ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 93

wocaowoqu


Hứa Mộ Ngôn vô cùng rầu rĩ.

Cậu thầm nghĩ, người là gang, cơm như thép, một bữa không ăn làm sao chịu nổi.

Không tích cực ăn uống, vậy chắc chắn là đầu óc có vấn đề gì đó.

Bản thân quả phụ nhỏ không ăn thì thôi, sao hắn còn không cho cậu ăn chứ ?

Cứ ăn, cứ muốn ăn, tốt nhất là làm cho quả phụ nhỏ tức chết thì thôi!

Hứa Mộ Ngôn lại cắm mặt vào ăn, từng miếng từng miếng lớn.

Thấy vậy Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nói: "Con còn ăn? Con xem lời nói của vi sư như gió thoảng qua tai đúng không, rốt cuộc là làm sao mà con con làm được vậy? !"

Vừa nói hắn vừa giơ tay về phía Hứa Mộ Ngôn. Hứa Mộ Ngôn vội vàng giơ hai tay lên ôm đầu, liên tục nói mấy câu nghe không rõ là nói gì: "Thai chòi, thai chòi, on chai chồi, ừng ánh on!"

(Mộ Ngôn vừa ngậm đồ ăn vừa nói chuyện nên câu này nó hơi bị ngọng mình cũng không biết diễn tả nó ntn)

"Duỗi thẳng lưỡi ra rồi nói chuyện!"

"Ồ."

Ngọc Ly Sinh buông tay xuống, trong lòng hắn thầm nghĩ, hắn không thể ra tay đánh Mộ Ngôn nữa, những đệ tử còn lại đang ăn cơm trong đại sảnh, nếu gây ra động tĩnh quá lớn thì có thể khiến cho người ta nghi ngờ.

Hơn nữa, mặt Hứa Mộ Ngôn còn vừa trắng vừa non mềm như thế này, mới bị tát một cái mà đã sưng thế kia rồi.

Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ biết đây là do bị người ta đánh.

Ngọc Ly Sinh bực bội quay đầu đi chỗ khác, hắn không vui nói: "Mặt con xấu đến mức làm đau cả mắt của vi sư, muốn ăn thì ăn mau, không ăn thì cút ra ngoài."

"Ồ."

Hứa Mộ Ngôn im lặng quay đầu, cậu quay lưng lại với Ngọc Ly Sinh và tiếp tục ăn.

Vừa ăn cậu vừa nghĩ, quả phụ nhỏ vui buồn thất thường. Chỉ sợ là suốt quãng đường còn lại đều sẽ kéo cậu lại cùng ăn cơm như thế này.

Hôm nay vẫn còn coi là như rộng lòng từ bi, chỉ tát cậu một cái, hơn nữa còn cho ăn bữa cơm.

Nếu ngày mai đánh xong rồi nhưng không cho ăn, vậy thì phải làm sao?

Hoặc là hắn sẽ xem cậu như con chó, tùy tiện ném hai khúc xương xuống, sau đó bảo cậu quỳ xuống đất gặm, vậy thì phải làm sao?

Hứa Mộ Ngôn hít sâu một hơi, cậu cẩn thận rụt rè nhìn thoáng qua quả phụ nhỏ, thấy hắn không có nhìn qua bên này, cậu mở chiếc túi Càn Khôn buộc bên hông ra, sau đó lặng lẽ ném một cái bánh bao hấp trên bàn vào trong đó.

Hứa Mộ Ngôn lại nhanh chóng liếc mắt nhìn quả phụ nhỏ một cái nữa, thấy hắn căn bản không thèm nhìn cậu, cậu lại vội vàng cầm lấy một cái bánh bao hấp khác ném vào trong túi Càn Khôn.

Cậu cũng không ngu ngốc, cậu biết mình không lên ăn trộm thứ gì quá rõ ràng, nếu không sẽ dễ dàng bị quả phụ nhỏ phát hiện ra.

Bánh hấp là thứ thích hợp nhất, không những dễ mang theo bên người mà còn chống đói rất tốt.

Bánh hấp cho dù có bị cứng thì cũng có thể bẻ ra từng miếng nhỏ rồi ngâm nước, ăn như vậy cũng vô cùng ngon.

Hứa Mộ Ngôn không dám trộm quá nhiều, sợ bị quả phụ nhỏ phát hiện, vì hai cái bánh bao hấp mà ăn thêm hai cái bạt tai nữa, như vậy cũng quá là thiệt thòi.

Sau khi buộc chặt túi Càn Khôn lại, Hứa Mộ Ngôn lấy gà nướng trên bàn chuẩn bị cho vào miệng.

Ai ngờ, đột nhiên quả phụ nhỏ nói: "Ai cho phép con ăn?"

Hứa Mộ Ngôn sợ tới mức hai tay run lên, cậu cứng ngắc quay đầu lại, sau đó lắp bắp nói: "Là... là sư tôn bảo con ăn mà."

"Con không được ăn thịt, con không xứng được ăn mấy thứ đồ tốt."

Không xứng được ăn đồ tốt?

Chỉ là một con gà nướng mà cũng được coi là "đồ tốt"?

Cho dù là có là con chó nuôi trong nhà thì cũng không thể không cho chó ăn thịt, đúng chứ?

Rốt cuộc quả phụ nhỏ coi cậu là gì?

Hứa Mộ Ngôn thấy vô cùng bất bình, cậu kích động lấy hết dũng khí định mở miệng cắn một miếng rồi tính sau.

Thế nhưng lại nghe thấy quả phụ nhỏ lạnh lùng nở nụ cười, hắn thản nhiên nói: "Con không muốn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa đúng không?"

Chỉ với một câu nói này, Hứa Mộ Ngôn yên lặng đặt gà nướng trong tay xuống.

Cậu nhìn xung quanh bàn một vòng, ngoài đĩa thịt ra thì còn cải trắng, đậu phụ hành hoa và một đĩa đậu phộng.

Hứa Mộ Ngôn lặng lẽ thở dài một hơi, cậu âm thầm an ủi chính bản thân mình, ăn chay cũng tốt, hòa thượng trong chùa mỗi ngày đều ăn chay, họ ai cũng sống lâu cả đó thôi.

Thực sự thì cậu chưa bao giờ mong đợi là mình sẽ được sống lâu.

Nếu vẫn còn cả cha lẫn mẹ, cả nhà bình an vui vẻ, chỉ cần ba mươi bốn mươi năm thôi cũng đủ.

Nếu cậu có thể tìm được một người đối xử chân thành với cậu, cho dù chỉ là mười năm cậu cũng mãn nguyện.

Nếu như không có được bất kỳ một thứ gì, vậy thì chỉ cần được tự do thôi.

Nhưng mà bây giờ cậu đã nghĩ lại, cậu hy vọng mình có thể sống lâu hơn quả phụ nhỏ một chút.

Phải để cho quả phụ nhỏ chết trước mặt cậu, cậu muốn tận mắt nhìn quả phụ nhỏ chết.

Nhìn gương mặt sưng đỏ của Hứa Mộ Ngôn, càng nhìn Ngọc Ly Sinh lại càng cảm thấy bực tức, hắn cứ cảm thấy nó vô cùng chướng mắt.

Tại sao trước đây hắn không cảm thấy việc đánh vào mặt Hứa Mộ Ngôn khiến cho hắn cảm thấy bực bội bất an như lúc này.

Một lúc sau, đột nhiên Ngọc Ly Sinh đứng dậy, sau đó nhanh chân bước đến cửa phòng. Hứa Mộ Ngôn còn tưởng rằng hắn định xông lên để đánh mình, cậu sợ đến mức ôm đầu chui luôn vào gầm bàn.

Khi đi qua trước mặt cậu, Ngọc Ly Sinh khinh thường cười một tiếng: "Thật là vô dụng mà!"

Sau đó hắn mở cửa ra rồi cất bước rời đi.

Để lại Hứa Mộ Ngôn ở đó vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.

Tuy rằng không biết quả phụ nhỏ đi đâu, thế nhưng không phải là cơ hội đã tới rồi hay sao?

Hứa Mộ Ngôn vui vẻ mở túi Càn Khôn ra rồi lén lén lút lút lấy một chút đồ ăn cất vào trong túi.

Sau đó, cậu lại nghĩ, đêm nay quả phụ nhỏ sẽ nghỉ ngơi ở trong phòng.

Lúc nửa đêm dậy mà bị khát, chắc là sẽ cần uống nước đúng không?

Nhân cơ hội này nhổ một miếng nước bọt vào ấm trà, chắc là quả phụ sẽ không biết đâu nhỉ?

Hứa Mộ Ngôn cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cậu vểnh tai lên lắng nghe tiếng động bên ngoài. Sau khi chắc chắn là không có ai lên lầu thì cậu mới nhấc nắp ấm trà lên rồi nhổ vào đó.

Hứa Mộ Ngôn đậy nắp lại, sau đó làm như không có chuyện gì mà tiếp tục gặm bánh bao.

Khi quả phụ nhỏ quay lại, cậu vẫn đang ăn.

