ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

65. Muốn ăn thịt

irresistiblyCute

Vương tông chủ vẻ mặt thản nhiên: "Đã đến lúc này, lão phu cần gì phải lừa bịp các ngươi?"

Một câu dẫn tới Chu Chu Tử bĩu môi, kia ai mà biết được.

Chu Chu Tử và Tịch Chu lại cùng nhau nhìn Địch Vong Ưu, muốn nghe theo lão ma đầu này sao?

Ánh mắt Địch Vong Ưu tối xuống, cho đến kiệt lực? Sư phụ cũng không có nhắc tới a.

Trầm tư một lát, nàng nhẹ nói: "Thả hành thả thí."

Tịch Chu nháy mắt lĩnh ngộ, thả hành thả thí ý tứ chính là trước thử xem xem, bảo tồn thực lực, không thể ngây ngốc hoàn toàn tin vào lời nói của lão ma đầu này.

Nàng nhìn lướt qua Vương tông chủ, chậm rãi hướng tới Linh Khí trong tay rót vào linh lực.

Nửa khắc sau, mặc dù có bảo tồn thực lực kiểu gì, linh lực cũng đã tiêu hao quá nửa.

Tịch Chu thấy Địch Vong Ưu vẻ mặt nghiêm nghị, đang muốn hỏi có phải là nên dừng lại xem xét không, đột nhiên bốn kiện Linh Khí dâng lên không, dần dần hợp ở bên nhau, trông có vẻ giống hình dáng một cái chìa khoá.

Bốn người đồng thời dừng tay, cùng nhau ngửa đầu nhìn.

Chỉ thấy giữa không trung Linh Khí thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng hoàn toàn không thấy.

Mà ở vị trí Linh Khí biến mất, chậm rãi hiển lộ ra cái gì đó.

Ai nấy nhìn không chớp mắt, hô hấp cũng thả thật sự nhẹ, sợ phát ra tiếng vang không hợp thời.

Một tôn tượng thú có cái đầu bằng đồng thật lớn xuất hiện, mắt tượng vốn nhắm bỗng dưng mở ra, nhìn xuống mọi người.

"Thỉnh tôn thần ban cho ta vĩnh sinh bất tử." Vương tông chủ ' phịch ' một tiếng quỳ xuống, đồng thời tế ra sợi thần thức hộ thể của chính mình.

Bút ký tông môn bí văn có ghi lại, tứ Linh Khí vấn đỉnh, gọi ra thần thú, lấy thần thức chi lực đổi lấy một nguyện vọng.

Hắn thành kính quỳ trên mặt đất, cái trán khẩn trương đổ mồ hôi, vĩnh sinh bất tử, hắn sắp được bất tử bất diệt!

Lại không ngờ Địch Vong Ưu bình đạm nói: "Có thần thú, tên Giải Trãi, phân biệt thị phi, rõ ràng thiện ác, gặp tranh đấu không xử bất công, cho nên, người làm nhiều việc ác, sẽ không như nguyện."

Sư phụ nói qua, thần thú này chuyên trừng trị hạng người gian ác, chỉ thành toàn thiện nguyện.

Vậy nên nguyện vọng muốn vĩnh sinh của Vương tông chủ chú định thất bại.

Vương tông chủ lắc đầu hô to: "Không có khả năng, ngươi nói hươu nói vượn cái gì, chỉ cần ta tế ra thần thức hộ thể của chính mình, là có thể đạt được vĩnh sinh, cầu thần tôn ban ta vĩnh sinh."

Thần thú như cũ nhàn nhạt nhìn mọi người, làm như không rõ bản thân vì sao bị triệu hồi ra tới, không có bất luận phản ứng dư thừa gì.

Địch Vong Ưu thoáng giây trầm mặc, gằn từng chữ: "Ta nguyện hiến tế thần thức hộ thể của mình, chỉ cầu vĩnh viễn không còn đường nối tới Phàm Giới Sơn."

Nàng vừa nói xong thì nghe Vương tông chủ cười to vài tiếng.

"Lão phu làm nhiều việc ác? Ta sớm nhìn ra ngươi đã nhập ma, ha ha ha, Vong Ưu tiên tử thanh phong tễ nguyệt cái gì, ngươi căn bản chính là kẻ không áp chế được tâm ma, thần thức của lão phu vô dụng, ngươi cũng..."

Vương tông chủ đang nói, lại thấy thần thú có phản ứng.

