ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

38. Cùng nhau ngủ nha

irresistiblyCute

Gió thu thổi qua, làm người chơi đùa cảm nhận được một tia lạnh lẽo.

Tịch Chu nắm chắc dây thừng, chậm rãi làm bàn đu dây dừng lại: "Tinh Hồi ngoan, chúng ta lần sau lại chơi được không?"

Bàn đu dây cũng cần phải thu hồi, như vậy Đại sư tỷ trở về sẽ không biết là nàng từ tử kim tráo chạy ra.

Tiểu Tinh Hồi nắm chặt dây thừng, cặp mắt ngập tràn lưu luyến: "Dì xinh đẹp, chúng ta lại chơi một hồi được không."

Nàng trước kia đều không có chơi qua cái gọi là bàn đu dây này, thật sự chơi quá vui, so ở trên giường chơi chăn vui hơn nhiều nhiều.

Tịch Chu sờ sờ đầu nàng, thở dài nói: "Nhưng mà dì mệt mỏi, hơn nữa mẫu thân ngươi trở về nhìn đến ngươi lén thả ta ra, sẽ tức giận."

Tiểu Tinh Hồi nhìn nàng: "Vậy ngày mai chúng ta lại lén chơi lâu một chút."

Tịch Chu cười cười, đang muốn gật đầu thì nghe được cửa viện truyền đến thanh âm.

"Không cần lén chơi, mẫu thân không tức giận."

Địch Vong Ưu đi đến trước bàn đu dây, duỗi tay bế lên nữ nhi, xoay người về phòng.

Tịch Chu tại chỗ do dự một chút, yên lặng theo sau, Đại sư tỷ nói không tức giận, hẳn là sẽ không nhốt nàng nữa.

Đi vào thấy Địch Vong Ưu đang dỗ tiểu Tinh Hồi ngủ.

Tịch Chu yên lặng ngồi ở bên ngoài, trong lòng tự hỏi một hồi nên như thế nào thăm dò chuyện tiểu Tinh Hồi có phải nữ nhi của các nàng hay không.

Không bao lâu, Địch Vong Ưu đi ra nội thất, liền nhìn thấy Tịch Chu chống cằm ngồi ở trước bàn.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh, Tịch Chu do dự mở miệng nói: "Ta trước đó nói Tinh Hồi khả năng không phải nữ nhi của ta, cũng không phải ý là không tin ngươi."

Địch Vong Ưu ngước mắt, hờ hững nhìn nàng một cái, không nói gì.

Tịch Chu thấy nàng hoà hoãn nguyện ý lắng nghe, liền giải thích chuyện thụ yêu cho nàng đạo bùa chú kia, "Cho nên ta mới cảm thấy Tinh Hồi khả năng không phải con của chúng ta, vô cùng có khả năng là yêu."

"Nàng là người, ngươi là yêu."
Địch Vong Ưu ngữ khí bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không biết là tin hay không tin.

Tịch Chu bị lời này nghẹn mà nuốt nuốt nước miếng: "Thật ra, ta thật ra là người, không phải cây cỏ mộng gì đâu."

Nàng thật là người, sao Đại sư tỷ không tin chứ.

Địch Vong Ưu lạnh A một tiếng, ngữ khí kiên quyết nói: "Trên người Tinh Hồi không có một tia yêu khí, là ta mười tháng hoài thai sinh ra, nàng là nữ nhi của ta, ta mặc kệ ngươi là cái gì, cùng mẹ con chúng ta không quan hệ."

Nàng một mình cũng có thể nuôi lớn nữ nhi, ba năm nay đó là như thế.

Mặc kệ Tinh Hồi là người là yêu, đều là nữ nhi của nàng.

Tịch Chu nhìn thần sắc đối phương, hơi hơi sửng sốt, đứa bé là Đại sư tỷ sinh hạ, nàng......

"Nhưng ngươi trước đó nói, ta cũng là mẫu thân đứa bé."

Địch Vong Ưu nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Cũng có thể không phải ngươi."

Tịch Chu cứng họng, cũng có thể không phải? Có ý tứ gì?

Nàng không tán đồng nói: "Cái gì kêu cũng có thể không phải, Tinh Hồi là nữ nhi của ta."

Một câu nói được đúng lý hợp tình, như là đang tranh đoạt quyền nuôi nấng.

