằn nổi, quả thực không tồi.

Nàng lại nhìn về phía cọng cỏ trước mặt (lúc này đã trông giống chồi cây non).

Đúng rồi, nàng đã nhận ra, tuy rằng chưa bao giờ gặp qua cỏ nào cao lớn như vậy, nhưng xem ngoại hình đây chắc chắn là cỏ mộng.

Tịch Chu yên lặng đối diện Tiểu Hành Hoa, gian tế?

Chẳng lẽ là nói nàng?

Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Hành Hoa dần dần thay đổi, nàng bỗng sinh ra dự cảm xấu.

Tiếp theo nháy mắt, Tiểu Hành Hoa động đôi tay.

Tịch Chu bất ngờ nhảy dựng lên, hiểm hiểm né tránh, đầu gỗ này, quả nhiên muốn mưu hại nàng.

"Còn dám chạy, xem ta có bắt được ngươi phơi lên củi lửa." Tiểu Hành Hoa xoa tay hầm hè, nhất định phải bắt lấy kẻ gian, người tộc Thảo Mộc cũng quá không biết xấu hổ, dám phái tiểu thụ yêu tới, không, là tiểu thảo yêu.

Dám phái tiểu thảo yêu tới tộc Cửu Vĩ Hồ dọ thám tình báo.

Tịch Chu: "..."
Chờ nàng biến trở về, nhất định phải đem nha đầu này treo lên, phơi thành da hồ ly.

Bất quá trước mắt...

Nàng phóng lên ba thước, vội vàng hướng dưới chân núi trốn.

"Đứng lại."

Tiểu Hành Hoa ở phía sau truy đuổi, cuối cùng dứt khoát hóa thành nguyên hình.

Một cỏ một hồ, đứa chạy đứa đuổi, quát ầm ĩ xuống núi.

Mắt thấy đã tới dưới chân núi, Tịch Chu tức khắc sinh ra cảm giác quân tử báo thù mười năm không muộn, Tiểu Hành Hoa nha đầu chết tiệt kia, ngươi chờ đấy.

Cỏ mộng vừa vọt vào địa bàn tộc Thảo Mộc, Tiểu Hành Hoa cũng tức khắc bị một thanh trường kiếm ngăn lại.

Tịch Chu giống như tìm được cứu tinh, vội trốn ra phía sau thiếu nữ tay cầm trường kiếm.

"Tiểu Lê Thụ ngươi bị ta bắt tại trận rồi, cây cỏ này có phải do ngươi phái tới hay không, còn nói cái gì mà trong vòng nửa năm không đặt chân lên Phàm Giới Sơn, giờ thì xem các ngươi nói như thế nào." Tiểu Hành Hoa hóa thành hình người, chống nạnh hô to gọi nhỏ.

Thực mau liền hấp dẫn người tộc Thảo Mộc lại đây.

"Ta có tên, ta kêu Địch Tinh Hồi, nơi này không chào đón ngươi." Tiểu Tinh Hồi nhìn thoáng qua cỏ mộng ở phía sau, trong lòng tự nhiên thấy thân thiết.

Khi nàng nhìn về phía Tiểu Hành Hoa, đáy mắt xẹt qua lãnh quang.

Hồ ly hư đốn cào xước mặt nàng, thù mới thêm hận cũ, kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.

Tiểu Hành Hoa không cho là đúng, lúc này đang rất hối hận, nàng hẳn là nên mang thêm người tới, một mình nàng đối mặt nhiều người tộc Thảo Mộc như vậy, cứ cảm thấy yếu yếu không an tâm.

Có điều lần này nàng đứng ở phe có lý, tức khắc eo lại thẳng.

"Là các ngươi nói chuyện không giữ lời, làm sao, ỷ vào người đông thế mạnh liền không nói đạo lý a."

Tiểu Tinh Hồi sắc mặt trầm trầm: "Tộc chúng ta còn chưa có tiền lệ cỏ mộng thành tinh, cây cỏ này hẳn là mới vừa có một ít tạo hóa liền bị ngươi đuổi theo đến tận đây, chứ không phải là là tộc chúng ta biết rõ cố phạm."

Đang nói, Địch Vong Ưu từ bên trong đi ra.

Đám người tự động nhường ra một con đường.

Đại sư tỷ!

Tịch Chu vui sướng nhảy lên cổ tay trái Địch Vong Ưu.

Nàng theo bản năng mà thu nhỏ vóc người, chui vào dưới ống tay áo màu đỏ, chặt chẽ quấn hai vòng.

Phùuu, giờ thì hoàn toàn được cứu trợ rồi.

Đáy mắt Địch Vong Ưu dao động một chút, vô thức mà rũ rũ ống tay áo, cổ tay hơi lạnh, quen thuộc lại an tâm.

Trường hợp nhất thời yên tĩnh.

Tiểu Hành Hoa không khỏi kêu to: "Còn nói không phải biết rõ cố phạm, này nơi nào là mới vừa thành tinh, rõ ràng chính là người của các ngươi."

Mọi người không khỏi nhìn chằm chằm cổ tay Địch Vong Ưu, cây cỏ kia mới vừa chui vào ống tay áo Vong Ưu tiên tử không lầm.

Mà Vong Ưu tiên tử...

Hình như cùng ngày thường không quá giống nhau.

Trên gương mặt sương tuyết ánh lên chút ôn hoà, đôi mắt thật sâu, ẩn đầy nhu tình.

Địch Vong Ưu giấu đi kinh ngạc dưới đáy lòng, nhàn nhạt nói: "Cây cỏ này là linh sủng ta nuôi dưỡng, ta sẽ tự quản giáo."

