ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

66. Muốn tìm nữ nhi chứ?

irresistiblyCute

Thân ảnh đi xa không chút nào lưu luyến, chỉ chốc lát liền biến mất ở trong tầm mắt.

Tịch Chu liếm liếm khoé miệng phiếm đau, nỗi lòng trầm trầm phù phù, đương lúc khó chịu, chóp mũi ngửi được hương vị cánh gà nướng.

Tiểu Hành Hoa bưng một cái mâm to, đầy mặt vui mừng mà chạy tới: "Công chúa ngươi xem, ta cnướng cánh gà cho ngươi, cả một mâm."

Tịch Chu cứng đờ mặt: "Thưởng cho ngươi, đi lấy kim quang kính tới."

"Nhưng ngươi không phải nói muốn ăn thịt sao, được thôi, ta ăn vậy, thơm ghê." Tiểu Hành Hoa lầm bầm lầu bầu, lấy tới kim quang kính, ở một bên gặm cánh gà.

Tịch Chu dọn xong kim quang kính, thoáng rót vào một ít linh lực, liền thấy trên mặt kính xuất hiện từng hàng cao lầu, còn có xe cộ như nước chảy.

Nàng rất có hứng thú mà nhìn, không khỏi cảm khái, phàm giới biến hóa thật lớn, cảnh còn người mất a.

Tựa như kim quang kính, trong mộng trước kia kim quang kính là thượng cổ Linh Khí, tác dụng là đề cao tu vi, nhưng hiện thực giờ đây lại chỉ có thể chiếu chiếu cảnh tượng nhân thế.

Trách không được nàng ở trong mộng kia cứ cảm thấy chính mình là người phàm giới, rồi lại nhớ không nổi cụ thể, hợp lại đều là ở kim quang kính nhìn đến.

Tịch Chu ngẩn ra, cho nên kia quả nhiên là kiếp trước của mình sao?

Nàng cầm lấy một tấm kính lưu li, nhìn mặt mình trong gương, ngũ quan tinh xảo, lộ ra Cửu Vĩ Hồ nhất tộc độc hữu phong lưu vũ mị, hoàn toàn chính là bộ dáng như ở trong mộng.

Là bộ dáng sau khi nàng có được thật thể.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới thụ yêu tiền bối nói, "Ngươi là một cây cỏ, vì cái gì có thể phù hợp với thân thể rèn cho tiểu hồ ly."

Chẳng lẽ bởi vì bản thể nàng cũng không phải cỏ?

Đúng vậy, nàng vốn dĩ liền không phải cỏ, nàng là một con hồ yêu chín đuôi, chẳng lẽ là nàng vào mộng Địch Vong Ưu, ngắn ngủn mấy ngày lại là người khác cả đời...

Ngón tay Tịch Chu vừa trượt, kính lưu li rơi trên mặt đất, vỡ thành vài mảnh.

Tiểu Hành Hoa vội ném xuống cánh gà trong tay: "Công chúa ngươi làm sao vậy?"

Biểu tình công chúa sao giống như là bị doạ tới rồi, rõ ràng thắng người tộc Thảo Mộc, hẳn là cao hứng mới đúng.

Tịch Chu nhìn chằm chằm mảnh vỡ lưu li trên mặt đất, "Ta không có việc gì."

Nàng lại về tới trước kim quang kính, rót vào chút ít linh lực, phóng đại hình ảnh trong gương.

Tiểu Hành Hoa chớp chớp mắt, công chúa ngày thường yêu nhất dùng kim quang kính xem muôn vàn cảnh tượng ở phàm giới, giống như không có gì khác lạ, nhưng vì cái gì lại cảm thấy quái quái chứ?

Thôi, không nghĩ, vẫn là ăn cánh gà đi.

Tịch Chu lại nhìn một hồi, yên lặng đứng dậy đi Tàng Thư Các.

Ở một đống bút ký dày cộm tìm kiếm ghi chép liên quan tới lịch sử Phàm Giới Sơn.

