ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

44. Xưng hô thân mật

irresistiblyCute

Địch Vong Ưu nhìn nàng, "Không cần, Tinh Hồi là tốt rồi."

Bởi vì đã trở lại, người mà nàng chờ đã trở lại....

Tịch Chu lúng ta lúng túng, còn tính tranh thủ một chút, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nàng thở dài, trở về thân cỏ, không lỏng không chặt mà quấn ở cổ tay trái Địch Vong Ưu.

"Đại sư tỷ, có một đệ tử nội môn mới vừa thăng nhập cầu kiến." Thanh âm Quan Lan ở bên ngoài vang lên.

Đệ tử nội môn mới vừa thăng nhập?

Địch Vong Ưu theo bản năng mà sờ sờ cỏ mộng trên cổ tay, buông ống tay áo.

Ngoài sân có một thiếu niên đứng cúi đầu, y phục trắng nạm vài đường hoa văn ám kim sắc, là hoa văn đặc biệt chỉ có đệ tử nội môn mới có.

Địch Vong Ưu thấy thiếu niên này có chút quen mặt, Chu Chu Tử?

Đã là Kim Đan sơ kỳ, xem ra là đã hấp thu tất cả ba khối linh thạch kia, đệ tử ngoại môn đột phá đến Kim Đan kỳ thì sẽ trực tiếp tiến vào nội môn.

Bất quá, theo lý thuyết, không phải là nên tới tìm Tịch Chu sao? Vì sao phải tới bái kiến nàng?

Tịch Chu cũng thắc mắc, tiểu đồng bọn tới Bắc Sơn phong thế nhưng không tìm nàng, mà là tới tìm Đại sư tỷ?

Chu Chu Tử nhìn thấy Địch Vong Ưu, biểu tình lược hiện vội vàng.

Hắn nhìn thoáng qua Quan Lan ở bên cạnh, vẻ mặt trở nên do dự: "Đệ tử bái kiến Vong Ưu trưởng lão."

"Không cần đa lễ." Địch Vong Ưu gật đầu lên tiếng, nhìn về phía Quan Lan.

Quan Lan cứng đờ trong lòng, được, nàng chính là dư thừa.

Ngay sau đó nàng ôm Tinh Hồi đi ra chỗ gốc cây tiếp tục chơi đánh đu.

Hai người vào cửa.

Địch Vong Ưu nhìn Chu Chu Tử, trong mắt lộ ra đánh giá: "Chuyện gì?"

Chu Chu Tử vội từ nhẫn trữ vật lấy ra một quả ngọc phù, mặt trên khắc ghi lại một hàng chữ: Bắc Sơn phong, Vong Ưu Đại sư tỷ, có thể tin, làm nên đại kế.

Địch Vong Ưu xem xong, sắc mặt bất biến: "Ý gì?"

Ngọc phù này của ai? Vì sao nói có thể tin nàng? Đại kế lại là chỉ cái gì?

Chu Chu Tử thật mạnh thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Đây là di vật của đường ca ta, cũng chính là tam ca Chu Bách Hồi của ta, hắn chỉ chừa lại một cái ngọc phù như vậy, đệ tử cũng khó hiểu ý này, nhưng nghĩ vẫn là nên lấy tới cho ngài xem qua."

Hắn nhìn Địch Vong Ưu lại hỏi: "Không biết Tịch Chu có ở chỗ này không, đệ tử có thể gặp nàng không?"

Địch Vong Ưu khẽ biến sắc.

Cỏ mộng trên cổ tay trái dùng phiến lá từng chút từng chút mà cọ mu bàn tay nàng, làm như đang gật đầu đáp ứng.

Nàng nhìn về phía phòng trong: "Tịch Chu ở bên trong nghỉ tạm, ngươi đóng cửa lại, ta đi kêu nàng."

Chu Chu Tử nhìn Địch Vong Ưu đi vào phòng trong, hắn xoay người đóng lại cửa phòng khách, không rõ vì cái gì muốn đóng cửa, giống như muốn trốn tránh người khác, nhưng nơi này cũng không có người khác a, chẳng lẽ là trốn Quan Lan sư tỷ?

Một lát sau, Tịch Chu từ bên trong đi ra.

Chu Chu Tử vừa thấy nàng, liền tươi cười: "Tịch Chu, ngươi ở chỗ này có tốt không?"

