ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

43. Muốn đổi tên

irresistiblyCute

Đã có người trong lòng?

Tịch Chu thấy nàng có vẻ né tránh ánh mắt, nhịn không được cười.

"Đại sư tỷ, ngươi cũng biết -- tin vỉa hè không thể hoàn toàn tin."

Địch Vong Ưu nghĩ rõ ràng là chính tai nghe được, liền ở nửa canh giờ trước, cũng không phải cái gì tin vỉa hè.

Tịch Chu nhìn nàng, nhếch môi nói: "Muốn biết ta có người trong lòng hay không, sao không tự mình hỏi ta?"

Địch Vong Ưu nhìn qua, ánh mắt hai người giao hội.

"Ta đã nghe được, không cần hỏi lại."

"Không giống nhau." Tịch Chu nhìn nàng chằm chằm, tầm mắt dây dưa.

Địch Vong Ưu im lặng không nói, không giống nhau chỗ nào?

Tịch Chu thấy nàng không nói lời nào, chậm rãi đến gần, thấp giọng: "Người khác hỏi là một đáp án, nếu Đại sư tỷ hỏi, là một đáp án khác."

Lần này Địch Vong Ưu mở miệng, nhìn đối phương gần trong gang tấc, nhẹ phun ra hai chữ: "Ý gì?"

Tịch Chu cười khẽ ra tiếng, ngữ khí bất đắc dĩ lại cưng chiều: "Người khác hỏi, là có, đổi thành ngươi hỏi, sẽ là không có."

Dứt lời, nàng bỗng nhiên nghiêng tới trước, hôn lên cánh môi.

Địch Vong Ưu có trong nháy mắt ngây người, người khác hỏi là có, nàng hỏi là không có, đây là ý gì?

Mà cũng trong vài giây ngơ ngẩn này, nàng bị ôm vào trong ngực, hô hấp đan xen......

Đai lưng cũng bất tri bất giác mà bị cởi bỏ.

Cần cổ chợt lạnh, Địch Vong Ưu phục hồi tinh thần lại, cuống quýt thối lui.

Tịch Chu bất mãn kéo lấy đai lưng trong tay.

"Buông tay." Địch Vong Ưu nắm chặt một đầu đai lưng, tim đập phập phồng không ngừng......

Tịch Chu lắc đầu: "Đáp ứng ta thử một chút, ta liền buông."

Tay nàng dùng sức, đai lưng bị kéo ra, y phục màu đỏ tung bay.

Nàng giương miệng cười, thế nhưng tích tắc đã bị nhất kiếm chống lại yết hầu.

Nụ cười trở nên cứng đờ, đai lưng trên tay cũng chậm rãi rơi xuống.

Nữ nhân này, là nghiêm túc sao?
Tại loại thời điểm này, rút kiếm?

Địch Vong Ưu chấp kiếm mà đứng, cắn cắn môi: "Về Bắc Sơn phong."

Đại sư tỷ giống như là thẹn quá thành giận, nàng đây là không nắm chắc chừng mực, ép bức người quá mức?

Tịch Chu bất chợt dấy lên tâm lý phản nghịch, muốn hướng về phía trường kiếm, hét lớn một tiếng — Ngươi đâm a, ngươi có giỏi thì đâm thật đi.

Nhưng khi nhìn đến đôi mắt hơi phiếm đỏ của Địch Vong Ưu, nàng không nỡ, không nỡ lòng bức Đại sư tỷ.

Cho dù về mặt tình cảm, chỉ là ngôn ngữ dò thử, nàng cũng không nỡ.

"Được rồi."
Tịch Chu nhắm mắt lại, tầm mắt trắng xoá, hai người về tới Bắc Sơn phong.

Địch Vong Ưu yên lặng thu hồi trường kiếm, bình tĩnh lại có một ít hối hận, nàng mới vừa rồi cho dù thẹn quá thành giận, cũng không nên chấp kiếm tương hướng.

"Ngươi nói là ý gì?"

