ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 94

wocaowoqu


Tất cả các đệ tử nghe thấy vậy thì đều gật đầu đồng ý, sau đó lần lượt tập hợp thành từng nhóm hai người một đi lên lầu nghỉ ngơi.

Thấy vậy, Đàn Thanh Luật vẻ mặt khó coi nói: "Nhưng sư tôn, nếu như vậy thì phòng không đủ..."

"Lưu Ly là nữ tu, đương nhiên là sẽ ở một mình một phòng, đêm nay cứ để Mộ Ngôn ở trong phòng của bản tọa là được."

Nghe xong, Đàn Thanh Luật lập tức thấy không cam lòng, y vội vàng nói: "Sao có thể làm như vậy? Mộ Ngôn là đệ tử, người là sư tôn, đệ tử làm sao có thể ở cùng một phòng với sư tôn?"

Ngọc Ly Sinh nói: "Tại sao lại không thể? Khi Mộ Ngôn mới tới Côn Lôn, tuổi vẫn còn nhỏ. Lúc đó nó sợ bóng tối không dám ngủ nên ban đêm đã trốn vào trong phòng của bản tọa để khóc. Nếu như bản tọa đã là sư tôn của nó, đương nhiên là phải đối xử với nó như với con của ruột của mình."

Dừng một chút, hắn lại dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn chằm chằm vào Đàn Thanh Luật cười nói: "Thanh Luật, con lo lắng cái gì? Con lo lắng vi sư sẽ làm tổn hại đến đồ đệ nhỏ của chính mình sao?"

Đàn Thanh Luật đổ mồ hôi lạnh, y vội vàng quỳ xuống nói: "Đồ nhi không dám!"

"Nếu đã như thế thì cứ quyết định vậy đi, đều đi xuống nghỉ ngơi hết đi."

Khi trở lại phòng , trong tay Ngọc Ly Sinh cầm một tách trà vừa mới được pha, sau khi thổi cho nước nguội bớt thì hắn mới giúp Hứa Mộ Ngôn ngồi dậy rồi tự mình đút nước cho cậu.

Vốn dĩ Ngọc Ly Sinh chỉ muốn ném Hứa Mộ Ngôn xuống đất ngủ, nhưng trên giường chỉ có một cái chăn bông, hơn nữa còn đang bị Hứa Mộ Ngôn sống chết ôm chặt trong lòng.

Ngọc Ly Sinh suy nghĩ một chút, sau đó hắn lật người nhảy lên trên giường, đem người ôm vào lòng, lúc này trái tim mới dần dần cảm thấy an tĩnh trở lại.

Không biết qua bao lâu, trên mái hiên truyền đến một loạt những tiếng động khe khẽ, giấc ngủ của Ngọc Ly Sinh vẫn luôn không được sâu, cho nên hắn lập tức tỉnh lại.

Đêm khuya trăng thanh, Tiểu Lưu Ly giống như một con tắc kè lớn, động tác lanh lẹ khéo léo bò trên mái nhà, vừa leo nàng vừa quay lại nói với Đàn Thanh Luật ở phía sau: "Sư huynh, huynh nhanh lên một chút chứ. "

"Lưu Ly, xuống nhanh đi, đừng làm loạn nữa!"

"Muội làm loạn cái gì chứ? Muội chỉ muốn nhìn xem có phải Hứa sư huynh bị ngủ trên mặt đất hay không mà thôi! Huynh ấy bị trọng thương chỉ vừa mới khôi phục, thân thể suy nhược, làm sao có thể ngủ trên mặt đất?"

Tiểu Lưu Ly dùng cả tay cả chân, rất nhanh đã leo lên được mái nhà, nàng thân hình nhỏ nhắn, cẩn thận rụt rè nhấc một tấm ngói ra, sau đó thò đầu nhìn vào trong phòng, kết quả chỉ nhìn thấy một cái bàn tròn.

Bên cạnh tối om, Đàn Thanh Luật nhảy lên mái nhà, y vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Lưu Ly, sau đó nhỏ giọng nói: "Không được làm loạn nữa! Theo huynh xuống đây."

"Muội không xuống, muội chỉ xem một chút thôi mà, nhìn một cái thôi, cầu xin sư huynh mà, sư huynh, sư huynh, xin huynh đó. Sư huynh thiên vị Hứa sư huynh nhất nhất nhất mà, chắc chắn là huynh cũng muốn xem huynh ấy, có phải không?"

