ZingTruyen.Info

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

27. Đã trở lại sao

irresistiblyCute

Địch Vong Ưu xoay người nhìn về phía chậu cỏ mộng, khóe môi giật giật lại không biết nên nói cái gì.

Tiểu Tinh Hồi thấy mẫu thân vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm chậu hoa, đi qua kéo lấy góc áo màu đỏ, "Mẫu thân, ôm một cái."

Địch Vong Ưu quay đầu, giơ tay lau khóe mắt một chút, khom lưng ôm nữ nhi vào trong ngực, "Tinh Hồi lại nói cho ta nghe một chút về dì xinh đẹp kia được không?"

Tiểu Tinh Hồi duỗi tay, bàn tay bụ bẫm dừng ở khoé mắt Địch Vong Ưu: "Mẫu thân không khóc."

"Mẫu thân không khóc, là gió quá lớn." Địch Vong Ưu khẽ cười một tiếng, ôm nữ nhi ngồi xuống mép giường, lại nhìn chằm chằm chậu cỏ mộng.

Nàng thật sự đã trở lại sao?

Tiểu Tinh Hồi tránh ra mẫu thân ôm ấp, kéo lấy chăn trên giường, nhấc lên giũ giũ: "Mẫu thân, trong phòng không có gió, như vậy liền có gió."

Địch Vong Ưu cười cười, nắm lấy góc chăn, phối hợp động tác nữ nhi, ôn nhu nói: "Đúng vậy, có gió."

Hai mẹ con không có nhìn đến cỏ mộng ở trong chậu nhẹ nhàng run lên một chút.

Liên tiếp chịu đựng thất bại, vẫn luôn cảm thụ không đến linh khí, Tịch Chu nhất thời không nhịn được, lại về tới thân cỏ, vừa mở mắt liền thấy được hai mẹ con đang chơi chăn trên giường.

Nàng không khỏi sửng sốt, Đại sư tỷ cười thật quá dịu dàng....

Bất quá tu chân giới này không có người làm ra đồ chơi cho con nít chơi sao? Vậy mà lại đi chơi chăn! Nàng nhìn nhìn khắp nơi, thật đúng là không thấy được đồ chơi linh tinh gì.

Tiểu Tinh Hồi rất nhanh mệt mỏi, nghỉ tạm một hồi liền nằm ở trên giường ngủ rồi.

Địch Vong Ưu đắp chăn cho nàng, xoay người bưng chậu cỏ mộng đi ra ngoài.

Tịch Chu giương mắt hướng lên trên xem, cây cỏ hình như cao hơn một chút, lá cây dài ra, cũng không héo, là bởi vì nàng trở về sao?

Ngày mùa thu sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp mà chiếu xuống, rọi lên những ngón tay mảnh khảnh của Địch Vong Ưu.

Nàng nhẹ vuốt ve phiến lá màu tím nhạt, nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự đã trở lại sao?"

Tịch Chu nhìn người gần ngay trước mắt, trong lòng hơi hơi nhói đau.

Địch Vong Ưu làm như không thèm để ý cây cỏ mộng có đáp lại hay không, tiếp tục nói: "Sư phụ nói mộng là sẽ không gạt người, nhưng ta hiện tại cảm thấy, ngươi là gạt người nhất."

Nàng làm như nghĩ tới cái gì, đáy mắt xẹt qua một tia u ám: "Mấy ngày nay cũng không biết ngươi đi đâu, nếu là dám can đảm đi vào mộng người khác, liền thật sự không cần lại trở về."

Tịch Chu bất giác ngừng thở, có như vậy trong nháy mắt, nàng cơ hồ muốn hóa thành hình người, muốn ôm chặt người này vào trong ngực, lời này quá làm người hiểu lầm.

Địch Vong Ưu nhè nhẹ thở dài, lại lẩm bẩm: "Ngươi đã nói, bất luận trong mộng ngoài mộng chỉ cần ta..."

Tịch Chu chua xót, ở trong lòng không tiếng động mà đáp ' ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không, ngươi hiện tại có đạo lữ, còn có hài tử, thế nhưng còn nghĩ làm ta muốn ngươi, có biết loại ý tưởng này rất nguy hiểm hay không a '.

