ZingTruyen.Com

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

35. Không ngừng nghỉ

irresistiblyCute

Tịch Chu đau xót khi thấy thế, nàng ngồi ở mép giường kéo Địch Vong Ưu vào trong ngực: "Đại sư tỷ trong lòng rốt cuộc chỉ có cái gì?"

Địch Vong Ưu ánh mắt dường như thanh triệt một phần, thuận theo mà dựa vào lòng nàng, nhẹ giọng nói: "Chỉ có mẫu thân của Tinh Hồi."

Trong giọng nói tựa hồ còn kèm theo một tia ủy khuất, làm người nghe tới không khỏi mềm lòng.

Tịch Chu cứng họng, mẫu thân của Tinh Hồi còn không phải là Đại sư tỷ sao?

"Cho nên, trong lòng ngươi chỉ có chính ngươi?"

Địch Vong Ưu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mí mắt trầm trọng, trước khi hôn mê, nàng giơ tay chỉ cái chậu trên tủ đầu giường, ôn nhu nói: "Trong lòng có cây cỏ này."

Tịch Chu ngước mắt nhìn về phía chậu cây, có cây cỏ này?

Nàng hơi nắm đôi tay, ngực giống bị rót dòng nước ấm áp.

Có một chút nóng, nóng đến phía sau lưng nàng nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, nóng đến toàn thân trên dưới đều ấm áp.

Nàng nhìn Địch Vong Ưu, nhanh chóng nằm xuống, đắp lên chăn bông.

Thời điểm ngưng thần đi vào giấc mộng, đáy mắt có vội vàng xẹt qua, trong lòng có cây cỏ mộng.....

Nàng muốn biết có phải ý nghĩa như chính mình lý giải hay không.

"Đại sư tỷ."

Giữa sương trắng nhạt nhẽo, Địch Vong Ưu đang ngồi ở trên giường, tựa ánh trăng ngã xuống, thanh lãnh lại thần bí, dụ người mê say.

"Ngươi gọi ta Đại sư tỷ? Không phải Vong Ưu trưởng lão sao?"

Tịch Chu cứng lại, hồi lâu nói không ra lời, loại thời điểm này nên trả lời như thế nào.

Thấy nàng trầm tư không nói, Địch Vong Ưu nhàn nhạt nói: "Làm sao? Muốn nói mới vừa rồi là nói sai? Ngươi xuất hiện ở trong mộng ta cũng chỉ là ngoài ý muốn?"

Tim Tịch Chu đập loạn đến lợi hại, nàng ngẩng đầu nhìn Địch Vong Ưu một cái, như cũ không hé răng.

Giống như có giải thích kiểu gì cũng khó chấp nhận, rốt cuộc có thể đem Đại sư tỷ từ bí cảnh mang về Bắc Sơn phong, thậm chí còn có thể đi vào giấc mộng, tựa hồ không còn ai khác.

"Rốt cuộc đâu mới là ngươi, ngươi lại tên họ là gì?" Địch Vong Ưu cố mở mắt nhìn nàng.

Trọng thương lúc sau mệt mỏi, đã làm nàng chống đến cực hạn.

Tịch Chu nhẹ nhàng hít một hơi: "Đều là ta, ta kêu Tịch Chu."

Tịch Chu? Lần trước không phải nói là ' Tinh ' sao?

Địch Vong Ưu hơi chau mày, không chống đỡ được mệt mỏi, chậm rãi nằm xuống: "Ba năm này đi nơi nào, vì sao không tới gặp ta, gặp lại vì sao không tương nhận."

Tịch Chu đột nhiên mắc nghẹn, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi đã có đạo lữ, còn sinh hài tử, ta lại xuất hiện ở bên cạnh ngươi, không thích hợp."

"Không có đạo lữ."

"Huh?" Tịch Chu sửng sốt, Đại sư tỷ vì sao vẫn luôn phủ nhận, chẳng lẽ không phải tự nguyện?

"Không có đạo lữ, Tinh Hồi... là hài tử của cỏ mộng." Địch Vong Ưu nhắm mắt lại, thanh âm mệt mỏi.

Tịch Chu chớp chớp mắt, trong lòng trong mắt tràn đầy nghi hoặc, sao nàng nghe không hiểu vậy nè?