Dứt lời, không hề để ý tới mọi người, xoay người rời đi.

Tiểu Hành Hoa ngạc nhiên, có thể trợn mắt nói dối như vậy sao?

"Đi thong thả, không tiễn." Tiểu Tinh Hồi giơ giơ lên thanh kiếm trong tay. Đáy lòng cũng mang nghi hoặc, Vong Ưu tiên tử dưỡng linh sủng khi nào, sao nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Tiểu Hành Hoa căm giận hừ một tiếng, xoay người lên núi, chờ công chúa trở về, nàng sẽ quay lại tính sổ.

Nhưng mà, công chúa đêm nay có thể làm được việc không?

Sợ là không xong, chờ đến sáng mai, nếu công chúa vẫn không trở về, nàng mang theo tộc nhân tới đón công chúa mới được.

Thách những người này cũng không dám làm gì công chúa.

Bên này, Địch Vong Ưu trở vào phòng liền giơ lên tay trái, buông một đoạn ống tay áo, lộ ra cổ tay.

Nàng ôn nhu nhìn chăm chú vào cỏ mộng trên cổ tay mình, sâu trong đáy mắt là sung sướng bất ngờ vì mất mà tìm lại được, "Là ngươi sao?"

Vậy ra phía trước là nhận sai người?

Công chúa tộc Cửu Vĩ Hồ kia cũng không phải cỏ mộng của nàng.
Chỉ là vừa khéo tên tương đồng, vừa khéo lớn lên tương tự?

Tịch Chu giãn ra cành lá, chậm rãi kéo dài triển khai, giống cái cây đứng ở trên mặt đất, độ cao ngang bằng Địch Vong Ưu, rồi sau đó mới rũ rũ lá cây: Là ta a, Đại sư tỷ.

Sáng màu tím nhạt, cây cỏ mộng rõ ràng chính xác mà đứng ở trước mặt.

Ngón tay Địch Vong Ưu run một chút, nhẹ nhàng sờ sờ phiến lá, "Khi nào có ý thức, còn có thể hoá hình không?"

Tịch Chu trái phải lắc lắc lá cây, đột nhiên dừng lại.

Tình cảnh này hệt như trong giấc mơ nàng thấy sau khi uống lên ly rượu Tiền Trần Tửu kia.

Chuyện tới hiện giờ đã không thể không tin tưởng nàng chính là cây cỏ mộng đấy, đã dây dưa cùng Đại sư tỷ ở trong mộng.

Có lẽ, ở thời điểm sớm hơn, ở thời khắc nàng nhìn thấy thụ yêu tiền bối, đáy lòng nàng cũng đã nhận định hết thảy.

Nếu không cũng sẽ không có mới vừa biến thành cỏ mộng liền không quan tâm gì hết mà tới tìm Đại sư tỷ.

Nếu không cũng sẽ không vừa thấy Đại sư tỷ liền quen thuộc mà quấn lên cổ tay.

Tim cũng sẽ không đập như sấm vào giờ phút này.

Nàng chậm rãi cuốn lấy cổ tay Địch Vong Ưu, rồi sau đó hướng về phía trước leo lên.

Lá cây ở bờ môi đỏ mê người khẽ khàng chạm chạm, hu hu, vì cái gì không thể hóa thành hình người!

Lúc này như thế nào chỉ là một cây cỏ.

Địch Vong Ưu thân mình hơi cương, mi mắt run rẩy, thấp giọng nỉ non ra một tiếng: "Làm càn ---"

Tịch Chu không có lại động, thẳng đến Địch Vong Ưu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá bên môi.

Thẳng đến khoé môi gần ngay trước mắt có độ cung, giống ánh trăng chiếu giữa trời đêm, ấm áp mê người.

Nàng theo môi đỏ xuống phía dưới, chậm rãi quấn lên cần cổ trắng nõn.

Địch Vong Ưu bất giác ngửa đầu, thân mình hơi run lên, nắm lấy phiến lá đang không ngừng di động ở xương quai xanh.

Đôi môi giật giật: "Không -- thỏa, đợi ngươi hóa hình, lại --- lại ---"

Lời nói vòng ở đầu lưỡi, trước sau vô pháp nói ra, chỉ có lỗ tai lặng lẽ nhiễm đỏ.

Tịch Chu không cam lòng mà cọ cọ, cành lá tạm dừng trong chốc lát, lại cấp tốc động tác, toàn bộ thân mình đều quấn trên người Địch Vong Ưu.

Uốn lượn, khúc chiết, từ mắt cá chân đến bả vai, gắt gao quấn trói.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh.

Địch Vong Ưu nhấp chặt đôi môi, đứng thẳng bất động, cây cỏ mộng trên người thì cành lá đong đưa, áo choàng đỏ dần dần nới lỏng, hỗn độn mà rơi trên mặt đất.

"Không -- thỏa --- đáng"

Đáng tiếc thanh âm nàng quá nhẹ, còn kẹp một tia run rẩy không rõ ý vị, thế cho nên hoàn toàn không có tác dụng.

Tịch Chu mang tính trả thù mà tiếp tục đi xuống.

Cành lá màu tím nhạt bám trên nội y trắng, mang theo người mờ mịt vô thố thối lui đến trước giường, chậm rãi ngã xuống.

Tấm màn phủ xuống, nội y trắng từ trong trượt ra, rơi dừng ở chân giường.

Địch Vong Ưu hoảng hốt hoàn hồn, đè lại cành lá lộn xộn, hô hấp run rẩy: "Chớ có -- như thế --"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info