ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 96

wocaowoqu

Nhưng rất nhanh nụ cười đó đã biến mất.

Ngọc Ly Sinh dùng chiếc trâm cài tóc nhẹ nhàng xuyên qua quần áo của Hứa Mộ Ngôn và đâm thẳng vào vị trí trái tim của cậu.

Hứa Mộ Ngôn đau đớn cau mày, cậu cắn răng đến mức chảy cả máu, máu thuận theo khóe môi chảy xuống.

Thế nhưng lại bị Ngọc Ly Sinh giơ tay lên lau sạch.

Ngọc Ly Sinh ném chiếc trâm cài tóc kia đi, sau đó giơ tay lên vỗ nhẹ vào mặt Hứa Mô Ngôn, nhẹ giọng nói: "Chỉ là một hình phạt nhỏ cảnh cáo con, nếu con còn dám có bất kỳ một chút sự chống cự nào với ta cho dù có là nhỏ nhất, vậy thì ta không ngại moi trái tim của con ra đâu."

"Nếu không tin thì con cứ việc thử đi. Đã nhiều năm vậy rồi mà chưa đi moi tim người, tay của vi sư... có lẽ sẽ có chút không quen."

Ngọc Ly Sinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Mộ Ngôn, thu hết toàn bộ biểu cảm sợ hãi của cậu vào tầm mắt, ngay sau đó hắn lập tức nở nụ cười còn vui vẻ hơn.

Sau khi thả người ra, giống hệt như vừa rồi vậy, hắn lại ôm Hứa Mộ Ngôn đi ngủ, Ngọc Ly Sinh nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, vi sư cũng buồn ngủ rồi."

Hứa Mộ Ngôn: ...

Ai đó có thể nói cho cậu biết, tất cả mọi chuyện vừa xảy ra có phải đều là ác mộng hay không?

Cơn đau đớn ở lồng ngực nhắc nhở Hứa Mộ Ngôn rằng mọi chuyện vừa xảy ra đều là sự thật.

Ở vị trí trái tim của cậu đã bị quả phụ nhỏ dùng trâm cài tóc đâm thủng một lỗ không sâu cũng không nông.

Hiện tại nó vẫn đang chảy máu.

Chết thì không đến nỗi, thế nhưng sẽ rất đau!

Hứa Mộ Ngôn đau đến mức không thể ngủ được, thế nhưng lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ chọc giận quả phụ nhỏ.

Cậu chỉ có thể đưa tay lên miệng cắn, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy dài trên má, cậu run lên vì đau đớn, máu tươi cũng đã thấm đẫm chỗ trước ngực trên bộ y phục đệ tử cậu đang mặc.

"Không được cắn tay."

Ngọc Ly Sinh từ phía sau nắm lấy cổ tay Hứa Mộ Ngôn, sau đó kéo bàn tay đã bị cắn đầy vết kia ra, hắn cau mày nói: "Nếu như cắn bị thương thì những người khác sẽ phát hiện ra."

"..."

Thì ra quả phụ nhỏ không hề để tâm đến việc cậu sẽ cắn bị thương tay mà chẳng qua chỉ là sợ người khác phát hiện mà thôi.

Hứa Mộ Ngôn không hiểu, quả phụ nhỏ không phải là đao kiếm, mà cũng không phải lửa đỏ, vậy tại sao hắn lại có thể tùy tiện vì một vài câu nói mà đâm cậu đến mức cả người đầy thương tích, khiến cậu giống như vừa ở trên thiên đường nhưng ngay lập tức lại bị đẩy xuống địa ngục, thiêu đốt thần hồn.

Quay lưng về phía quả phụ nhỏ, Hứa Mộ Ngôn khẽ nhếch đôi môi tái nhợt như tờ giấy trắng, gương mặt đầy mồ hôi lạnh, cậu âm thầm lẩm lẩm.

Con hận người, hận người đến chết.

Ngọc Ly Sinh không hề biết gì, hắn ôm cậu vào lòng rồi yên tâm chìm vào giấc ngủ, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy lòng mình vô cùng bình yên.

Bởi vì đau đớn, Hứa Mộ Ngôn cả đêm nửa mê nửa tỉnh, khi tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã sáng.

Quả phụ nhỏ biến mất không thấy đâu nữa, chăn bông bên cạnh cũng đã sớm không còn chút nhiệt độ nào nữa.

Hứa Mộ Ngôn ôm ngực chậm rãi ngồi dậy, khi cúi đầu nhìn xuống thì cậu mới phát hiện ra vết thương của mình đã được băng bó.

