ZingTruyen.Com

Xuyên Thành Một Cây Cỏ

26. Tinh Hồi

irresistiblyCute

Địch Vong Ưu không nhìn thấy gì cả, cũng không biết trong mộng hay ngoài mộng, nhưng bởi vì đây là cỏ mộng, nàng bất giác mà thả lỏng tinh thần, giống như nàng đã từng nói, để mặc đối phương làm....

Gió thổi qua sơn cốc....

"Đại sư tỷ, về sau nếu có cơ hội, mặc một thân y phục đỏ cho ta xem được không." Tịch Chu ngẩng đầu, Đại sư tỷ mặc áo cưới nhất định cực kỳ đẹp, đáng tiếc nàng sợ là nhìn không tới.

"Hảo ~" Địch Vong Ưu hơi hơi hoàn hồn, nhẹ nhàng lên tiếng, không biết vì sao, đáy lòng nàng luôn có chút hoảng loạn bất an.

"Đại sư tỷ, tên của ta kêu Xi-...." Lời chỉ nói đến một nửa liền không có thanh âm.

Giữa không trung bóng người hóa thành điểm sáng màu tím nhạt, cuối cùng hội tụ thành một viên hạt châu nho nhỏ, cơ hồ trong suốt.

Hạt châu màu tím nhạt nhanh chóng hạ xuống, vô thanh vô tức mà ẩn vào sơn cốc, cho đến biến mất không thấy.

"Huh? Ngươi kêu Tinh sao?" Địch Vong Ưu duỗi tay, đôi tay lại rơi vào không khí.
(Xī Zhou, 1 chữ Xī là Tịch, mà lúc đó nói đứt quãng bị hiểu nhầm thành Xīng = Tinh/ngôi sao)

Nàng làm như cảm giác được cái gì, duỗi tay lấy ra đai lưng che ở đôi mắt.

Trong phòng chỉ có một mình nàng, dường như mới vừa rồi hết thảy chỉ là một giấc mộng.

Vài bước ở ngoài, tử kim tráo lẻ loi mà lăn xuống trên mặt đất, cây cỏ mộng bên trong không biết khi nào cắt thành hai nửa.

Địch Vong Ưu ngẩn ngơ ngồi ở trên giường, nhìn tử kim tráo, nỉ non ra tiếng: "Ngươi còn ở đây không?"

Không có người trả lời, đêm thu lạnh buốt đến xương, lạnh đến trái tim cũng đau theo.

-

Ngày tháng trôi đi, lại là một năm gió thu tới.

Tịch Chu mơ màng tỉnh lại, ánh mặt trời có chút chói mắt, nàng nhanh chóng duỗi tay chắn một chút, lọt vào trong tầm mắt là bóng cây loang lổ.

"Tỉnh rồi?" Một thanh âm hơi quen thuộc vang lên.

Tịch Chu giương mắt nhìn lên, ngoại trừ nhánh cây chính là lá vàng, cũng không có nhìn thấy người.

"Ngủ hai ba năm, đầu óc ngủ đến hỏng rồi a." Thanh âm lại vang lên, trong giọng còn mang theo ghét bỏ.

Tịch Chu lần này nghe rõ phương hướng, phía trên bên phải.

Nàng nhìn qua, là một thân cây, trên vỏ cây cách mặt đất cao khoảng nửa người, lộ ra ngũ quan.

Nàng híp mắt phân biệt một chút: "Thụ yêu tiền bối?"

Đây là ở Phàm Giới Sơn bên kia? Phàm giới? Chính mình không chết, trời xanh mở mắt, nàng không chết......

"Tỉnh thì mau mau nói rõ, hơn hai năm trước trên người của ngươi vì cái gì có hơi thở của tiểu hồ ly, đây chính là thân thể mà ta tỉ mỉ rèn cho tiểu hồ ly, ngươi như thế nào có thể sử dụng?" Thụ yêu nhìn Tịch Chu ngồi dậy, giọng nói tràn ngập nghi hoặc.

Lúc trước nàng rèn thuật bằng một sợi sinh hồn mà tiểu hồ ly lưu lại, kết quả tiểu hồ ly chờ không kịp chạy vào tu chân giới, một đi không trở về.

Liền ở hơn hai năm trước kia, nàng vừa mới rèn xong, thân thể này đã bị người chiếm đoạt.

Thụ yêu đánh giá Tịch Chu, rõ ràng lúc trước gặp gỡ, trên người cây cỏ tinh này cũng không có hơi thở tiểu hồ ly, vì sao đột nhiên lại có, còn rất kỳ quái.

Bởi vì tia hơi thở như có như không này rất giống lần đầu tiên khi nàng gặp được mẹ đẻ của tiểu hồ ly, đối phương lúc ấy sắp chết gửi gắm tiểu hồ ly cho nàng, chẳng lẽ cây cỏ tinh này là mẹ đẻ của tiểu hồ ly chuyển thế.

Tịch Chu ngồi dậy, đầy đầu dấu chấm hỏi, cái gì hai ba năm trước? Cái gì hơi thở tiểu hồ ly? Cái gì thân thể?

Sao nàng nghe không hiểu câu nào hết?

"Tiền bối, ngài có thể kỹ càng giảng lại những vấn đề đó không, bắt đầu từ lúc hai ba năm trước gì đó."

Thụ yêu nhìn dáng vẻ khó hiểu của Tịch Chu, dựa vào nhãn lực nàng đương nhiên nhìn ra được cây cỏ tinh này thật sự không biết chuyện gì.

Nàng nhẫn nại tính tình, bắt đầu kể ra từ lúc Tịch Chu đột nhiên chiếm thân thể rèn cho tiểu hồ ly......

"Hiện tại tới phiên ngươi, tiểu hồ ly đâu?"

Tịch Chu còn đang sững sờ, nàng ngủ gần ba năm! Ba năm! Đại sư tỷ có khỏe không?

"Hỏi ngươi đấy, thật là rớt mất đầu óc rồi?" Thụ yêu quơ qua một nhánh cây, đẩy đẩy Tịch Chu bả vai.

Tịch Chu lại sửng sốt một chút, tiểu hồ ly, nàng tựa hồ chưa tiếp xúc tiểu hồ ly nào, không đúng, hình như có gặp qua, ngày đó buổi tối hồ ly hư ảnh.

Nàng cẩn thận hồi ức, chậm rãi nói.

"Lúc ấy hồ ly hư ảnh kia tựa hồ không có ý thức, hơn nữa thoạt nhìn như là muốn làm thương tổn Đại sư tỷ, ta quá sốt ruột cho nên mới nuốt."

Nói xong, nàng có hơi chột dạ, sẽ không thật sự nuốt tiểu hồ ly đó chứ......