Chính là không có, không có bất luận ghi lại nào có liên quan tới Phàm Giới Sơn, thậm chí không có Thiên Kiếm Tông, không có Ngự Đao Tông, không có tu chân giới.

Từ lúc bắt đầu liền không có người, chỉ có yêu thú cùng cỏ cây tinh linh.

Yêu thú cùng cỏ cây tinh linh tuy có tranh chấp nhỏ, nhưng không có thương vong to tát, gần ngàn năm qua cũng không có ghi chép lại chuyện gì quan trọng, phần lớn đều là viết tiểu yêu nào đó hóa thành hình người, cái cây nào tu thành hình người, hình người?

Đúng vậy, hình người!

Nếu thật sự không hề liên hệ, vì sao tất cả yêu thú cùng tinh linh vừa tới Trúc Cơ liền hóa thành hình người?

Ngay cả phương thức tu luyện cùng cấp bậc tu vi cũng giống với tu chân giới ở cảnh trong mơ.

Ví như nàng hiện tại là Kim Đan sơ kỳ, đã xem như người xuất sắc trong chúng yêu.

Tịch Chu khép lại quyển sách trên tay, đi lật một quyển bút ký khác.

Lịch sử yêu giới ghi lại đến bây giờ đã có gần ngàn năm, chỉ cần tìm được các tiền bối sống lâu nhất, nói không chừng có thể hỏi đến một ít tin tức, do đó nghiệm chứng giấc mộng kia đến cùng là chuyện xưa tích cũ của ai.

Nhưng mà bút ký ghi lại yêu tộc sống được lâu nhất chính là tộc Cửu Vĩ Hồ, bởi vì bọn họ biết phương pháp song tu, đột phá mau, tu vi cao.

Trong đó nhiều tuổi nhất chính là phụ vương của nàng, vua của tộc Cửu Vĩ Hồ, 307 tuổi.

Nàng đỡ đỡ trán, chính mình hình như mới 20 tuổi, phụ vương cùng mẫu hậu cũng quá trầm mê với tu luyện.

Trở lại phòng, Tiểu Hành Hoa còn vùi mặt ăn đến vui sướng.

Tịch Chu bất đắc dĩ cười, tiểu tham ăn này, mấy cái cánh gà ăn tới bây giờ.

Đến gần mới thấy, mâm đựng đầy hai cái tương giò, trong tay Tiểu Hành Hoa đang cầm chính là cái thứ ba.....

Khóe miệng nàng giật giật, ngồi xuống hỏi, "Tiểu Hành Hoa, ngươi biết yêu giới chúng ta ai lớn tuổi nhất không?"

Tiểu Hành Hoa chùi chùi miệng đáp: "Đương nhiên là Hồ Vương hắn lão nhân gia a, thông thường tu thành Trúc Cơ kỳ hóa hình rồi, chỉ có trăm năm thọ mệnh, mỗi lần đột phá một giai đoạn, số tuổi thọ gia tăng hai trăm năm, hiện giờ cũng chỉ có Hồ Vương là Nguyên Anh kỳ, đã sống hơn ba trăm năm."

Chưa có yêu nào khác đột phá Kim Đan kỳ, bọn họ đều sống không quá 300 tuổi.

Nàng hóa hình 20 năm, vẫn là Trúc Cơ kỳ, chỉ có sáu cái đuôi, trong 80 năm tới mà không thể đột phá đến Kim Đan kỳ, cũng chỉ có thể sớm quy thiên.

Không giống công chúa sinh ra chính là Kim Đan kỳ, có chín cái đuôi, không cần tu luyện là có thể sống đến 300 tuổi.

Nàng nghĩ vậy, tức khắc cảm thấy tương giò trong tay không thơm.

Tịch Chu thở dài: "Chính là phụ vương cùng mẫu hậu lại bế quan, muốn hỏi bọn họ cũng hỏi không được."