Có lẽ là đã được bôi thuốc, cậu có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của dược liệu.

Hứa Mộ Ngôn sửng sốt mất một lúc, sau đó cậu mới đưa ra một kết luận: quả phụ nhỏ chỉ sợ mọi người phát hiện ra hắn đang ngược đãi đồ đệ của mình mà thôi.

Nếu đang ở trên Côn Lôn sơn, chắc chắn là quả phụ nhỏ sẽ không thèm quan tâm đến sự sống chết của cậu.

Hứa Mộ Ngôn hít sâu một hơi, cậu ngồi trên giường một lát, sau đó thì mặc quần áo, cậu vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên bàn có một bát súp đặc.

Tiến lên nhìn một chút, dưới bát có một tờ giấy, trên đó có một hàng chữ nhỏ do quả phụ nhỏ viết: Dành cho đệ tử yêu quý Hứa Mộ Ngôn.

Sau đó hết rồi.

Hứa Mộ Ngôn hoài nghi là có phải trong bát này đã bỏ mấy thứ như hạc đỉnh hồng, đoạn trường thảo gì đó hay không, vì vậy cậu đã nhanh chóng lấy chiếc trâm bạc ra thử.

Kết quả là không hề có.

Vừa vặn cậu cũng đang đói bụng, một bát súp đặc như thế này là quá hoàn hảo.

Hứa Mộ Ngôn vừa định bưng bát lên ăn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu lại đặt bát xuống.

Quả phụ nhỏ tính cách vui buồn thất thường, đối xử với cậu có lúc như mưa xuân cũng có lúc như nổi bão.

Khi hai người ở một mình cùng nhau, không phải lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, chỉ hận không thể vác kiếm chém nhau, mà còn có cả những lúc chung sống khá hòa hợp.

Nhưng đây không phải là những gì Hứa Mộ Ngôn mong muốn.

Chỉ cần cậu không ôm bất kỳ một suy nghĩ ảo tưởng nào với sư tôn của mình, vậy thì sau này cậu mới không rơi vào tình cảnh hoàn toàn tuyệt vọng.

Thấy xung quanh không có ai, Hứa Mộ Ngôn lén lút đổ bát súp đặc đó ra ngoài cửa sổ.

Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu đẩy cửa ra ngoài đi xuống lầu giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mọi người trong sảnh đều đã dậy, ba năm người xúm lại thành một tốp to nhỏ trò chuyện, thấy cậu đi xuống thì tươi cười chào hỏi.

Tất cả đều khách khí gọi cậu một tiếng "Sư huynh".

Hứa Mộ Ngôn gật đầu xem như trả lời, sau đó nhìn quả phụ nhỏ đang ngồi một mình bên bàn uống trà.

Cậu suy nghĩ, mới sáng sớm, cậu không nên tự đâm đầu tìm xui xẻo.

Vì vậy đành viện cớ ra ngoài cho ngựa ăn.

Ai ngờ Ngọc Ly Sinh lại đặt tách trà xuống, sau đó liếc cậu một cái rồi thản nhiên hỏi: "Con đã ăn bát súp đặc kia chưa?"

"Ăn rồi, cám ơn sư tôn." Hứa Mộ Ngôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bộ dạng vô cùng bình thường mà nói dối, "Thật sự là rất thơm."

Ngọc Ly Sinh nghe xong, hắn lại liếc cậu một cái, sau khi suy nghĩ một chút hắn hỏi cậu: "Vậy... có ngọt không?"

"Ngọt, rất ngọt, ngọt mà không ngấy."

Ngọc Ly Sinh không nói gì nữa, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Mộ Ngôn với ánh mắt phức tạp.

Bát súp đặc đó không ngọt chút nào mà là mặn.

Bởi vì buổi sáng lúc hắn kêu đầu bếp nấu một bát súp đặc, đầu bếp nói với hắn, đau dạ dày thì phải bớt ăn ngọt, cho nên mới làm thành súp đặc mặn.

Có thể thấy được là Hứa Mộ Ngôn không hề động đến bát súp đó, thậm chí còn không nếm thử lấy một miếng, thế nhưng khi ở trước mặt hắn, cậu lại có thể tự tin ưỡn ngực làm như không có chuyện gì mà nói lung tung với hắn.

Hóa ra sự ái mộ của Hứa Mộ Ngôn chỉ đến vậy mà thôi.

Thứ gọi là thích mà Hứa Mộ Ngôn cứ luôn miệng nói đến, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.

Sắc mặt Ngọc Ly Sinh lập tức sầm lại, hắn quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục cúi đầu uống trà.

