ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 91

wocaowoqu

"Nóng chết mất, dưới nhân gian nóng quá, mau mang túi nước đến đây cho muội uống một hớp!"

Tiểu Lưu Ly còn nhỏ tuổi, hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên cùng với hai người họ, vẫn luôn là sư huynh đệ đồng môn, nàng chưa hiểu hết cái gì gọi là nam nữ khác biệt, sau khi lấy được bình nước thì cho lên miệng uống ừng ực.

Hứa Mộ Ngôn gương mặt tràn đầy vẻ hâm mộ nói: "Uống chậm một chút, đừng để bị sặc."

"Đúng rồi, Hứa sư huynh, huynh có cái gì ăn không? Đói chết muội rồi."

Tiểu Lưu Ly một hơi uống hết sạch nước trong bình, sau đó xoa xoa bụng rồi tỏ vẻ đáng thương nói: "Hứa sư huynh, thật sự là muội đói quá rồi, sắp đói chết rồi, sư huynh."

Vốn dĩ tuổi của nàng còn nhỏ, ở một môn phái nam nhiều nữ ít như Côn Lôn sơn này, Tiểu Lưu Ly là đệ tử thân truyền của chưởng môn, lại còn là một tiểu sư muội xinh đẹp đáng yêu.

Bình thường trong sơn môn, bất kể đi tới đâu, nàng đều được mọi người yêu quý cưng chiều. Bộ dạng nhỏ bé ngốc ngếch đáng thương của nàng nhìn thật sự rất giống mấy cô em gái nhỏ hàng xóm.

Hứa Mộ Ngôn nhìn gương mặt ỉu xìu vì đói của nàng, trong lòng cậu thầm nghĩ, ai mà không có chị gái hay em gái chứ, để một cô gái bé nhỏ như thế này phải chịu đói, thật sự là rất đáng thương.

Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, cậu lấy ra một ít lương khô đưa cho Tiểu Lưu Ly ăn lót dạ trước, đợi lát nữa tìm được quán trọ thì sẽ ăn một bữa thật tử tế sau.

Nhưng ngay sau đó Hứa Mộ Ngôn dường như lại nghĩ tới điều gì đó, cậu theo bản năng nhìn về phía chiếc xe ngựa, chỉ thấy rèm cửa của xe ngựa vẫn đóng chặt, quả phụ nhỏ không nhìn tới bên này.

Lúc này Hứa Mộ Ngôn mới thấy yên tâm, cậu lấy ra một cái bánh rồi đưa qua, sau đó nở nụ cười đầy cưng chiều nói: "Ăn đi, con mèo tham ăn, ăn cái bánh lót dạ trước đi, đợi lát nữa vào trấn thì ta sẽ mua cho muội cái khác ngon hơn."

"Cám ơn Hứa sư huynh! Muội biết Hứa sư huynh giống hệt như ca ca ruột của muội, là người đối xử tốt nhất với muội!"

Tiểu Lưu Ly cầm lấy chiếc bánh rồi cắn một miệng thật to, giọng nói của nàng lúc nào cũng oang oác không khác gì cái loa.

Một câu nói to vừa rồi của nàng khiến cho các đệ tử phía sau lần lượt chạy tới, hơn chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào túi vải nhỏ đựng lương khô trên eo Hứa Mộ Ngôn.

Họ người nào người nấy đều tỏ ra rất đáng thương và đồng loạt gọi cậu một tiếng sư huynh.

Hứa Mộ Ngôn khẽ mím môi, cậu biết cảm giác đói bụng rất khó chịu, đi theo sư tôn ba ngày đói chín bữa, đói mà không được ăn thật sự rất khó chịu.

Đám đệ tử này tuổi còn nhỏ, ở nhà chắc cũng chỉ là mấy đứa trẻ mới lớn đang được cha mẹ ca ca tỷ tỷ cưng chiều.

Hứa Mộ Ngôn là người đã từng dầm mưa, vì vậy cậu muốn che ô cho người khác.

Cắn răng lấy bánh ra chia cho mọi người, và nhận lại được một loạt những lời cám ơn từ các đệ tử.

"Mộ Ngôn, ta cũng đói rồi, có thể cho ta một cái bánh không?"

Đàn Thanh Luật mỉm cười, y giơ tay ra, bộ dạng nhìn vô cùng tao nhã dịu dàng.