Phụ vương tuy rằng đi vào Nguyên Anh kỳ, số tuổi thọ có 500 năm, nhưng mẫu hậu còn ở Kim Đan kỳ, đã hơn 200 tuổi, mắt thấy chỉ dư lại vài thập niên thọ mệnh, phụ vương sao có thể không vội.

Cho nên phụ vương cơ hồ mỗi ngày lôi kéo mẫu hậu bế quan tu luyện, muốn giúp mẫu hậu đột phá tu vi, kéo dài tuổi thọ.

"Công chúa muốn hỏi cái gì? Có thể đi tìm lão tộc trưởng tộc Thảo Mộc a." Tiểu Hành Hoa hít hít cái mũi, nhịn không được lại cắn một ngụm tương giò, sáng nay có thịt sáng nay vui, ăn xong rồi nghĩ chuyện tu luyện cũng không muộn.

Lão tộc trưởng tộc Thảo Mộc?

Tịch Chu nhíu mày nghĩ nghĩ, hình như là một lão yêu quái xuất quỷ nhập thần, cũng không biết cụ thể là bao nhiêu tuổi, tóm lại già rất già là được.

"Đi đâu tìm? Nghe đâu ngay cả cỏ cây trong tộc cũng không thế nào tìm được đi?"

Tiểu Hành Hoa nhướng nhướng mày, đắc ý nói: "Đơn giản, công chúa cùng ta tới."

Tịch Chu kinh ngạc, tiểu nha đầu này thật đúng là tiến bộ.

Nàng không nói gì, lẳng lặng đi theo ở phía sau.

Tiểu Hành Hoa đi bưng một mâm cánh gà nướng, lại làm Tịch Chu xách một bầu rượu.

Hai người ra khỏi cung điện tộc Cửu Vĩ Hồ, rời khỏi đỉnh núi, đi vào sườn núi.

Tiểu Hành Hoa nâng mâm lên cao, hô to: "Tiền bối, ta tới thỉnh ngài ăn ngon, còn có rượu nha."

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tịch Chu.

Tịch Chu hiểu ý, học tư thế Tiểu Hành Hoa, giơ lên bầu rượu trong tay.

Gió thu lạnh run, một mảnh yên tĩnh.

Đột nhiên, có bóng cây cấp tốc di động, một cái cây to thình lình xuất hiện trước mặt các nàng.

Tịch Chu ngây người, đại thụ có mũi có mắt còn có thể há mồm nói chuyện!

Ối trời ơi, đây còn không phải là thụ yêu tiền bối trong mộng trước kia sao.

Đại thụ hóa thành hình người, dáng vẻ nữ tử trung niên.

"Tiểu hồ ly còn rất hiếu kính, về sau có thứ tốt ta cũng sẽ nhớ tới ngươi."

Tiểu Hành Hoa trợn mắt: "Vãn bối mới không cầu ngài hồi báo, bất quá, nếu ngài có thể giúp công chúa chúng ta, lần sau ta còn đưa đồ ăn tới cho ngài."

Thụ yêu cười cười, nhìn về phía Tịch Chu: "Ô, vị cô nương này lớn lên rất quen mặt, tộc Cửu Vĩ Hồ về vẻ ngoài thật là được trời ưu ái, rõ ràng đều là đôi mắt, cố tình mắt các ngươi tựa như thu thủy, chỉ nhìn thôi cũng câu nhân vô cùng."

Tịch Chu phục hồi tinh thần, cưỡng chế đáy lòng kích động, nhìn Tiểu Hành Hoa, "Nơi này không có chuyện của ngươi, đưa tương giò cho thụ yêu tiền bối, ngươi đi về trước đi."

Tiểu Hành Hoa gật đầu, buông mâm nghe lời đi trở về, nàng còn có hai cái tương giò chưa ăn xong, hiện tại trở về nói không chừng còn có thể ăn kịp nóng hổi.