Chỉ là không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy trà có vị đắng. Hắn nhấp một ngụm, sau đó không thể uống tiếp được nữa.

Cảm giác như có gì đó mắc ở trong lòng.

Thấy sắc mặt của sư tôn không tốt lắm, trong lòng Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, mới sáng sớm, nếu có thể tránh được thì nên nhanh chóng tránh đi.

Sau đó cậu cúi đầu nói: "Đồ nhi đi cho ngựa ăn."

Sau đó, khi Ngọc Ly Sinh còn chưa có đồng ý thì cậu đã nhấc chân bước ra ngoài.

Đúng lúc va thẳng vào người Đàn Thanh Luật.

Đàn Thanh Luật sắc mặt lo lắng hỏi cậu, "Đệ có thấy Lưu Ly đâu hay không?"

"Lưu Ly? Tối hôm qua không phải bị phạt quỳ cùng sư huynh ở trong sảnh đường sao?"

"Lúc đầu là như vậy, thế nhưng sau khi trời sáng, được sự cho phép của sư tôn thì bọn ta đều đã đứng dậy. Lúc ăn sáng đã không thấy muội ấy đâu. Vừa rồi ta vào chuồng ngựa kiểm tra thì phát hiện ra con hồng mã nhỏ của Lưu Ly đã biến mất."

Nghe xong, trong lòng Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ chuyện không hay rồi. Tám chín phần mười là Lưu Ly thấy ấm ức, sau đó mới sáng sớm đã cưỡi ngựa chạy đi.

Nếu trong lúc tức giận nàng chạy về Côn Lôn sơn, sau đó thực hiện chính sách một khóc lóc hai làm loạn ba treo cổ trước mặt Trọng Minh Quân.

Không biết là liệu rằng Trọng Minh Quân sẽ thiên vị sư đệ hay đồ đệ hơn?

Trong lòng Hứa Mộ Ngôn đang âm thầm cổ vũ hoan hô: Đánh nhau đi, đánh nhau đi!

Thế nhưng ngoài mặt cậu vẫn nói: " Đệ cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi bẩm báo với sư tôn một câu trước đã."

Giọng nói của hai người không tính là nhỏ, lục thức của người tu chân lại vô cùng nhạy cảm, cho nên đương nhiên là không có một chữ nào lọt khỏi tai của Ngọc Ly Sinh.

Hắn đặt chén trà xuống, sau đó lắc đầu thở dài: "Bỏ đi, dù sao nó cũng không phải đệ tử thân truyền của bản tọa, đương nhiên là sẽ không nghe bản tọa quản thúc, nó đã đi rồi thì cứ cho nó đi đi."

"Nhưng sư tôn..." Đàn Thanh Luật gương mặt tràn đầy vẻ phức tạp nói: "Trước khi sư muội rời đi thì muội ấy đã lái xe ngựa đi và cho ngựa ăn bã đậu. Bây giờ ngựa... tóm lại là không thể lên đường được nữa."

Ngọc Ly Sinh: ...

Hứa Mộ Ngôn: ...

Ôi trời, không ngờ Tiểu Lưu Ly lại to gan tới thế.

Sau khi trầm mặc một lát, Ngọc Ly Sinh nói: "Đuổi theo, bản tọa không tin mình không quản giáo được một đứa đệ tử cỏn con!"

"Chia ra đi tìm, nhất định phải bắt người trở về, nếu nó không chịu nghe theo thì cứ trói lại đưa về!"

Tất cả các đệ tử vội vàng chắp tay nói: "Vâng!"

Sau đó bắt đầu tản ra đi bắt người.

Hứa Mộ Ngôn không muốn ở một mình với quả phụ nhỏ cho nên cũng đục nước béo cò nhân cơ hội mượn cớ ra ngoài bắt người với các đệ tử khác.

Đàn Thanh Luật đứng bên cạnh nói: "Mộ Ngôn, đệ đi cùng với ta đi, như vậy thì chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Hứa Mộ Ngôn sợ đến tái mặt, cậu thầm nghĩ, cậu đi thì hỗ trợ được cái quái gì đây?

Mà có chắc chắn là không phải đi chung để lén lút đâm sau lưng nhau không?

Mà hơn nữa quả phụ nhỏ cũng sẽ tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không đồng ý!

Mặc dù quả phụ nhỏ không còn trong sạch nữa, thế nhưng hắn có thói quen sạch sẽ đến mức biến thái.

Hắn sẽ không sử dụng những thứ người khác đã sử dụng qua.

Hắn cũng sẽ không bao giờ ăn lại những thứ người khác đã ăn qua.

