ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

50. Có được điều mình mong muốn

irresistiblyCute

Trong mắt Tịch Chu tức khắc quang mang vạn trượng, hận không thể hiện tại liền đi vào giấc mộng người khác để thử một lần.

Đặc biệt là mụ điên Thanh Song kia, mối thù đứt tay, nhất định phải báo.

Không đúng, là mối thù đoạt mệnh, nàng xém chút là đã thật sự biến mất.

Biến mất trong thiên địa này, không còn cơ hội nhìn thấy Đại sư tỷ!

Ai ngờ Địch Vong Ưu nhè nhẹ lắc đầu: "Dưới Phân Thần kỳ có lẽ có thể thử một lần, nhưng đạt tới Phân Thần kỳ thì đã có nguyên thần, cho dù là ở trong mộng cũng có thể công kích người khác, tạo thành thương tổn thực chất, ngươi tùy tiện đi thử sẽ rất nguy hiểm."

Tịch Chu sửng sốt, thôi được rồi, bình tĩnh.

Địch Vong Ưu thấy ánh mắt nàng mất mát, mấy ngón tay dưới ống tay áo co lại một chút, nói: "Cho nên, ngươi không cần phải đi thử, dụng tâm tu luyện là được."

Không cần lấy thân mạo hiểm đi vào giấc mộng của bất kỳ kẻ nào.

Nàng cũng không hy vọng người này nhập mộng ai khác nữa, cho dù phương thức trong mộng bất đồng, nàng cũng không muốn....

Tịch Chu mỉm cười: "Được, ta nhất định dụng tâm tu luyện, ngày đêm cần cù tu luyện, chính là không biết Đại sư tỷ ngươi chịu nổi không."

Nàng nhếch miệng, cố ý chớp chớp mắt, chói lọi ám chỉ.

Địch Vong Ưu nhấp môi, quay đầu nhìn sang nơi khác, một lát sau, mới lạnh lùng lên tiếng: "Vô sỉ."

Ngày kế, Địch Vong Ưu đưa tiểu Tinh Hồi đi tông môn học đường rồi mới chuẩn bị đi Chấp Sự Đường.

Trước khi xuất phát, Vương tông chủ mang theo vài tên đệ tử nội môn đến đưa tiễn.

Vương tông chủ nhìn về phía Địch Vong Ưu biểu tình đạm mạc. Nàng mặc y phục đỏ, mặt mày lạnh tựa sương tuyết, lại như cũ khó nén tuyệt sắc.

Ánh mắt hắn lóe lóe, tốt bụng nói: "Vong Ưu chuyến này đi không biết mấy ngày mới có thể trở về, không bằng làm Quan Lan theo ngươi cùng đi đi, trên đường cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau."

Địch Vong Ưu từ chối, "Không cần, một mình ta là được."

Nàng cũng không phải một mình, cỏ mộng trên cổ tay giấu dưới ống tay áo thu thu sức lực, gắt gao quấn quanh, làm như đang đáp lại nỗi lòng nàng lúc này.

Ngươi không phải một mình.

Vương tông chủ nghe vậy nhìn qua Quan Lan, Quan Lan tranh thủ nói: "Sư tỷ ngươi đi một mình sao được, tới tới lui lui có rất nhiều người cùng việc muốn giao thiệp, vẫn là nên để ta cùng đi với sư tỷ."

Toàn bộ Thiên Kiếm Tông chỉ có nàng cùng Vong Ưu sư tỷ quan hệ tốt nhất, huống hồ các nàng đều mất sư phụ, hiện tại còn cùng nhau ở tại Bắc Sơn phong, ở trong mắt mọi người, hai người quan hệ đặc biệt thân thiết.

Loại thời điểm này, sao có thể không đi theo.

Thiếu tông chủ Vương Quận Đình cũng ở một bên hát đệm: "Đúng vậy, ngươi thân là trưởng lão, không có mấy đệ tử đi theo hầu hạ sao được, lần này tam đại tông môn gặp mặt, chúng ta Thiên Kiếm Tông cũng không thể quá khó coi."

Địch Vong Ưu hơi nhíu mày, dưới đáy lòng than nhẹ một chút, nói: "Thế thì cho đệ tử nội môn Chu Chu Tử đi theo đi, một mình hắn là được. Ta không thích đông người."

Tịch Chu dùng lá cây cọ cọ cổ tay trắng nõn của nàng, không sai, để Giò đi theo, Quan Lan vẫn là thôi đi, nàng không yên tâm.

Thấy nàng khăng khăng cự tuyệt, Vương tông chủ cũng không kiên trì nữa.

Chỉ có Quan Lan bĩu môi, giống như ủy khuất.

Đáng tiếc, Địch Vong Ưu trước sau thần sắc hờ hững, dù cho nhiều năm qua chỉ có Quan Lan thân cận nàng nhất, nhưng ở nàng nơi này, Quan Lan tựa hồ cũng không có gì ngoại lệ.

Ngày thường quan tâm một vài, đã là cực hạn, nàng không thích cùng người quá thân thiện.

Thấy nàng rời đi, thiếu tông chủ Vương Quận Đình nhướng mày, chỉ để Chu Chu Tử đi theo, nói cách khác tiểu sư muội ngoại môn dáng vẻ vũ mị kia sẽ lưu tại Bắc Sơn phong.

Trọng Văn đã chết, hắn hiện tại không có đạo lữ, hoàn toàn có thể đi tìm mỹ nhân Tịch Chu kia ám chỉ một phen.

Thân là thiếu tông chủ, hắn tin tưởng chỉ cần mỹ nhân không ngốc thì đều sẽ chủ động leo lên người hắn, giống như Trọng Văn lúc trước vậy.

Tu chân năm tháng dài lâu, một người sống quá nhạt nhẽo, cần gì phải đè nén bản tính trời sinh, hắn nên đi gặp mỹ nhân kia một lần.

Vương tông chủ lạnh lùng nhìn nhi tử của mình, thấy đôi mắt hắn đờ đẫn toàn là dục niệm.

Nhi tử trong đầu chỉ biết có nữ nhân, nếu không phải hắn ham mê sắc đẹp Địch Vong Ưu, lúc trước đương trường trực tiếp giết người thì bây giờ cũng không tới mức kéo ra loại trường hợp khó có thể thu thập này.

Vương tông chủ rốt cuộc còn chưa đủ tàn nhẫn, quá mức dung túng đứa con trai duy nhất này, vô độc bất trượng phu, có một số việc cũng không thể kéo mãi.

Cuối mùa thu, gió lạnh không ngừng, tùy ý có thể thấy được lá vàng tung bay ở Phàm Giới Sơn.

Chu Chu Tử đi ra ngoài không đến nửa canh giờ, những tin tức nên hỏi thăm đều nghe ngóng được, "Vong Ưu trưởng lão, lần này Ngự Đao Tông tới chính là thủ tịch đại đệ tử Lục Thiên Lỗ, Dược Tông thì là tông chủ Pháp Tương, chúng ta đi trước nghỉ tạm một phen, sau giờ ngọ lại đi gặp mặt bọn họ."

Địch Vong Ưu gật đầu đồng ý, tay phải không tự giác mà ấn một chút lên cổ tay trái.

Trở lại phòng, Tịch Chu liền hóa thành hình người, trên mặt khó nén đắc ý nói: "Giò lợi hại phải không, không nói cái khác, hắn tìm hiểu tin tức thật sự mau, đáng tin cậy hơn Quan Lan nhiều."

Nàng luôn cảm thấy Quan Lan không đáng tin.
Đối Quan Lan mà nói, vô luận là lý do gì, Đại sư tỷ đều là kẻ thù giết sư phụ, thật sự có thể làm được trong lòng không có khúc mắc sao? Cũng không biết Đại sư tỷ là nghĩ như thế nào. Bất quá Đại sư tỷ đã có ý gạt Quan Lan chuyện cỏ mộng, gạt chuyện tu vi nhanh chóng đột phá, hẳn là Đại sư tỷ cũng có phòng bị với Quan Lan.

Địch Vong Ưu sờ sờ cỏ mộng trên cổ tay, thanh âm lãnh đạm: "Hắn nói quá nhiều."

"Ừ, hắn là cái đồ lảm nhảm, đặc biệt nhiều chuyện, bất quá người cũng không tệ lắm." Tịch Chu gật đầu tán đồng, không nghĩ tới Đại sư tỷ nhanh như vậy đã nhìn thấu bản chất lảm nhảm của Chu Chu Tử.