Nói xong, Tịch Chu hoàn toàn sửng sốt, trong lòng mờ mịt lại vô thố, còn có một chút tức nghẹn. Giống như không nghĩ tới chính mình sẽ nói ra lời kiên định như vậy, Tinh Hồi là nữ nhi của nàng, thì ra trong lòng đã nhận định sao......

Ánh mắt Địch Vong Ưu thoáng buông lỏng, nàng rũ mắt, ngữ khí thấp mềm: "Ngươi nói sao thì là vậy đi."

Tịch Chu nhìn đón ánh mắt của nàng, vội dời đi tầm mắt, không khí có điểm quái quái.

Hai người từng người nhìn về phía nơi khác, trầm mặc hồi lâu.

Thẳng đến nghe dưới chân núi truyền đến tiếng khóc nháo.

Tịch Chu không khỏi giương mắt nhìn người đối diện.

Địch Vong Ưu bình đạm không gợn sóng nói: "Là Trọng Văn sư muội, khóc cầu ta ra tay cứu giúp."

"Chúng ta đây cứ như vậy mặc kệ nàng?" Những người này cũng thật quá đáng.

Địch Vong Ưu thật sâu nhìn nàng một cái: "Ta cũng không thể trợ nàng, nếu tương trợ, cũng là ngươi ra tay."

Tịch Chu vội lắc đầu nói: "Thế vẫn là tùy nàng đi thôi, loại chuyện này không phải với ai đều hữu dụng."

"Ngươi cùng người khác từng có?" Địch Vong Ưu hỏi xong, nhấp chặt khóe môi, đáy mắt lộ ra một tia nguy hiểm.

Vẫn luôn quên hỏi, ngoại trừ nàng, cây cỏ này rốt cuộc có hay không cùng người khác......

Tịch Chu không có lập tức trả lời, dưới tầm mắt càng ngày càng lạnh của Địch Vong Ưu, nàng khẽ cười một tiếng: "Trước kia không có, về sau thì không biết."

Biểu tình này của Đại sư tỷ là đang ghen sao?

Là đang ghen đúng không?

Cho nên, Đại sư tỷ đối nàng có lẽ thật sự có chút khác biệt....

Địch Vong Ưu nhẹ nhíu mày, tách ra đề tài: "Tông chủ xuất quan, hơn nữa còn đột phá tới rồi Phân Thần hậu kỳ."

Tịch Chu vừa nghe, theo bản năng hỏi: "Chúng ta đêm qua ở trong mộng cả một đêm, ngươi có đột phá hay không."

Y theo kinh nghiệm lúc trước, hẳn là cũng có thể đột phá đi.

Địch Vong Ưu thoáng trầm mặc, tầm mắt rơi xuống trên mặt đất: "Thương thế đều khôi phục, tu vi vẫn là Phân Thần sơ kỳ."

Cũng không có đột phá, chỉ là chữa trị nội đan bị hao tổn.

Không có đột phá?

Tịch Chu nhìn Địch Vong Ưu, ánh mắt Đại sư tỷ thanh lãnh, nhưng cho dù như vậy, cũng giống bọc đầy ngôi sao, động lòng người.

Suy nghĩ của nàng dần dần chạy trật, buột miệng thốt ra: "Ngươi nói chúng ta có phải hay không nên nghiên cứu một ít biện pháp khác, tỷ như thay đổi tư thế gì đó, biết đâu ta cũng có thể đi theo đột phá? Kia chẳng phải là một hòn đá trúng mấy con chim."

"Vô sỉ." Địch Vong Ưu lạnh lùng liếc nàng.

Tịch Chu cúi đầu trợn mắt, nàng rõ ràng chính là đang nghiêm túc nghĩ cách được không.

Dưới chân núi tiếng khóc nháo dừng dừng lại vang lên tới.

"Nàng không phải trọng thương sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì sẽ không lại dính líu đến trên người của ngươi đi?" Tịch Chu nhớ tới cái kia thiếu tông chủ cùng Trọng Văn sư tỷ, cảm thấy hai vợ chồng này nhân phẩm hết chỗ nói.

Loại tình huống này nếu có thể cài camera theo dõi thì tốt rồi, là có thể tự chứng trong sạch.

Địch Vong Ưu nói: "Có lẽ là đánh chủ ý như vậy."

"Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể chờ để bọn họ bát nước bẩn, tu chân giới này có pháp bảo gì đó có thể ghi lại hành vi của bọn họ hay không, giống như lưu lại hình ảnh này kia...." Tịch Chu tận lực miêu tả công năng theo dõi, bằng không ở tu chân giới quá khó chứng minh trong sạch.

"Ngươi nói chính là lưu ảnh thạch, thất truyền đã lâu, tông môn chỉ có một khối, nếu muốn lấy dùng, tất sẽ kinh động tông chủ, nhưng ta lo lắng tông chủ hắn cũng liên lụy trong đó."

Địch Vong Ưu khẽ thở dài, từ lúc sư phụ bị hại, tông môn ban đầu vốn dĩ trong sáng, tựa hồ liền trở nên nơi chốn âm độc.

Sư phụ nếu biết được tông môn mà nàng tận tâm tận lực bảo hộ biến thành quang cảnh như vậy, hẳn sẽ rất khổ sở.

Tịch Chu nhướng mày: "Này không phải hợp ý chúng ta sao? Nếu tông chủ không có liên lụy trong đó tự nhiên giai đại vui mừng, nếu liên lụy trong đó, hành động này vừa vặn dạy hắn ném chuột sợ vỡ đồ, không dám xằng bậy."

Địch Vong Ưu chậm rãi gật đầu, nghĩ như vậy cũng có đạo lý, có lẽ có thể nhân cơ hội này thử một phen.

Nàng đứng dậy: "Ngươi.....chiếu cố Tinh Hồi cho tốt."

Tịch Chu nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm."

Địch Vong Ưu nhìn biểu tình của nàng, mím môi, xoay người ra cửa.

Tiểu Tinh Hồi cũng không có ngủ thật lâu, Địch Vong Ưu lại đi thật lâu.

Mắt thấy trời muốn đen, có đệ tử đưa tới cơm chiều cho tiểu Tinh Hồi, Tịch Chu yên lặng nuốt nuốt nước miếng, nghĩ thầm ngày mai chắc phải đi nhà ăn ăn cơm, tịch cốc cái quỷ gì.

Từ sau khi Trúc Cơ, nàng không có đi qua nhà ăn, cả ngày ăn cái kia Tịch Cốc Đan, tuy rằng ăn một viên có thể ba ngày không đói bụng, nhưng quá nhạt nhẽo, vẫn là mỹ thực càng làm cho người yêu thích.

Tiểu Tinh Hồi ăn cơm thực an tĩnh, ngoan ngoãn đến làm người đau lòng.

Đợi Địch Vong Ưu trở về đã là sau cơm chiều.

"An bài thỏa đáng."

Tịch Chu nghe vậy yên lòng: "Vậy là tốt rồi, bất quá Bắc Sơn phong này chỉ có một cái sân, ta ngày thường ở nơi nào?"

Nàng cũng không thể mỗi ngày đều trở về thân cỏ đi?

Chậu hoa làm sao thoải mái được như giường lớn.

Địch Vong Ưu hình như cũng mới chú ý tới vấn đề này, nàng đánh giá một chút trong nhà, chỉ hướng ngoài cửa: "Ngoại đường có thể đặt giường, ngươi có mang theo không."

Nếu nhớ không lầm, người này tựa hồ tùy thân mang theo giường, ở bí cảnh lại đem giường thu hồi nhẫn trữ vật.

Tịch Chu vội lắc đầu nói: "Sao có thể, ta đã rời đi ngoại môn, không thể đem giường người ta mang đi, hơn nữa hiện tại đều cuối mùa thu, ngoại đường quá lạnh."

Nàng sờ sờ nhẫn trữ vật của mình, đã quên trả giường lại ngoại môn, thất sách.

Bất quá chỉ cần không thừa nhận là được, Đại sư tỷ hẳn là nhìn không tới trong nhẫn trữ vật nàng chứa cái gì.

Địch Vong Ưu im lặng, như đang tự ngẫm cách khác.

Tịch Chu trong lòng vừa động, nhìn về phía tiểu Tinh Hồi đang xả chăn chơi ở trên giường, ho nhẹ hai tiếng nói: "Tinh Hồi có muốn dì bồi ngươi chơi không nha."

Tiểu Tinh Hồi vui vẻ gật đầu: "Được nha, Tinh Hồi muốn dì xinh đẹp chơi với ta."

Trên mặt Tịch Chu xẹt qua ý cười, không uổng công nàng bận rộn cả buổi làm bàn đu dây.