Nói thật lòng thì Hứa Mộ Ngôn không muốn cho.

Cho dù có đem cho chó thì cậu cũng không muốn đưa bánh cho Đàn Thanh Luật. Nếu để quả phụ nhỏ phát hiện ra, vậy thì cậu chết chắc.

Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, bọn họ ai cũng đều đang ăn bánh mà cậu lại không cho Đàn Thanh Luật, điều này có vẻ không hay lắm.

Hứa Mộ Ngôn giữ chặt chiếc túi, mím môi do dự một lúc lâu.

Thấy vậy, đột nhiên Tiểu Lưu Ly nói: "Hứa sư huynh, huynh đang xấu hổ sao?"

Ngay khi nàng vừa nói câu này, các đệ tử đang đứng xung quanh xem đều la lên.

Hứa Mộ Ngôn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ lên, cậu vội vàng nhìn về phía chiếc xe ngựa.

Cũng may là rèm cửa xe ngựa không hề bị kéo lên, có lẽ tai của quả phụ nhỏ có vấn đề nên không nghe thấy?

Hứa Mộ Ngôn vô cùng miễn cưỡng đưa cho Đàn Thanh Luật một miếng bánh.

Sau đó, cậu vội vàng nói vài câu lấy lệ với y, đợi khi mọi người giải tán hết, Tiểu Lưu Ly nói muốn đi lên phía trước để thăm dò đường đi. Vì vậy Hứa Mộ Ngôn thuận nước đẩy thuyền nhờ Đàn Thanh Luật đi theo để bảo vệ an toàn cho Tiểu Lưu Ly.

Đợi khi hai người cưỡi ngựa đi, lúc này Hứa Mộ Ngôn mới hít thở một hơi thật sâu, hai chân kẹp bụng ngựa cưỡi đến chỗ gần xe ngựa.

Sau khi lấy hết dũng khí, cậu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Sư tôn?"

Không có ai trả lời cậu.

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, tám chín phần mười là quả phụ nhỏ đang tức giận rồi.

Sau đó cậu nghĩ, hay là lát nữa nghĩ lấy một lý do là ở cùng các đệ tử khác là được.

Không ngờ khi cậu đang định cưỡi ngựa đi ra xa, lúc này rèm cửa xe ngựa đột nhiên bị một bàn tay to mảnh khảnh trắng nõn vén lên một góc nhỏ, đồng thời lộ ra khuôn mặt thối tha của Ngọc Ly Sinh.

"Có chuyện gì vậy?"

Hứa Mộ Ngôn lắp ba lắp bắp: "Sư tôn, người... người có đói bụng không? Ở chỗ đồ nhi... có bánh."

"Hừ."

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nở nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Mộ Ngôn, sau đó dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy để nói: "Người khác không chọn thừa lại cũng sẽ không cho sư tôn, có phải hay không."

"Không, không, không phải như vậy... ơ."

Lời còn chưa dứt thì rèm cửa xe ngựa đã bị kéo lại từ bên trong.

Hứa Mộ Ngôn gương mặt đầy vẻ sầu khổ, cậu nghĩ, xong rồi xong rồi, dường như quả phụ nhỏ còn tức giận hơn vừa rồi.

Có phải là không nên đưa bánh cho quả phụ nhỏ hay không, dù sao thì nó cũng đâu phải thứ gì ngon.

Đúng lúc này, đệ tử đang đánh xe ngựa nhìn thấy, đệ tử đó kêu lên: "Hứa sư huynh, huynh không ăn chiếc bánh đang cầm trong tay nữa hay sao?"

Hứa Mộ Ngôn: "Ừm, ta không ăn."

"Vậy thì cho đệ ăn đi? Đệ đang đói này!"

Người ta đã nói như vậy rồi, Hứa Mộ Ngôn làm sao có thể mặt dày không đưa cho người ta.

"Được, vậy cho đệ ăn đó, đệ đánh xe cho tốt, đi ổn định một chút, đừng có xóc quá không lại quấy nhiễu sư tôn nghỉ ngơi."

Hứa Mộ Ngôn nơm nớp sợ hãi đưa miếng bánh cuối cùng kia cho đệ tử đang đánh xe, hơn nữa còn cố tình nói thật to câu cuối cùng.

