ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 86

wocaowoqu


Ngọc Ly Sinh không tức giận, mà ngược lại còn hơi mỉm cười.

Hắn giơ tay lên chỉ vào cửa điện, sau đó nhẹ giọng nói: "Bản tọa không thích cưỡng ép người khác, nếu con không muốn dưỡng thương ở chỗ của ta thì hiện tại có thể xuống núi, đi tìm Đàn Lang của con hay là Tình ca ca gì đó cũng được, tùy con đó."

Nói xong Ngọc Ly Sinh im lặng chờ đợi, hắn vô cùng hứng thú nhìn vào Hứa Mộ Ngôn.

Hứa Mộ Ngôn không dám động đậy.

Không dám động đậy một chút nào.

Cậu thật sự rất muốn chạy trốn, thế nhưng cái giá phải trả cho việc chạy trốn là quá lớn, có nằm mơ cậu cũng muốn được về nhà.

Mặc dù nói cậu không được thông minh lắm thế nhưng cậu hiểu rất rõ, lời này của quả phụ nhỏ không phải thật lòng thật dạ mà chỉ là đang thăm dò cậu.

Thăm dò xem có phải cậu đã thật sự ngoan ngoãn nghe lời hay không?

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy làm như vậy rất ghê tởm, cậu không thích như vậy, thế nhưng cậu chỉ có thể phối hợp diễn kịch với hắn.

Run rẩy ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nước, Hứa Mộ Ngôn lắc đầu thật mạnh: "Sư tôn, con không đi, sư tôn đừng đuổi Mộ Ngôn đi."

Ngọc Ly Sinh: "Con lại không nghe lời, ta giữ con ở trên núi còn có ý nghĩa gì đâu chứ, đến cả một lần của vi sư mà con còn không chịu đựng được, giữ con lại có tác dụng gì?"

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy mình giống như bị người ta tát cho một cái bạt tai vào mặt, bên tai cứ kêu lên ong ong ong ong.

Cậu đã bị thương như thế này rồi, đến thở cũng yếu như ngọn nến sắp tắt đặt trước ngọn gió, kết quả là quả phụ nhỏ không hề để ý đến thương tích của cậu mà trong đầu chỉ toàn nghĩ là làm sao để có thể chơi chết cậu.

"Sư tôn, con... con bằng lòng."

Hứa Mộ Ngôn hít thở sâu một hơi, cậu âm thầm tự an ủi bản thân, ông trời giao cho cậu nhiệm vụ lớn lao, đầu tiên cậu sẽ bị giày vò tâm trí, rồi đến mệt mỏi thể xác, chịu đói chịu khát để rèn giũa.

Những điều này cũng chẳng tính là cái gì, làm một lần với làm trăm lần cũng không khác gì nhau.

Rốt cuộc quá trình như thế nào cũng không còn quan trọng như vậy nữa.

Nếu như quả phụ nhỏ vẫn còn thích cái vẻ bề ngoài này của cậu, vậy chứng tỏ vẻ bề ngoài của cậu vẫn còn có chút sức hấp dẫn đối với hắn.

Đây cũng là cái vốn liếng để Hứa Mộ Ngôn quyến rũ quả phụ nhỏ, cũng chính là thứ đặt cược để cậu có thể lật đổ bàn cờ.

Trên người cậu đầy những vết thương đáng sợ, không có vết nào không phải là do quả phụ nhỏ ban cho, cậu sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng, cả đời này đều sẽ không quên.

Hứa Mộ Ngôn cưỡng ép bản thân mình bò đến trước mặt quả phụ nhỏ, giống hệt như mọt con chó nhỏ vẫy đuôi làm nũng với hắn.

Cậu dùng tay nắm lấy tay áo của quả phụ nhỏ rồi lắc đầu thật mạnh, cố ý để cho quả phụ nhỏ nhìn thấy bộ dáng khóc lóc đáng thương của cậu.

Sau đó dùng giọng nói đã khàn đặc, nghe vào cảm thấy vô cùng đáng thương kia để cầu xin: "Sư tôn, đừng đuổi Mộ Ngôn đi, Mộ Ngôn không đi đâu cả, Mộ Ngôn không muốn rời xa sư tôn..."

