ZingTruyen.Asia

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 89

wocaowoqu


"Không phải con muốn giết thầy sao?"

"Có phải con hận chết sư tôn, muốn nghiền sư tôn thành tro rồi rải đi có đúng không?"

Ngọc Ly Sinh một phát đá mạnh vào đầu gối của Hứa Mộ Ngôn, đợi đến khi người nằm thẳng xuống mặt đất, hắn không hề nể tình mà dẫm lên đầu của Hứa Mộ Ngôn.

"Hứa Mộ Ngôn, mới như vậy mà đã không chịu được rồi sao?"

Đương nhiên là Hứa Mộ Ngôn không chịu được.

Nhưng mà không chịu được thì có thể làm gì chứ?

Ai sẽ để tâm đến việc cậu có chịu đựng được hay không?

Mạng của của bản thân, cũng chỉ có một cái.

Hứa Mộ Ngôn hít sâu một hơi, sau đó cố nuốt cái nỗi oán hận đủ để cậu giảm thọ ba năm xuống, nó giống hệt như dao sắc, lúc nuốt từ cổ họng xuống lồng ngực, thật sự là khiến cậu thấy rất đau.

Một lúc lâu sau cậu mới cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Sư tôn, đồ nhi không hận."

Lời nói này thật sự là quá trái lương tâm.

Lời vừa nói dứt, máu tươi từ trong miệng Hứa Mộ Ngôn bắt đầu trào ra, máu chảy tỏng tỏng rớt xuống mặt đất nơi Hứa Mộ Ngôn đang nằm.

Cổ họng òng ọc đầy máu tươi, chúng thi nhau trào ra ngoài, lúc đầu Hứa Mộ Ngôn còn không biết đây là máu tươi, cậu chỉ cho rằng mình lại bị ghê tởm đến mức muốn nôn.

Cậu còn nghĩ, bản thân hiện tại đã chán ghét ghê tởm quả phụ nhỏ đến mức không khác gì phụ nữ mang thai nôn nghén.

Mãi cho đến khi quả phụ nhỏ đột nhiên đứng lên, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay cậu, kéo cậu từ dưới mặt đất đứng lên, lúc này Hứa Mộ Ngôn mới nhận ra rằng thứ mình vừa nôn ra là máu.

Òng ọc, toàn là máu.

"Mộ Ngôn, Mộ Ngôn, con đừng dọa sư tôn, Mộ Ngôn."

Nhìn đi, đây chính là quả phụ nhỏ vui buồn thất thường, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Rõ ràng trước đó còn làm nhục cậu, dẫm lên trên đầu cậu, tước đi sự tôn nghiêm trên người cậu.

Vậy mà ngay sau đó lại có thể ôm chặt cậu vào trong lòng, giống hệt như muốn bóp nát cậu vậy.

Đầu óc có vấn đề lớn rồi.

Sớm biết như thế thì lúc đầu còn làm để làm gì?

"Tại sao lại nôn ra máu? Tại sao lại nôn ra máu? Rốt cuộc là tại vì sao? Rõ ràng là đã uống nhiều thuốc như vậy rồi, tại sao vẫn nôn ra máu? Rốt cuộc là tại vì sao, tại vì sao?"

Ngọc Ly Sinh ôm người lên giường, hai tay nắm lấy tay của Hứa Mộ Ngôn, nhìn lông mày cậu nhíu chặt vào nhau, theo tiếng ho lụ khà lụ khụ, từng ngụm từng ngụm máu cứ như vậy trào ra khỏi cổ họng cậu.

Nhuộm đỏ hết cả khuôn mặt cậu.

"Tại sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao lại nôn ra máu? Rốt cuộc là bị làm sao?"

"Là do thuốc không đúng sao? Hay là có người đụng tay đụng chân vào thuốc? Là có người muốn hại chúng ta sao? Có người muốn cướp con khỏi sư tôn sao?"

Ngọc Ly Sinh bắt đầu trở nên phát cuồng, hắn nắm chặt tay Hứa Mộ Ngôn, bắt đầu truyền linh lực cho cậu.

Mãi cho đến khi hô hấp của cậu bình ổn trở lại và không còn nôn ra máu nữa. Lúc này tâm trạng của hắn vẫn còn chưa ổn đinh, hắn thất thần ngồi trên mặt đất tự mình lẩm bẩm: "Tại sao lại như thế? Tại sao mình lại như thế? Rốt cuộc là làm sao vậy, rốt cuộc là tại vì sao..."