Thụ yêu nghe xong nhíu nhíu mày: "Không đúng, tia sinh hồn còn ở, tiểu hồ ly hẳn là còn sống, ngươi nghĩ lại còn có chi tiết nào không có nói rõ ràng."

Tịch Chu lắc đầu, trừ bỏ lần đó, nàng rốt cuộc không gặp được cái gì có quan hệ tới hồ ly nữa.

Ô? Nàng sực nhớ, chờ mong mà nhìn về phía thụ yêu: "Tiền bối, trong ba năm này, Đại sư tỷ có tới đây không? Nàng nhận lời gửi gắm của ngài, đi tìm tiểu hồ ly, hẳn là đã từng tới đây đúng không."

Thụ yêu liếc nhìn thần sắc của nàng, "Địch Vong Ưu đã tới một lần, nói là có phụ gửi gắm, đợi có tin tức của tiểu hồ ly lại đến, chắc là vẫn chưa có tin tức gì."

Nàng thấy Tịch Chu rõ ràng thực để ý, lời muốn nói tới bên miệng lại nhịn xuống không có nói ra, thật là đứa nhỏ đáng thương.

"Tiền bối đây là biểu cảm gì?" Tịch Chu thấy thụ yêu mang vẻ mặt vừa thương hại lại vừa rối rắm khó nói, trong lòng tự nhiên thấy không ổn.

Thụ yêu do dự một chút, hỏi: "Ngươi cùng Địch Vong Ưu kia là quan hệ gì? Đạo lữ?"

Hẳn là vậy, lần đầu tiên gặp mặt nàng đã nhìn ra, một người một yêu vậy mà linh khí tương dung, đặc biệt là linh lực trên người Địch Vong Ưu, cùng hơi thở trên người cây cỏ tinh này phù hợp đến kinh người.

Tịch Chu hô hấp cứng lại, đạo lữ?

Tim thình lình đập gia tốc, trên mặt vẫn nỗ lực duy trì vân đạm phong khinh, nàng nhàn nhạt nói: "Tiền bối vì sao cảm thấy chúng ta là đạo lữ?"

Thụ yêu bĩu môi: "Địch Vong Ưu là Mộc linh căn, cỏ cây tuy cùng nguyên, nhưng cũng không đến mức linh lực phù hợp với ngươi như vậy, trừ phi tương dung, hơn nữa ngươi rõ ràng có thể hóa hình, nói như thế nào tu vi cũng không thấp, cố tình lại không có một chút linh lực, ta nghĩ là các ngươi dùng biện pháp gì đó, một người không tiếc lực cho đi, một người thì tất cả hút lấy, mới khiến nàng đột phá tu vi nhanh như vậy."

Lần cuối Địch Vong Ưu tới đây, tu vi đã đột phá tới rồi Phân Thần kỳ, cây cỏ tinh này thật đúng là dùng tình sâu vô cùng, thế nhưng yên lặng trả giá nhiều đến vậy.

Đáng tiếc a, một giấc ngủ ba năm, người ta đã tìm tân đạo lữ, đã vậy còn có hài tử, thật là đáng buồn đáng tiếc.

Tịch Chu thấy ánh mắt thụ yêu nhìn mình tràn ngập thương hại, không khỏi giải thích nói: "Không phải như ngài tưởng, ta không có cho đi không tiếc lực, Đại sư tỷ cũng không có tất cả hút lấy......"

Ơ? Như thế nào cảm giác vị tiền bối này tựa hồ nói sai rồi, nhưng nghe lại thì đều nói đúng?

Nàng cùng Đại sư tỷ, rốt cuộc là ai muốn? Ai cho?

Thấy nàng á khẩu không trả lời được, thụ yêu nhướng mày nói: "Ngươi hiện tại hoàn toàn biến thành người, số tuổi thọ ngắn ngủn mấy chục năm, sao không quên đi trước kia, nắm chắc hiện tại, đi phàm giới sống một đời hài lòng thuận ý."

Tịch Chu ngẩn ra, hoàn toàn biến thành người, nàng vốn dĩ chính là người biết chưa?

Nhưng mà.....

Nàng hít sâu một hơi, nhìn về phía đỉnh núi, nơi đó có thể trực tiếp đi tu chân giới......

Thụ yêu dễ dàng đoán được tâm tư nàng, không khỏi mở miệng nói: "Đỉnh núi từ ba năm trước đây đã bị phong bế, lối vào duy nhất chỉ có dưới chân núi, muốn đi cũng chỉ có thể trà trộn vào nhóm tân đệ tử năm nay đi trắc linh căn."

Tịch Chu bị nói toạc ra tâm tư, thấp giọng nói: "Ta chỉ muốn lại nhìn nàng một cái, cũng coi như hiểu rõ tâm tư."

Quan hệ giữa các nàng, sâu sâu cạn cạn, ai cũng chưa từng làm rõ.

Chính là đáy lòng nàng luôn có một tia bí ẩn chờ mong, Đại sư tỷ đối nàng có lẽ là không giống bình thường, tựa như tiền bối nói, ngắn ngủn mấy chục năm, sao không làm chính mình sống đến hài lòng thuận ý.

Thụ yêu cũng không có đả kích nàng, đi gặp cũng tốt, hết hy vọng thì sẽ không vọng tưởng.

"Ngươi thức tỉnh vừa khéo, ngày mai đó là ngày chín tháng chín, ta trợ ngươi trà trộn vào, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện." Nàng vốn đang tính mạo hiểm đi tu chân giới tìm tiểu hồ ly, hiện giờ có biện pháp càng tốt càng an toàn, tự nhiên vui mừng.

"Tiền bối muốn ta làm chuyện gì?"

Thụ yêu vẽ một đạo bùa chú trên trán nàng, "Trên người ngươi có hơi thở tiểu hồ ly, có đạo bùa này, ngươi có thể cùng ta ngàn dặm truyền âm ba lần, nó còn sẽ theo hơi thở chỉ dẫn ngươi tìm được tiểu hồ ly, chừng thấy nàng thì ngươi nói ta sắp chết rồi."

Thấy Tịch Chu lộ vẻ kinh ngạc, nàng lại bổ sung nói: "Đương nhiên là lừa gạt tiểu hồ ly, tới khi ngươi chết ta cũng còn chưa chết đâu."

Tịch Chu trợn mắt, sau đó lại lo lắng nói: "Lỡ như ta không có linh căn thì sao?"

Đến lúc đó trực tiếp bị trục xuất trở về, chẳng phải là thực xấu hổ.

"Ngươi có, bất quá mặc kệ là mấy linh căn đều phải làm đến nơi đến chốn, đi từng bước tới."