Nếu như quả phụ nhỏ đã coi cậu như vật sở hữu của mình, vậy làm sao hắn có thể để cho cậu ở một mình với Đàn Thanh Luật được chứ?

Lỡ như vô tình khiến cho ngọn lửa tình cũ tiếp tục nhen nhóm cháy lên thì sao... đúng không, như thế thì không tốt lắm đâu.

Hứa Mộ Ngôn luôn vô cùng tự tin về khả năng tự khống chế bản thân của mình, thế nhưng cậu lại không dám chắc chắn lắm về khả năng tự khống chế của Đàn Thanh Luật.

Lúc đó ngay cả nghĩ cậu cũng không thèm nghĩ mà trực tiếp từ chối. Nhưng ai ngờ Ngọc Ly Sinh lại nói: "Bây giờ quan trọng là đi tìm Lưu Ly, hai đứa đi cùng nhau luôn đi.

Hứa Mộ Ngôn: "! !"

Thật hay giả vậy?

Chẳng lẽ lỗ tai của cậu có vấn đề rồi sao, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?

Hứa Mộ Ngôn nhanh chóng nhìn ra bên ngoài.

Không, mặt trời không mọc đằng tây.

Lẽ nào là đang nằm mơ sao?

Hứa Mộ Ngôn lại âm thầm tự nhéo người mình một cái, đau đến suýt chút nữa thì rơi lệ.

Ngọc Ly Sinh đặt tách trà xuống rồi nói với cậu, "Mộ Ngôn, con lại đây."

Tóc gáy Hứa Mộ Ngôn dựng hết cả lên, cậu tự âm thầm an ủi trong lòng, giữa thanh thiên bạch nhật trời đất chứng giám này, chắc là quả phụ cũng không dám làm gì cậu cả.

Hứa Mộ Ngôn khổ sở đi về phía trước, sau khi chỉ còn cách quả phụ nhỏ ba bước chân, Hứa Mộ Ngôn dừng lại, sau đó cung kính chắp tay nói: "Sư tôn có gì cần dặn dò?"

"Con cứ tiến lên chút nữa đi."

Không còn cách nào khác, Hứa Mộ Ngôn đành cắn răng tiến lên từng bước từng bước, mãi cho đến khi khoảng cách của hai người trở nên rất gần, gần đến mức quả phụ nhỏ có thể vung tay tát cậu.

Ngọc Ly Sinh dùng giọng nói chỉ có hai nghe được nói: "Mộ Ngôn, nếu con dám làm điều gì khuất tất sau lưng vi sư, đợi lúc trở về ta nhất định cho con quỳ bàn đinh, nhớ chưa?"

Hứa Mộ Ngôn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu tỏ ý là mình đã nhớ rõ.

Ngay sau đó, lồng ngực cậu bỗng nhiên bị thứ gì đó đâm vào, Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy khí hải bị phong bế lâu nay của mình bỗng nhiên cuồn cuộn trở lại.

Linh lực lại lần nữa mạnh lên chạy khắp toàn thân cậu.

Hứa Mộ Ngôn đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào Ngọc Ly Sinh, chỉ thấy hắn đang đứng dậy đi lên lầu hai.

"Thanh Luật, con là sư huynh, nhất định phải bảo vệ tốt cho sư đệ, không được để cho nó xảy ra chuyện gì, nếu không vi sư sẽ hỏi tội con."

Đàn Thanh Luật chắp tay nói: "Vâng, sư tôn!"

Cứ như vậy, Hứa Mộ Ngôn ngơ ngơ ngác ngác bị Đàn Thanh Luật kéo ra khỏi quán trọ, ngẩn nga ngẩn ngơ tìm kiếm gần hết con phố mà vẫn chưa hoàn hồn.

Cậu không hiểu, có phải là quả phụ nhỏ đột nhiên uống nhầm thuốc hay không, tại sao vừa chuẩn bị súp đặc cho cậu, lại vừa giúp cậu giải trừ phong ấn linh lực.

Mặt trời đâu có mọc ở đằng Tây.

Trong khi cậu đang vò đầu suy nghĩ mà vẫn không hiểu gì, Đàn Thanh Luật cầm bức chân dung của Lưu Ly hỏi thăm một bà thím đang đi trên đường.

Bà thím đó không quan tâm gì mấy đến người phụ nữ trong bức chân dung, mà thay vào đó thím ấy nhìn vào Đàn Thanh Luật một lượt từ chân đến đầu, sau đó gật đầu hài lòng, hơn nữa còn hỏi y mấy câu như năm nay bao nhiêu tuổi, cha mẹ có còn hay không, có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội.