Hứa Mộ Ngôn không để ý đến hắn, cậu cũng không còn sức lực để mà làm gì nữa, dù sao đi theo sư tôn ba ngày đói chín bữa, cậu sớm đã quen rồi.

Có lẽ là bị dọa sợ cả một buổi tối, sau khi nôn ra máu cơ thể cậu trở nên vô cùng mệt mỏi, vừa nằm xuống cái là lập tức ngủ say.

Đợi lúc cậu tỉnh lại thì trời đã sáng.

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy tay của mình bị tê, vừa định rút lại thì ai ngờ cậu phát hiện, quả phụ nhỏ cả đêm không ngủ, cứ như vậy nắm lấy tay cậu, ngồi bên giường với cậu.

Vào giây phút hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Mộ Ngôn nhìn thấy rất rõ ràng đôi mắt đầy tơ máu cùng với sự ảm đạm nơi đáy mắt của quả phụ nhỏ.

Cậu sợ đến mức cả người run lên, thiếu chút nữa thì hất gãy luôn cả cánh tay.

"Mộ Ngôn, tối qua..." Nhắc tới chuyện tối qua, Ngọc Ly Sinh có chút do dự, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Là sư tôn dọa sợ con rồi."

(Đến em đọc em còn sợ bome nói chi thằng nhỏ)

Hứa Mộ Ngôn thấy có chút kỳ quái, gương mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên nhìn vào quả phụ nhỏ, cậu thầm nghĩ, mặt trời mọc đằng tây rồi à.

Quả phụ nhỏ lại đang định chơi trò gì vậy? Tát cậu một bạt tai, sau đó lại cho một viên kẹo, cũng đâu thể cho như thế này?

Hay là trong bụng hắn đang có chủ ý xấu xa gì đó.

Hứa Mộ Ngôn vô cùng muốn mở miệng hỏi một câu rằng cậu có thể đấm quả phụ nhỏ hai phát để trút giận hay không?

Thế nhưng thật sự là không dám hỏi ra miệng, thế nên chỉ đành mím môi không nói gì.

"Mộ Ngôn, cứ sống cho tốt không được sao? Tại sao lại cứ nhất định phải hết lần này tới lần khác chạm vào giới hạn của sư tôn?"

Hứa Mộ Ngôn: ...

Cậu phạm phải điều môn quy gì đó của sơn môn sao?

Buổi tối cậu đói bụng muốn đi tìm chút gì đó ăn, không được sao?

Đó là mỳ do cậu làm, cậu không thể nhớ tới nó sao?

Mỳ bị quả phụ nhỏ lén lút ăn mất cậu còn chưa nói, vậy mà kẻ ác là quả phụ nhỏ lại còn cáo trạng trước, giống hệt như đề phòng Hứa Mộ Ngôn sẽ có cớ nói hắn trước nên hắn phải trách móc Hứa Mộ Ngôn một trận đã rồi nói sau.

Trên đời này làm gì có chuyện như thế chứ?

Sao cậu lại không muốn sống cho tốt chứ?

Nếu là một người khác, phải trải qua những gì cậu đã từng chịu đựng thì sợ là đã sớm tìm một sợi dây thừng rồi thắt cổ chết rồi.

Sở dĩ cậu không chết là bởi vì trong lòng cậu vẫn còn ôm ấp hy vọng được về nhà.

Ai mà không muốn sống cho tốt chứ, đến con kiến con gián còn muốn sống, huống hồ cậu còn là một con người.

"Sư tôn, chuyện tối hôm qua, đồ nhi ngủ dậy một cái là đã không còn nhớ cái gì nữa, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hứa Mộ Ngôn cố ý xoa xoa đầu, gương mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn vào hắn, trong lòng thầm nghĩ, cậu đã cho hắn một bậc thềm lớn như vậy rồi, quả phụ nhỏ còn không mau bước xuống đi?

Nhưng quả phụ nhỏ lại không thèm để ý đến cái bậc thềm đó, thậm chí còn rải đinh lên trên đó, hắn nói: "Con không nhớ nữa sao? Vậy sư tôn làm cho con nhớ lại nhé?"

Vừa nói hắn vừa làm ra tư thế muốn bịt mũi bịt miệng Hứa Mộ Ngôn lại.