Đầu thú hơi đổi nhìn về phía Địch Vong Ưu, chân đồng nhẹ nâng, rơi xuống một bóng ma.

"Nguyện." Một thanh âm tràn ngập xúc cảm kim loại quanh quẩn ở đỉnh núi.

Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt nghịch chuyển.

Tịch Chu vội vọt tới trước mặt Địch Vong Ưu, "Đại sư tỷ."

Nàng duỗi tay muốn đem người ôm vào trong ngực, lại thấy đỉnh đầu có bóng ma phủ xuống, là chân của thần thú.

Trừ bỏ các nàng nơi này còn có đỉnh đầu Vương tông chủ cũng là như thế, mà trên đầu Chu Chu Tử thì không có.

Trong nháy mắt, Tịch Chu mơ hồ nhận ra gì đó, nàng vội ôm chặt người vào lòng ngực, lại không ngờ bị Địch Vong Ưu dùng sức đẩy ra.

Địch Vong Ưu nhìn chân vạc áp xuống tới, tâm tình phức tạp nhắm mắt lại, cũng không có làm ra giãy giụa vô vị giống Vương tông chủ.

"Đại sư tỷ." Tịch Chu không màng mà tiến lên.

Sao có thể để ngươi một mình đi...

Mặt mày đối phương quật cường lại nhẹ nhõm, phản chiếu trong đôi mắt vô thố bất lực của Tịch Chu.

Chân vạc rơi xuống, thế giới an tĩnh.

-

"Công chúa, nay đã là ngày thứ tư, sao ngươi còn chưa tỉnh, Vong Ưu tiên tử kia vừa rồi đã tỉnh, ngươi nếu còn không tỉnh thì sẽ bị bọn cỏ cây kia chế giễu, tộc Cửu Vĩ Hồ chúng ta chỉ có thể mất mặt, huhu... Công chúa, ngươi mau tỉnh lại."

Tịch Chu mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền đón nhận một gương mặt trẻ con đáng yêu.

"Công chúa ngươi tỉnh, còn may chỉ chậm hơn Vong Ưu tiên tử kia mười lăm phút, chúng ta đối ngoại liền nói ngươi đã tỉnh mười lăm phút trước, mau đi ra cho mọi người xem thấy ngươi đã tỉnh."

Tịch Chu xoa xoa giữa mày, thử thăm dò mở miệng: "Ngươi là Tiểu Hành Hoa?"

Là tiểu nha hoàn bồi nàng cùng nhau lớn.

Tiểu Hành Hoa sờ sờ trán nàng một chút, "Là ta, công chúa ngươi không sao chứ? Thật sự không được thì thôi chúng ta không đi ra, mất mặt chút xí cũng không có gì, dù sao tộc Cửu Vĩ Hồ chúng ta mất mặt không phải một lần hai lần, bất quá Tiền Trần Tửu (rượu kiếp trước) thật đúng là lợi hại, ngươi cùng Vong Ưu tiên tử ngủ suốt ba ngày rưỡi..."

Tiền Trần Tửu? Vong Ưu tiên tử...

Tịch Chu nhăn mày, ánh mắt ngây ra.

Tộc Cửu Vĩ Hồ nhiều thế hệ sống ở núi Phàm Giới, chiếm phần đỉnh núi cao nhất.

Hồ yêu chuyên mị thuật, tu vi cao, hơn nữa chỉ có hồ ly mới có thể sử dụng độc môn song tu chi thuật, cho nên tự phong là vương, lệnh trăm yêu cúi đầu xưng thần.

Duy nhất làm Hồ tộc không thoải mái đó là những cái đó cỏ cây tinh linh tụ tập ở dưới chân núi, tự thành nhất phái, cùng Hồ tộc chia đôi thiên hạ.

Thẳng đến thế hệ Tịch Chu, tộc Cửu Vĩ Hồ sinh ra công chúa cữu vĩ, không đợi các nàng đắc ý, dưới sườn núi một gốc cây hoa đào tu thành hình người, rơi xuống đất đó là Kim Đan kỳ, ẩn ẩn nổi bật vượt qua Hồ tộc.

Người nọ là Vong Ưu tiên tử trong miệng chúng yêu, bản thể là một gốc cây hoa đào.

Tịch Chu dùng sức ấn ấn giữa mày, nàng ở trong mộng qua hơn ba năm, trong hiện thực lại chỉ qua ba ngày rưỡi.