Cái gì kêu ' Tinh Hồi là hài tử của cỏ mộng '?

"Cây cỏ đó còn sẽ sinh hài tử?!" Lừa quỷ đi, Tịch Chu khiếp sợ.

Địch Vong Ưu lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.

Tịch Chu cũng cảm thấy chính mình suy đoán kỳ cục.

Cây cỏ? Nàng?

"Ngươi là nói, Tinh Hồi là hài tử của ta?"

Địch Vong Ưu giữa mày hơi ngưng, nhắm mắt lại "ừ" một tiếng.

Tịch Chu giờ phút này hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trời đất ơi, Đại sư tỷ nhất định là đang lừa dối nàng, không đúng, Đại sư tỷ không phải loại người nhàm chán thế này, nhưng mà.....

Cũng quá thái quá đi, nàng như thế nào không biết chính mình còn có công năng này?

Nàng nuốt nuốt nước miếng, lặng lẽ lui ra phía sau hai bước: "Đại sư tỷ, chuyện này, nếu, ta là nói nếu a, nếu ngươi nhớ lầm thì sao? Có lẽ ngươi còn cùng người khác cái kia... Cái kia... Không có gì, ta không có nghi vấn."

Sau cuối bị ánh nhìn lạnh băng chăm chú của Địch Vong Ưu làm cho nàng tự động sửa miệng.

Địch Vong Ưu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cút đi."

Nàng quả nhiên không nên đối cây cỏ này ôm kỳ vọng...

Tịch Chu thấy đối phương có vẻ cực kỳ giận, nàng há miệng không biết nên nói cái gì, dứt khoát ra cảnh trong mơ, vừa rồi lượng tin tức thật sự là quá lớn, nàng vẫn còn mụ mị.

Nàng vừa mở mắt, người bên cạnh liền khụ một tiếng, khóe miệng tràn ra nhè nhẹ máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, còn đang hôn mê.

Tịch Chu xem đến nhíu mày, trong lòng lại là lo lắng, lại là loạn thành một đoàn.

Nàng mồm to thở ra mấy hơi, nhắm mắt lại, mặc kệ, chuyện gì đều không có quan trọng bằng trước cứu Đại sư tỷ.

Lại lần nữa đặt mình trong sương trắng, Địch Vong Ưu chỉ thờ ơ nhìn nàng một cái liền nhắm hai mắt lại, ý nghĩ không muốn quan tâm tới đều treo ở trên mặt.

Tịch Chu rối rắm không biết nên làm cái gì.

Tiểu Tinh Hồi là nữ nhi của nàng sao? Phải không? Đúng không...... Phải không?

Y tính tình Đại sư tỷ, căn bản sẽ không nói dối loại sự tình này, cũng không cần thiết, vậy là thật sự?

Ôi trời ơi!

Chẳng lẽ sau khi biến thành cây cỏ mộng, chính mình còn có công năng đó? Vậy chẳng phải là nói, chỉ cần ở trong mộng cùng Đại sư tỷ......

A, có phải hay không nên làm chút biện pháp tránh thai.....

Nhưng mà nên làm như thế nào?

Nàng cũng không biết Đại sư tỷ làm sao mà mang thai đứa bé.

Cảnh trong mơ thật lâu vẫn duy trì an tĩnh.

Địch Vong Ưu đáy lòng đắng nghét, không tin sao? Cho nên vẫn là đi rồi sao?

Nàng mở mắt ra, thấy người kia vẻ mặt trầm tư, còn đứng tại chỗ.

Khóe môi khẽ động, lặp lại hai chữ: "Cút đi."

Tịch Chu phục hồi tinh thần, cũng không có đi ra ngoài giống vừa rồi, mà là đi tới mép giường.

Địch Vong Ưu cong cong khóe miệng, cười nhạt mang theo tự giễu cùng sầu thảm: "Tinh Hồi là hài tử của một mình ta, cùng ngươi không quan hệ."

Tịch Chu hít sâu hai cái, bắt đầu cởi giày lên giường.

"Ngươi nói hài tử là của ta, ta liền tin, bất quá trước mắt quan trọng nhất chính là giúp ngươi khôi phục, còn lại nói sau."

Địch Vong Ưu yên lặng nhìn người trước mắt, đôi mắt vũ mị phong lưu, lộ ra một tia xa lạ.