Thấy nàng đi xa, Tịch Chu mới nhìn về phía thụ yêu đã mở ra bầu rượu, thử hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, tiền bối có phải hay không sống lâu ngàn năm?"

Thụ yêu nhướng mày, nuốt xuống rượu trong miệng: "Có nhãn lực, ngươi tìm ta chuyện gì?"

Được đến trả lời khẳng định, sắc mặt Tịch Chu không khỏi phức tạp: "Kỳ thật không chỉ có ngài xem ta quen mặt, ta xem ngài cũng cảm thấy quen mặt."

Thụ yêu duỗi tay cầm lấy một cái tương giò, ánh mắt ý bảo nàng tiếp tục nói.

Tịch Chu sửa sang lại một chút tâm tình, chậm rãi nói: "Ngàn năm trước kia, trên núi Phàm Giới có thông đạo nối liền phàm giới, một núi chia hai mặt....."

Thụ yêu thiếu chút nữa không nắm chắc tương giò trong tay, "Ngươi là cây cỏ mộng kia? Ngươi có phải hay không uống vào Tiền Trần Tửu mà ta ủ, cho nên nhớ ra kiếp trước?"

Trước đó vài ngày nàng về trong tộc nhìn thoáng qua, lưu lại hai ly Tiền Trần Tửu, vốn tưởng rằng nhiều nhất là bọn tiểu bối tiểu đánh tiểu nháo, không nghĩ tới thế nhưng đánh thức cố nhân ngàn năm trước!

Tịch Chu gật đầu, nhíu mày nói: "Tiền Trần Tửu là tiền bối ủ? Người uống rượu thật có thể nhớ tới kiếp trước của mình sao? Có khi nào nhớ sai hay không? Ví như nhớ tới kiếp trước của người khác?"

Kiếp trước nàng lại yêu khối băng lạnh lẽo kia sao?

Còn cam tâm cùng nhau chịu chết? Không, tồn tại không tốt sao? Vì tình mà yêu muốn chết muốn sống, không đáng, không đáng.

Đó nhất định không phải nàng.

Nhưng mà thụ yêu đáp: "Thiên chân vạn xác, tuyệt đối không sai."

Tịch Chu im lặng.

Thụ yêu thấy nàng trầm mặc, nhất thời cảm khái, nhớ tới năm đó: "Nhớ trước đây thần thú vừa ra, Phàm Giới Sơn liền hoàn toàn chặt đứt liên hệ cùng phàm giới, còn đem tu sĩ tu chân giới đều trục đi ra ngoài, đưa về phàm giới, những người đó vừa đến phàm giới liền mất đi tu vi, đặc biệt là ba lão nhân kia, hệt như bị điên hết khóc lại gào, chậc chậc chậc..."

Tịch Chu khẽ nhếch miệng, hô hấp có chút khẩn trương: "Sau đó thì sao?"

Thụ yêu nói tiếp: "Trước khi hoàn toàn đóng cửa thông đạo, ta có thấy một tiểu tử tự xưng là phàm giới Ngũ hoàng tử, đứng ra nói sẽ an bài thích đáng cho những người đó, lúc sau ta cũng không biết."

Ngũ hoàng tử? Là Giò, nếu là Giò, vậy nữ nhi nhất định sẽ hảo hảo lớn lên.

Nàng tin tưởng tiểu đồng bọn, nhất định sẽ chiếu cố tốt Tinh Hồi, nói không chừng còn sẽ cho nữ nhi phong danh quận chúa gì đó...

Suy nghĩ của Tịch Chu lập tức chạy xa, lại nghe thấy thụ yêu nói tiếp: "Cũng ít nhiều lần đó, làm ta tìm được rồi tiểu hồ ly, tuy rằng nhãi con không nhớ rõ ta, còn có tên nhân loại, gọi là Tinh Hồi gì đó, bất quá ta sẽ không nhận sai, nhãi con kia chính là tiểu hồ ly ta nói, sau lại ta cùng nàng làm bạn trăm năm..."