Ngọc Ly Sinh đóng cửa lại, hắn cau mày hỏi cậu: "Con là heo sao? Không, đến heo cũng không ăn nhiều như con."

Hứa Mộ Ngôn không nói lời nào, cậu tiếp tục ăn bánh bao hấp.

"Qua đây."

Ngọc Ly Sinh ngồi bên giường, sau đó vỗ nhẹ vào mép giường, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt nói: "Mau lại đây ngồi."

Hứa Mộ Ngôn thật sự không muốn qua đó, thế nhưng cũng không dám không đi, cậu chỉ có thể bỏ chiếc bánh bao đang ăn dở kia xuống, sau đó từng bước từng bước nhỏ đi về phía trước.

Khi cậu chỉ còn cách Ngọc Ly Sinh một bước chân, hắn nắm lấy thắt lưng của cậu sau đó ngang ngược kéo mạnh một phát khiến cậu phải ngồi xuống mép giường

"Sư tôn, con xin lỗi."

Hứa Mộ Ngôn run rẩy ngồi xuống, hai tay lúc nào cũng thủ sẵn thế chuẩn bị cho lên ôm đầu tránh đòn. Người ta có câu nói rất hay, không ai giơ tay vả vào một cái mặt đang cười cả, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Sư tôn."

"Làm sao, con từng tới câu lan viện lúc nào vậy?"

Hứa Mộ Ngôn không hiểu, cậu thầm nghĩ, mình đã bao giờ đến cái nơi như vậy đâu chứ, tại sao quả phụ nhỏ lại hỏi như thế ?

Cậu lắc lắc đầu rồi vô cùng thành thật nói: "Đệ tử chưa bao giờ đến cậu lan viện."

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nói: "Nếu con chưa từng đến câu lan viện, vậy từ khi nào mà con lại học được cái chiêu bán nụ cười của mấy người trong đó vậy?"

''... ''

"Nhắm mắt lại, giơ cái mặt ra đây."

"Làm... làm gì? Con... con không được, con... con...''

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi, cậu cho rằng quả phụ nhỏ sẽ lại làm gì cậu, nhưng cậu chỉ vừa mới ăn no, đồ ăn trong bụng vẫn còn nóng.

Cậu không muốn bị nôn hết ra.

Thấy vậy, Ngọc Ly Sinh cười mà như không cười nói: "Làm sao vậy, sợ sư tôn bắt con hầu hạ sao? Con cho rằng cái miệng này của con là tuyệt thế danh khí gì sao? Vi sư không dùng thì không chịu nổi sao?"

(Thế mà lần nào cũng bắt nhỏ BJ cho)

Mặt Hứa Mộ Ngôn lập tức đỏ bừng, còn chưa kịp nói gì thì Ngọc Ly Sinh đã ra lệnh: "Nhắm mắt lại, giơ cái mặt ra đây, nhanh lên!"

Bất đắc dĩ, Hứa Mộ Ngôn chỉ đành nhắm mắt lại rồi run rẩy giơ mặt ra, chuẩn bị tinh thần ăn đánh.

Không ngờ, cảm giác đau đớn trong dự liệu ​​không hề ập đến, trái lại còn có cái gì đó ấm nóng đang lăn trên gò má sưng đỏ của cậu.

Không những không đau mà còn vô cùng ấm áp dễ chịu, giống như bàn tay mẹ vuốt ve gò má cậu khi còn nhỏ.

Hứa Mộ Ngôn hai mắt nóng lên, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, cậu vừa định mở mắt ra thì bên tai lại truyền đến giọng nói nghiêm nghị: "Con dám."

Không dám, không dám, cậu tuyệt đối không dám, không dám động đậy một chút nào, y hệt như một con gà gỗ.

Thấy Hứa Mộ Ngôn thật sự đã ngoan ngoãn nghe lời, lúc này Ngọc Ly Sinh dùng một tay đỡ lấy cằm Hứa Mộ Ngôn, một tay cầm quả trứng đã bóc vỏ, cẩn thận lăn trên má đồ đệ nhỏ.

Tay chân của hắn có chút vụng về, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, kiên nhẫn tỉ mỉ lăn lên mấy chỗ sưng đỏ trên mặt cậu, mong chờ nó có thể nhanh chóng bớt sưng đỏ.

Cũng không biết là trôi qua bao lâu, Ngọc Ly Sinh cảm thấy bàn tay đỡ cằm Hứa Mộ Ngôn đang càng ngày càng thấy nặng, hắn lập tức gọi cậu mấy tiếng.