Nghe xong, Ngọc Ly Sinh đột nhiên không nhẫn nhịn được mà ha ha cười lớn, hắn đã bị Hứa Mộ Ngôn làm cho vui vẻ.

Hắn giơ tay ra một phát kéo người ngồi lên trên đùi mình.

Ngọc Ly Sinh cầm lấy cái chăn, cẩn thận tỉ mỉ bọc kín người Hứa Mộ Ngôn lại, sau đó cười nói: "Được rồi, không đùa con nữa, Ngôn Ngôn thật ngoan, làm sao sư tôn có thể nỡ lòng đẩy con vào vòng tay người đàn ông khác chứ?"
Hứa Mộ Ngôn co người nằm trong lòng hắn, không dám động đậy một chút nào.

Vốn dĩ Hứa Mộ Ngôn cho rằng cái tính vui giận của Ngọc Ly Sinh lại tái phát, hắn đối xử tốt với cậu vài ngày xong sẽ lại hành hạ mấy hôm.

Đánh cậu một cái bạt tai xong thì sẽ cho cậu một viên kẹo ngọt. Nhưng không ngờ đã suốt mấy ngày hôm nay quả phụ nhỏ vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu.

Không những không sỉ nhục cậu lúc ở trên giường, mà đến đồ ăn thức uống quần áo, thậm chí là thuốc trị thương đều cung cấp rất đầy đủ.

Lúc nào nhàn rỗi quả phụ nhỏ thường thích ngồi lì trong thư phòng đọc sách, nghiên cứu phong tục tập quán con người của nhiều nơi khác nhau.

Hiện tại hắn lại có thêm một sở thích nữa đó là ôm Hứa Mộ Ngôn cùng đọc sách.

Hình như quả phụ nhỏ có vấn đề gì đó, hắn xem Hứa Mộ Ngôn như một đứa trẻ con, có lúc đang đọc sách chăm chú thì hắn lại chỉ vào một chữ nào đó trên quyển sách rồi hỏi Hứa Mộ Ngôn có biết chữ đó hay không?

Hứa Mộ Ngôn không hiểu quả phụ nhỏ đang nghĩ cái gì, mấy lần cậu đều trả lời câu hỏi của hắn rất đúng. Thấy quả phụ nhỏ không được vui cho lắm, đến lần hỏi tiếp theo cậu lập tức giả vờ như mình không biết chữ này.

Quả phụ nhỏ ngay lập tức thấy hứng thú hơn, hắn vô cùng vui vẻ mà nói cho Hứa Mộ Ngôn biết chữ đó đọc như thế nào, có ý nghĩa ra sao, làm sao viết ra.

Hứa Mộ Ngôn cố tình giả vờ tay chân vụng về, viết chữ xấu như cua bò, hơn nữa còn không cẩn thận làm dây mực ra ngoài. Cậu biết quả phụ nhỏ rất thích nhìn thấy bộ dạng đáng thương khổ sở, lại vụng về bất cẩn của cậu.

Thứ quả phụ nhỏ cần là một mỹ nhân vô dụng.

Vậy thì Hứa Mộ Ngôn sẽ diễn cho hắn xem.

Mặc dù tướng mạo của cậu không đủ đẹp, thế nhưng may mà lúc ở trong bụng mẹ thì đầu đã có một cái hố, cậu chỉ cần diễn diễn một chút là đạt.

Hứa Mộ Ngôn phồng má, bộ dáng giống như rất đáng thương nói: "Sư tôn, con viết không đẹp, con không biết làm sao để viết cho đẹp."

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Nào, sư tôn dạy con, đừng gấp. Trước đó đều là sư huynh con dạy con, vi sư còn cho rằng con viết chữ rất đẹp, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ đến như thế này mà thôi."

"Đàn Thanh Luật thật sự là một tên vô dụng mà, đến dạy con viết chữ mà cũng không dồn hết tâm sức."

Hứa Mộ Ngôn không nói gì, cậu thầm nghĩ, ông cũng có khác gì đâu? Chó chê mèo lắm lông, như nhau cả thôi, tất cả đều là phục long phượng sồ.