Những lời này thật sự là đã đánh vào tâm tư của Đàn Thanh Luật, đích thực thì y cũng muốn xem thử, xem xem giữa Ngọc Ly Sinh và Hứa Mộ Ngôn có xảy ra chuyện gì mờ ám không muốn để cho người khác biết hay không.

Nếu như không có tư tình, tại sao gần đây lúc nào Hứa Mộ Ngôn cũng bảo vệ Ngọc Ly Sinh, ngược lại thờ ơ không để ý đến người sư huynh là y nữa.

Trên miệng Đàn Thanh Luật cứ nói là không được không thể, thế nhưng đôi mắt y lại rất thành thật mà liếc nhìn vào cãi lỗ Lưu Ly vừa bóc ngói ra.

Có thể là do góc độ không đúng, cho nên không nhìn thấy vị trí của giường.

Tiểu Lưu Ly đặt viên ngói trở lại, sau đó di chuyển về phía trước một chút, nàng đẩy chân của Đàn Thanh Luật rồi nhỏ giọng nói: "Sư huynh, huynh mau tránh ra, có lẽ ở chỗ huynh đang đứng sẽ nhìn thấy giường!"

Đàn Thanh Luật nghe lời tránh sang một bên, thế nhưng trên miệng vẫn nói: "Lưu Ly, muội lại làm loạn nữa rồi, lúc trở về núi cẩn thận ta nói cho sư bá biết để sư bá phạt muội."

"Phạt đi, phạt đi, dù sao sư tôn cũng đã phế bỏ hai người sư huynh của muội rồi, tốt nhất phế luôn muội đi cũng được, tốt nhất giết muội luôn đi!"

Tiểu Lưu Ly thờ ơ nói, trong mắt hiện lên một chút hận thù, đột nhiên nàng kêu "ây ya" một tiếng, sau đó ôm lấy chân của Đàn Thanh Luật rồi rơi xuống.

Sức nặng của hai người khiến cho mái nhà không chịu được sập xuống, Đàn Thanh Luật không ngờ rằng Tiểu Lưu Ly lại vụng về đến mức bị ngã xuống đó.

Phịch một tiếng, hai người từ trên trời rơi xuống, đập nát luôn cái bàn.

Ngọc Ly Sinh đã có chuẩn bị từ trước, hắn vòng một tay qua eo Hứa Mộ Ngôn, kéo cậu ra khỏi giường ôm vào trong lòng.

Động tĩnh lớn như thế này đã ngay lập tức đánh thức các đệ tử đang ngủ, họ lần lượt xông vào cửa.

Ngọc Ly Sinh đang bảo vệ Hứa Mộ Ngôn trong lòng, Đàn Thanh Luật đang ôm Tiểu Lưu Ly, tất cả đều đang ở dưới mặt đất, cùng với chiếc bàn đã bị đập nát thành mấy chục mảnh.

Thấy mọi người đều đã tới đây, Đàn Thanh Luật theo bản năng đẩy người ra, sau đó quỳ xuống nói: "Sư tôn, xin hãy nghe đệ tử giải thích! Sự việc không như sư tôn nghĩ đâu!"

Ngọc Ly Sinh lạnh nhạt nói: "Ta chưa nói một chữ nào, làm sao con biết hiện tại ta đang suy nghĩ cái gì?"

Hứa Mộ Ngôn cũng bị động tĩnh lớn này đánh thức, cậu dùng đôi mắt ngái ngủ nhìn mọi người trong phòng, phản ứng đầu tiên của cậu chính là nghĩ mình đang nằm mơ, vì vậy cậu lại tiếp tục nằm xuống ngủ, nghiêng đầu úp mặt vào người Ngọc Ly Sinh.

Ngọc Ly Sinh hơi mím khóe môi, hắn nhẹ giọng gọi cậu: "Mộ Ngôn, tỉnh lại đi nào, đừng ngủ nữa, Mộ Ngôn."

Lúc này Hứa Mộ Ngôn mới tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ say trong lòng quả phụ nhỏ, cậu vội vàng giãy ra, sau đó nơm nớp lo sợ nói: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Sư huynh, còn có Lưu Ly, mọi người làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Sao mái nhà lại bị thủng một lỗ lớn như thế này?"

