ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

54. Ngươi không muốn?

irresistiblyCute

Tịch Chu tự nhiên muốn cười, lại sợ chọc nàng nổi giận, đành nhịn xuống ý cười bên miệng, cất bước đi theo.

Địch Vong Ưu mới vừa đi vài bước lại xoay người trở về.

"Đại sư tỷ?" Tịch Chu dừng chân, không khỏi hỏi.

Giọng nói Địch Vong Ưu bất giác mang theo một tia mềm mại: "Nơi này không ổn."

Không ổn?
Mới vừa rồi không phải nói qua sao?

Lại thấy Địch Vong Ưu chấp kiếm vung ra bốn hướng, cỏ khô bằng phẳng, vết kiếm bị che đi.

Tịch Chu đã hiểu, thì ra là nói nơi này chiến trường không ổn, muốn che lấp một phen.

Nàng còn tưởng là cái gì không ổn chứ.

Địch Vong Ưu rũ mắt: "Về thôi."

Dứt lời, lại xoay người hướng dưới chân núi mà đi.

"Đại sư tỷ." Tịch Chu gọi nàng một tiếng, thấy nàng ngoái đầu nhìn, liền giương môi cười.

Người biến mất tại chỗ, cỏ mộng quấn lên.

Địch Vong Ưu sờ cỏ mộng trên cổ tay một chút, ánh mắt nặng nề.

Thân ảnh màu đỏ phi thân mà xuống, đồng thời mở ra linh thức, tránh đi đệ tử Chấp Sự Đường.

Ở thời điểm tiến vào Chấp Sự Đường, lại cố ý làm đệ tử tuần tra thấy được bóng người.

Trở về phòng, nàng lại sờ sờ cỏ mộng, nhẹ nhàng phun ra một chữ muốn nói lại thôi: "Ngươi..."

Ngữ khí bình đạm không gợn sóng, mắt nhìn vị trí cửa sổ.

Tịch Chu lại không có lập tức hiện thân, vòng cỏ trên cổ tay giãn ra, trói lại eo Địch Vong Ưu, lôi kéo thân người nàng về phía sau.

Đem người mang ngã vào giường.

Thân thể mất khống chế, đáy mắt Địch Vong Ưu xẹt qua một tia kinh hoảng, mạnh mẽ nhịn xuống động tác muốn phản kháng, môi nhấp thành một đường.

Đai lưng đỏ bên hông nhẹ nhàng rơi xuống, lại không thấy Tịch Chu hóa hình, mi mắt nàng khẽ run.

"Chớ có làm... càn." Ngữ khí tuy cực lực khắc chế, lại không có bảo trì vững vàng, âm cuối khó nén run rẩy.

Cỏ mộng làm như dừng một chút, rồi lại tiếp tục kéo dài, quấn lại đôi tay Địch Vong Ưu, chậm rãi nâng qua đỉnh đầu.

Tịch Chu hóa thành hình người, trên mặt treo nụ cười không rõ ý vị.

Nàng nhẹ giơ ngón tay, thân cỏ phiếm sáng tím nhạt cùng hệ rễ trong suốt, theo cần cổ trắng nõn đi xuống phía dưới.

Ánh mắt Địch Vong Ưu ngưng đọng, đáy mắt xẹt qua một tia bất an, ngữ điệu rốt cuộc mất vững vàng

"Chớ có như thế."

Tịch Chu nhìn người lại đang né tránh tầm mắt, thấp giọng dụ dỗ: "Đại sư tỷ, đừng sợ."

Địch Vong Ưu nghe vậy, đôi tay cuộn lại một chút, chậm rãi khép hai mắt.

Sự chạm vào xa lạ, làm hoảng lòng người....

Làm thân thể khó tự ức mà bất an, lại mẫn cảm...

Thật lâu sau, Tịch Chu ngưng động tác, tiến đến bên tai Địch Vong Ưu, thấp giọng: "Đại sư tỷ, Thanh Song nói ngươi đào nội đan của mụ ta là chuyện gì xảy ra."

Địch Vong Ưu cứng lại hô hấp, mở mắt ra.

Cùng Tịch Chu nhìn nhau một cái rồi lại nhanh chóng né tránh, "Không có việc gì."

Không có việc gì?

Tịch Chu không khỏi nhíu mày, nhìn về phía hai mắt lượn lờ sương của Địch Vong Ưu.

Động tác mới vừa ngừng đột nhiên lại tiếp tục, càng lúc càng mau...

"Đại sư tỷ, ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì."

Khóe môi mấp máy, Địch Vong Ưu nhắm mắt chỉ phát ra một tiếng rên nhỏ bé yếu ớt, sau đó ngậm chặt miệng.

Giống như nhịp thở của nàng rõ ràng mất đi tiết tấu nhưng vẫn ở cực lực khắc chế.

Không chịu nhiều lời nữa.

Tịch Chu nhìn chằm chằm lông mi loạn run của nàng, nhỏ nhẹ dỗ dành, "Đại sư tỷ, mở mắt ra, nói cho ta nghe được không?"

Địch Vong Ưu cắn một chút khóe môi, nàng mở mắt, sâu trong mắt lộ ra bướng bỉnh.

Như là hoa hồng nở một nửa, rõ ràng đã bị người hái xuống, lại như cũ kiên nhẫn, thiêu đốt sinh cơ cuối cùng, không chịu từ bỏ cơ hội nở rộ.

Tịch Chu xem đến trái tim run rẩy, hơi thở càng loạn.

Đột nhiên nàng đờ người, không màng ngón tay còn dính ướt, ngồi thẳng xếp bằng.