Tiền Trần Tửu dựng nên kiếp trước, chẳng lẽ tiền sinh nàng là một cây cỏ? Còn là một cây cỏ không biết xấu hổ?

Địch Vong Ưu khối băng lạnh lẽo kia là người trong lòng nàng? Các nàng còn sinh nữ nhi?

Đúng, nữ nhi!

Tiểu Tinh Hồi đâu?

Nàng lấy lại tinh thần, trực tiếp xuống giường: "Mang ta đi gặp Vong Ưu tiên tử."

"Vong Ưu tiên tử?" Tiểu Hành Hoa ngạc nhiên mà nhìn công chúa nhà mình, không thích hợp a.

"Làm sao vậy?" Tịch Chu ngừng động tác, theo bản năng hỏi.

Tiểu Hành Hoa hai tay chống nạnh, không cần nghĩ ngợi nói: "Công chúa ngươi chưa bao giờ kêu nàng Vong Ưu tiên tử, ngươi đã quên ngươi toàn kêu nàng là lạn đào hoa ư." (Hoa đào hư nát, nhân duyên xấu)

Thật là hiếm lạ, công chúa ngủ một giấc tỉnh lại, thế nhưng đổi giọng gọi người ta là Vong Ưu tiên tử.

Lạn.... Lạn đào hoa...

Tịch Chu cứng đờ, thiếu chút nữa đã quên nàng cùng Địch Vong Ưu là đối thủ một mất một còn, vừa thấy mặt là tới công chuyện liền.

Cho nên sao có thể? Các nàng kiếp trước sao có thể ở bên nhau?

Nhất định là Tiền Trần Tửu kia bị pha nước, không biết bỏ thêm cái gì vào, làm nàng trời xui đất khiến làm ra giấc mộng không quan hệ gì với mình.

Bất quá......

Có một số việc vẫn là đi trước hỏi một chút cho thỏa đáng.

Nàng không tự giác mà sửa sang lại y quan, ngẩng đầu nói: "Đi, mang bản công chúa đi gặp lạn đào hoa kia."

"Được rồi." Tiểu Hành Hoa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi ở phía trước dẫn đường, chủ tớ hai người ra cửa.

Bên ngoài ngồi đầy người tộc Cửu Vĩ Hồ, mà phe đối diện chính là một loạt cỏ cây tinh linh, người đứng ở chính giữa trung tâm mặc một bộ váy đỏ tung bay, gương mặt cùng trong mộng giống nhau như đúc, tuyệt sắc xuất trần.

Đáy lòng Tịch Chu trầm xuống, bỗng nhiên nhớ tới một màn cuối cùng trong mộng, tức khắc hận đến ngứa răng, mặc kệ nàng có phải cây cỏ kia hay không, cái này lạn đào hoa đều không thể tha thứ.

Thế nhưng không hề công đạo tiếng nào liền tự mình hiến thân, thật sự là quá mức.

"Tịch Chu." Địch Vong Ưu thấy nàng, đáy mắt như giếng cổ không gợn sóng xẹt qua ý cười mềm nhẹ.

Cây lê tinh ở bên cạnh nhăn chặt mày, hiện tại là đang cùng đàn hồ ly tinh này tỷ thí a. Vong Ưu tiên tử như thế nào còn cho bọn hắn sắc mặt tốt?

Tịch Chu hô hấp căng thẳng, đè nén kinh hoảng, nói: "Bản công chúa cùng ngươi nhưng không quen thuộc như vậy, ai cho ngươi thẳng hô tên huý, còn nữa, về sau không được mặc quần áo màu đỏ, nhan sắc này là của riêng bản công chúa, có nghe hay không."

Địch Vong Ưu hơi nhíu mày, không đợi nàng nói chuyện, một bên cây lê tinh nhịn không được.

"Dựa vào cái gì là của riêng ngươi, chỉ cho hồ ly tinh các ngươi quyến rũ sao? Nói nữa, tiên tử của chúng ta cho dù mặc màu đỏ cũng là một thân tiên khí, đâu giống hồ ly tinh nào đó, lại diễm lại tục."

Tịch Chu bị dỗi đến trong lòng mắc nghẹn, nhãi ranh được lắm, nếu không phải chính mình thân là công chúa, nàng đã sớm lấy rìu chặt cây lê tinh này thành mười tám khúc củi.

Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Hành Hoa, chủ tớ hai người ăn ý liếc nhau.