Tịch Chu đi tới hai bước, đi đến trước mặt hắn, tấm tắc đánh giá một vòng: "Quần áo xinh đẹp đấy, ngươi hiện tại đã là đệ tử nội môn, giỏi a."

Tiềm lực của tiểu đồng bọn vẫn là không tồi, không hổ là bằng hữu mà nàng nhận định.

Chu Chu Tử gãi gãi đầu: "Đều là nhờ phúc ba khối linh thạch kia của ngươi, đúng rồi, ta hỏi ngươi chuyện này."

"Chuyện gì?"

Chu Chu Tử để sát vào một ít, thấp giọng nói: "Ngươi cùng Vong Ưu trưởng lão quan hệ thế nào?"

"Cũng được." Tịch Chu không chút để ý mà đáp một câu.

Êm đẹp vì cái gì muốn hỏi quan hệ giữa nàng và Đại sư tỷ?

Chu Chu Tử hướng phòng bên trong nhìn thoáng qua: "Đường ca ta để lại một cái ngọc phù, mặt trên nói Vong Ưu trưởng lão là người có thể tin, cho nên ta mới đến nơi này."

Tịch Chu gật gật đầu, ánh mắt Chu Bách Hồi không tồi.

Chu Chu Tử lại nói: "Thật ra, đường ca hắn là con trai độc nhất của Hoàng bá phụ ta, xếp thứ ba trong hàng con cháu chúng ta, ta ngày thường đều kêu hắn tam ca, năm trước Hoàng bá phụ băng hà, ngôi vị hoàng đế truyền cho phụ hoàng ta, tam ca hắn cũng không thể trở về gặp mặt được lần cuối. Di vật của hắn đều được người xử lý, cái ngọc phù này sở dĩ có thể lưu lại, là bởi vì ta cùng hắn có một mục tiêu chung, cho nên vẫn luôn có phương thức đưa tin bí mật, chính là......"

Chu Chu Tử vừa nói vừa lau nước mắt, đứt quãng mà nói về chuyện phát sinh giữa hắn và Chu Bách Hồi.

Khoé miệng Tịch Chu giật giật, nàng biết tiểu đồng bọn có chút lảm nhảm, nhưng không nghĩ tới hắn có thể nói nhiều đến vậy.

"Nói trọng điểm." Tịch Chu rốt cuộc nhịn không được, đánh gãy hắn líu lo không ngừng.

Chu Chu Tử mới ngưng lòng vòng, nước mắt lưng tròng nói: "Cho nên, ta cảm giác chính mình nguy cơ tứ phía, ngươi có thể hỗ trợ ta nói một chút với Vong Ưu trưởng lão, làm ta cũng lưu tại Bắc Sơn phong, làm đệ tử trông cửa hoặc đưa tin đều được."

Tịch Chu nhăn nhăn mày, lưu tại Bắc Sơn phong?
Đại sư tỷ nơi này là cái động thiên phúc địa gì hay sao? Làm gì mà một đám đều phải lưu tại Bắc Sơn phong?

Quan Lan lưu lại vốn dĩ cũng đã không quá phương tiện, Chu Chu Tử lại là nam tử, càng không có phương tiện, hơn nữa cũng không còn chỗ mà ở.

Nàng lắc lắc đầu: "Không phải ta không giúp ngươi, là nơi này đã không có phòng dư thừa cho ngươi ở."

"Không hề gì, ta có thể thỉnh người ở sân bên ngoài đáp cái nhà gỗ nhỏ." Hắn không thiếu vàng, đến lúc đó chỉ cần ra giá cao, khẳng định có người tranh giành giúp hắn kiến tạo phòng ở.

Trên mặt Chu Chu Tử tràn đầy đắc ý.

Tịch Chu không khỏi đen mặt, nàng không nên uyển chuyển từ chối, hẳn là nói rõ.

"Ngươi một tên nam tử, không quá phương tiện, vẫn là thôi đi."

Chu Chu Tử nhíu mày, ủ rũ nói: "Không có việc gì, ta xây phòng ở xa một chút, dưới chân núi cũng được, không quấy rầy các ngươi."

Sắc mặt Tịch Chu càng đen, nói rõ cũng không được, nàng hẳn là nên trực tiếp quất một chày gỗ tiễn vong người này.

