ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 85

wocaowoqu


Ngọc Ly Sinh hôn rất dịu dàng, cũng rất thích thú, hắn ngang ngược ngậm đôi môi của Hứa Mộ Ngôn vào trong miệng, nhấm nháp từng chút từng chút một.

Máu tươi chảy ra khiến cho đôi môi trở nên ẩm ướt, hơn nữa còn nồng đậm mùi vị máu tanh.

Hắn cũng không cảm thấy bẩn mà ngược lại còn giống như một con chó dữ ngửi được mùi vị máu thịt, càng ngày càng dùng sức cắn lên môi của Hứa Mộ Ngôn.

Hắn từng chút từng chút một liếm sạch vết máu, sau đó dùng đầu lưỡi lùa vào trong miệng nuốt xuống bụng. Ngọc Ly Sinh vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn, hắn dùng một tay nâng gáy Hứa Mộ Ngôn lên ôm nửa người cậu vào trong lồng ngực.

Sau đó dùng miệng ngậm lấy yết hầu nhỏ bé của Hứa Mộ Ngôn, để lại hai vết dấu răng sâu đỏ thẫm trên đó, khiến cho Hứa Mộ Ngôn trong lúc hôn mê cũng phải nghẹn ngào kêu lên vì đau đớn.

Hai giọt nước mắt không khống chế được rơi xuống, giống hệt như một con thú nhỏ bị thương, chỉ có thể phát ra những tiếng khóc nghẹn ngào nhỏ không rõ ràng.

Ngọc Ly Sinh rất thích bộ dạng này của cậu, hắn vội vàng dùng đầu lưỡi liếm sạch nước mắt nơi khóe mắt của Hứa Mộ Ngôn, giống hệt như đang thưởng thức sơn hào hải vị gì vậy, vô cùng nồng nhiệt, vô cùng tận lực.

Cái cảm giác bực dọc trong lòng lập tức biến mất, ngược lại còn có cảm giác chua xót, đau đớn âm ỉ, vừa tê vừa ngứa. Ngọc Ly Sinh cảm thấy nó giống như có người nào đó cắt hắn ra thành vô số mảnh sau đó ngâm vào trong giấm chín.

Cảm giác vừa mới mẻ vừa kỳ lạ này, Ngọc Ly Sinh đã sống nhiều năm như vậy, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nó.

Vừa xa lạ lại kỳ quái, thế nhưng lại khiến cho hắn trầm mê đắm đuối, lưu luyến không muốn rời đi.

Ngọc Ly Sinh cố gắng nhẫn nhịn ý nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống Hứa Mộ Ngôn, hắn tiếc nuối thả Hứa Mộ Ngôn nằm trở lại giường.

Thấy đôi môi của Hứa Mộ Ngôn đã hồng hào ướt át hơn, bóng mịn hơn, Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, hắn cảm thấy mình đã làm một việc vô cùng đúng đắn.

Hắn nhất định phải khiến Hứa Mộ Ngôn yêu hắn, yêu đến mức không thể tự mình thoát ra, sau đó vào lúc Hứa Mộ Ngôn yêu hắn nhất thì hắn sẽ một phát đâm thẳng thanh kiếm vào trái tim Hứa Mộ Ngôn.

Đâm nát trái tim cậu thành những mảnh vụn, khiến bộ dạng cậu vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm yêu hắn nhất.

Như vậy thì Hứa Mộ Ngôn sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp yêu hắn sâu đậm.

Bất luận trải qua bao nhiêu năm tháng thì tình yêu đó cũng sẽ chẳng phai nhạt.

Lúc đó sẽ không còn đau khổ, lừa gạt, phản bội, biệt ly, thậm chí còn vượt qua cả gianh giới của sống chết.

Mà đây cũng chính là con đường duy nhất Ngọc Ly Sinh lựa chọn cho cậu.

Giống hệt như trong quẻ bói, liên tiếp mười sáu quẻ bói đều là quẻ tử, thế gian này không có chỗ cho cậu dung thân.

Ngọc Ly Sinh giơ tay lên sờ vào mặt của Hứa Mộ Ngôn, hắn dịu dàng nói cho cậu biết: "Nếu con muốn yêu sư tôn, vậy thì lấy mạng của con làm đồ hiến tế đi, ngày con chết cũng chính là ngày sư tôn lấy con."

Hứa Mộ Ngôn không nghe được gì cả, cậu chỉ cảm thấy cơ thể đau đến sắp chết.