"Thực ra con muốn sư tôn dạy con hơn, con thích sư tôn dạy con viết chữ." Hứa Mộ Ngôn lộ ra bộ dạng vô cùng ái mộ rồi sau đó rất trái lòng nói: "Sư tôn giỏi quá, viết chữ thật là đẹp."

Ngọc Ly Sinh cười mà không nói gì, làm sao hắn có thể không biết là Hứa Mộ Ngôn đang diễn kịch với hắn chứ.

Nhưng vậy thì làm sao?

Hiện tại bọn họ sống rất hòa hợp với nhau, Hứa Mộ Ngôn rất ngoan rất nghe lời, hắn nói cái gì Hứa Mộ Ngôn nghe cái đó, không dám cứng miệng cãi hay bực tức gì.

Ngọc Ly Sinh tin rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này, ngày sau cho dù hắn có bảo Hứa Mộ Ngôn đi chết thì cậu cũng sẽ không hề do dự mà đi chết thật.

Quan hệ của hai người dần dần trở nên tốt hơn.

Ít nhất là ở dưới cùng một mái nhà nhưng bọn họ không hề vác đao chém nhau.

Tài nấu ăn của Hứa Mộ Ngôn cũng không đến nỗi nào,trước đó cậu thường nghe người ta nói, con đường ngắn nhất đi đến trái tim một người đàn ông đó là đi qua dạ dày.

Mặc dù việc Hứa Mộ Ngôn muốn làm nhất vẫn luôn là moi lục phủ ngũ tạng của quả phụ nhỏ ra vứt cho chó ăn thế nhưng cậu vẫn phải nghĩ ra đủ mọi cách để chinh phục cái dạ dày của hắn.

Quả phụ nhỏ đã tích cốc nhiều năm, vốn dĩ không cần ăn uống gì. Đã ở Nguyệt Hạ Tiểu Trúc một thời gian, Hứa Mộ Ngôn cũng chưa từng nhìn thấy hắn ăn bất kỳ một thứ gì.

Nhưng điều này không có ảnh hưởng gì cả, Hứa Mộ Ngôn sẽ bắt đầu từ phương diện này.

Cậu giả vờ nói là mình muốn ăn mỳ, muốn tự tay làm mỳ, quả phụ nhỏ cũng không nói là không đồng ý mà chỉ hỏi cậu là lấy thứ gì để trao đổi điều kiện với hắn.

Nói thật thì hiện tại Hứa Mộ Ngôn hai bàn tay trắng, đến cả bộ đồ đang mặc trên người cũng là quả phụ nhỏ đưa cho cậu.

Trừ cái thân thể còn trẻ trung này ra, căn bản cậu không có bất kỳ một thứ gì cả.

Nếu như quả phụ nhỏ thật sự muốn trao đổi với cậu, vậy thì cậu cũng sẽ rất vui vẻ mà đạp cho quả phụ nhỏ mấy phát.

Hứa Mộ Ngôn hiểu ý của hắn.

Chẳng phải là hắn lại muốn làm cái chuyện kia hay sao?

Lẽ nào quả phụ nhỏ cảm thấy chỉ cần giày vò hành hạ cậu lúc ở trên giường thì có thể hoàn toàn khiến cậu khuất phục hay sao?

Như vậy cũng quá thể coi thường cậu rồi.

Thân thể cậu đã bẩn thế nhưng linh hồn sẽ vĩnh viễn không khuất phục.

Hứa Mộ Ngôn vô cùng ngoan ngoãn ngồi trong lòng của quả phụ nhỏ, cậu giơ tay lên cởi thắt lưng của hắn, làm ra tư thế chuẩn bị mây mưa với hắn một trận.

Thế nhưng cậu vẫn đang đánh cược.

Vết thương của cậu chưa khỏi, lại mất máu quá nhiều, vốn dĩ nguyên khí đã không đủ, nếu cưỡng ép làm loại chuyện đó nói không chừng sẽ chảy máu.

Lúc đó chắc chắn là máu sẽ thuận theo bắp đùi mà chảy tong tỏng tong tỏng xuống dưới đất.