Địch Vong Ưu nghe không được tiếng lòng nàng, ngữ khí càng cô đơn: "Ba năm nay ta vẫn luôn lén điều tra nguyên nhân sư phụ chết, hiện giờ cuối cùng có manh mối, lại qua không lâu ta liền có thể báo thù cho ngươi."

Nàng vuốt lá cây màu tím nhạt, đáy mắt nhu hòa.

Tịch Chu nghe vậy giật mình, nguyên nhân sư phụ chết? Thế nàng báo thù?
Đại sư tỷ sẽ không đi làm chuyện gì nguy hiểm đó chứ.

Nàng không khỏi lo lắng mà nhìn hướng phòng ngủ, nữ nhân ngươi tỉnh tỉnh, ngươi hiện tại chính là người làm mẹ, ngàn vạn đừng đi mạo hiểm.

Địch Vong Ưu hình như cũng nhớ tới nữ nhi, ánh mắt nhìn về hướng phòng ngủ, lẩm bẩm nói: "Hiện giờ tu chân giới ngoại trừ ta còn có một người là Phân Thần kỳ, chỉ là không biết lão đạo kia rốt cuộc là người phương nào, chỉ cần tránh đi hắn, hẳn là sẽ không có nguy hiểm, nếu có ngươi ở đây thì thật tốt."

Nàng nói cúi đầu, ngón tay nắm một phiến lá cây, nhẹ nhàng rơi xuống một cái hôn.

Trên người truyền đến xúc cảm mềm mại, Tịch Chu nhịn không được run lên thân mình, nữ nhân này là chuyện như thế nào, một lời không hợp liền đánh lén a.

Ngón tay Địch Vong Ưu run run, "Ngươi... Ngươi thật sự đã trở lại, ngươi đã trở lại phải không?"

Tịch Chu theo bản năng mà cúi đầu, dùng sức lay động lá cây phủ nhận: Không, ta không trở lại.

Giây tiếp theo, nàng cứng đờ thân mình, thầm mắng chính mình không mang đầu óc liền ra cửa, đây không phải lạy ông tôi ở bụi này sao? Xong rồi, giả bộ không nổi nữa.

Quanh thân chợt tĩnh lặng, phía trên chậm chạp không có truyền đến thanh âm, Tịch Chu ngẩng đầu xem, đối diện hai mắt đong đầy nước mắt của Địch Vong Ưu.

Nước mắt hẳn là đau thương, nhưng trong những giọt trong vắt này lại mang theo vui mừng.

Địch Vong Ưu có vẻ phản ứng trì độn một chút, ở thời điểm nước mắt lặng lẽ rơi xuống mới ý thức được chính mình khóc.

Nàng vội quay đầu đi, bình phục tâm tình mới quay đầu, ánh mắt mang cười nói: "Nếu đã trở lại, vì sao không hiện thân?"

Tịch Chu không nói, vô tri vô giác mà lắc lắc lá cây.

"Không thể hiện thân sao? Vậy ngươi có thể vào mộng không? Không thể cũng không quan hệ, ngươi... Ngươi có thể uống nước không? Đúng, ta đi rót nước cho ngươi."

Địch Vong Ưu đứng dậy trở về phòng, động tác lộ ra một ít vô thố, một ít hoảng loạn.

Tịch Chu bình tĩnh nhìn, Đại sư tỷ giống như thay đổi, trước kia luôn là ít nói, này một hồi cảm giác nói nhiều chút, lầm bầm lầu bầu cũng có thể nói một hồi lâu.

Chỉ chốc lát, Địch Vong Ưu bưng một chén nước đi ra, trong tay còn cầm giấy mực.

Dòng nước rót đầy linh lực tinh tế tưới xuống, Tịch Chu nhìn giấy trắng phô ở trước mắt, đứng yên không nhúc nhích.

Nàng ẩn ẩn cảm thấy thái độ Địch Vong Ưu không thích hợp, này rõ ràng không giống như là đem nàng làm cây cỏ công cụ, ngược lại như là có tình...

Nếu như thế, vì sao sau khi nàng biến mất Đại sư tỷ liền tìm đạo lữ, còn sinh hạ hài tử...

Địch Vong Ưu thấy nàng bất động, giả vờ tùy ý mà duỗi tay, nắm vành chậu, trong thanh âm mang theo một tia khẩn trương không dễ phát hiện: "Ngươi...còn sẽ đi sao?"

Tịch Chu do dự một chút, cúi đầu chấm mực, ở trên tờ giấy trắng viết: Đi.