Đợi khi đun xong thuốc, Ngọc Ly Sinh tự tay đút thuốc cho cậu.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn cứ hôn mê bất tỉnh, có đút thế nào thì cũng không vào được.

Nước thuốc cứ thuận theo khóe môi mà chảy ra ngoài, đã ướt hết cả một mảng.

Ngọc Ly Sinh nở một nụ cười bất lực, sau đó hắn dịu giọng dỗ cậu giống như dỗ một đứa trẻ: "Ngôn Ngôn, sao con lại không nghe lời nữa rồi? Đứa trẻ không biết nghe lời là sẽ bị sư tôn phạt đó."

Nhưng cho dù hắn có nói cái gì thì đôi mắt của Hứa Mộ Ngôn vẫn không hề mở ra nhìn hắn lấy một cái.

Cứ im lìm nằm trên giường, y hệt như một người chết.

"Ồ, sư tôn biết rồi, Ngôn Ngôn sợ đắng đúng không?"

Bộ dạng hiện tại của Ngọc Ly Sinh rất giống một tên biến thái nhỏ, miệng hắn đặt lên mép bát thuốc.

Thuốc đắng vừa vào miệng, hắn khẽ nhíu mày rồi nhỏ giọng nói: "Đắng quá, chẳng trách Ngôn Ngôn của bản tọa lại không muốn uống. Sao lại đắng vậy chứ, là ai bỏ mật người vào trong đó sao, cũng không biết cái đám người ở lò thuốc ăn gì mà có thể làm ra cái thứ thuốc đắng như thế này."

Dừng một chốc, sắc mặt của hắn đột nhiên âm u hẳn xuống, hắn lạnh lùng nói: "Nếu không trị khỏi vết thương của Ngôn Ngôn, vậy ta sẽ bắt hết bọn chúng lại, móc kim đan của chúng ra cho Ngôn Ngôn ăn."

Cầm lấy một viên kẹo tròn tròn từ trong chiếc đĩa đặt trên bàn, Ngọc Ly Sinh lại mỉm cười: "Ngoan, Ngôn Ngôn là gan dạ nhất, chắc chắn là không sợ đắng, đúng không? Ngôn Ngôn ngoan ngoãn uống thuốc rồi sư tôn sẽ cho con ăn kẹo ngọt, có được không?"

(Thà chanh chua một tý còn hơn, chứ dịu dàng thế này em sợ lắm)

Hứa Mộ Ngôn vẫn hôn mê, bên tai cậu cứ vang lên tiếng ong ong, cậu cảm thấy giống như có một con chim sẻ nhỏ đang không ngừng kêu ríu rít bên tai mình.

Cậu rất khó chịu, rất nhiều lần muốn giơ tay lên đánh cho con chim sẻ đó một cái đuổi nó đi, thế nhưng thân thể của cậu quá mức nặng nề, đến sức lực mở mắt mà cậu cũng không có.

Dần dần cậu cũng khôi phục lại được vài phần ý thức, giọng nói bên tai cũng càng ngày càng rõ hơn.

"... Ngôn Ngôn."

Là ai đang gọi cậu vậy? Là người mẹ già xui xẻo mười tám đời kia của cậu hay sao?

Hứa Mộ Ngôn cố gắng để mở mắt ra, thế nhưng bất luận thế nào cậu cũng không thể làm được, chỉ có thể nằm im bất động như người chết.

Cậu muốn nói với mẹ mình là cậu sẽ trở về, nhất định sẽ bình an trở về nhà.

Cậu còn phải nói với mẹ là từ nay về sau cậu sẽ trở thành chỗ dựa cho bà ấy, bà ấy không cần phải dựa vào lũ đàn ông khốn nạn kia nữa.

Mãi cho đến khi có thứ gì đó hôn vào cậu, dán sát vào môi cậu rồi dùng lưỡi luồn vào trong răng của cậu, sau đó có thứ đắng ngắt gì đó như một dòng nước lũ chảy vào miệng cậu.

Đắng đến mức khiến cho lưỡi Hứa Mộ Ngôn xoắn lại, chỉ hận không thể nôn ra ngay lập tức. Nhưng đầu lưỡi ấm nóng kia vẫn cứ làm loạn trong miệng cậu, đút cậu uống thuốc, giống hệt như động tác song tu, sau mười mấy lần qua lại như thế thì hắn mới tiếc nuối rời đi.

Cả quá trình này ý thức của Hứa Mộ Ngôn đều rất thanh tỉnh, cậu muốn dùng răng của mình cắn đứt đầu lưỡi của quả phụ nhỏ, thế nhưng cậu lại chẳng có chút sức lực nào.

"... Ngôn Ngôn ngoan lắm, uống hết bát thuốc rồi này, thật là biết nghe lời mà."

Ngọc Ly Sinh nhẹ nhàng xoa đầu của Hứa Mộ Ngôn, sau đó nở một nụ cười vô cùng ấm áp, " Ngôn Ngôn hôm nay rất ngoan, vậy sư tôn thưởng cho con nhé, có được không? Con xem, đây là bộ y phục đệ tử ta vừa lấy được từ chỗ sư bá của con đó, mới lắm. Bên trong y phục của Côn Lôn sơn có thêu một vài phù chú bảo vệ, thế nhưng chỉ có tác dụng với một vài tà túy lặt vặt, trong bộ y phục của con thì sư tôn đã thêu thêm loại phù chú có sức mạnh lớn hơn. Chỉ cần con mặc lên, trừ sư tôn ra thì không có bất kỳ người nào có thể xé rách y phục của con."

"Con là của một mình sư tôn."

"Đàn Thanh Luật cởi y phục của con, nhìn thấy thân thể của con, nhưng sư tôn không giận con."

"Đây không phải lỗi của con, là lỗi của nó, nó mới đáng chết."

Hứa Mộ Ngôn nghe mà sợ hết cả hồn.

Cậu không mở nổi mắt, đương nhiên là không nhìn thấy bộ dáng quả phụ nhỏ lúc nói những lời này.

Thế nhưng cậu biết rất rõ, quả phụ nhỏ không những chỉ là một tên điên mà hắn còn là một tên biến thái hoàn toàn.

Thật sự là quá biến thái. Thấy bộ dạng yếu ớt, người đầy vết thương như thế này của cậu, chẳng lẽ hắn còn có khoái cảm đặc biệt gì hay sao?

Hứa Mộ Ngôn không hiểu, rốt cuộc tại sao quả phụ nhỏ phải như thế.

Đương nhiên cậu cũng không muốn hiểu.

Cậu hận chết quả phụ nhỏ, bởi vì quả phụ nhỏ mà cậu không thể về nhà.

"Ngôn Ngôn, tướng mạo của con rất đẹp, tướng xương cũng rất tốt, đánh hỏng rồi thì thật sự là đáng tiếc."

Nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức lắc đầu nói: "Hứa Mộ Ngôn, Hứa Ánh Tuyết, thứ bản tọa muốn nhìn thấy là bộ dạng yết mềm đáng thương, nhìn thấy là muốn thương của con, chứ không phải bộ dạng như cái xác chết biết đi, nằm im không khác gì một đống thịt nát như hiện tại của con. Nếu biết điều thì mau chóng bò dậy quỳ cho tử tế..."

"Bản tọa muốn đ*... con."

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi cả người run rẩy, số thuốc vừa được đút vào miệng cũng theo sự co rút của toàn thân mà trào ra, ọe một tiếng nôn hết ra ngoài.

"Con... tỉnh rồi?"

Ngọc Ly Sinh có chút sửng sốt, hắn theo thói quen ôm lấy người vào trong lồng ngực rồi giơ tay lên vỗ nhẹ vào lưng của Hứa Mộ Ngôn, hoảng hốt nói: "Sao đang tốt lành mà lại đột nhiên nôn hết thuốc ra vậy? Ngôn Ngôn, con tuyệt đối đừng dọa sư tôn, con sẽ không sao đâu... nhất định sẽ tốt lên thôi."

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy ghê tởm, vô cùng ghê tởm, cậu không phải người mắc chứng Stockholm, cũng không phải người hầu của hắn, làm sao có thể cưỡng ép bản thân chấp nhận hắn.

Không cách nào cưỡng ép bản thân mình yêu hắn.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn lại hiểu rất rõ ràng, chỉ khi cậu "yêu" quả phụ nhỏ thì tất cả những sỉ nhục và đau đớn này mới có thể xem như là 'đương nhiên', như vậy cậu mới có thể tự thuyết phục bản thân đây là ngươi tình ta nguyện.

Và chỉ có như vậy thì cậu mới tìm được sự cứu vớt và giải thoát từ trong thống khổ, từ đó có được niềm vui.

Bởi vì khi yêu một ai đó, cho dù người đó có làm gì thì chúng ta cũng sẽ đều cam tâm tình nguyện, không phải sao?

Thế nhưng cậu không thể, cậu không thể thuyết phục bản thân mình yêu một tên cặn bã, một tên điên, một tên biến thái.