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi vội vàng co người vào trong góc, liên tục xua xua tay biểu hiện là mình đã nhớ lại rồi.

"Mộ Ngôn, thật ra..."

Ngọc Ly Sinh muốn nói là thật ra thì hắn cũng không muốn như vậy, chỉ là hắn không khống chế được bản thân mình, thế nhưng lời nói đến bên miệng lại đột nhiên biến thành: "Là lỗi của con, con không nên nửa đêm nửa hôm lén lút ra ngoài chạy lung tung."

Hứa Mộ Ngôn: ...

Được, là lỗi của cậu, đến mặt trời mọc ở đằng đông cũng tính là lỗi của cậu.

"Còn nữa, Mộ Ngôn, con..."

Ngọc Ly Sinh còn chưa nói hết câu, đột nhiên lông mày hắn nhíu lại, cảm nhận được có người đang lên núi, hắn đột nhiên đứng phắt dậy.

Hắn khẽ phất tay một cái, một chiếc gương hiện ra.

Hứa Mộ Ngôn cũng thò đầu ra nhìn, cậu thấy Đàn Thanh Luật cùng với Tiểu Lưu Ly đang cùng ngự kiếm đến đây, hơn nữa trong tay còn cầm theo túi lớn túi nhỏ, giống hệt như đến đây thăm người bệnh.

Nhưng Thanh Tịnh Phong chỉ có hai người, quả phụ nhỏ không phải bệnh nhân, hắn là biến thái.

"Thật sự là huynh đệ yêu thương lẫn nhau mà, biết con bị thương nên đem theo đồ vật qua đây thăm con, chắc trong lòng con vui lắm đúng không?" Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nở nụ cười.

Hứa Mộ Ngôn chỉ chỉ vào Tiểu Lưu Ly bên trong chiếc gương, nhỏ giọng nói: "Sư muội cũng đến, đâu phải một mình sư huynh tới đâu."

"Sư huynh sư muội, gọi nghe thân thiết quá nhỉ."

Hứa Mộ Ngôn: "Rõ ràng lúc con gọi sư tôn mới là chân thành thân thiết nhất, lẽ nào sư tôn không nghe thấy sao?"

Ngọc Ly Sinh lại không nói chuyện, hắn phất tay áo,chiếc gương biến mất, hắn lạnh lùng nói: "Con không được đi đâu hết, ngoan ngoãn ở lại chỗ này, vi sư đi một chốc rồi về."

Còn chưa đợi Hứa Mộ Ngôn trả lời, hắn vừa phất tay áo một cái thì bóng dáng đã ngay lập tức biến mất.

Trong lòng hắn thấy vô cùng tức giận, bực bội mà không biết trút vào đâu, không phải đúng lúc Đàn Thanh Luật lại lên đây hay sao?

Vừa thấy Ngọc Ly Sinh xuất hiện, hai người lập tức cung kính hành lễ.

Đàn Thanh Luật nói: "Sư tôn, đồ nhi lo lắng cho vết thương của Mộ Ngôn, từ nhỏ đệ ấy đã sợ đau, cho dù có bị đứt tay thì cũng sẽ phải ầm ĩ một hồi. Đệ ấy cũng rất sợ uống thuốc, mỗi lần uống thuốc đều phải dùng thêm mật ong mới chịu, xin sư tôn cho con gặp Mộ Ngôn một lần."

Ngọc Ly Sinh im lặng không nói gì, trong lòng hắn âm thầm nở một nụ cười đầy khinh thường, đây là tìm đến cửa để khiêu chiến sao?

Thì ra Hứa Mộ Ngôn sợ đau như thế, đứt tay thôi mà cũng phải ầm ĩ một hồi.

Nếu như để Đàn Thanh Luật biết lúc Hứa Mộ Ngôn ở trên Thanh Tịnh Phong, cho dù đã bị đánh đến mức gãy hết mấy cây roi mà cũng không thấy Hứa Mộ Ngôn kêu đau, liệu Đàn Thanh Luật có cảm thấy kinh ngạc hay không?

Còn nói Hứa Mộ Ngôn sợ uống thuốc, nhưng ở trên Thanh Tịnh Phong, một bát thuốc đắng như vậy mà cậu cũng có thể một ngụm uống sạch, hơn nữa còn không cần mật ong.

Có thể thấy, con người sẽ thay đổi, trái tim của Hứa Mộ Ngôn cũng vậy, cho dù nó từng ở chỗ của Đàn Thanh Luật, thế nhưng sau này sẽ không ở nữa.