Tịch Chu đáy mắt sáng ngời, ý tứ này là nàng thiên phú xuất chúng, đừng nói là Đơn linh căn giống Đại sư tỷ nha, như vậy liền có thể trực tiếp nhập nội môn, cũng càng dễ dàng nhìn thấy Đại sư tỷ.

Hôm sau, chín tháng chín, ngày trùng dương.

Tịch Chu hoảng hốt đi theo sau 30 tên thiếu niên, hoá ra biện pháp của thụ yêu tiền bối chính là ẩn thân, hơn nữa còn có thời hạn, tới khi vào tu chân giới thì sẽ hiện hình, đúng là cmn hố.

Nếu là không có linh căn, chắc chắn sẽ bị bắt lại a, tiền bối rốt cuộc không đáng tin cậy.

Phàm giới hoàng thất dẫn người tới lối vào, sau đó có đệ tử Chấp Sự Đường đến tiếp ứng, dẫn 30 thiếu niên bước vào tu chân giới.

Lối vào vừa mở, Tịch Chu hít một hơi đi vào, đệ tử Chấp Sự Đường đếm nhân số một chút, kỳ quái nói: "Không phải 30 người sao? Như thế nào nhiều ra một người?"

Mọi người nhìn nhau, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Tịch Chu, ánh mắt không khỏi sáng ngời, nữ nhân xinh đẹp a!

Tịch Chu cười gượng một tiếng: "Ha ha, ta là lâm thời bổ sung vào, chuyện là... Cha ta bỏ số tiền lớn."

Đệ tử Chấp Sự Đường nhíu nhíu mày, thầm nghĩ người phàm giới làm việc càng ngày càng không quy củ, hắn gật gật đầu, không có hỏi lại cái gì.

Thiếu niên đi trước Tịch Chu muốn nói gì đó, thấy mọi người đều an tĩnh, hắn nhướng mày, lấy ra một cái eo bài quơ quơ với Tịch Chu, lại khoa tay ra dấu.

Tịch Chu xem hoa cả mắt, không biết thao tác này của hắn là muốn biểu đạt cái gì, đành phải cười cười cho có lệ.

Thiếu niên đắc ý quay đầu đi, đoàn người ngay ngắn trật tự đi về nơi tập trung.

Đệ tử tam đại tông môn đã chờ bên cạnh linh căn thạch, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm đám người mới tới.

Khi nhìn đến người cuối cùng, rất nhiều người không khỏi co rụt đồng tử, mỹ nhân tươi đẹp quyến rũ a, tư sắc như này nếu là vào tông môn, ít nhất cũng sẽ được nội môn đệ tử nhìn trúng, cũng không biết có linh căn hay không.

Tịch Chu mẫn cảm nhận ra tầm mắt mọi người, nàng sờ sờ mặt mình, sau khi tỉnh lại chỉ lo nghĩ trở về tìm Đại sư tỷ, quên chiếu gương.

Diện mạo nàng trước kia không tính thanh tú tuyệt luân, nhưng cũng là dễ nhìn, thụ yêu tiền bối không đáng tin cậy kia, không biết có làm nàng biến đổi nhân dạng gì không.

Vuốt đôi mắt là đôi mắt, cái mũi là cái mũi, hẳn là bình thường đi......

Lúc này đây tân đệ tử có linh căn càng thiếu, phía trước 30 người thế nhưng chỉ có năm người có linh căn, đã vậy chỉ có một người Song linh căn, không có ai là Đơn linh căn, còn lại đều là Tam linh căn, Tứ linh căn.

Phàm giới con cháu quý tộc tư chất thật là càng ngày càng kém, mọi người nghĩ như thế.

Tới người cuối cùng, Tịch Chu đón ánh mắt mọi người, duỗi tay đặt lên linh căn thạch, nháy mắt sáng lên năm luồng sáng nhan sắc bất đồng.

Nàng cố nén vui sướng, những người không có sáng lên kia đều là không có linh căn, vậy là nàng có linh căn rồi, có linh căn liền tốt, xem ra thụ yêu tiền bối vẫn là đáng tin cậy, bất quá năm luồng sáng là mấy linh căn?

Không thể nào......

Đáy lòng Tịch Chu bỗng nhiên toát ra một dự cảm khôn tốt, kế đến nàng nghe đệ tử Chấp Sự Đường phụ trách ghi chép, nói: "Nhớ kỹ, người thứ sáu có Ngũ linh căn, tư chất hạ hạ đẳng, có thể làm đệ tử tạp dịch ngoại môn."

Tịch Chu sượng cứng mặt, Ngũ linh căn! Tư chất hạ hạ đẳng!

Có dám lại thêm một chữ "hạ" nữa hay không, thụ yêu tiền bối còn kêu nàng làm đến nơi đến chốn, này không làm đến nơi đến chốn cũng không được a......

Kế tiếp chính là thời gian tam đại tông môn giới thiệu, cùng lần đó giống nhau nghìn bài một điệu.

Tịch Chu nhìn về phía tam đại tông môn, dẫn đội Ngự Đao Tông không quen biết, Dược Tông cũng không quen biết, dẫn đội Thiên Kiếm Tông nhưng thật ra là người quen, là đệ tử Đơn linh căn duy nhất ba năm trước đây, gọi là gì nhỉ, hình như họ Chu.

Tân đệ tử làm ra lựa chọn, cuối cùng chỉ còn lại Tịch Chu cùng thiếu niên đứng trước nàng.

"Này, ta muốn đi Thiên Kiếm Tông tìm tam ca, ngươi cùng ta tới đây." Trong giọng thiếu niên mang theo mệnh lệnh, vừa đi hướng tới Thiên Kiếm Tông, vừa ngoắc Tịch Chu.

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhiều bên này, Tịch Chu âm thầm trợn mắt, nàng vốn dĩ chính là muốn đi Thiên Kiếm Tông.

Thấy nàng quả nhiên đi theo, đáy mắt mọi người xẹt qua một tia đáng tiếc, thì ra là danh hoa có chủ, cũng không biết đoá hoa này có trồng chặt trong đất hay không.

Trên phi thuyền Thiên Kiếm Tông, Tịch Chu thành thật mà đứng một góc, thiếu niên kia có vẻ quen với người dẫn đội, sau khi chào hỏi liền đi về phía nàng.

"Nhìn thấy không, sư huynh dẫn đội kia tên Chu Bách Hồi, là tam ca của ta, hắn là Đơn linh căn, mới ba năm liền Trúc Cơ, ta tuy rằng là Song linh căn nhưng cũng rất lợi hại, ngươi về sau đi theo ta đi."

Thiếu niên nói mang theo khoe khoang, Tịch Chu lại hơi hơi thất thần, Trúc Cơ kỳ là có thể làm dẫn đội?

Trước kia không phải đều là Kim Đan kỳ sao? Hơn nữa cảm giác lần này người tới chiêu tân đệ tử thái độ thực lãnh đạm, như là có thu được đệ tử mới hay không cũng không sao cả, chẳng lẽ bởi vì trong số tân đệ tử không có Đơn linh căn?

"Này, mỹ nhân, đang cùng ngươi nói chuyện đấy."

Tịch Chu nhíu mày: "Ngươi là ai?"

Thiếu niên lại lấy ra cái eo bài kia, "Ta kêu Chu Chu Tử, là Ngũ hoàng tử." Phụ hoàng nói hắn là Đại Chu chi tử, là vạn dân chi tử.

Tịch Chu nhướng mày: "Giò? Không tồi."

"Là Chu Tử, Chu."
(zhouzi, đồng âm ra nghĩa Giò/thịt nguội, zhou còn nghĩa là cháo)

Tịch Chu nhắm mắt lại, trực tiếp giả chết, nàng hiện tại chỉ muốn nhanh đến Thiên Kiếm Tông thấy Đại sư tỷ, quản nó là giò hay là cháo tử.

Chu Chu Tử còn muốn nói nữa, nhưng thấy có đệ tử nhìn qua, yên lặng ngậm miệng, người tu chân giới thật không thú vị, một đám hệt như hũ nút, có miệng không dùng nói chuyện thật là lãng phí.

Vừa đến Thiên Kiếm Tông, Tịch Chu liền cảm nhận được giữa trán hơi nóng lên, đạo phù kia ẩn ẩn chỉ về phương bắc, nàng nhìn về phía ngọn núi cao chót vót cách đó không xa, đó là vị trí Bắc Sơn phong.

Chẳng lẽ Đại sư tỷ đã tìm được tiểu hồ ly?

"Nữ đệ tử đi theo ta, gọi ta Lữ sư tỷ là được, nam đệ tử thì đi theo Phùng sư huynh." Một nữ tử trung niên nói với Tịch Chu, trên mặt không có cảm xúc gì.

"Bái kiến Lữ sư tỷ." Tịch Chu chào hỏi.

Đối phương gật gật đầu, dẫn nàng đến chỗ ở, dàn xếp xong thì rời đi.

Tịch Chu nhìn một vòng chung quanh, lật xem quyển tu luyện yếu thuật mới vừa lãnh, còn có tông quy 360 điều cần học.

Ngoại môn đệ tử không có việc gì không được đi nội môn, mỗi cánh cổng đều có người trông coi, kẻ tự tiện xông vào sẽ bị xử lý theo luật tông môn.....

Nàng khép sách lại, xem ra không gấp được a.

Tịch Chu lại nghĩ tới cái gì, đứng dậy đi đến trước gương, xem rõ diện mạo của mình, khóe miệng nhịn không được giật giật, cặp mắt đào hoa này, bờ môi đỏ này, đây là nàng?

Có thể nói là cùng diện mạo thanh tú ban đầu của nàng hoàn toàn không liên quan, dùng hai chữ diễn tả: Quyến rũ.

Nàng đối với gương ngó trái ngó phải, nỗ lực an ủi chính mình, cái mũi cùng lông mày vẫn là có một chút rất giống.

Không được, nhịn không nổi......

Bên tai vang lên thanh âm thụ yêu: "Gọi ta chuyện gì? Tìm được tiểu hồ ly, hay là nhìn thấy Đại sư tỷ của ngươi?"

Tịch Chu vuốt vuốt trán, ngữ khí phức tạp nói: "Tiền bối, ta vì sao thay đổi bộ dáng?"

Bên kia yên tĩnh, ngay sau đó truyền đến tiếng thụ yêu tức muốn hộc máu: "Đạo bùa này tổng cộng có thể truyền âm ba lần, ngươi lãng phí cơ hôi quý giá như vậy chỉ để hỏi cái này, nó quan trọng sao?"

Tịch Chu chột dạ: "Không... Không quá quan trọng?"

Nàng đây là không phải quá mức khiếp sợ sao? Đổi là ai tự dưng soi gương phát hiện người bên trong căn bản không quen biết, ai có thể bình tĩnh được?

"Thân thể của ngươi vốn dĩ chính là dùng một sợi sinh hồn của tiểu hồ ly làm cơ sở rèn thuật, tộc hồ yêu nhất tần nhất tiếu vốn là tự mang khí chất phong lưu quyến rũ, ngươi ngày thường thu liễm chút đi là được."

Tịch Chu mờ mịt: "Này thu như thế nào?"
Che mặt lại sao? Như vậy sẽ có vẻ càng kỳ quái đi.

Thụ yêu tức giận nói: "Còn có thể thu như thế nào, học Đại sư tỷ của ngươi, lạnh một khuôn mặt, đối ai đều hờ hững là được."

Tịch Chu: "..."

Lại xem Tu Luyện Yếu Thuật một hồi, Tịch Chu thử dẫn linh khí nhập thể.

Trong sách nói, đệ tử thiên phú xuất chúng một hai ngày là có thể Luyện Khí thành công, từ phàm nhân biến thành tu sĩ, cũng liền có thể tịch cốc.

Chỉ có tới Luyện Khí kỳ mới có thể luyện hóa linh lực, đến khi linh lực chứa đầy đan điền, thì có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ.

Nàng mờ mịt buông sách xuống, đừng nói dẫn cái gì linh khí, nàng không sở trường, vẫy vẫy đều không cảm giác được dòng khí ở nơi nào.

Tư chất này quả nhiên là hạ hạ đẳng.

Bên ngoài sắc trời bất tri bất giác sụp tối, Tịch Chu đi nhà ăn, ăn nhanh một chén cháo liền trở lại. Bởi vì toàn bộ Thiên Kiếm Tông chỉ có nàng cùng Chu Chu Tử hai đệ tử mới, cũng chỉ có hai người không đạt tới Luyện Khí kỳ, còn không thể tịch cốc. Nhà ăn to như vậy chỉ có hai người, một người trong đó còn lảm nhảm không thôi, làm nàng nghe mà muốn xách dép chạy.

Ban đêm, mọi nơi tĩnh lặng.

Tịch Chu mới vừa vào giấc ngủ, bên tai nghe được một tiếng: "Mẫu thân ~"

Trực tiếp doạ nàng tỉnh dậy.

Nàng mở mắt, phát hiện chính mình cũng không ở phòng đệ tử tạp dịch, nàng không dám tin tưởng mà nhìn bài trí trong phòng, đây là...

Đây rõ ràng là...là phòng của Đại sư tỷ, tuy rằng hơi có thay đổi, nhưng thật sự là phòng của Đại sư tỷ.

Đáy lòng nàng bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật, muốn cúi đầu lại phát hiện cả người vô lực, nhưng cảm giác quen thuộc này......

Nàng đã trở lại, oa oa oa, Tịch Chu khóc không ra nước mắt, nàng trở về thân cỏ, ôi trời ơi.

Đại sư tỷ ta đã trở về......

"Mẫu thân, cỏ nhỏ động đậy." Thanh âm mới vừa rồi lại vang lên bên tai.

Tịch Chu nhìn qua, lúc này mới phát hiện vị trí của mình là ở tủ đầu giường Đại sư tỷ, trên giường có một tiểu cô nương ngồi xếp bằng ước chừng hai tuổi, đang nghiêng đầu đánh giá nàng.

Tịch Chu sửng sốt, trong lòng như là có một đàn ngựa chạy băng qua, tiểu cô nương này đang nói chuyện với ai, chẳng lẽ Đại sư tỷ không ở Bắc Sơn phong?

Đúng lúc này, cửa nội thất mở ra lại khép lại, một giọng nữ vang lên.

"Im lặng, ngủ."

Tịch Chu quay đầu, tức khắc chua xót lên, Đại sư tỷ.

Trong tầm mắt, Địch Vong Ưu một bộ y phục đỏ, biểu tình lãnh đạm như trong trí nhớ, nhưng khi nhìn tới tiểu cô nương, đáy mắt sẽ không tự giác mà lộ ra một tia ôn nhu.

Địch Vong Ưu nhìn chậu hoa trên tủ đầu giường, duỗi tay sờ sờ thành chậu, tiểu cô nương ở trên giường trải chăn, mang theo một trận gió.

Cây cỏ mộng khô héo, lá cây muốn rơi lại không rơi, theo gió lung lay.

Tiểu cô nương thò qua tới, ghé vào mép giường nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, cỏ nhỏ thật sự động đậy."

Địch Vong Ưu duỗi tay khẽ vuốt đỉnh đầu nàng: "Là do có gió, không phải cỏ động, ngủ đi."

Trong chậu hoa chỉ có một nửa gốc cỏ mộng, lá cây khô vàng, thân nhánh cũng khô héo bất kham, không có một tia sinh cơ.

Nửa thân trên bị đứt không có hệ rễ đã sớm hoá thành bùn đất.

Tiểu cô nương giống như đã quen với việc mẫu thân lãnh đạm ít lời, vẫn nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, cha còn sẽ trở về chứ?"

"Ngủ."

"Mẫu thân, vừa rồi cỏ nhỏ thật sự động đậy, không có gió."

"Im tiếng."

Thanh âm dần dần không có, Tịch Chu lại thật lâu không phục hồi tinh thần lại, cỏ mộng không ở trong tử kim tráo, Đại sư tỷ là như thế nào mở ra......

Không đúng, lúc này không phải thời điểm tự hỏi chuyện đó, hẳn là nên nghĩ coi, cha là ai?

Mới vừa rồi tiểu cô nương kêu Đại sư tỷ là mẫu thân!

Còn có cha!

Đại sư tỷ đây là nhận nuôi nữ nhi sao?

Nhưng mà tiểu cô nương lớn lên rất giống Đại sư tỷ, trừ bỏ cặp mắt đào hoa đa tình kia...

Cái mũi, cái miệng, khuôn mặt quả thực giống Đại sư tỷ y như đúc, rõ ràng là mẹ con...

Tịch Chu hoảng hốt mà run lên một chút, giờ thì trong lòng không phải có một chút chua xót, mà là phi thường chua, phi thường xót, còn đắng chát, thậm chí có chút đau, không, là phi thường đau......

Đêm nay, có người ngủ ngon lành, có người lại chú định vô miên.

Sáng sớm ngày kế, Tịch Chu vừa đến tu đạo tràng liền dẫn tới ánh nhìn của mọi người.

Nữ tử vũ mị này, hẳn là tân đệ tử.

Chu Chu Tử trước hết đi tới: "Ê này, ngươi còn chưa nói tên gọi là gì đấy."

"Tịch Chu." Ngữ khí không hề gợn sóng, thậm chí lãnh đạm, làm như muốn đem người đông lạnh, xem ra tân đệ tử này là mỹ nhân băng giá.

Tịch Chu cũng không phải là nghe theo lời thụ yêu cố tình tỏ ra lãnh đạm, mà là giờ phút này tâm tình thật sự rất suy sút, cả người đều ở vào một loại trạng thái áp suất thấp.

Đại sư tỷ thế nhưng có đạo lữ, còn có hài tử, hài tử thoạt nhìn đã hai tuổi, nàng mới ngủ ba năm, vậy là lúc nàng mới vừa mất tích, Đại sư tỷ liền đã quên tình cũ tìm tình mới?

Có lẽ chính mình còn không được tính là tình cũ...

Thế thì tính là cái gì chứ?

Cây cỏ công cụ ư?

"Tịch Chu, ngươi không sao chứ? Một hồi Đại sư tỷ muốn tới chỉ dạy tân đệ tử..." Chu Chu Tử duỗi tay vỗ bả vai nàng, cảm giác tiểu đồng bọn này mới một đêm không thấy liền trở nên thật đáng sợ.

"Ai quan tâm." Tịch Chu hừ lạnh một tiếng, nữ nhân bội tình bạc nghĩa, xì.

Chu Chu Tử thấy nàng đáp lời, nhịn không được thói lảm nhảm, nhiệt tâm chia sẻ: "Nghe nói Đại sư tỷ chúng ta diện mạo kiều tiếu khả nhân, tính cách lại ôn nhu săn sóc, đối tân đệ tử còn đặc biệt tốt, hơn nữa đạo lữ của nàng cũng rất lợi hại."

Hắn đương nói hăng say, thấy ánh mắt Tịch Chu tràn ngập sát khí, không khỏi ngừng một chút: "Ngươi làm gì mang ánh mắt đó?"

Tịch Chu lạnh lùng nói: "Quả nhiên là cái giò."

Bị mù sao, Địch Vong Ưu nữ nhân kia lớn lên kiều tiếu? Tính cách ôn nhu?

Hoặc là những người này đều mù, hoặc là nàng mù.

"Đã nói bao nhiêu lần với ngươi, ta kêu Chu Tử, tiểu gia ta ở phàm giới quý vì hoàng tử, bất quá ở chỗ này liền không cùng ngươi so đo, ta nói cho ngươi nghe, đạo lữ của Đại sư tỷ rất lợi hại, tháng trước mới vừa đột phá đến Kim Đan sơ kỳ."

"Ngươi nói cái gì? Vậy thời điểm bọn họ lập khế ước, đạo lữ của nàng là Trúc Cơ kỳ?" Tịch Chu cắt ngang Chu Chu Tử, trong mắt tràn ngập hoài nghi, Địch Vong Ưu nữ nhân này rốt cuộc tìm đạo lữ gì thế này?

Chu Chu Tử gật đầu: "Nghe nói là như thế, ngươi nói chúng ta bao lâu có thể Trúc Cơ, bọn họ đều nói Luyện Khí thực mau, ngắn thì một ngày, lâu là dăm ba bữa, nhưng Trúc Cơ thì khó khăn, thiên phú cao phải ba bốn năm, như tam ca của ta, hắn là Đơn linh căn, ba năm Trúc Cơ, giống chúng ta thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể Trúc Cơ, ta còn nghe nói có người cả đời đều dừng lại ở Luyện Khí kỳ......"

"Đại sư tỷ tới."

Tu đạo tràng đột nhiên một trận nhỏ giọng ồn ào lại thực mau khôi phục an tĩnh.

Tịch Chu mắt trợn trắng, nghiêng đầu không muốn nhìn ra ngoài cửa, ngay sau đó lại nhịn không được quay đầu xem.

Đại sư tỷ, nếu ta đi đến trước mặt ngươi, ngươi sẽ nhận ra ta sao?

Tiếp theo nháy mắt, nàng liền thấy một thiếu nữ thanh xuân, mặt mày tươi cười đi vào tới, xác thật lớn lên kiều tiếu khả nhân, thanh âm cũng rất ôn nhu.

Nhưng.....đây là ai?

Tịch Chu ngây người, không phải nói Đại sư tỷ sao? Địch Vong Ưu hiện tại không phải Đại sư tỷ?

Đợi cho thiếu nữ trên đài rời đi, nàng mới nhìn về phía Chu Chu Tử: "Giò, ngươi nói mới vừa rồi người kia là Đại sư tỷ?"

Chu Chu Tử cạn lời, từ bỏ sửa đúng phát âm của nàng, "Đúng vậy, Trọng Văn Đại sư tỷ, cùng là Kim Đan sơ kỳ giống đạo lữ của nàng, ngươi biết đạo lữ của nàng là ai không?"

Tịch Chu im lặng, nàng biết.

"Thiếu tông chủ Vương Quận Đình." Còn là tiền vị hôn phu của Địch Vong Ưu.

Chu Chu Tử nhướng mày: "Ta cho rằng ngươi không để ý tới chuyện bên ngoài chứ, không ngờ thật đúng là biết."

Có tiểu đồng bọn chia sẻ hóng hớt cảm giác thật tốt quá.

Hắn dùng cánh tay huých huých cánh tay Tịch Chu: "Ngươi còn biết tin tức gì nữa?"

Tịch Chu hít sâu vài cái mới trầm giọng hỏi: "Ngươi biết là ai ở trên đỉnh Bắc Sơn không?"

Chu Chu Tử hứng khởi: "Vẫn là tin tức của ta linh thông hơn, trên đỉnh Bắc Sơn chính là Vong Ưu trưởng lão, bất quá mọi người đều ngầm gọi nàng là Vong Ưu tiên tử, nghe nói tuổi còn trẻ chính là Phân Thần kỳ tu vi, còn là mỹ nhân tuyệt sắc, thật là quá tuyệt vời."

Vong Ưu trưởng lão, Vong Ưu tiên tử, xem ra là đã xác định tin người chết Bắc Sơn trưởng lão.

Nội tâm Tịch Chu một trận phức tạp, đã là Phân Thần kỳ a, nàng hiện tại ngay cả Luyện Khí kỳ đều không có, không đúng, nghĩ chuyện này để làm gì, nữ nhân kia đã có đạo lữ a, còn có cả hài tử.

Nàng mím môi, cảm giác đắng nghét trong lòng đã lan tràn đến bên miệng, không phải, là lan tràn đến toàn thân, chỗ nào cũng đắng.

"Vậy đạo lữ của Vong Ưu tiên tử là ai?"

Chu Chu Tử lần này lắc lắc đầu: "Này thật đúng là không ai biết, bất quá mọi người truyền tai nhau rằng đó nhất định là một nam tử phong lưu lỗi lạc, nói không chừng là cao nhân lánh đời nào đó."

Không ai biết, Tịch Chu hô hấp cứng lại, tiếng nói không tự giác mà căng thẳng: "Nếu không ai biết, vì sao nhất định là nam tử?"

Chu Chu Tử liếc nàng một cái: "Ngươi ngốc a, Vong Ưu tiên tử đều có hài tử, nghe nói lớn lên rất giống cha nàng, một đôi mắt đào hoa đẹp cực kỳ, giống ngươi vậy đó, bất quá ở trong mắt ta vẫn là đôi mắt của ngươi đẹp nhất."

Tịch Chu cứng họng, đáy lòng cuối cùng một tia may mắn cũng rớt xuống đáy cốc, đúng vậy, nàng là đồ ngốc sao?

Đại sư tỷ đều có con rồi a.

Tiểu cô nương kia có đôi mắt thật sự rất đẹp, một đôi mắt đào hoa đa tình, chắc là rất giống cha nó đi, thật là đẹp mắt a.

Tịch Chu nhẹ hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn trời, hốc mắt ửng đỏ, hơi ngấn nước nhưng lại nhanh chóng giấu đi.

Chu Chu Tử nghi hoặc nhíu mày, như thế nào cảm giác tiểu đồng bọn mới vừa rồi đỏ mắt, là bởi vì tu luyện quá khó khăn sao?

Ngày đầu tiên, hai người không ai Luyện Khí thành công, được cổ vũ một phen sau đó mất hứng mà về, xem ra thiên phú của bọn họ đều thực bình thường.

Tới gần ban đêm, Tịch Chu gối cánh tay nằm ở trên giường, thậm chí cũng chưa ăn cơm chiều, chỉ lo ngẩn người.

Thời gian trôi, nàng bất tri bất giác mà ngủ mất, trước lúc ngủ còn tự nhủ, lần này tuyệt đối đừng có trở lại thân cỏ.

Trên đỉnh Bắc Sơn.

"Ngươi đã trở lại sao?"

Địch Vong Ưu dùng ngón tay vuốt vành chậu hoa, cẩn thận mà tưới nửa cốc nước rót đầy linh.

Nửa gốc cỏ mộng vốn là khô héo, hệ rễ lộ ra một tia màu tím động lòng người, màu tím nhạt tản ra ánh sáng mỏng manh, dường như mang theo vô hạn sinh cơ.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng di động vành chậu, muốn chạm vào chồi non tím nhạt kia, nhưng không hiểu sao lại sợ hãi, không dám đụng vào.

"Mẫu thân, cỏ nhỏ thật sự sống, cha có phải hay không sẽ về tới?"

Lúc này đây, Địch Vong Ưu không có giống như ngày thường kêu nữ nhi im tiếng, mà là ôn nhu nhìn chăm chú vào cỏ mộng trong chậu hoa, nói: "Là mẫu thân sẽ về tới, ngươi không có cha, nàng cũng là mẫu thân ngươi."

"Nhưng mà dì Quan Lan nói có cha, mẫu thân mới có thể sinh hạ ta."

"Nàng không biết gì cả." Địch Vong Ưu muốn giải thích, nhưng nhìn nữ nhi chỉ hơn hai tuổi, lại đánh mất ý niệm giải thích, người kia có lẽ vĩnh viễn đều sẽ không trở lại, hà tất lại mang thêm một người vô vọng chờ đợi.

-

Tu đạo tràng, Tịch Chu hai mắt vô thần mà lặp lại động tác dẫn linh khí nhập thể, tối hôm qua nàng chỉ là cầu nguyện trước khi ngủ một chút, ai biết sau đó thật không có đi tới chỗ Đại sư tỷ.

Trời xanh a, thời điểm nên linh thì ngươi không linh, thời điểm không nên linh thì ngươi phát huy thực lực làm gì.

"Ta thành công, ta có thể khống chế linh khí." Thanh âm Chu Chu Tử hưng phấn không thôi vang lên ở tu đạo tràng, chung quanh lập tức có đệ tử lại chúc mừng.

"Chu sư đệ không hổ là Song linh căn, nói không chừng sẽ là người đạt tới Trúc Cơ trước hết trong số chúng ta." Tu đạo tràng này đều là ngoại môn đệ tử, trừ bỏ Lữ sư tỷ cùng Phùng sư huynh là Trúc Cơ kỳ, còn song song được đề làm quản sự ngoại môn, dư lại tất cả đều là Luyện Khí kỳ.

Chu Chu Tử đắc ý mà ngẩng ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu đồng bọn của mình: "Tịch Chu, ngươi thế nào?"

Tịch Chu lắc đầu, ngữ khí không có gì phập phồng: "Cảm thụ không đến linh khí."

Phùng sư huynh thấy thế đi tới, cười nói: "Tịch Chu sư muội không cần sốt ruột, chúng ta ngoại môn, tu đạo tràng này là đầy đủ linh khí nhất, ngươi nhất định có thể, nói không chừng ngày mai sẽ làm được."

Tịch Chu gật gật, lại bắt đầu chết lặng mà lặp lại động tác dẫn linh khí.

Ánh mắt Phùng sư huynh trở nên buồn bã, mỹ nhân thế này, lại cứ tính tình lãnh đạm, vốn đang có điểm ý tứ, đáng tiếc chọc Trọng Văn Đại sư tỷ không mừng, hồng nhan bạc mệnh a, đáng tiếc.

Đến giờ cơm trưa, nhà ăn cũng chỉ dư lại một mình nàng, toàn bộ tông môn hiện giờ chỉ có mình nàng là người phàm.

Nữ đầu bếp nấu cơm cũng là đệ tử tạp dịch ngoại môn, còn chủ động bưng đồ ăn lại đây: "Tịch Chu sư muội, ngươi muốn ăn cái gì cứ nói cùng ta, hiện tại nhà ăn chỉ có ngươi một người tới, ta coi như luyện trù nghệ."

Tịch Chu khách khí nói cảm ơn: "Đa tạ sư tỷ, ta không kén ăn, ngươi làm cái gì ta ăn cái đấy."

Tịch Chu miệng nhỏ ăn cơm, nghe nói đây là linh gạo dựa linh khí lớn lên, đáng tiếc nàng ăn không ra tư vị gì hết, cảm giác còn không thơm ngon bằng cơm bình thường.

Cơm nước xong lại nỗ lực một buổi trưa, như cũ không có bất luận thu hoạch gì, Tịch Chu nhìn Chu Chu Tử thỏa thuê đắc ý vẫn luôn khoe không ngừng trước mắt nàng, không khỏi nhụt chí, chẳng lẽ đây là khác biệt giữa tư chất trung đẳng Song linh căn cùng tư chất hạ hạ đẳng Ngũ linh căn?

Thấy nàng dừng lại động tác, Chu Chu Tử làm như đầy mình kinh nghiệm mà chỉ điểm nói: "Ngươi cần phải bình tâm tĩnh khí, tập trung lực chú ý, phải dùng tâm đi cảm thụ linh khí chung quanh......"

Tịch Chu thở dài: "Ngươi không bằng trực tiếp lấy Tu Luyện Yếu Thuật đọc cho ta nghe."

Chu Chu Tử cười ngượng một tiếng: "Ta hiện tại còn không phải là đang đọc cho ngươi nghe sao, ta hướng các sư huynh hỏi thăm qua, chúng ta Thiên Kiếm Tông, đệ tử Ngũ linh căn lên Luyện Khí chậm nhất cũng chỉ dùng không đến mười ngày thời gian, ngươi cùng lắm mười ngày nhất định có thể thành công."

Tịch Chu tiếp tục nỗ lực luyện tập: "Mượn cát ngôn của ngươi."

Trời đãi kẻ cần cù, nàng cũng không tin, linh khí này rốt cuộc là thứ đồ quỷ quái gì, như thế nào không cảm giác được nó chứ.

Cảm nhận được gió thu lạnh lạnh có tính là cảm nhận được linh khí hay không?

Tới buổi tối, Tịch Chu sớm nằm ở trên giường, nhíu mày thở dài một trận, muốn tới chỗ Đại sư tỷ không đây?

Không đúng, phải nói có nên tới chỗ Đại sư tỷ hay không? Người ta đã có chồng có con....

Cũng không biết đêm nay linh không linh, có khi nào là do ý niệm của mình khống chế?

Tịch Chu dưới đáy lòng suy đoán một phen, nhắm mắt lại, thử giống như trước đó ngưng thần suy nghĩ.

"Cỏ nhỏ lại động."

Một tiếng hoan hô non nớt vang ở bên tai, Tịch Chu mở to mắt, thấy tiểu cô nương đang ghé vào mép giường nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu, làm người không chán ghét nổi.

"Cỏ nhỏ ngươi lại động, ta muốn nói cho mẫu thân." Tiểu cô nương duỗi tay muốn sờ một chút, lại tựa hồ đang lo lắng cái gì, cuối cùng thu tay trở về.

Tịch Chu yên lặng nhìn đứa nhỏ thông minh trước mặt, bi ai phát hiện, nàng thế nhưng cảm thấy chính mình thích nó, bởi vì đây là con của Đại sư tỷ a.