Chu Chu Tử thấy sắc mặt nàng không tốt, nhỏ giọng nói: "Có phải ngươi cùng Vong Ưu trưởng lão quan hệ chẳng ra gì hay không? Không thôi để ta trực tiếp đi cầu xin nàng, bớt khó xử cho ngươi, lại nói tiếp nếu ta tạo phòng ở còn có thể thuận tiện tạo một gian cho Quan Lan sư tỷ, nghe nói Vong Ưu trưởng lão thích thanh tĩnh, hẳn là sẽ đồng ý đi?"

Tịch Chu hơi nhướng mày, cũng tạo một gian cho Quan Lan?

Ý kiến hay.

Nàng hoà hoãn sắc mặt, "Không cần, ta cùng Vong Ưu trưởng lão quan hệ tốt lắm, ngươi yên tâm, ta hiện tại đi nói với nàng, chẳng qua cần thiết nói trước, ngươi tạo phòng ở dưới chân núi đi, Quan Lan sư tỷ cũng vậy, cách nơi này càng xa càng tốt, Vong Ưu trưởng lão thích thanh tĩnh."

Dứt lời liền xoay người đi vào phòng bên trong.

Địch Vong Ưu thấy nàng tiến vào, ngước mắt xem qua.

Tịch Chu tổ chức một chút ngôn ngữ, thương lượng nói: "Đại sư tỷ, ngươi có cảm thấy Quan Lan ở tại cách vách không quá phương tiện hay không, Chu Chu Tử nói hắn nguyện ý ra tiền xuất lực ở chân núi tạo hai gian phòng ở, hắn cùng Quan Lan đều đến ở chân núi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Mặt mày Địch Vong Ưu hiện lên một tia nghi hoặc: "Hắn muốn lưu tại Bắc Sơn phong?"
Là ý tứ này sao?

Tịch Chu gật đầu, Đại sư tỷ thật biết nắm bắt trọng điểm.

"Ngươi muốn cho hắn lưu lại thì lưu lại đi." Địch Vong Ưu mím môi, phản ứng hờ hững.

Tịch Chu lại gật gật đầu: "Chu Bách Hồi cũng là bị người đào nội đan, hơn nữa Giò hắn là Kim Mộc song linh căn, lại mới vừa kết đan, chưa chắc sẽ không trở thành mục tiêu, quan trọng nhất chính là, Quan Lan ở tại cách vách quá quấy rầy chúng ta."

Đặc biệt là nàng, Chu Chu Tử còn ổn, ở Đại sư tỷ nơi này hẳn là không dám mở linh thức, tự nhiên sẽ không phát hiện nàng đã là Kim Đan kỳ.

Nhưng Quan Lan thì khác, không có nhiều kiêng kị như vậy đồng nghĩa nàng tùy thời có nguy hiểm bị phát hiện, cả ngày hở chút là phải trốn về thân cỏ, chẳng khác gì ăn trộm.

Không đúng, phải nói là chẳng khác gì trộm gian, mấu chốt là còn chưa trộm được.

Tịch Chu nghĩ vậy, vô thức ngó Địch Vong Ưu một cái, tầm mắt vừa vặn bị bắt gặp.

Ánh mắt đạm nhiên, Địch Vong Ưu lẳng lặng nhìn nàng: "Giò?"

Hẳn là xưng hô ngầm cùng thiếu niên kia, thực thân mật......

Tịch Chu cười cười: "Đúng vậy, Giò, có phải nghe rất buồn cười không."

Sắc mặt Địch Vong Ưu không gợn sóng, thậm chí có chút lãnh đạm.

Tịch Chu cười gượng hai tiếng, ho nhẹ một chút: "Khụ khụ, có vẻ cũng không buồn cười lắm."

Địch Vong Ưu nhàn nhạt nói: "Không cần phải đi chân núi, để cho bọn họ ở sân bên ngoài cũng được, ngày thường ta mở ra tử kim tráo bảo vệ phòng, dưới Phân Thần kỳ đều không thể nhìn trộm, ngươi ở trong phòng cũng có thể hóa hình, còn khi ra cửa thì trở về thân cỏ đi."

Có lẽ cần trước tiên nghĩ cách áp chế tu vi nàng một chút, như vậy thì không cần phải băn khoăn quá nhiều.