Muốn dùng mấy lời đó để dỗ quả phụ nhỏ.

Thế nhưng cậu không biết rằng Ngọc Ly Sinh đang ngồi trong xe ngựa lại bỏ qua mất câu cuối cùng của cậu, trong đầu hắn chỉ toàn "cho đệ ăn đó, cho đệ ăn đó, cho đệ ăn đó."

Rõ ràng cái bánh đó Hứa Mộ Ngôn lấy để hiếu kính hắn mà.

Làm sao lại có thể dễ dàng cho lại người khác như thế chứ?

Những người khác không chọn thừa lại mà Hứa Mộ Ngôn cũng không nghĩ đến việc lấy tới đưa cho vị sư tôn là hắn.

Xem hắn là gì chứ? Thứ gì bẩn thỉu gì cũng dám đưa đến trước mặt hắn sao?

Cạch một tiếng, Ngọc Ly Sinh tay không bóp nát vụn ly trà đang cầm trong tay.

Hứa Mộ Ngôn liên tục hắt hơi ba cái, người đệ tử đang đánh xe kia vừa gặm bánh vừa nhồm nhoàm hỏi cậu: "Hứa sư huynh làm sao vậy, bị nhiễm phong hàn rồi sao?"

"Không sao, có thể là gió thổi mạnh quá, ta lên phía trước thăm dò đường."

Hứa Mộ Ngông tùy ý nói vài câu, sau đó quất vào mông ngựa lao ra khỏi đám người.

"Kỳ quái, đường gì mà cần hai người cùng nhau thăm dò vậy?"

Đệ tử đánh xe thắc mắc, trong giọng nói còn có chút hâm mộ: "Quan hệ của Hứa sư huynh và Đàn sư huynh thật tốt, nhất định cứ phải cùng nhau đi dò đường mới chịu."

Nghe thấy vậy, cổ tay của Ngọc Ly Sinh khẽ run lên, thiếu chút nữa thì hắn đã đánh bay luôn cái nóc xe ngựa.

Hai ánh mắt lạnh lùng gần như xuyên thủng cửa xe ngựa, đại sát bốn phương tám hướng.

Ngọc Ly Sinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ, không tức giận, hắn không hề tức giận một chút nào!

"Át chì!"

Đệ tử đánh xe hắt xì một cái thật mạnh. Không biết tại sao, sau lưng đột nhiên giống như có một cơn gió lạnh thổi qua

Hứa Mộ Ngôn cũng cảm thấy như vậy.

Cậu vừa cưỡi ngựa vừa liên tục hắt hơi.

Cuối cùng sau khi bắt kịp Tiểu Lưu Ly, còn chưa kịp mở lời thì đã lại hắt xì một cái thật mạnh.

Tiểu Lưu Ly lo lắng hỏi: "Hứa sư huynh, huynh làm sao thế? Có ai nguyền rủa huynh chết sớm sao?"

"Nguyền rủa?" Hứa Mộ Ngôn buồn rầu xoa xoa mũi, "Muội có thể hy vọng điều gì đó tốt đẹp cho ta không?"

"Đương nhiên trong cả Côn Lôn sơn này, muội mới là người mong Hứa sư huynh trường thọ nhất, sư huynh đổ oan cho muội! Huhuhu..."

Hứa Mộ Ngôn đen cả mặt, cậu vội vàng chuyển chủ đề, không thấy Đàn Thanh Luật có ở đó nên cậu thuận miệng hỏi một câu.

Tiểu Lưu Ly nói: "Đàn sư huynh đi lấy nước ở bên kia, muội ở chỗ này chờ huynh ấy, không được đi lung tung."

"Thì ra là như vậy, muội cũng nghe lời huynh ấy thật."

Hứa Mộ Ngôn nhân cơ hội lấy quyển "thiên thượng nhân gian" trước đó ra rồi đưa qua nói: "Đây, tự mình giữ lấy, về sau đừng làm phiền ta vì những chuyện như thế này nữa."

Tiểu Lưu Ly gật đầu cười hi hi, nàng lật một trang sách ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Hứa sư huynh, huynh đã lén xem rồi hay sao?"

"Ta không có. Ta là người đàng hoàng. Làm sao có thể xem loại sách như thế này chứ? Ta không có xem!" Hứa Mộ Ngôn vẻ mặt đầy chính trực nói.