Tiểu Hành Hoa vén tay áo xông lên: "Xem ta xé rách miệng cây lê tinh ngươi, Vong Ưu tiên tử cái gì, rõ ràng chính là hoa đào yêu, còn muốn tự xưng tiên tử, nói ra cũng không sợ người chê cười, còn học công chúa chúng ta mặc đồ đỏ, thật là bắt chước bừa, liền tính mặc đồ đỏ cũng không mỹ diễm động lòng người được như công chúa chúng ta, người nào đó a, vừa thấy liền nhạt nhẽo thật sự."

"Ngươi nói ai nhạt nhẽo, ta xé cái miệng hồ ly tinh này của ngươi!" Tiểu cây lê tinh giận dữ, xắn lên ống tay áo liền cùng Tiểu Hành Hoa cào cấu nhau, ngươi một móng vuốt, ta một nhánh cây, đánh đến bung bét.

Người tộc Cửu Vĩ Hồ xem đến vui vẻ, thậm chí thi nhau đoán lần này là ai thắng.

Người tộc Thảo Mộc cũng bình tĩnh mà xem náo nhiệt, thật sự là trên núi Phàm Giới này quá nhàm chán, cũng không có chuyện gì mới mẻ.

Từ sau khi công chúa Cửu Vĩ Hồ này lớn lên, cứ hai ba ngày là muốn khiêu chiến Vong Ưu tiên tử, tiểu nha hoàn của hai người càng là vừa thấy mặt liền véo, ai cũng không buông tha ai.

Xem đến nhiều, quả thực chính là tiết mục trợ hứng trà dư tửu hậu hằng ngày.

Tịch Chu nhịn không được hò hét trợ uy: "Tiểu Hành Hoa cào nàng, tiên tử cái gì, xì, lạn đào hoa, cào rách mặt nàng cho bản công chúa."

Địch Vong Ưu nghe được lời nàng nói, huyết sắc vốn là nhạt nhẽo trên mặt nhất thời cởi đến sạch sẽ.

"Tiểu Lê, dừng tay."

Tiểu Lê nghe vậy dừng lại.

Tiểu Hành Hoa thấy thế, nhân cơ hội lại cào một chút, đắc ý dào dạt giống gà trống chiến thắng: "Oắt con, dám cùng ta đấu."

Cây lê tinh che lại gương mặt phát đau, than thở khóc lóc: "Ngươi chơi đánh lén, hức hức, các ngươi đàn hồ ly tinh này quá xấu rồi."

Tịch Chu có chút chột dạ, ngoài miệng lại bênh vực người mình nói: "Bản công chúa xem là các ngươi thua không chịu nổi, cái này kêu binh bất yếm trá, còn có lần này tỷ thí uống Tiền Trần Tửu, ta nửa canh giờ trước đã tỉnh, sở dĩ không giống các ngươi như vậy sốt ruột hoảng hốt ra tới, chính là muốn cho các ngươi khoái chí một chút, sau đó mới cho các ngươi nhận rõ hiện thực."

"Ngươi vu khống, rõ ràng là Vong Ưu tiên tử của chúng ta tỉnh trước." Tiểu cây lê tinh nóng nảy, bất chấp che mặt.

"Tiểu Lê, im tiếng." Địch Vong Ưu lạnh lùng nói.

Tiểu Lê không tình nguyện ngậm miệng lại.

Tịch Chu không tự giác mà cũng che miệng mình, phản ứng lại mới ngượng ngùng buông ra.

Địch Vong Ưu nhìn nàng chằm chằm, nhìn một lát, nhàn nhạt nói: "Ta tin ngươi, các ngươi thắng, Thảo Mộc Tinh Linh nhất tộc trong vòng nửa năm đều sẽ không đặt chân lên đỉnh Phàm Giới Sơn."

Dứt lời, nàng xoay người dắt lấy tay cây lê tinh, "Mặt còn đau không? Ngày sau chớ có lỗ mãng hành sự như thế."

Thân ảnh màu đỏ nắm tiểu cô nương bạch y quay đầu rời đi.

"Shhh." Tịch Chu sờ một chút khóe miệng, ngón tay dính một mạt đỏ tươi.

Tiểu Hành Hoa nhịn không được kinh hô: "Công chúa ngươi làm sao vậy, như thế nào cắn trúng miệng?"

Như thế nào cắn trúng miệng?

Tịch Chu nhìn Địch Vong Ưu cùng tiểu cây lê tinh kia dắt tay bên nhau, cắn răng nói: "Muốn ăn thịt mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info