May mắn thay, cả hai đều là tu sĩ, cơ thể chắc khỏe, rơi xuống từ mái nhà cao như vậy mà cũng không làm sao.

Chỉ là khi ngã xuống, Tiểu Lưu Ly cùng Đàn Thanh Luật lại đúng lúc ôm lấy nhau, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, điều này không khỏi khơi dậy trí tưởng tượng của người ta.

"Lưu Ly, muội không sao chứ? Ngã bị thương rồi đúng không? Còn đứng lên được không?" Hứa Mộ Ngôn gương mặt tràn đầy vẻ quan tâm hỏi.

Lưu Ly vẻ mặt khó coi nói: "Muội không sao, chỉ là Đàn sư huynh có chuyện thôi! Vừa rồi lúc rơi xuống, Đàn sư huynh ở dưới người muội làm đệm thịt cho muội, thế nên muội không cảm thấy đau cho lắm."

Vừa nói nàng vừa gãi đầu rồi ngốc nghếch nở nụ cười khúc khích.

Nhìn thấy bộ dạng cười ngốc nghếch của nàng, đột nhiên Hứa Mộ Ngôn cảm thấy đau đầu, cậu thầm nghĩ, đầu óc của Lưu Ly không được lanh lẹ cho lắm.

Mặt Đàn Thanh Luật đỏ bừng, y chắp tay nói: "Đệ tử có lỗi, xin sư tôn trách phạt."

Nếu y đã nói như vậy rồi, Ngọc Ly Sinh miễn cưỡng phạt y cũng được.

Ngọc Ly Sinh liếc nhìn Hứa Mộ Ngôn ở bên cạnh một cái, sau đó cười mà như không cười nói: "Mộ Ngôn, con cảm thấy nên trừng phạt sư huynh con như thế nào mới được?"

Hứa Mộ Ngôn: ...

Cậu cũng muốn nói là một đao chém chết hết chuyện.

Thế nhưng một tu sĩ chính đạo nghĩa khí chính trực có thể thốt ra những lời này hay sao?

Có chắc chắn rằng sau khi nói ra, người ta sẽ không hiểu lầm là cậu bị đoạt xác không?

Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như tên trộm chỉ ăn trộm có một hạt gạo của người khác, chẳng lẽ phải chặt đứt cả cánh tay của tên trộm sao?

Khi quả phụ nhỏ hỏi cậu điều này, Đàn Thanh Luật cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn vào Hứa Mộ Ngôn.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh chết chóc, tất cả mọi người đều đang chờ đợi Hứa Mộ Ngôn mở miệng.

Đúng là kiếp trước tạo nghiệp, kiếp này xuyên thư mà, cậu không dám trừng phạt Đàn Thanh Luật quá nhẹ, cậu sợ mình sẽ bị quả phụ nhỏ giết chết, thế nhưng cũng không dám trừng phạt quá nặng, cậu sợ bị Đàn Thanh Luật giết chết.

Mẹ nó, đây là đang đẩy cậu vào hố lửa sao!

Yêu hận tình thù của "thụ chính" với công phản diện, kéo cậu vào làm một tên pháo hôi xinh đẹp để đỡ kiếm đúng không?

Nhưng mà, Tiểu Lưu Ly vẫn đang quỳ trên mặt đất, nàng xoa xoa hai tay, vẻ mặt đáng thương cầu xin cậu: "Sư huynh, sư huynh tốt, muội biết sư huynh đối với muội tốt nhất, sư huynh đừng phạt Lưu Ly, có được không? Muội thật sự không nhìn thấy huynh và Ngọc sư thúc đang nằm cùng nhau đâu..."

Hứa Mộ Ngôn: "! ! ! "

Ngọc Ly Sinh: ...

Đàn Thanh Luật: "???" Khi nào vậy? Tại sao y lại không nhìn thấy?

Các đệ tử không biết sự thật đứng hóng hớt cũng trợn tròn mắt nhìn nhau.

"A!" Tiểu Lưu Ly đột nhiên cho tay lên che miệng, sau đó hốt hoảng nói: "Muội nói sai gì rồi sao?"

Ngọc Ly Sinh vẫn bình thản nói: "Con nói không sao, trong mắt bản tọa, Mộ Ngôn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Cho dù có chung giường chung gối thì cũng chẳng có gì không đúng cả?"

Lúc đó, có đúng hay không đúng thì cũng không ai dám nói.