Nếu như quả phụ nhỏ không muốn cậu chết một cách dễ dàng như thế, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không nhân lúc cậu đang bị thương nặng như thế này để làm cái chuyện kia.

Nhưng khi ngón tay run rẩy của Hứa Mộ Ngôn cởi chiếc đai lưng của quả phụ nhỏ ra xong, cậu không còn dám tiếp tục làm động tác tiếp theo nữa.

Cậu không khỏi sợ hãi nhìn xuống cái thứ đang phồng lên nằm ở dưới lớp y phục của quả phụ nhỏ, tuy rằng cách một tầng y phục nhưng Hứa Mộ Ngôn vẫn có thể cảm nhận được sự to lớn của nó.

Cái thứ đó có thể chơi cho cậu chết tươi ngay tại chỗ.

Nhớ lại những nỗi nhục nhã trước đây mình từng phải chịu đựng, nỗi đau đớn như bị xé rách thân thể, hết lần này đến lần khác đòi hỏi một cách ngang ngược bá đạo.

Bởi vì hiểu ý của hắn cho nên cậu mới càng thêm sợ hãi.

Bất luận là cậu đã một mình đối diện với quả phụ nhỏ bao nhiêu lần, thế nhưng trong lòng vẫn không thể nào khống chế được mà run lên.

Hứa Mô Ngôn âm thầm tự an ủi bản thân, thật ra chuyện này cũng không có gì to tát cả, mỗi người đều có mục đích riêng của mình mà thôi.

Hơn nữa cậu là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, vẫn còn chưa biết ai là người chịu thiệt đâu.

Cho dù hiện tại cậu đã rơi vào tay của quả phụ nhỏ, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời.

Tuy thân thể cậu bị giam giữ, thế nhưng trái tim thì tự do, giống hệt như một đóa hoa hướng dương đang nở rộ, vĩnh viễn hướng về phía mặt trời.

Cậu nâng đôi mắt ướt át của mình lên nhìn, cố ý ra vẻ đáng thương như một con nai nhỏ, cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của quả phụ nhỏ, lay lay vài cái.

Giống hệt như một đứa trẻ đang làm nũng trước mặt người lớn.

Ngọc Ly Sinh từ trước đến nay vẫn luôn là người không ăn mềm cũng không ăn cứng, thế nhưng kỳ quái là hắn lại rất thích cái chiêu này của Hứa Mộ ngôn, cảm thấy Mộ Ngôn nhỏ bé của hắn vô cùng đáng yêu.

"Làm sao, con đang làm nũng sao? Mộ Ngôn?"

Hứa Mộ Ngôn không trả lời, trong lòng cậu thầm nghĩ, có phải bản thân cậu đang làm nũng hay không, chẳng lẽ quả phụ nhỏ chó má táng tận lương tâm này còn không cảm nhận được sao?

Thế nhưng cái việc kéo tay áo quả phụ nhỏ làm nũng như thế này cũng giống như việc đi trên dao nhọn vậy, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ bị con dao đó xuyên vào người.

"Mộ Ngôn, con đang sợ sao?"

"Con... con không sợ."

Trên miệng nói là không sợ, thế nhưng sắc mặt Hứa Mộ Ngôn đã trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, khóe miệng không ngừng co giật, rõ ràng là đang cố gắng cưỡng ép bản thân mình phải giữ bình tĩnh.

Thế nhưng bờ vai lung lay, bàn tay run rẩy, thậm chí hốc mắt đang dần nóng đỏ lên, cật lực nhẫn nhịn không cho nước mắt trào ra ngoài, mọi thứ đều đang bán đứng lời nói của cậu.

"Sao còn học được cách nói dối rồi vậy? Sợ thì là sợ, con cứ nói thật ra, sư tôn còn có thể giết con hay sao?"

Ngọc Ly Sinh giơ tay vén lọn tóc của Hứa Mộ Ngôn lên, sau đó tiến lại gần mũi cậu hít nhẹ một cái, mùi thơm dịu nhẹ khiến cho tâm trạng của hắn trở nên hoảng hốt trong chốc lát.