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi, Tịch Chu nhất thời mờ mịt, đợi phản ứng lại, nàng cười như không cười nói: "Đại sư tỷ chớ bực."

"Về sau... Ta sẽ không lại chấp kiếm hướng ngươi." Địch Vong Ưu rũ mắt, ngữ điệu bình đạm.

Đáy mắt Tịch Chu đựng đầy ý cười, đây là đang xin lỗi nàng?

Phải không?

Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm vui sướng của tiểu Tinh Hồi cùng với dăm ba câu Quan Lan nói gì đó, hai người đã trở lại.

Địch Vong Ưu sửa sang lại đai lưng, xoay người muốn đi ra sân, người phía sau lại đúng lúc mở miệng.

"Ta kia một phen lời nói ý tứ là, ta muốn làm mẫu thân của Tinh Hồi."
Giọng điệu nhẹ nhàng, nghe không ra cảm xúc.

Địch Vong Ưu dừng chân, không có lập tức trả lời, ở thời điểm muốn đi ra cửa phòng, nàng quay đầu lại nhìn Tịch Chu một cái rồi nhanh chóng quay đầu bước đi.

"Ngươi vốn dĩ chính là mẫu thân của Tinh Hồi."
Tiếng nói thanh lãnh dừng ở trong phòng.

Góc áo màu đỏ biến mất ở trước cửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Tịch Chu.

"Ngươi vốn dĩ chính là mẫu thân của Tinh Hồi." Nàng tự nhủ lặp lại một lần câu nói mới vừa nghe được, nhịn không được khẽ cười một tiếng, lại cười một tiếng, cho đến ngây ngô cười không ngừng.

Tiếp theo thấy người mới ra cửa lại trở về.

Tịch Chu mạnh mẽ nghẹn lại tươi cười trên mặt, Đại sư tỷ nhất định thấy được, quá mất mặt.

"Ngươi tạm về thân cỏ, trước mặt người ngoài vẫn là cẩn thận chút, miễn cho bị nhìn thấu tu vi."

Địch Vong Ưu nói xong xoay người sang chỗ khác, lén lút cong cong môi, lại nhẹ giọng nói, "Khi nào chỉ có ta cùng Tinh Hồi, ngươi lại hiện thân, tối... Buổi tối cũng có thể hiện thân."

Tịch Chu sửng sốt, nháy mắt trở lại thân cỏ, rồi sau đó nhảy quấn lên cổ tay trái Địch Vong Ưu.

Buổi tối cũng có thể hiện thân là có ý tứ gì? Đại sư tỷ là đáp ứng rồi sao?

Đáp ứng cùng nàng thử một lần? Nhất định là ý tứ này.

Trong sân, tiểu Tinh Hồi bổ nhào vào ngực Địch Vong Ưu, "Mẫu thân, dì xinh đẹp đâu? Ta còn muốn ngồi bàn đu dây."

Đúng lúc này, cỏ mộng trên cổ tay làm như đáp lại, lá cây nhẹ nhàng mà cọ cọ.

Địch Vong Ưu bế lên nữ nhi: "Nàng có việc bận, mẫu thân trước bồi ngươi chơi được không."

"Tốt, dì Quan Lan cũng chơi." Tiểu Tinh Hồi đáp, không quên xoay người mời Quan Lan.

Quan Lan vui vẻ đồng ý.

Ngay từ đầu là Địch Vong Ưu học theo Tịch Chu nhẹ nhàng đẩy tiểu Tinh Hồi, sau đó thấy Quan Lan nóng lòng muốn thử, nàng yên lặng nhường ra vị trí.

Vì thế liền diễn biến thành Quan Lan cùng tiểu Tinh Hồi thay phiên ngồi bàn đu dây.

Địch Vong Ưu biến thành người vẫn luôn đẩy bàn đu dây.

Bàn đu dây lại một lần bay lên, Quan Lan hô to nói: "Sư tỷ không cần đẩy nữa, ta đã nắm giữ được kỹ xảo, ta mang theo Tinh Hồi chậm rãi chơi, ngươi nghỉ một lát đi."