Địch Vong Ưu nắm một mảnh lá cây, từ từ nói: "Ngươi thích người nói nhiều sao?"

Nàng cực kỳ ít nói, khi còn nhỏ, sư phụ thường xuyên khuyên bảo — Vong Ưu a, nên cười nhiều hơn, tâm sự cùng nhóm sư đệ sư muội của ngươi nhiều hơn, đừng chỉ lo vùi đầu tu luyện.

Nhưng mà nàng không thích nghe nhóm sư đệ sư muội nói chuyện, cũng không muốn chủ động đi tìm người nói chuyện phiếm, nàng chỉ muốn nỗ lực tu luyện, sớm ngày trừ ma vệ đạo cùng sư phụ.

Dần dà, tiếp xúc ít người, lời nói cũng liền ít đi, ngay cả cười cũng không thế nào cười, không giống người này, trong sáng thích cười.

Tịch Chu khẽ cười một tiếng: "Trình tự trước sau có khác, nếu ta thích một người, vô luận người đó nói nhiều hay nói ít đều không quan trọng, quan trọng là ta có thích người đó hay không."

Địch Vong Ưu ngón tay nắm phiến lá âm thầm dùng sức, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi thích hắn sao?"

Thích thiếu niên nói nhiều như vậy sao?

Tịch Chu nhìn Địch Vong Ưu, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, "Không thể tính là cái gì thích hay không thích, chỉ là hắn đáng giá kết giao bằng hữu, nói nhiều một chút cũng không sao."

Giò người này vẫn là rất đáng tin cậy, từ nàng bái nhập Thiên Kiếm Tông đến bây giờ, hắn đã giúp nàng rất nhiều.

Đại sư tỷ là không thích Giò sao?

Tịch Chu tạm dừng, nhìn Địch Vong Ưu vẫn trầm mặc không nói, nàng thử nói: "Đại sư tỷ chán ghét người nói nhiều à? Vậy... thấy ta có nói nhiều không?"

Nếu Đại sư tỷ không thích người nói nhiều, vậy nàng về sau vẫn là nên ít nói một chút.

Đối phương ăn nói cẩn trọng, ngón tay Địch Vong Ưu lại bất giác dùng sức nhéo phiến lá một chút, "Không chán ghét."

Nàng cũng cảm thấy là vấn đề trình tự, bởi vì thích một người, cho nên vô luận nói nhiều hay nói ít đều sẽ không chán ghét.

"Đau."
Tịch Chu đột nhiên che lại cổ tay, xốc lên tay áo thì thấy hai vết đỏ, tựa như bị người dùng lực nhéo lấy.

Nàng theo bản năng mà nhìn về phía cỏ mộng còn quấn trên cổ tay Địch Vong Ưu.

Địch Vong Ưu yên lặng buông tay, nhẹ nói: "Quấn chặt quá, ta kéo ra một chút."

Tịch Chu gật đầu, xoa xoa cánh tay, thầm nghĩ lần sau phải nhớ không quấn chặt như thế.

Bất quá......

Nàng nắm lấy cổ tay Địch Vong Ưu, nhẹ nhàng gỡ xuống cỏ mộng.

Địch Vong Ưu rũ tay, tùy ý nàng động, chỉ cảm thấy không khí quanh thân không hiểu sao có chút nóng lên.

Tịch Chu nhìn cỏ mộng trong tay đã dài muốn gần nửa thân người, lo lắng nói: "Thụ yêu tiền bối nói ta đã có thân thể hoàn chỉnh, vì cái gì lại còn liên hệ với cây cỏ này chứ, chẳng lẽ vẫn giống trước kia, cắt đi lá nó thì tay của ta liền sẽ bị đứt."

Vậy cũng quá mệt, về sau còn phải bảo vệ tốt cây cỏ này, bằng không chẳng phải là cỏ chết người chết.

Địch Vong Ưu nghe vậy, đáy mắt hiện lên khó hiểu: "Ngươi trước kia từng cắt lá nó?"

Còn bị đứt cánh tay? Nàng như thế nào không biết.

Tịch Chu theo bản năng mà phản bác: "Đương nhiên không phải ta cắt, là mụ điên Thanh Song kia, bất quá, đã là chuyện quá khứ, ta hiện tại không phải tốt đẹp sao?"