Nhìn vào đôi môi đang mím chặt, đôi lông mày ướt át, cùng với khóe mắt đỏ hồng... của Hứa Mộ Ngôn, trái tim Ngọc Ly Sinh khẽ động một cái, hắn hứng thú giơ tay nâng cằm của cậu lên, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Sợ hãi đến như vậy sao? Vi sư còn cho rằng gan của con to lắm chứ, thì ra cũng chỉ đến như vậy mà thôi."

"Thật là đáng thương mà."

Hứa Mộ Ngôn cắn chặt răng, lời nói này giống như đang làm nhục cậu.

Bàn tay run rẩy của cậu đã sờ đến phần eo của Ngọc Ly Sinh.

Chỉ cần cậu kéo nhẹ một cái thì thứ đó của hắn sẽ lập tức lộ ra.

"Chẳng qua chỉ là chút bột mỳ thôi mà, thật ra chỉ cần con nói vài câu dễ nghe khiến cho vi sư vui vẻ là được rồi."

Ngọc Ly Sinh chậm rãi chơi đùa mái tóc của Hứa Mộ Ngôn, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt nói: "Con bị thương nặng vẫn chưa khỏi, nếu hiện tại cưỡng ép song tu chỉ sợ con sẽ mất luôn cái mạng. Con là tâm can bảo bối của sư tôn, nếu con chết rồi, vi sư đi đâu tìm được một lô đỉnh thích hợp hơn con đây."

Hứa Mộ Ngôn không nói gì, cậu đang nghĩ xem nên nói gì dễ nghe để dỗ cho quả phụ nhỏ vui.

Chúc hắn sinh con trai không có cái đó, cái này chắc là được đấy nhỉ?

Còn chưa kịp mở miệng nói thì quả phụ nhỏ đã vô cùng ngạo mạn nâng cằm cậu lên, sau khi hừ một tiếng hắn mới nói: "Nhưng hiện tại thì không được, con tự mình nghĩ cách đi."

Lật mặt không nhận người có đúng không, cha mẹ của quả phụ nhỏ có biết không vậy?

Hứa Mộ Ngôn hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ, nếu cậu mà là cha mẹ của quả phụ nhỏ chắc cậu thà đoạn tử tuyệt tôn còn hơn sinh ra người như Ngọc Ly Sinh.

Hắn nắm lấy tay của Hứa Mộ Ngôn, sau đó vô cùng ngang ngược ấn vào phần dưới bụng của hắn.

Hứa Mộ Ngôn ngẩn người, cậu còn chưa kịp phản ứng xem là đang có chuyện gì xảy ra thì đã cảm nhận được lòng bàn tay của mình đột nhiên nóng lên.

Quả phụ nhỏ đáng chết, con mẹ nó, hắn có phản ứng rồi? Ngẩng đầu rồi?

Nhanh như vậy đã cứng? Thật sự là hắn không có vấn đề gì về phương diện đó đấy chứ?

"Đang nghĩ gì vậy?" Ngọc Ly Sinh tiến lại gần tai cậu, sau đó dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, nhẹ giọng nói: "Không phải con đang nghĩ làm sao để giết chết vi sư đấy chứ?"

Hứa Mộ Ngôn nhanh chóng lắc lắc đầu, cho dù cậu có cái suy nghĩ này thật thì cậu cũng tuyệt đối không dám thừa nhận.

Hít thở sâu một hơi, biết bản thân mình không thoát được, dù sao thì cậu cũng là người da thô thịt dày, cùng lắm là đau thôi, không chết được.

Hai mắt Hứa Mộ Ngôn đỏ lên, cậu giơ tay lên eo của mình.

Ai ngờ ngay sau đó tay của cậu đã bị quả phụ nhỏ giữ chặt lại, cậu không hiểu, gương mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc ngẩng lên nhìn hắn.

"Vi sư nói rồi, con bị thương nặng chưa khỏi, chậc..."

Mặt Ngọc Ly Sinh lộ ra sự trách móc, hắn giơ haingón tay lên cóc vào trán Hứa Mộ Ngôn một cái rồi không vui nói: "Nếu như tronglòng con muốn, vậy cũng được thôi, nhưng nếu làm con bị thương vậy thì sư tôn sẽđau lòng đó."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info