Bởi vì Hứa Mộ Ngôn cậu là một người bình thường, một người sống dưới ánh mặt trời, một người sống sờ sờ!

Cho dù chỉ là một cái ôm đơn giản thì trong lòng Hứa Mộ Ngôn cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Cậu muốn trốn thoát khỏi cái thế giới này, muốn trở về nhà, muốn đi tìm mẹ của cậu.

Cái tu chân giới này khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng, cậu không tìm thấy đường về nhà, không về nhà được nữa rồi.

"... Là do thuốc quá đắng, đúng không? Đều trách cái đám đệ tử trong lò thuốc kia, tại sao không tạo ra loại dược liệu nào ngọt ngọt một chút... sư tôn đi giết bọn chúng, sau đó moi kim đan bọn chúng ra cho con ăn, có được không?"

Kim đan không khác gì tính mạng của người tu chân, một khi kim đan rời khỏi cơ thể, cho dù người tu chân đó không chết cũng thành tàn phế.

Mà nỗi đau móc kim đan, giống hệt như bị móc tim, hơn gấp trăm gấp vạn lần nỗi đau lấy tủy trước đó Hứa Mộ Ngôn từng trải qua.

Những đệ tử đó đều có người thân đang ở nhà ngóng trông, họ có cha mẹ anh em, còn có bạn bè, dựa vào đâu mà đưa những tính mạng còn sống sờ sờ đó an táng trong tay của quả phụ nhỏ.

Ai làm cậu bị thương đến mức này thì người đó mới đáng phải bị móc kim đan ra để tạ tội.

Đột nhiên Hứa Mộ Ngôn thanh tỉnh lại, cậu chậm rãi mở mắt ra, vào giây phút bốn mắt nhìn nhau với quả phụ nhỏ, dường như cậu thấy có ánh sáng lóe lên trong mắt của hắn.

"Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi? Con thật sự tỉnh rồi? Có phải nghe thấy sư tôn muốn lấy kim đan của người khác cho con ăn nên con hưng phấn quá tỉnh lại luôn hay không?"

Gương mặt Ngọc Ly Sinh tràn đầy sự vui mừng, hắn dứt khoát ôm cả người Hứa Mộ Ngôn lên rồi đặt trên đùi mình để cho cậu có thể dựa vào trong lồng ngực hắn.

"Ngôn Ngôn con đừng sợ, đợi lát nữa sư tôn tới lò thuốc móc kim đan của những đệ tử kia ra, sau đó sẽ đổ tội cho Đàn Thanh Luật, con nói xem có được hay không?"

(Thanh Luật: Cám ơn 18 đời nhà sư tôn)
Ngọc Ly Sinh vừa nói vừa từ trên cao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hứa Mộ Ngôn. Hắn muốn xác định xem có phải Hứa Mộ Ngôn đã thật sự buông bỏ Đàn Thanh Luật rồi hay không, có phải giống như cậu nói là đã lén lút ái mộ sư tôn từ lâu.

Hứa Mộ Ngôn cắn chặt răng, trầm mặc một hồi lâu, đối đầu trong im lặng với quả phụ nhỏ.

Mãi cho đến khi trong ánh mắt của quả phụ nhỏ lộ ra sát ý lạnh lùng thì cậu mới yếu ớt hết sức mở miệng nói: "Giết người... cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, làm thế thì có ý nghĩa gì chứ."

Ngọc Ly Sinh hơi nghiêng đầu, "Con có chủ ý gì hay sao?"
Trong lòng Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, ông nghiêng đầu cái mẹ gì, thế nhưng ngoài mặt lại nói: "Lẽ nào sư tôn sợ con sẽ bị sư huynh cướp đi mất sao?"

"Nó hà tất phải cướp? Nếu như nó muốn vậy thì vi sư có thể luyện hóa nó thành lô đỉnh, như vậy thì cả hai đứa con có thể cùng nhau hầu hạ vi sư rồi." Ngọc Ly Sinh ngậm miệng không dám thừa nhận là mình đang sợ, ngữ khí rất lạnh lùng.

"Sư tôn, giữ lại cho bọn họ một cái mạng, trước mặt bọn họ chơi chết... con." Trái tim Hứa Mộ Ngôn đang nhỏ máu, vì muốn lừa gạt lòng tin của quả phụ nhỏ, cậu đã bắt đầu dùng hết mọi loại thủ đoạn, "Con muốn cho tất cả mọi người đều biết rằng con là người của sư tôn, vĩnh viễn là như vậy."

Đáy mắt Ngọc Ly Sinh đột nhiên sáng lên.