Cho nên khi Tịch Chu cúi người muốn hôn, nàng nghiêng đầu né tránh.

Tịch Chu khựng động tác, thế nhưng trốn nàng.

Con ngươi nàng xẹt qua nhỏ vụn ám mang, ngón tay khẽ vuốt mặt mày Địch Vong Ưu, thanh âm buông xuống: "Làm sao vậy? Thà chết chứ không chịu khuất phục?"

Địch Vong Ưu quay mặt đi: "Không quen."

Không quen?

Tịch Chu ngẩn ra một chút, chậm rãi phản ứng lại đây là ý gì.

Nàng bỗng nhiên giơ tay, ôm lấy gương mặt Địch Vong Ưu, hai người đối diện.

Tịch Chu để sát vào, âm cuối mang theo từng đợt hơi thở chầm chậm, "Nhìn vào mắt ta, là ta, Đại sư tỷ, là ta, trong mộng ngoài mộng, ta chỉ cần ngươi."

Nói, nàng cúi đầu.

Môi răng tương tiếp, là cảm giác mềm ướt xa cách đã lâu.

Địch Vong Ưu lần này không có trốn, thân thể nàng cứng đờ, cảm nhận được độ ấm đến từ đối phương, quen thuộc lại dụ hoặc người.

Là nhiệt độ cơ thể giống từng hồi cảnh trong mơ kia.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tim đập mất đi tiết tấu.

......*#*

Ba mươi phút sau.

"Khôi phục chưa?" Tịch Chu nhỏ giọng đặt câu hỏi, một lần đủ không?

Địch Vong Ưu nhấp môi không nói, hô hấp còn không có vững vàng lại.

Hai người lâm vào lâu dài trầm mặc.

"Bằng không đi ra ngoài nhìn xem?"

Ngón tay nhẹ nhàng lui ra, vừa muốn rời đi ánh trăng triền miên, chỉ một khắc, lại bị ánh trăng gắt gao quấn lấy.

Địch Vong Ưu nhắm chặt hai mắt, môi nhẹ cắn, cái gì cũng không có nói, chỉ có đôi tay không tiếng động mà dùng sức, ôm chặt.

Tịch Chu cười nhẹ một tiếng, đã hiểu.

"Đại sư tỷ, ngươi vẫn là thay đổi." Trước kia chính là chưa bao giờ từng có như vậy chủ động.

Tiếp theo nháy mắt, nàng bị một chân đá xuống giường.

"Vô sỉ."

Địch Vong Ưu lạnh giọng mắng, chẳng qua đuôi mắt nhiễm đỏ kia thật sự là không hề có lực uy hiếp.

"Chỉ vô sỉ với một mình ngươi."

Ánh trăng lại lần nữa bao phủ nhân gian, lưu lại cả đêm, không ngừng nghỉ.

Một đêm này, tam đại tông môn đều là đèn đuốc sáng trưng, cùng ánh trăng kiều diễm ở Bắc Sơn phong hình thành tương phản.

Sáng sớm, cửa phòng đã bị người vội vàng gõ vang.

Địch Vong Ưu mở mắt, đối diện một đôi con ngươi mỉm cười đa tình.

"Đại sư tỷ, sớm a." Tịch Chu cười đến xán lạn, chỉ là trên mặt mất một ít huyết sắc.

Địch Vong Ưu mím môi, rũ mắt không nhìn nàng: "Trở lại thân cỏ đi."

"Tốt."

Thời gian phảng phất về tới ba năm trước đây, Địch Vong Ưu hướng ly nước rót đầy linh lực, cây cỏ mộng nhanh chóng khôi phục bừng bừng sinh cơ.

Địch Vong Ưu đứng dậy đi mở cửa, cổ tay truyền đến xúc cảm hơi lạnh, cỏ mộng tản ra ánh sáng tím nhạt tầng tầng quấn quanh.

Nàng yên lặng câu một chút khóe môi, đi ra ngoài.

"Vong Ưu trưởng lão, Trọng Văn Đại sư tỷ nàng... Nàng bị người mổ nội đan, tông chủ còn đang bế quan, thiếu tông chủ lệnh các đệ tử tức khắc đi đại đường."