Trong lòng Địch Vong Ưu đột nhiên tê rần, là ba năm trước đây, trách không được lần gặp mặt đó người này không chịu hóa hình.

Cảm giác tự trách vô pháp ức chế, lan tràn dưới đáy lòng.

Nếu chính mình không có đáp ứng trao đổi, cỏ mộng cũng sẽ không bị cắt lá cây...

Hơn nữa, ở lần cuối cùng đó, người này không dùng tay....là cảm giác mềm ướt chưa bao giờ có.

Hoá ra là bởi vì bị Thanh Song cắt lá cây, chặt đứt tay.

Con ngươi Địch Vong Ưu xẹt qua một tia tối tăm, giọng nói không khỏi phát run: "Nàng còn đối với ngươi làm cái gì?"

Ở thời điểm mà chính mình không biết, người này còn gặp qua thương tổn gì....

Tịch Chu xoa xoa lông mày, ngượng ngùng nói: "Chỉ bị cắt hai mảnh lá cây mà thôi, hơn nữa, không có tay ta cũng có thể."

Cái gì đều có thể ném mất, mặt mũi của một mãnh công thì kiên quyết không thể ném.

Địch Vong Ưu không nói gì, yên lặng nắm tay nàng.

Khớp xương rõ ràng, trắng nõn nhỏ dài, hoàn hảo vô thương, nhưng trong lòng nàng lại nổi lên nhè nhẹ đau xót.

Từ trước đôi tay kia cũng giống hiện tại như vậy sao? Nàng hình như không có tỉ mỉ xem qua....

Một thân áo đỏ luôn là đứng đến thẳng tắp, lúc này hơi hơi cúi đầu, loáng thoáng có thể thấy đuôi mắt run run, như ngấn lệ trong suốt.

Tịch Chu hoảng hốt, vội thu hồi tay, Đại sư tỷ khóc ư?

Địch Vong Ưu ngẩng đầu, con ngươi thanh triệt giờ phút này ẩn ẩn nhiễm sương mù.

"Đại sư tỷ, không đau, thật sự không đau." Tịch Chu nhẹ nhàng ôm nàng, không khỏi liên thanh bảo đảm.

"Mới vừa rồi, tay ngươi đau." Địch Vong Ưu quay đầu đi, hãy còn đỏ hốc mắt.

Thanh âm như cũ vững vàng, lãnh đạm, chỉ có một đôi con ngươi phập phồng kích động ám sắc.

Nàng mới nhéo một chút lá cây, cổ tay Tịch Chu liền đỏ, kêu đau. Nói vậy lúc trước người này bị cắt rớt lá cây, tay bị chặt đứt, lại là đau đớn tới cỡ nào.

Nàng vô pháp tưởng tượng, nhất thời trong lòng tràn ngập tự trách.

Tịch Chu chỉ cảm thấy thân tâm một mảnh mềm mại, Đại sư tỷ của nàng a......

Thì ra biết đau lòng nàng, đau lòng đến ướt hốc mắt.

"Thật sự không đau....Được rồi, có đau chỉ một xíu, lúc sau thì không cảm giác được gì cả."

Tịch Chu buộc chặt hai tay, ôm chặt lấy người trong lòng ngực, mắt tràn đầy ý cười.

Từ trước những cái đó không xác định, những vọng tưởng đối với Đại sư tỷ, tựa hồ trở thành sự thật.

Nàng được đến điều mà bản thân mong muốn, tại đây một khắc, xác định cùng với khẳng định.

"Buổi chiều, ta một mình đi gặp Thanh Song là được, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt." Địch Vong Ưu bình phục cảm xúc, nước mắt chậm rãi giấu đi.

"Tốt, đều nghe ngươi." Tịch Chu không có tự hỏi, cười đáp ứng ngay, trong lòng vô hạn vui mừng.

Lúc này, Đại sư tỷ nói cái gì chính là cái đó.

Cho dù làm nàng lập tức hồn phi phách tán, nàng cảm thấy chính mình cũng sẽ không chút do dự đáp ứng, cái gì đều đáp ứng.

Địch Vong Ưu không tiếng động mà cong cong môi, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia huyết sắc, u ám, điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info