Hứa Mộ Ngôn cắn răng nghĩ, miệng Tiểu Lưu Ly không ngừng lại được à, sợ là sớm muộn gì cũng chết trong tay quả phụ nhỏ.

"Mộ Ngôn, nói đi chứ, nên trừng phạt hai đứa nó như thế nào?"

Ngọc Ly Sinh mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đứng bên cạnh Hứa Mộ Ngôn hỏi một câu như vậy, giống y hệt như đang treo một thanh kiếm trên đầu của cậu, chỉ cần cậu nói không đúng ý hắn một cái là thanh kiếm đó lập tức đâm xuống người cậu.

Hứa Mộ Ngôn toát mồ hôi lạnh, cậu không dám giơ tay lên lau, một lúc lâu sau cậu mới bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, hay là phạt sư huynh với sư muội quỳ ở đại sảnh một đêm đi, được không?"

Ngọc Ly Lập Sinh: "Vậy thôi sao?"

"À... thêm... thêm..." Hứa Mộ Ngôn giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lắp bắp một hồi lâu mà vẫn chưa nói được cái gì.

Ngay vào lúc cậu cho rằng quả phụ sắp nhỏ sắp nổi giận thì liền nghe thấy hắn nói: "Được, nghe lời con."

Sau đó hắn xua xua tay bảo mọi người lui ra ngoài.

Hứa Mộ Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn dĩ cậu tính trà trộn vào đám đệ tử để lén lút đi ra ngoài.

Kết quả chân còn chưa bước ra khỏi phòng thì cậu đã nghe thấy quả phụ nhỏ gọi mình: "Hứa Mộ Ngôn, con ở lại."

Hứa Mộ Ngôn đứng cả tim, không còn cách nào khác, cậu chỉ đành ngậm miệng và ở lại.

Sau khi mọi người rời đi, cửa phòng đóng lại.

Hứa Mộ ngôn ngẩng đầu nhìn lên cái lỗ hổng lớn trên mái nhà, cậu đang tự hỏi liệu quả phụ nhỏ có phải đã hiểu lầm điều gì rồi hay không.

Lúc cậu đang nghĩ cách làm sao để chạy tội cho bản thân.

Đột nhiên không biết Ngọc Ly Sinh tìm được một quyển sách từ đâu ra, đang chuẩn bị mở ra xem.

Hứa Mộ Ngôn nhìn kỹ, đây không phải là cuốn sách "Thiên thượng nhân gian" chết tiệt của Tiểu Lưu Ly hay sao?!

Đây không phải cuốn truyện dựa trên nguyên mẫu Ngọc Ly Sinh, kể về vài ba câu chuyện khó nói giữa tiện nô Ngọc Lang với tiên chủ đại nhân hay sao.

Trong đầu vang lên đánh đoàng một tiếng, Hứa Mộ Ngôn theo bản năng vội vàng bay tới, sau đó nhào đến bên người quả phụ nhỏ, đè bàn tay đang lật sách của hắn lại.

Ngọc Ly Sinh nhíu mày, hắn ngước mắt lên hỏi: "Con lại ngứa đòn phải không?"

"Không, không phải, sư tôn, chỉ là... chỉ là, đồ nhi, đồ nhi..."

Mồ hôi lạnh của Hứa Mộ Ngôn toát ra càng ngày càng nhiều, làm ướt cả bộ y phục đệ tử cậu đang mặc.

Mặc dù cuốn sách này không liên quan gì đến cậu.

Thế nhưng lỡ như quả phụ nhỏ đọc xong nổi trận lôi đình, như vậy cuối cùng người gặp xui xẻo chẳng phải vẫn là bản thân cậu hay sao?

Lỡ như quả phụ nhỏ ôm hận Tiểu Lưu Ly, sau đó đối đãi với nàng như từng đối đãi với cậu, giam lỏng nàng, làm nhục nàng...

Hứa Mộ Ngôn không dám tưởng tượng ra tình cảnh như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến thì cậu đều cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi.

"Sư tôn, đồ nhi... đồ nhi..."

"Con làm sao vậy?"

Đôi lông mày xinh đẹp của Ngọc Ly Sinh lại càng nhíu chặt hơn, hắn theo thói quen giơ tay lên sờ trán Hứa Mộc Ngôn, sau đó hỏi: "Sao con ra nhiều mồ hôi vậy? Rốt cuộc là con bị làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info