Địch Vong Ưu căng thẳng, ánh mắt trở nên sắc bén một ít: "Vì sao phải đi? Khi nào đi? Đi đến nơi nào?"

Liên tiếp ba câu hỏi, rõ ràng thanh âm lạnh ráo, lại lộ ra nồng đậm bất an.

Tịch Chu đáy lòng vô cớ tê rần, cúi đầu chỉ viết: Buổi tối tới, hừng đông liền đi.

Nàng thậm chí nhịn không được muốn nói, Đại sư tỷ đừng lại khổ chờ đạo lữ của ngươi, nếu ngươi cũng có ý, chúng ta...

Nhưng mà căn bản nói không nên lời, ngay cả dưới đáy lòng ngẫm lại đều sẽ cảm thấy ái ngại, như thế nào có thể...

Địch Vong Ưu nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy trắng, thấp thấp nói: "Mỗi đêm đều tới sao?"

Tịch Chu nhẹ nhàng lắc lắc lá cây, không được a, nàng hiện tại còn không có Luyện Khí thành công, muốn cần thêm tu luyện.

Lại nói hôm nay vốn chính là không khống chế được, nàng là muốn toàn thân mà lui, sao có thể mỗi ngày tới chứ? Vậy không phải là tự gia tăng khó khăn cho chính mình sao?

Địch Vong Ưu rũ mắt, không có nói vì sao phải đi, cũng chưa nói phải đi đâu...Vì sao đối hai vấn đề này tránh mà không đáp?

Nàng dần dần khôi phục bình tĩnh, nhớ tới nữ nhi nói, ngón tay nhẹ nhàng nắm một mảnh lá cây: "Tinh Hồi nói, ngươi từng hoá hình trước mặt nàng, lời ngươi mới vừa nói rốt cuộc có thật hay là không?"

Tịch Chu sửng sốt, đã quên vụ đó.

Nếu phủ nhận?

Vậy chẳng phải là bôi tiểu cô nương người ta nói dối?

Nếu thừa nhận?

Chẳng phải chính là thừa nhận mình vừa rồi nói dối?

Thấy cỏ mộng thật lâu không có phản ứng, đáy mắt Địch Vong Ưu cũng càng ngày càng lạnh, ngón tay không khỏi dùng sức.

A, đau quá!

Nữ nhân này......

Tịch Chu quơ quơ lá cây, ngón tay nắm lá cây lại không có buông ra, ngược lại còn dùng sức.

"Mẫu thân..."

Trong phòng truyền đến một tiếng kêu gọi, Địch Vong Ưu ngưng động tác, ánh mắt đông lạnh: "Ngươi rốt cuộc đối ta mấy phần thật mấy phần giả?"

Tịch Chu dưới đáy lòng mắt trợn trắng, dùng sức quất một chút mu bàn tay nàng, quay đầu liền bỏ trốn mất dạng.

Lời này nàng cũng muốn hỏi, ngươi đều có đạo lữ có hài tử, hà tất còn tỏ ra nhớ thương ta.

Phiến lá trong tay nháy mắt mất đi tính dai, biến thành một cây cỏ mộng bình thường, Địch Vong Ưu nhìn vệt đỏ trên mu bàn tay.

Cảnh còn người mất mọi chuyện đã qua, hiện tại ngay cả nàng cũng không phải ngoại lệ sao, quất xong liền đi, đồ vô sỉ....

Sáng sớm, Tịch Chu đi vào tu đạo tràng, ở dưới ánh nhìn vi diệu chăm chú của mọi người, nàng đắm chìm vào việc tu luyện dẫn linh khí.

Ngày thứ mười một, còn không có Luyện Khí thành công, nàng giống như đã thành người khai sáng lịch sử Thiên Kiếm Tông.

Chu Chu Tử lắc lư một hồi, đứng ở bên người nàng, tấm tắc lắc đầu nói: "Ta hỏi thăm một chút, trước nay thiên phú kém cỏi nhất chính là một tên đệ tử Ngũ Linh Căn của Dược Tông, nghe nói ngày thứ mười mới Luyện Khí thành công, hiện tại biến thành ngươi, ngươi thật là khai sáng lịch sử tu chân giới."

Tịch Chu lạnh lùng liếc hắn, "Không biết nói chuyện thì đừng có nói."