Tịch Chu vừa nghe, đáy mắt sáng ngời: "Liền ở sân bên ngoài, gần như vậy, có phải hay không có thể tạo thêm một gian, làm Tinh Hồi cũng sớm một chút học tập độc lập...để Tinh Hồi ở cách vách cũng được, cũng không biết cách âm......" Ổn không, các nàng cũng không thể mỗi lần đều đi vào trong mộng, biết đâu ở bên ngoài đột phá càng mau.

Đối diện đôi con ngươi lạnh như băng của Địch Vong Ưu, nàng chậm rãi thu giọng.

Địch Vong Ưu nhìn nàng: "Tinh Hồi còn nhỏ."

Hai người tương đối trầm mặc, an tĩnh một hồi, Tịch Chu ra cửa, đi nói cho Chu Chu Tử tin tức tốt này.

"Thật sự, ở sân bên ngoài là được? Ta đây cùng Quan Lan sư tỷ một người một bên tạo cái tiểu viện tử, ta lập tức đi vung số tiền lớn mời người, mời nhiều người mới được, cần phải dựng xong trong tối nay." Chu Chu Tử đầy mặt vui sướng mà chạy đi, trước khi đi còn không quên chia sẻ tin tức này cho Quan Lan.

Quan Lan nghe tin rất là khiếp sợ, nàng vừa mới thu thập xong phòng nhỏ, còn chưa có ở đã phải dọn ra.

Nhưng......

Có thể có tiểu viện tử thuộc về chính mình cũng không tồi.

Bất quá, Tịch Chu trở về đây khi nào? Nàng như thế nào không biết?

Nàng ôm Tinh Hồi đi vào trong nhà, lại thấy cửa đã bị người đóng lại, bóng dáng màu trắng.

Đại sư tỷ là y phục đỏ, cho nên người đóng cửa là Tịch Chu?

Quan Lan theo bản năng muốn mở ra linh thức tra xét một phen, lại phát hiện gian nhà này giống như bị cái gì cách trở, căn bản không thăm dò được đến bên trong.

Đệ tử ngoại môn này rốt cuộc cất giấu bí mật gì, lại là có quan hệ gì với Đại sư tỷ.

Quan Lan nhìn cánh cửa chằm chằm, ôm Tinh Hồi ngồi trở lại bàn đu dây.

"Tinh Hồi thích dì Tịch Chu không?"

Tiểu Tinh Hồi ngẫm nghĩ, hình như có chút rụt rè, biểu cảm muốn nói lại ngượng ngùng nói có vẻ hết sức đáng yêu.

Quan Lan không khỏi cười: "Như thế nào? Không thích dì xinh đẹp của ngươi a?"

Tiểu Tinh Hồi vội vàng lắc đầu: "Thích dì xinh đẹp, rất thích rất thích." Nói xong còn che che mặt.

Như thế làm Quan Lan kinh ngạc.

Rất thích?

Nàng giả vờ hiếu kỳ nói: "Vậy Tinh Hồi là khi nào nhận thức dì xinh đẹp? Các ngươi là ở nơi nào nhận thức a?"

Tiểu Tinh Hồi hơi hơi nhăn lại lông mày nhỏ.

Nghĩ ra rồi.

Nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Nhận thức lúc trời tối, ở trên giường."

Quan Lan: "..."
Nàng hít sâu một hơi, không nhụt chí nói: "Thế dì xinh đẹp cùng mẫu thân ngươi có chỗ nào không thích hợp hay không nha?"

Tiểu Tinh Hồi chớp chớp mắt, đầy mặt khó hiểu: "Không thích hợp là cái gì a?"

Quan Lan thở hắt ra một hơi, nỗ lực bảo trì mỉm cười, nói: "Chính là các nàng có hành vi gì đó tương đối kỳ quái a, như rất là thân mật?"

Tiểu Tinh Hồi chống cằm: "Kỳ quái? Rất thân mật lại là cái gì nha?"

Quan Lan ý cười cứng đờ trên mặt, có trong nháy mắt nàng hoài nghi đứa nhỏ này là cố ý.

Nhưng mà, nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực không đến ba tuổi, ánh mắt tràn ngập tò mò, nàng lại cảm thấy là bản thân suy nghĩ nhiều.

"Chính là dì xinh đẹp có hay không ôm mẫu thân ngươi một cái a, các nàng có cùng nhau tu luyện gì không a?"

Tiểu Tinh Hồi lần này nghe hiểu, cao hứng nói: "Ôm ôm, dì xinh đẹp ôm ta."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info