"Đại sư tỷ, ta hình như không thích hợp."

Địch Vong Ưu nghe được ngẩn ra, cổ tay hơi hơi dùng sức, tránh khỏi cỏ mộng trói buộc.

Nàng vội vàng mở ra linh thức, đảo qua toàn thân Tịch Chu.

Liền thấy tu vi vốn dĩ Kim Đan sơ kỳ đã đột phá tới rồi Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa còn là trạng thái viên mãn, chỉ kém một bước là tới Nguyên Anh kỳ.

"Giống như lần trước kết đan, tĩnh tâm, ngưng thần, nội lực hội tụ với Kim Đan."

Thanh âm lạnh lùng trong trẻo, ngữ điệu nghiêm nghị, có ma lực nháy mắt làm người an tâm.

Tịch Chu trong lòng ấm áp, thong dong mà làm theo.

Địch Vong Ưu vươn cánh tay, ngón tay thon dài dừng ở lông mày Tịch Chu.

"Đã không có việc gì, ngươi chỉ là đột phá tới Kim Đan hậu kỳ." Thậm chí cách Nguyên Anh kỳ cũng không xa, các nàng như vậy với nhau, quả nhiên có thể giống như trước đề cao tu vi.

Bất đồng chính là, hiện tại người có thể đề cao tu vi biến thành Tịch Chu, mà nàng...

Địch Vong Ưu lúc này mới nhớ tới xem xét thương thế của mình, đã là khôi phục như lúc ban đầu.

Tịch Chu mở mắt ra, nắm lấy ngón tay nàng, kề mặt cọ cọ, muốn cùng Địch Vong Ưu thân mật một ít.

Đầu ngón tay Địch Vong Ưu cứng đờ rồi sau đó thả lỏng lại, để mặc đối phương dùng cằm nhẹ nhàng cọ.

Ngón tay bị nắm lại bị dẫn dắt xuống, dừng ở cần cổ.

Địch Vong Ưu rụt rụt ngón tay, tim đập lặng yên biến loạn.

"Đại sư tỷ, ngươi thật sự đào qua nội đan Thanh Song à?"

Địch Vong Ưu trong lòng hoảng hốt, chợt rút ngón tay về.

Nàng nhìn Tịch Chu, ánh mắt lạnh ba phần: "Đào thì sao."

Tịch Chu nghe vậy, có hơi kinh ngạc, lại nắm lấy tay Địch Vong Ưu.

Nàng nhẹ cười cười, học thói quen nói chuyện ngày thường của Địch Vong Ưu, nghiêm túc nói: "Không sao cả, rất tốt."

Không sao cả, rất tốt...

Đáy lòng Địch Vong Ưu trở nên mềm mại vạn phần, còn kèm theo một ít vui sướng không thể miêu tả.

Nàng nói không sao cả, rất tốt.

"Ngươi không hỏi ta vì sao ư, biết đâu ta không chỉ đào nội đan của một mình nàng ta, biết đâu ta là hạng người đại gian đại ác...."

Trước mắt bao trùm một bóng ma, môi răng không tiếng động luân hãm.

Một cái hôn cẩn thận lại tinh tế rơi xuống.

"Đại sư tỷ, không có nhiều chuyện biết đâu như vậy, ngươi không phải." Tịch Chu nắm lấy đôi tay nàng, ngữ khí chắc chắn.

Địch Vong Ưu rũ mắt, thấp thấp nói: "Ngươi dựa vào đâu mà ngắt lời."

Tịch Chu tươi cười không giảm, nâng lên gương mặt nàng: "Dựa vào đôi mắt này của ta, còn có trái tim này, nếu ngươi thật là hạng người đại gian đại ác, ta đây liền..."

Nàng kéo dài âm, cố ý tạm dừng.

Địch Vong Ưu nhìn chằm chằm đôi tay các nàng nắm bên nhau, hạ giọng: "Liền như thế nào."

Giọng nói rơi xuống, ngón tay nàng bất giác mà nắm chặt, trong lòng loạn thành ma.

Tịch Chu buông ra một bàn tay, ngón tay dừng bên môi Địch Vong Ưu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Ta đây liền làm ngươi rốt cuộc vô pháp làm nhiều việc ác, vĩnh viễn cũng không rời được giường ta." Vĩnh viễn cũng không rời đi ta.

Cuối mùa thu, gió giống như bị liệt hỏa nướng qua sau đó mới thổi bay, trong phòng độ ấm lại dâng lên.

Địch Vong Ưu trong lòng khẽ nhúc nhích, ma xui quỷ khiến nghiêng người, dựa đầu vào hõm vai Tịch Chu, dường như tìm được rồi chỗ dựa độc thuộc về mình.

Nàng giấu đi màu đỏ sậm kích động trong đáy mắt, lạnh lùng nói: "Ta cũng có ý tưởng như vậy, nếu ngươi là người bất chính, ngươi liền không có cơ hội đi làm xằng làm bậy."

Nàng sẽ đem người này giam tại bên người, một lát cũng không rời.

Tịch Chu không khỏi hỏi: "Đại sư tỷ giống như ta? Chẳng lẽ cũng muốn vĩnh viễn lưu lại ta trên trên giường ngươi...."

Ui, có điểm kích thích.

Đại sư tỷ là bị người đoạt xá sao? Loại lời này cũng có thể lãnh đạm nói ra?

Nàng quả thực sợ ngây người, người trong lòng ngực nàng là Vong Ưu tiên tử như ánh trăng sáng tỏ sao?

Địch Vong Ưu nhíu mày, ánh mắt âm thầm nặng nề: "Như thế nào, ngươi không muốn?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info