Địch Vong Ưu nghe vậy đi đến một bên, mới vừa đứng yên liền cảm giác được ống tay áo bị vén lên một ít, lộ ra tới vài mảnh lá cây.

Như là dò đầu ra, bồi nàng cùng nhau nhìn nữ nhi chơi đùa.

Địch Vong Ưu cúi đầu nhìn một hồi, yên lặng đem ống tay áo rũ xuống, chặn đi tầm mắt cỏ mộng.

Bên dưới ống tay áo, Tịch Chu phảng phất bị bao ở một mảnh vải dệt màu đỏ.

Đại sư tỷ nhất định là cố ý, nàng không thể đi theo chơi cũng đành thôi, vậy mà còn không cho nàng xem.

Trong lòng thoáng có một ít khó chịu, Tịch Chu ngước mắt hướng lên trên, dưới lớp áo đỏ rộng thùng thình chính là một kiện áo trong màu trắng.

Nàng dùng lá cây chọc một chút, vải dệt mềm mại.

Cùng cổ tay Đại sư tỷ giống nhau, trắng như tuyết rồi lại mềm ấm mê người.

Tịch Chu đánh bạo leo hướng lên trên, mềm dẻo thân cỏ hợp cùng lá xốc lên khe hở áo trong, bò dần lên trên.

Cổ tay Đại sư tỷ dường như run một chút.

Tịch Chu yên lặng quấn chặt cánh tay Địch Vong Ưu, như là phát hiện tân đại lục, chỉ chốc lát lại ngo ngoe rục rịch.

"Làm càn."
Một tiếng lạnh lùng vang lên, cách lớp vải dệt, cỏ mộng bị gắt gao nắm lấy.

Tay phải Địch Vong Ưu cầm chặt tay trái của mình, con ngươi xẹt qua một tia nổi giận.

Cây cỏ này được một tấc lại muốn tiến một thước, cả gan làm loạn, vô sỉ, làm càn.

"Sư tỷ, ngươi nói cái gì?" Quan Lan hơi hơi quay đầu lại, sư tỷ là đang cùng nàng nói chuyện sao?

Địch Vong Ưu nhíu mày: "Không có việc gì."

Dứt lời xoay người trở về phòng, đóng cửa.

Quan Lan nghi hoặc mà nhìn cửa phòng đóng lại, lại quay đầu tiếp tục đẩy bàn đu dây.

Trong phòng.

"Hiện thân."

Địch Vong Ưu xốc lên ống tay áo màu đỏ, lại gom lại áo trong, lộ ra cổ tay trắng muốt.

Nàng nhìn cỏ mộng triền bám trên cánh tay mình, thanh âm lạnh băng.

Tịch Chu cẩn thận đánh giá sắc mặt nàng, Đại sư tỷ giống như lại muốn hắc hóa.

Nhưng nàng cái gì cũng chưa làm, chỉ là không chịu nổi tịch mịch hướng lên trên bò bò......

"Hiện thân." Giọng nói trầm trầm của Địch Vong Ưu lại vang lên.

Lá cây run lên, ngoan ngoãn mà triền thành vòng, chảy xuống tới vị trí cổ tay.

Kế tiếp vẫn không nhúc nhích, giả chết.

Trong phòng phi thường trầm mặc.

Không tiếng động giằng co, Tịch Chu trước hết bại trận.

Nàng hóa thành hình người, giả vờ kinh ngạc nói: "Đại sư tỷ? Ta vừa rồi làm sao vậy, ta giống như bị cỏ mộng khống chế làm sao bây giờ?"

Địch Vong Ưu mặt mày nặng nề mà nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt người này mơ hồ, biểu tình mất tự nhiên, thân thể cứng đờ.

Một cây cỏ kỹ thuật diễn vụng về.

Trong lòng Địch Vong Ưu đột nhiên lại có một chút hối hận, phía trước không nên hứa hẹn nói sẽ không chấp kiếm tương hướng.

Nàng hiện tại rất muốn rút kiếm.