Lưu Ly: "Không thể nào! Rõ ràng là muội đã bỏ một sợi tóc vào đó, nhưng bây lại không thấy nó đâu! Chắc chắn là huynh đã xem trộm!"

"Huynh không xem!"

"Xem rồi xem rồi, chính là xem rồi! Huynh đã xem trộm rồi, huynh còn không chịu thừa nhận, muội gọi Ngọc sư thúc tới phân xử việc này mới được."

(Lưu Ly không xem, Mộ Ngôn không xem, vậy ai xem? Haha.)

"Được, được, là ta xem trộm, như vậy là được rồi chứ? Xuỵt! Đừng nói lớn tiếng! Nếu muội dám nói với sư tôn ta vậy thì ta cũng sẽ nói cho sư tôn muội! Ta bị đánh, vậy muội cũng đừng hòng thoát."

(Mới lật được ba trang lúc bị phạt quỳ ngoài điện)

Tiểu Lưu Ly lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã biến mất, nàng nhăn mặt nói: "Huynh tưởng muội bị ngốc sao? Bây giờ sư tôn muội không có ở đây, vì vậy người không đánh được muội. Ngược lại là huynh đó Hứa sư huynh, huynh tự cầu phúc cho mình đi!"

Hứa Mộ Ngôn bực bội nói: "Sư tôn muội không đánh muội, nhưng muội không sợ sư tôn ta sẽ thay ngài ấy dạy dỗ muội hay sao?"

"Không sợ, Ngọc sư thúc sẽ không giáo huấn muội đâu, muội là nữ tu, lêu lêu lêu."

Tiểu Lưu Ly làm mặt quỷ với Hứa Mộ Ngôn, sau đó đắc ý cất quyển sách vào trong tay áo rồi giơ ba ngón tay lên nói: "Vậy là muội đã nắm được điểm yếu của Hứa sư huynh rồi, muội muốn Hứa sư huynh hứa với muội ba điều!"

Hứa Mộ ngôn: ...

Hứa Mộ ngôn: ...

Hứa Mộ ngôn: ...

Trời ơi, rốt cuộc ông trời sắp xếp xung quanh cậu toàn những người bị gì vậy?

Tại sao tất cả bọn họ đều biến thái như vậy?

Cậu đã giúp Tiểu Lưu Ly một chuyện, nhưng cuối cùng cậu không những không được báo đáp mà còn phải đồng ý với nàng ba điều?!

Trên đời này làm sao có thể có chuyện như thế này chứ?

Hãy để cho một tia sét giáng xuống đánh chết cậu đi!

Không, quên đi, nên đánh chết Tiểu Lưu Ly mới phải, đừng đánh cậu, cậu đã đủ khổ sở rồi.

"Có đồng ý hay không?"

"Không đồng ý, quân tử có việc sẽ làm nhưng có việc không thể làm."

Hứa Mộ Ngôn lắc đầu, vẻ mặt đầy chính trực nói: "Ta xem rồi thì làm sao? Ta đường đường là một người đàn ông thân cao bảy thước, đội trời đạp đất! Ta là một người đàn ông bình thường, xem mấy thứ đó thì làm sao, người không bình thường là muội mới đúng, con gái con đứa xem cái đó!"

"Oa... Hứa sư huynh bắt nạt muội." Tiểu Lưu Ly bĩu môi và bắt đầu rơi nước mắt, "Hứa sư huynh bắt nạt muội, huhuhu, muội sẽ đi nói cho Ngọc sư thúc biết, Hứa sư huynh bắt nạt muội!"

Hứa Mộ Ngôn: ...

Cậu bắt nạt nàng? Có nhầm không vậy?!

Bỏ đi, cũng đâu thể đi tính toán với một cô nhóc.

Hứa Mộ Ngôn cho rằng Tiểu Lưu Ly sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, cùng lắm chắc cũng chỉ là nhờ cậu làm mấy chuyện như chép sách, mua kẹo, gì gì đó.

Cứ coi như dỗ dành cô em gái nghịch ngợm đi, cũng chẳng có gì to tát cả.

Đàn ông mà, một chút tấm lòng này vẫn gọi là có, tính toán gì với một cô nhóc chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info