Trên cổ tay giật giật, Tịch Chu tỏ vẻ cũng nghe tới rồi, nàng phải về ngoại môn đi cùng mọi người tập hợp.

Địch Vong Ưu gần như không thể phát hiện gật gật đầu, theo đệ tử truyền tin cùng đi đại đường.

Đại đường, Vương Quận Đình thấy tất cả mọi người đến đông đủ, ôm Trọng Văn an ủi nói: "Yên tâm, vô luận ngươi có thể khôi phục hay không, ta đều sẽ bồi ngươi cùng nhau già đi."

Trọng Văn nức nở khóc lóc, nói không ra lời, không có nội đan chính là phế nhân, nàng như thế nào có thể tiếp thu.

Lúc này, Vương Quận Đình bỗng nhiên buông Trọng Văn, hai ba bước đi đến trước mặt Địch Vong Ưu, thẳng tắp mà quỳ xuống: "Vong Ưu ngươi cứu cứu nàng, chỉ cần ngươi nguyện ý cứu nàng, ngươi muốn cái gì ta đều cho, thiếu tông chủ cũng cho ngươi."

Xen lẫn trong đám người, Tịch Chu không khỏi lo lắng, trước công chúng như vậy cầu người......

Đây không phải cầu người, là đạo đức bắt cóc, nếu như không cứu......

Địch Vong Ưu nhíu mày: "Cũng không phải là ta không cứu, mà là ta cứu không được."

Vương Quận Đình vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu chất vấn: "Ngươi có thể cứu nàng, lúc trước ngươi chính là như vậy, Kim Đan nát vụn, ngươi có thể cứu nàng đúng hay không, ngươi ghi hận ta từ hôn có phải hay không, Vong Ưu ngươi cứu cứu nàng, mạng ta đều cho ngươi."

Nháo ra trường hợp như vậy, cứ như Địch Vong Ưu không ra tay cứu giúp chính là đại ác nhân tội ác tày trời.

"Ta cứu không được, việc cấp bách hẳn là tìm được hung thủ mổ đan, nếu không bên trong tông môn sao có thể an bình."

Địch Vong Ưu không để ý tới hắn, nhìn về phía Trọng Văn: "Trọng Văn sư muội có nhìn đến là ai đối với ngươi hạ độc thủ như vậy?"

Trọng Văn khóc lóc lắc đầu: "Ta cái gì cũng không biết liền ngất đi rồi, Đại sư tỷ ngươi cứu cứu ta, ngươi cứu cứu ta......"

Cùng Vương Quận Đình giống nhau như đúc, mở miệng đều là cầu Địch Vong Ưu cứu giúp.

Ánh mắt Địch Vong Ưu lạnh xuống, xoay lại nhìn mọi người, "Đêm qua trong tông môn có cái gì dị thường không?"

Mọi người an tĩnh, không một ai lên tiếng.

Trong đại đường chỉ quanh quẩn tiếng khóc tê tâm liệt phế của Trọng Văn.

Tịch Chu không khỏi nhớ tới thật lâu phía trước, khi Địch Vong Ưu còn không phải trưởng lão, vẫn là Đại sư tỷ trong miệng mọi người, cũng từng nội đan vỡ nát.

Trước mặt người khác, nàng một giọt nước mắt đều không có rơi, chỉ có bình tĩnh tiếp thu, thong dong chịu chết......

"Đệ tử có tình huống bẩm báo." Trong số đệ tử ngoại môn, có người đi ra phía trước vài bước.

Là Phùng sư huynh, Tịch Chu thấy hắn nhìn qua, nhất thời cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Phùng sư huynh há mồm liền nói: "Đệ tử ngoại môn Tịch Chu cùng Trọng Văn sư tỷ có thù oán, hơn nữa nàng tối hôm qua một đêm chưa về."

Không khí nhất thời yên tĩnh.

"Không phải nàng." Địch Vong Ưu ngữ khí nhàn nhạt.

"Vong Ưu trưởng lão làm sao biết không phải nàng, là phải hay không thì điều tra mới biết được." Vẫn luôn im lặng không lên tiếng Nam Sơn trưởng lão đột nhiên mở miệng, ánh mắt chuyển qua lại giữa Tịch Chu cùng Địch Vong Ưu mà đánh giá.

Mở miệng liền giữ gìn một đệ tử ngoại môn, có chuyện hay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com