"Không có lần sau." Địch Vong Ưu nói, thanh âm cơ hồ không có độ ấm.

Nhưng Tịch Chu lại ôn hoà cười, thói quen dáng vẻ Đại sư tỷ lạnh, thế nhưng cảm thấy không hề có lực sát thương.

Nàng duỗi tay khảy mấy cái lá, "Ta cũng không muốn lộn xộn, là cây cỏ mộng này không thích hợp, ngươi xem nó có phải hay không dài thêm một chút."

Đầu ngón tay mát lạnh, dừng ở trên cổ tay ấm áp, khiến cho một trận nhột nhạt.

Địch Vong Ưu kéo xuống ống tay áo, ngăn trở động tác Tịch Chu, "Không được làm càn."

Tịch Chu nghe vậy nhịn không được lại cười, trong mắt tràn đầy chế nhạo: "Làm sao? Thân là mẫu thân Tinh Hồi, ta chạm một chút một vị mẫu thân khác của nữ nhi cũng không được sao?"

Quá đánh vòng, quan hệ các nàng phức tạp đến vậy sao?

Bất quá, nên tìm một cơ hội làm Tinh Hồi biết cha ruột của mình... Không đúng, là biết một chút một người mẹ ruột khác của mình là ai.

Còn có một điều.....

"Đại sư tỷ, tên của Tinh Hồi là ngươi đặt sao?"

Câu hỏi này nghe khá là vô nghĩa.

Quả nhiên, Địch Vong Ưu liếc nàng một cái, không muốn trả lời.

Tịch Chu hít sâu một hơi: "Ta nghe Tinh Hồi nói, cha nàng kêu ' Tinh '? Cho nên ngươi đặt tên cho nàng kêu Tinh Hồi?"

Sắc mặt Địch Vong Ưu khẽ đổi, vẫn là không nói lời nào.

Lúc đó, nàng bị che lại đôi mắt, phân biệt không rõ trong mộng ngoài mộng, cảm giác thân thể được mềm mại chạm vào kia là chưa bao giờ từng có....

Thần trí mê mê chìm nổi, căn bản không rảnh đi suy nghĩ mặt khác.

Ngắn ngủi thất thần kia một khắc, nàng chỉ loáng thoáng nghe được một câu "Ta kêu Tinh".

Chẳng lẽ nghe lầm...

Nàng yên lặng nhìn về phía Tịch Chu, "Ngươi còn từng có tên khác sao?"

Tịch Chu lắc đầu: "Không có a, ta vẫn luôn kêu Tịch Chu, lần trước muốn nói cho ngươi, kết quả chưa kịp."

Nàng hình như chỉ nói ra chữ thứ nhất, Tịch, Tinh?

Chẳng lẽ Đại sư tỷ nghe lầm?

Địch Vong Ưu im lặng, hoá ra là nàng nghe lầm......

Ánh mắt nhẹ lóe, nàng nhàn nhạt nói: "Khi còn nhỏ, sư phụ từng nói qua người sau khi chết sẽ hóa thành một ngôi sao trên bầu trời đêm, cho nên mới đặt tên cho nữ nhi là Tinh Hồi."

Đúng, không phải bởi vì nghe lầm, cũng không phải bởi vì ngóng trông người này trở về.

Tịch Chu ngạc nhiên: "Người sau khi chết hóa thành ngôi sao, Tinh Hồi... Cho nên ngươi vẫn luôn ngóng trông sư phụ ngươi trở về?"

Địch Vong Ưu nghe xong lời nàng nói, ánh mắt trầm trầm, cuối cùng gật gật đầu: "Không sai."

Lại là như vậy, Tịch Chu há mồm, nhịn không được bức xúc: "Nhưng Tinh Hồi là nữ nhi của ta, người chết không thể sống lại, bằng không ta một lần nữa đặt tên cho nàng đi."

Kêu Tịch Hồi, hoặc là Chu Hồi, đều so cái gì Tinh Hồi dễ nghe hơn a.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info