Đàn Thanh Luật kìm nén cơn tức giận của mình, y nhỏ giọng đáp lại vài câu. Người đó lại hỏi y đã có thê tử hay chưa.

Cái mục đích này rất rõ ràng, ngay khi nghe thấy Đàn Thanh Luật nói không, một đám phụ nữ đang đi mua rau ở đó đã xúm lại vây quanh y.

Giống y hệt như đang lựa cải thảo, nhìn khắp người Đàn Thanh Luật một lượt, thỉnh thoảng lại còn bóp bóp nắn nắn, như thể đang kiểm tra linh kiện của cây cải trắng này như thế nào.

Hứa Mộ Ngôn không nhịn được cười, cậu lặng lẽ đứng bên cạnh cười thầm.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Đàn Thanh Luật quả thực là có dung mạo đẹp hơn cả Phan An, xinh đẹp hơn người, đặc biệt là vết chu sa ở giữa lông mày, nhìn vào lại càng khiến cho nhan sắc của y càng thêm lay động lòng người, nhân gian hiếm gặp.

So với quả phụ lạnh lùng xa cách, giống hệt như đóa hoa sen trên đỉnh núi tuyết, không thể chạm tới thì y có vài phần dịu dàng ấm áp hơn.

Trong nguyên tác, Đàn Thanh Luật đã dựa vào khuôn mặt này để lừa dối trái tim của rất nhiều nam thanh nữ tú.

"A Ngôn,..."

Bị một đám phụ nữ vây quanh, Đàn Thanh Luật có vẻ hơi mất hứng, y đưa mắt nhìn Hứa Mộ Ngôn để cầu cứu, giọng nói nghe rất dịu dàng.

Hứa Mộ Ngôn nghĩ thầm, nếu hôm nay thay là người khác thì cậu sẽ giúp đỡ.

Nhưng đáng tiếc, từ lúc xuyên không đến đây, hai người đã được định sẵn là sẽ trở thành kẻ thù.

"Xin lỗi sư huynh, ta cũng đâu làm gì được."

Hứa Mộ Ngôn chắp tay, cậu giả vờ bất đắc dĩ nói: "Trước đó sư tôn cũng đã có lệnh, không được phép ra tay với người phàm."

Sau đó cậu lộ ra vẻ mặt "Sư huynh, ngươi tự mình cầu nguyện đi."

Tiếp theo cậu cuộn bức chân dung của Tiểu Lưu Ly lại rồi co giò chạy luôn.

Ai ngờ, còn chưa kịp đi được bao xa thì phía sau lại truyền đến một tiếng gọi gấp gáp "A Ngôn."

Hứa Mộ Ngôn quay lại nhìn, vậy mà Đàn Thanh Luật đã đuổi kịp.

"A Ngôn, đệ đi nhanh quá, chờ sư huynh một chút."

Hứa Mộ Ngôn ngạc nhiên hỏi y làm thế nào mà có thể thoát khỏi sự vây hãm của những người phụ nữ kia.

Đàn Thanh Luật lộ ra vẻ mặt khó coi nói: "Đệ đừng hỏi nữa."

Như vậy thì lại càng khiến cho Hứa Mộ Ngôn thấy tò mò, lầm tưởng rằng Đàn Thanh Luật mua tướng bán sắc, vì vậy cậu thật sự rất muốn nghe kể chi tiết cụ thể.

Gương mặt cậu tràn đầy vẻ lo lắng nói: "Sư huynh, rốt cuộc làm sao huynh chạy thoát ra đây được vậy? Nói ra đệ nghe với?"

Y có điều gì không vui thì nói hết ra cho cậu kiếm chút niềm vui với.

Kết quả là, Đàn Thanh Luật lộ ra vẻ mặt xấu hổ, một lúc lâu sau mới nói: "Ta đã nói với họ, ta vẫn chưa có thê thiếp là vì ta đã có người trong lòng, và người đó là..."

Vừa nghe xong câu này, Hứa Mộ Ngôn lập tức ý thức được rằng chủ đề câu chuyện không đúng lắm, vì vậy vội vàng chỉ vào một bên rồi lớn tiếng ngắt lời y: "Sư huynh, huynh nhìn xem! Người kia là Lưu Ly sao!"

Không ngờ cậu chỉ tùy tiện chỉ tay thế thôi, vậy mà lại thật sự có một bóng dáng xinh đẹp chợt lướt qua, dần dần bay tới cuối phố.

Đàn Thanh Luật cũng nhìn thấy, y lập tức cau mày nói: "Mau, đuổi theo, bắt nàng trở về!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com