"Ngươi nói cái gì? Nàng là nữ nhi của ta, nàng vẫn là một đứa nhỏ a? Tiền bối ngươi như thế nào... Ngươi như thế nào... Như thế nào có thể phát rồ... Ta liều mạng với ngươi..."

Tịch Chu tức khắc bi phẫn đan xen, nhất thời đã quên tu vi cùng thân phận, duỗi tay muốn bóp lấy cổ thụ yêu, lão yêu quái phát rồ này, dám mơ ước nữ nhi của nàng...

Thụ yêu phất tay, đẩy nàng ra mấy trượng xa "Khụ khụ khụ, ngươi nghĩ cái gì đấy, ta xem ngươi không phải hồ ly tinh, ngươi chính là cái chày gỗ, nàng vẫn là đứa nhỏ, ta xem nàng như là nữ nhi của mình."

"Vậy ngươi nói làm bạn trăm năm..."

Tịch Chu trong lòng nghẹn đến lợi hại, tiểu Tinh Hồi a, nữ nhi thậm chí còn chưa có kêu nàng một tiếng mẫu thân đâu, huhu...

Thụ yêu tức giận nói: "Nàng không biết vì cái gì không chịu tu luyện, sống đến trăm năm sống thọ và chết tại nhà, hiện tại đã đầu thai chuyển thế, bất quá đứa nhỏ này thật đáng thương, sống hai đời đều ở tìm mẫu thân, hây dà...."

Tịch Chu nghe được chua xót, nàng cũng thực thảm, chỉ là kiếp trước liền vì Đại sư tỷ mà đã chết hai lần.

Đúng vậy, Đại sư tỷ, Vong Ưu tiên tử, lạn đào hoa!

Nàng muốn đi dưới chân núi tìm Đại sư tỷ, tìm khối băng đáng giận kia.

"Đa tạ tiền bối, vãn bối cáo từ."

Thấy nàng phải đi, thụ yêu đột nhiên nói: "Ngươi nói ngươi là mẫu thân tiểu hồ ly."

Lúc trước cây cỏ này cho nàng cảm giác giống y như đúc mẫu thân tiểu hồ ly.

Lại còn có thể hoàn mỹ phù hợp dùng thân thể rèn nên từ sợi sinh hồn của tiểu hồ ly, kiếp này lại là một con Cửu Vĩ Hồ...

Có lẽ nữ tử trước mắt này chính là mẹ đẻ của tiểu hồ ly, chẳng qua trời xui đất khiến, thần hồn biến thành một cây cỏ.

Tịch Chu đáp: "Tinh Hồi là nữ nhi của ta cùng Đại sư tỷ, nàng là do Đại sư tỷ mười tháng hoài thai sinh hạ tới, ta cũng là mẫu thân nàng, cũng là thân sinh kia một loại."

Nàng lặp lại cường điệu một chút, nàng cùng Đại sư tỷ là từng có hài tử, cũng lẫn nhau hẹn thề tâm ý...

Hình như chưa có lẫn nhau hẹn thề tâm ý, có không? Hay là không có?

Đại sư tỷ đã đáp ứng cùng nàng lập khế ước, ừ, là có.

Đúng, các nàng là lưỡng tình tương duyệt.

Thụ yêu nghe vậy, đáy mắt hiện lên kinh nghi, Đại sư tỷ? Là Vong Ưu tiên tử a.

Thật khó hiểu, bất quá, một khi đã như vậy...

Nàng nhớ tới trong tộc cái kia hậu bối xuất trần thoát tục, này một đời là đào hoa yêu a, thật là tạo hóa trêu người, tiểu hồ ly rốt cuộc được như ước nguyện bồi mẫu thân cùng nhau trưởng thành.

"Ngươi còn muốn tìm đến nữ nhi của mình chứ? Ta có thể trợ ngươi tìm được nàng, giống như trước kia vậy."

________________
Hôm nay 10/3 tác giả đã đăng chương cuối, kết thúc 85 chương truyện nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info