Đúng vậy, làm nhục Hứa Mộ Ngôn trước mặt tất cả mọi người, để cho tất cả mọi người biết rằng Hứa Mộ Ngôn là của một mình hắn.

Giết người chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, có ý nghĩa gì chứ? Giết người tru tâm, thế mới thú vị.

Không phải Đàn Thanh Luật thích Hứa Mộ Ngôn hay sao? Hai người không phải đều thích nhau hay sao?

Vậy được thôi, để cho Đàn Thanh Luật tận mắt nhìn thấy Hứa Mộ Ngôn dịu ngoan nằm trên giường cầu xin được làm như thế nào, nằm dưới thân thể đàn ông ngậm bảo bối của đàn ông không chịu nhả ra như thế nào.

Thật sự là đồ đệ ngoan của hắn mà, đến cái chủ ý này mà cũng nghĩ ra thay cho hắn luôn.

Ngọc Ly Sinh không thích Hứa Mộ Ngôn như vậy.

Bởi vì hắn biết Hứa Mộ Ngôn chỉ không muốn hắn đi móc kim đan của người khác mà thôi.

Ngọc Ly Sinh ghét nhất và cũng ghê tởm nhất cái loại người thanh cao vĩ đại, luôn nghĩ cho người khác, lấy nghĩa thành nhân như thế này.

Hắn cảm thấy những người như vậy đều vô cùng giả tạo, hành vi thật sự là khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nhưng Ngọc Ly Sinh không nói gì, cũng không thể hiện sự ghê tởm của hắn ra ngoài.

Giống y hệt như một vị sư trưởng bình thường, hắn nâng tay lên khẽ chạm nhẹ vào trán của Hứa Mộ Ngôn, dịu dàng nhỏ nhẹ nói cho cậu biết: "Được, sư tôn không moi kim đan của bọn họ, con ngoan ngoãn dưỡng thương."

Nhưng chỉ một câu nói như vậy lại lập tức khiến cho Hứa Mộ Ngôn cảm thấy buồn nôn.

Yết hầu của cậu kịch liệt co rút, cả người không khống chế được mà run lên, cậu nghiêng đầu sang một bên há miệng nôn khan.

Nhưng vừa rồi cậu đã nôn hết mọi thứ nên hiện tại chẳng thể nôn ra cái gì.

Ngọc Ly Sinh lạnh lùng nhìn cậu một lúc, giọng nói bắt đầu trở nên khó chịu bực bội: "Nghe thấy lời nói của vi sư khiến cho con cảm thấy ghê tởm đến mức đó sao?"

"Con... con không có, con không dám, con thật sự không có."

Gương mặt Hứa Mộ Ngôn trắng bệch, cậu liên tục xua tay, lắc đầu, thậm chí đến giọng nói cũng sắp thành tiếng khóc: "Con không có, con thật sự không ghê tởm, thật sự là không có, sư tôn tin con đi..."

Ngọc Ly Sinh trầm mặc không nói gì, hắn im lặng nhìn cậu một lúc, tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên ương bướng không chịu khuất phục của ngày xưa biến thành bộ dạng yếu ớt đáng thương, thê thảm sợ hãi cuộn người trốn trong góc như thế này.

Cậu một mặt giơ tay ra bảo vệ cơ thể bảo vệ đầu, một mặt lắc lắc đầu nỗ lực giải thích nói bản thân mình không hề cảm thấy ghê tởm.

Thế nhưng động tác nôn ra, biểu cảm trên mặt, thậm chí là ánh mắt lúc vừa rồi của cậu, rõ ràng là đang cảm thấy ghê tởm.

Giống hệt như những tu sĩ làm nhục hắn lúc trước, cảm thấy hắn rất ghê tởm, vô cùng ghê tởm.

Hứa Mộ Ngôn cũng cảm thấy hắn ghê tởm.

Hứa Mộ Ngôn ghét bỏ hắn.

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy hắn bẩn, cảm thấy hắn ghê tởm, vừa nghe thấy hắn nói chuyện là muốn nôn, vừa nhìn thấy hắn là lại sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Nhưng mà... như thế thì sao chứ?

Không phải hắn vẫn hoàn toàn có được Hứa Mộ Ngôn hay sao?

Không phải hắn đã biến Hứa Mộ Ngôn trở thành người bẩn thỉu giống như hắn rồi hay sao? Chật vật lấm lem giống y hệt như một con chuột cống chỉ có thể ẩn nấp trong những cái cống rãnh hôi thối bẩn tưởi? 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com