Không đợi Địch Vong Ưu lên tiếng, nàng liền nhanh chóng cởi giày lên giường, kéo chăn quạt gió: "Tinh Hồi thật ngoan, về sau ta sẽ không đi nữa, mỗi ngày buổi tối bồi mẫu thân ngươi ngủ được không nha."

Tiểu Tinh Hồi tự nghĩ một chút, không có đáp ứng: "Mẫu thân phải bồi ta ngủ."

Tịch Chu sờ sờ đầu nàng, đứa nhỏ này phản ứng còn rất nhanh.

Nàng trộm ngó Địch Vong Ưu, nhẹ giọng nói: "Vậy dì và mẫu thân cùng nhau bồi ngươi ngủ thế nào."

"Được nha." Tiểu Tinh Hồi cười lăn lăn trên tấm chăn, quá tốt rồi, dì xinh đẹp muốn cùng mẫu thân cùng nhau bồi nàng chơi.

Địch Vong Ưu nhìn các nàng một hỏi một đáp, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một mạt nhu tình.

Đêm dài, tiểu Tinh Hồi ngủ trước.

Tịch Chu nhìn nhìn vị trí giường: "Chiếc giường này có hơi nhỏ nếu ngủ ba người, chúng ta như thế nào ngủ?"

"Ngươi về thân cỏ đi."

Tịch Chu trừng mắt: "Sao ngươi có thể qua cầu rút ván vậy chứ? Lại nói chúng ta đã đáp ứng cùng nhau bồi Tinh Hồi, nàng sáng mai tỉnh lại thấy ta không ở trên giường, kia không phải nói dối lừa con nít sao? Như vậy làm mẫu đối nàng giáo dục không tốt lắm."

Địch Vong Ưu nhấp môi, vẫn luôn là người này cùng nữ nhi một hỏi một đáp, nàng cũng không đáp ứng.

Nàng hơi chút do dự, thấy Tịch Chu lại muốn mở miệng nói chuyện, liền mắt lạnh đảo qua: "Im tiếng, chớ có ầm ĩ."

Nếu là đem nữ nhi đánh thức thì khỏi thương lượng được gì.

Tịch Chu ngậm miệng, đem tiểu Tinh Hồi dịch tới rồi tận cùng bên trong, lại đắp chăn đàng hoàng, mới nhỏ giọng nói: "Ta không có kinh nghiệm ngủ cùng trẻ nhỏ, sợ lấn đến nó, ngươi ngủ ở giữa, ta nằm ở ngoài."

Địch Vong Ưu nhẹ gật đầu, bất quá, chỉ có một cái chăn.

Tiếp theo nháy mắt, Tịch Chu từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái chăn cho mình.

Địch Vong Ưu không khỏi lộ ra hoài nghi, người này thật sự không có mang theo giường sao?

Tịch Chu trải chăn xong, nhìn thấy Địch Vong Ưu còn đứng tại chỗ không có động tác, trong lòng hơi hơi ngứa: "Kỳ thật... Tiểu hài tử nên đắp riêng một cái chăn mới tốt, cho nên Đại sư tỷ ngươi và ta cùng đắp đi."

Địch Vong Ưu vẫn là không có động, ánh mắt dừng trên mặt Tịch Chu, có vẻ như đang đánh giá ý đồ của người này.

Tịch Chu chân thành nói: "Thật sự, tiểu hài tử đơn độc ngủ tương đối tốt hơn."

Về phần là tốt thật hay tốt giả, nàng cũng không biết.

Nhưng mà Đại sư tỷ cũng quá khách khí, cái gì các nàng đều làm qua hết rồi, còn để ý ngủ chung một cái chăn sao?

Lại không phải chưa từng ngủ qua......

Địch Vong Ưu nhìn chằm chằm nàng một hồi, yên lặng thổi tắt ánh nến, nằm xuống hai người cơ hồ dựa gần sát, cũng may đối phương rất thành thật, cũng không có làm ra hành động gì không thích hợp.

Nàng thở ra nhẹ nhõm một hơi, nhưng bởi vì nhiệt độ cơ thể gần trong gang tấc, tim đập vẫn là không tự giác mà nhanh lên.

"Đại sư tỷ."

Hô hấp sâu nặng dừng ở bên tai, tựa tiếng gió phần phật, Địch Vong Ưu nhẹ nhàng né tránh: "Im tiếng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info