Thì ra trên thế giới thật sự có yêu ai yêu cả đường đi, cho dù đây là Đại sư tỷ cùng người khác ở bên nhau sinh ra em bé, nàng vẫn là nhịn không được tâm sinh thân cận, nhịn không được sẽ cảm thấy thích.

Nàng muốn dùng lá cây đi chạm vào tay nhỏ bụ bẫm của tiểu cô nương một chút, lại phát hiện lá cây rất ít, cũng rất ngắn, như là mới vừa mọc ra tới mầm non.

Tiểu cô nương chăm chú nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng nhịn không được duỗi tay, học theo động tác ngày thường của Địch Vong Ưu, sờ bên vành chậu hoa, ai ngờ thân mình hơi nghiêng, thiếu chút nữa ngã xuống giường.

Tịch Chu trong lòng thất kinh, theo bản năng đỡ lấy, cũng may tiểu cô nương không có rơi xuống.

Nàng thở phào một hơi, theo sau đứng ở mép giường sửng sốt.

"Ngươi là ai?" Tiểu cô nương nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, vô thức mà thối lui đến đuôi giường.

"Ta kêu Tịch Chu."

"Ta kêu Tinh Hồi, Địch Tinh Hồi." Tiểu cô nương lễ phép mà đáp lại tên họ, làm như thấy nàng không có hành động gì nguy hiểm, lại từ đuôi giường dịch một chút lại đây.

Tịch Chu miễn cưỡng cười cười, ngữ khí đắng chát: "Địch Tinh Hồi, tên thật là dễ nghe."

Tiểu cô nương thấy nàng cười, lại dựa gần một chút nói: "Cha ta kêu Tinh, cho nên ta kêu Tinh Hồi."

Tịch Chu cố nén chua xót, nhấp môi cười nói: "Tinh Hồi thật ngoan, lần sau phải cẩn thận chút, ta đi trước."

Nàng phải rời khỏi nơi này, đạo lữ của Đại sư tỷ kêu Tinh, cho nên hài tử kêu Địch Tinh Hồi, Đại sư tỷ đang chờ người trở về, nhưng người đó không phải nàng.

Sách vở nói thế nào nhỉ, thời điểm cảm thụ không đến tình yêu, nhất định phải học được toàn thân mà lui, nàng muốn toàn thân mà lui.

Trong chớp mắt, Tịch Chu biến mất tại chỗ, cũng rời khỏi thân cỏ, tỉnh lại trong phòng đệ tử tạp dịch.

Nàng ôm gối lăn lộn, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ Địch Vong Ưu, a, mấy cái văn học soup gà tâm hồn gì đó quả nhiên đều là gạt người, chỉ nói kết luận không nói quá trình, học được toàn thân mà lui, nhưng như thế nào mới có thể toàn thân mà lui a.

Ngày kế, Tịch Chu điên cuồng luyện tập, trong đầu tuần hoàn: "Ta muốn toàn thân mà lui, nữ nhân chỉ ảnh hưởng tốc độ tu luyện của ta, ta muốn toàn thân mà lui..."

Chu Chu Tử thấy tư thế nàng liều mạng, nhịn không được khuyên nhủ: "Ngươi như vậy là không được, phải bình tâm tĩnh khí..."

"Ta được, ta nhất định có thể làm được, ta nhất định có thể toàn thân mà lui, ta nhất định được..."

Trên mặt Tịch Chu tựa mang theo sát khí, làm Chu Chu Tử yên lặng đi xa hai bước.

Hắn nhìn nữ nhân trạng thái điên cuồng, thầm nghĩ phụ hoàng nói đúng, xem người không thể chỉ xem mặt ngoài, ai có thể dự đoán được mỹ nhân thoạt nhìn quyến rũ đa tình này thế nhưng sẽ nổi điên.

Xem ra không thể thuận lợi bắt được mỹ nhân này, quá không bình thường, vẫn là làm huynh đệ thì tốt hơn.

Liên tiếp tám ngày, Tịch Chu nghẹn tâm tình, không có trở lại thân cỏ, một lòng tu luyện, kết quả tới ngày thứ mười, thời điểm tất cả mọi người cho rằng nàng có thể đột phá, nàng vẫn là cảm thụ không đến một tia linh khí.

Tịch Chu nhìn trời, hoài nghi trời xanh bị ai đánh bất tỉnh, hiện tại ngay cả mí mắt cũng mở không ra.

Phùng sư huynh cũng xem đến cạn lời, làm hắn còn chờ nữ nhân này Luyện Khí thành công, dùng lý do chúc mừng, lừa gạt nàng đi ra ngoài.

Không nghĩ tới chỉ là một bình hoa không dùng được, mười ngày cũng chưa Luyện Khí thành công, tư chất quá ngu dốt, Trọng Văn Đại sư tỷ xác định muốn phòng bị nữ nhân này?

Thiếu tông chủ không đến nỗi tệ hại như vậy đi....

Bắc Sơn phong, Địch Vong Ưu nhìn cỏ mộng lại cao lên rất nhiều, chậm rãi tưới xuống dòng nước đầy linh lực.

"Mẫu thân, có một dì xinh đẹp đột nhiên từ bên trong cỏ nhỏ chui ra tới."

Ngón tay Địch Vong Ưu run lên, nắm chặt cốc nước trong tay, xoay người hỏi: "Tinh Hồi, ngươi nói cái gì?"

Tiểu Tinh Hồi ngửa đầu: "Ta thấy có một dì xinh đẹp từ cỏ nhỏ chui ra tới."

Địch Vong Ưu buông ly nước, khom lưng ôm cánh tay tiểu Tinh Hồi, lặp lại xác nhận: "Ngươi lại cùng mẫu thân nói một lần, ngươi nhìn đến cỏ nhỏ làm sao?"

Tiểu Tinh Hồi nghi hoặc mà chớp chớp mắt: "Ta nhìn thấy cỏ nhỏ lại động, thật sự."

Đúng, lại động, lần trước đã quên nói với mẫu thân.

Địch Vong Ưu hô hấp căng thẳng, làm chính mình nỗ lực trấn định, thả chậm ngữ khí nói: "Đúng vậy, mẫu thân tin tưởng Tinh Hồi, ngươi mới vừa rồi còn nói thấy được một dì xinh đẹp."

Hai mắt nàng tha thiết mà nhìn nữ nhi, đáy lòng chờ đợi cũng dần dần lớn lên.

Thẳng đến nàng nghe thấy tiểu Tinh Hồi nghiêm túc đáp: "Ta nhìn đến một dì xinh đẹp từ cỏ nhỏ chui ra tới, đẹp giống mẫu thân, dì còn cùng ta nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com