Chu Chu Tử như đã quen với thái độ của nàng, nhỏ giọng nói: "Mau xem Lữ sư tỷ cùng Phùng sư huynh, trong số ngoại môn đệ tử chúng ta, chỉ có hai người bọn họ thành công Trúc Cơ, nghe nói Ngự Đao Tông bên kia phát hiện một cái tiểu bí cảnh, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể đi vào, Thiên Kiếm Tông chúng ta có năm cái danh ngạch, ngươi nói hai người bọn họ có thể từ trong tay nội môn đệ tử cướp được cơ hội không?"

Hắn nhìn hai người kia so ngày xưa càng nỗ lực tu luyện, trong mắt lộ ra hóng hớt nhiều chuyện.

Tịch Chu phất tay, tiếp tục cảm thụ linh khí, "Không có hứng thú."

"Vậy ngươi đối cái gì cảm thấy hứng thú?" Chu Chu Tử thở dài, quá nhàm chán, còn không bằng ở phàm giới làm hoàng tử đâu.

Đối cái gì cảm thấy hứng thú?

Tịch Chu dừng lại động tác, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Nàng nhíu hạ mi, thấp giọng nói: "Đi qua bên kia nói."

Ánh mắt Chu Chu Tử sáng lên, tư thế muốn chia sẻ bí mật này, hắn thích.

Đợi đi ra tu đạo tràng, thấy bốn phía không người, Tịch Chu mới nói: "Ngươi biết bao nhiêu về Vong Ưu tiên tử, về đạo lữ thần bí kia của nàng?"

Mắt Chu Chu Tử càng toả sáng, nhỏ giọng nói: "Ta thật đúng là nghe được tin tức mới, nghe nói đạo lữ kia của Vong Ưu tiên tử là tra nam, vứt bỏ nàng ở đại điển lập khế ước, từ đó về sau Vong Ưu tiên tử mỗi ngày chỉ mặc đồ đỏ, giống như là si tâm không thay đổi, còn đang chờ tên tra nam bạc tình bạc nghĩa kia hồi tâm chuyển ý, ngươi nói xem mỹ nhân sao cứ luôn gặp gỡ tra nam chứ?"

Đáy mắt Tịch Chu hơi ám xuống, vấn đề này có người tổng kết qua, nàng biết.

"Bởi vì người đáng tin cậy đều trung trinh như một, đối với thê tử của mình một dạ đến già, người không đáng tin cậy thì nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, mỗi ngày mỗi đổi người trên giường, tự nhiên liền càng dễ dàng gặp gỡ."

"Sâu sắc a, Tịch Chu ngươi quả thực có đại trí tuệ, tổng kết rất có đạo lý." Chu Chu Tử lắc đầu cảm thán.

Tịch Chu nhớ tới dáng vẻ Địch Vong Ưu mặc y phục đỏ, hình như hai lần nàng nhìn thấy, Đại sư tỷ đều là mặc màu đỏ, so với phía trước quạnh quẽ đạm mạc, hiện giờ nhiều một mạt diễm sắc.

Nếu dùng một từ tới hình dung, vậy đó là: Lãnh diễm.

Kinh tâm động phách lãnh diễm.

Nhưng mà màu đỏ? Nàng giống như nói qua cùng loại nói...

Tịch Chu đột nhiên thấy sự tình kỳ diệu, nàng nhìn về phía một bên Chu Chu Tử còn đang cảm khái, thử nói: "Ngươi cảm thấy Đại sư tỷ có khi nào không phải bởi vì tra nam mới mặc đồ đỏ hay không? Biết đâu chừng là vì người khác, ví như nữ tử nào đó? Hoặc là, ngươi cảm thấy có khả năng người mà nàng đang đợi là một nữ nhân hay không?"

Chu Chu Tử quyết đoán lắc đầu: "Không thể nào, ngươi chế chuyện cũng quá thái quá, vẫn là tin tức của ta càng đáng tin cậy chút, nếu chiếu theo ý ngươi nói, Vong Ưu tiên tử từ đâu ra hài tử? Chẳng lẽ là nàng cùng một nữ tử khác?"





_________

***truyện đã bị auto bê lên mấy web rồi, từ lúc mình đăng chương 1. 🔨🔨🔨 đám ôn dịch.
Mà buồn cười là tên truyện là 🥲
Nên giờ mình sửa lại tên.
😹

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info