Kết quả gọi mấy lần mà Hứa Mộ Ngôn đều không trả lời.

Lúc này Ngọc Ly Sinh mới nhận ra rằng tên súc sinh con này đã ngủ quên mất rồi.

Nói cho cùng dù sao cũng đã đi đường mệt mỏi cả một ngày, chắc là tên súc sinh con này mệt rồi, ngồi vậy mà cũng có thể ngủ được.

Ngọc Ly Sinh suy nghĩ một lúc, hắn không đánh thức cậu.

Lấy thuốc trị thương ra, Ngọc Ly Sinh cẩn thận bôi cho Hứa Mộ Ngôn.

Thuốc này rất hiệu quả, chỉ trong vòng một canh giờ là nhất định có thể khiến cho khuôn mặt của Hứa Mộ Ngôn khôi phục như lúc ban đầu.

Sau khi đặt người lên giường, Ngọc Ly Sinh đứng dậy định rời đi, ai ngờ Hứa Mộ Ngôn lại lẩm bà lẩm bẩm: "Khát quá, con muốn uống nước..."

Nghe vậy, Ngọc Ly Sinh cau mày, hắn thầm nghĩ, hắn là sư, Hứa Mộ Ngôn là đồ.

Làm gì có cái lý đệ tử sai khiến sư tôn chứ?

Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn đi rót nước cho cậu, lúc đang định đút nước cho Hứa Mộ Ngôn, hắn đưa tay chạm vào chén trà thì thấy nước đã nguội ngắt.

Nếu Hứa Mộ Ngôn uống trà lạnh thì ban đêm sẽ bị đau dạ dày.

Ngọc Ly Sinh lại đặt chén trà xuống, sau đó chuẩn bị ra ngoài kêu tiểu nhị mang một bình trà nóng lên.

Vừa đi ra ngoài hắn liền nghe thấy Tiểu Lưu Ly đang ở dưới sảnh nói lảm nhảm: "Chúng ta tổng cộng mười bảy người, Ngọc sư thúc một mình một phòng, còn lại tám phòng, chúng ta cần phải ở hai người một phòng, vậy muội sẽ ở cùng phòng với Hứa sư huynh."

Nghe thấy vậy, Ngọc Ly Sinh theo bản năng muốn nói không được, thế nhưng Đàn Thanh Luật đã nhanh hơn một bước nói với Lưu Ly: "Không được, muội là nữ tu, làm sao muội có thể ngủ cùng phòng với Mộ Ngôn?"

Lưu Ly nói: "Vậy thì làm sao? Hứa sư huynh đừng coi muội là sư muội, coi muội như sư đệ không phải là được rồi sao? Tại sao còn xem muội như người ngoài vậy chứ?"

"Hoang đường!"

"Cùng lắm thì Hứa sư huynh ngủ giường, muội ngủ dưới đất là được rồi."

"Vậy cũng không được, nam nữ khác biệt, từ xưa đến nay luôn là như vậy, ngủ chung một phòng làm sao mà được? Ta thấy như thế này đi, sư tôn và Lưu Ly mỗi người ở một mình một phòng, những người khác thay phiên nhau canh gác. Như vậy phòng ở vừa đủ rồi."

Nghe thấy vậy, Lưu Ly chớp chớp mắt nói: "Nếu như thế, vậy ai sẽ ở cùng phòng với Hứa sư huynh?"

Đàn Thanh Luật nói: "Là ta, muội có ý kiến ​​gì không?"

Lưu Ly xua xua tay: "Không có, muội chỉ tiện miệng hỏi một chút thôi."

"Vậy nếu mọi người không có ý kiến gì thì sẽ bắt đầu từ ta, mỗi người canh gác nửa canh giờ, thay phiên nhau..."

Đàn Thanh Luật còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ lầu hai truyền xuống, mọi người nhìn theo hướng có tiếng bước chân, sau đó lần lượt chắp tay: "Bái kiến Phụng Thiên trưởng lão."

Ngọc Ly Sinh khẽ ừm một tiếng, sau đó chậm rãi đi tới đại sảnh rồi nhẹ giọng nói: "Đã đi đường mệt mỏi cả một ngày, đêm nay ta sẽ bố trí kết giới xung quanh nhà trọ, mọi người không cần canh gác, cứ nghỉ ngơi cho tốt, sớm mai còn lên đường."

Chủ yếu là để cho Hứa Mộ Ngôn ngủ một giấc thật tử tế.

Hiện tại đứa trẻ đó... đã hơi sợ hắn rồi.

(Không phải là vẫn luôn rất sợ hay sao)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com