Tiểu Lưu Ly bĩu bĩu môi, trong lòng ôm một quả dưa hấu rất lớn, bên trên còn được thắt một cái nơ màu hồng rất xinh.

Nghe xong, nàng cũng cầu xin: "Ngọc sư thúc, người thương tình cho chúng con được gặp Hứa sư huynh một lần đi được không? Con đã muốn lên núi từ sớm rồi, thế nhưng sư tôn lại nói con cả ngày chỉ biết gây chuyện, còn nói con mà lên Thanh Tịnh phong thì sẽ gây thêm phiền phức cho Ngọc sư thúc, nên không cho con đi. Con đã cầu xin rất lâu rất lâu thì sư tôn mới đồng ý cho con lên."

Nghe xong, Ngọc Ly Sinh khẽ mỉm cười rồi nói với nàng: "Lưu Ly, sư tôn con nói rất đúng, con phải ngoan ngoãn nghe lời sư tôn, biết không?"

"Ồ, được rồi, nhưng quả dưa hấu này là con đặc biệt trồng cho Hứa sư huynh."

Tiểu Lưu Ly ôm quả dưa hấu trong lòng lên, nàng chủ động đưa cho Ngọc Ly Sinh, dưới ánh mắt nghi vấn của hắn, đầu lưỡi nàng xoắn lại, sau đó vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, thật ra là con nhờ người xuống núi mua. Hứa sư huynh thích ăn dưa hấu, huynh ấy bị thương, chắc chắn là trên người rất đau, miệng cũng rất đắng, ăn ít dưa hấu thì sẽ không đắng nữa."

"Ồ? Mộ Ngôn thích ăn dưa hấu sao?"

Ngọc Ly Sinh khẽ nhíu lông máy, bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.

Lưu Ly gật đầu thật mạnh nói: "Đúng vậy, Hứa sư huynh thích ăn dưa hấu, vì vậy con đã chọn cho huynh ấy một quả vừa to vừa tròn."

Hai tay nàng cầm lấy cái nơ buộc trên quả dưa hấu, cười híp mắt lại y hệt như trăng lưỡi liềm.

Ngọc Ly Sinh nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ, cười không đáng yêu bằng Mộ Ngôn. Lúc Hứa Mộ Ngôn cười lên nhìn rất giống con chó đuôi cuộn, hơn nữa còn để lộ ra chiếc răng hổ sắc nhọn.

Lúc tức giận, đầu tiên Hứa Mộ Ngôn nhất định sẽ cong khóe miệng, cho dù là khóc hay cười thì đều sẽ để lộ ra chiếc răng hổ.

Rất nhiều lần Ngọc Ly Sinh muốn dùng đá mài đao để mài nhẵn chiếc răng hổ đó của Hứa Mộ Ngôn, bởi vì lúc hầu hạ hắn, chiếc răng sắc nhọn đó thường cứa vào hắn.

Thế nhưng đến cuối cùng, Ngọc Ly Sinh cảm thấy giữ lại cũng tốt, nó khiến cho Hứa Mộ Ngôn lúc cười lên nhìn vô cùng giống chó.

Đàn Thanh Luật nói: "Sư tôn, đệ tử gặp mặt Mộ Ngôn một lần là được, chỉ cần thấy đệ ấy bình an vô sự là đệ tử yên tâm rồi."

Ngọc Ly Sinh ghét nhất chính là nghe Đàn Thanh Luật nói chuyện.

Trừ cái thân phận hậu nhân ma tộc của y ra, Ngọc Ly Sinh ghét nhất cái bộ dạng chính nhân quân tử.

Hắn cứ cảm thấy chính nhân quân tử đều là những tên giả tạo, bên trong vẻ bề ngoài đẹp đẽ ẩn chứa một trái tim bẩn thỉu.

Hơn nữa hắn còn cảm thấy, bởi vì gương mặt xinh đẹp này của Đàn Thanh Luật mới khiến cho Hứa Mộ Ngôn bị thu hút.

Hắn ghét gương mặt của Đàn Thanh Luật, ghét bộ dạng nói chuyện dịu dàng đâu ra đó của y, ghét tính cách trong ngoài bất nhất, lúc nào cũng cố tình vô ý thể hiện mình và Hứa Mộ Ngôn vô cùng thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia