ZingTruyen.Asia

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 84

wocaowoqu


Hứa Mộ Ngôn sợ gần chết, cậu không muốn ở lại trên Nguyệt Hạ Tiểu Trúc thêm một giây một phút nào.

Thật sự là cậu quá mức sợ hãi quả phụ nhỏ, quả phụ nhỏ không có một chút nhân tính nào, hắn nhất định sẽ hành hạ cho cậu chết tươi.

Nhưng nếu như không theo hắn... Hứa Mộ Ngôn tin rằng, thoát được mùng một chắc gì qua được mười lăm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải một mình đối mặt với quả phụ nhỏ.

Lúc đó cậu sẽ chỉ có thảm hơn lúc này mà thôi.

Cứ nghĩ đến đó là hốc mắt của Hứa Mộ Ngôn lại đỏ lên.

Cậu rất muốn khóc, nhưng khóc cũng vô dụng, câu hỏi này cậu vẫn phải trả lời. Cậu chỉ muốn chung sống hòa bình với quả phụ nhỏ, tại sao lại khó khăn đến thế chứ?

"Nói đi Mộ Ngôn, mọi người đều đang đợi con."
Ngọc Ly Sinh khẽ nở nụ cười nói, giọng nói dịu dàng như gió đêm tháng năm, vừa nhẹ nhàng lại tươi đẹp. Mọi người căn bản chẳng thể nào tưởng tượng ra bộ mặt khác còn lại của hắn.

"Con đừng sợ, cứ nói thật đi, sư tôn sẽ không giận con đâu."

Hứa Mộ Ngôn run rẩy ngẩng đầu lên, sau đó dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cậu cắn chặt răng nói từng chữ từng chữ một: "Đệ tử... muốn đi theo sư tôn."

Nụ cười dịu dàng trên mặt Đàn Thanh Luật lập tức cừng đờ lại.

Trên đường trở về Thanh Tịnh phong, Hứa Mộ Ngôn rất trầm mặc.

Cậu cứ cúi đầu suốt, không xa không gần đi theo phía sau quả phụ nhỏ.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kiếm bay kêu lên vút một cái, cậu ngẩng đầu lên nhìn, bóng dáng bạch y kia đã ngự kiếm bay đi xa mất rồi.

Hốc mắt Hứa Mộ Ngôn lại lập tức đỏ lên, cậu chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng khó chịu.

Quả phụ nhỏ đã phong ấn linh lực của cậu, rõ ràng là hắn biết cậu không thể ngự kiếm lên núi thế nhưng lại tự mình ngự kiếm đi trước.

Chính là cố ý bỏ lại một mình cậu ở đây, để cậu tự mình trèo lên trên núi.

Cái Thanh Tịnh phong này cũng đâu phải thấp, cao đến mấy trăm trượng, muốn lên đến Nguyệt Hạ Tiểu Trúc chỉ sợ phải trèo hơn ngàn bậc thang.

Cho dù có là huyền môn đệ tử khỏe mạnh cường tráng thì khi leo bậc thang để lên núi cũng vô cùng mất sức.

Càng đừng nói đến việc trong người cậu đã không còn linh lực, không những vậy mà cậu còn đang bị thương rất nặng.

Hứa Mộ Ngôn nhìn vào những bậc thang trước mắt, một giọt nước mắt chỉ trực chờ trào ra khỏi hốc mắt, cậu cảm thấy bản thân mình sắp khóc đến nơi, vì vậy đã nhanh chóng ngẩng mặt lên nhìn trời, khiến cho nước mắt chảy ngược vào trong.

Thật ra cũng không có gì to tát cả.

Từ chân núi trèo lên Nguyệt Hạ Tiểu Trúc, Hứa Mộ Ngôn trèo suốt một đêm, bắt đầu từ những bước đi khó khăn khổ sở cho đến khi dùng cả tay cả chân để bò lên như một con chó.

Vết thương trên người cậu lại bị rách ra khiến cho mỗi một bậc thang cậu bò qua đều để lại những vệt máu đỏ thẫm.

Những bậc thang cứng rắn đó mài mòn lòng bàn tay, cẳng tay, bàn chân còn có mắt cá chân của cậu.

Máu tươi chảy ra ngoài.

Không biết là đã trèo được bao lâu, khi Hứa Mộ Ngôn chật vật xuất hiện ở Nguyệt Hạ Tiểu Trúc, ánh đèn trong tẩm điện đã tắt, cậu lảo đảo đi về phía trước mấy bước.

Lúc này cậu thấy có một bóng người đang đứng ở hành lang quay lưng về phía cậu.

Ngọc Ly Sinh quay người lại, hắn chỉ nở một nụ cười khinh thường nói: "Con làm cái gì vậy? Sao lại dùng nhiều thời gian như thế? Chỉ sợ là trên đường gặp được người thương cũ nên chủ động dạng chân ra cho người ta làm, đúng không?"

Phía sau không có ai trả lời hắn, ấn đường Ngọc Ly Sinh nhíu chặt lại thành hình chữ xuyên (lll), hắn vận linh lực trong lòng bàn tay chuẩn bị quay người lại cho cậu một bạt tai nhớ đời, để cho cậu biết rằng nếu dám có quan hệ không sạch sẽ với bất kỳ một người nào thì đây chính là kết cục cậu phải nhận.

Ai ngờ hắn vừa quay người lại thì cậu thiếu niên gầy yếu kia đột nhiên ngã xuống, rầm một tiếng, ngã thật mạnh xuống đất.

Lặng lẽ ngã xuống, bởi vì từ đầu đến cuối Hứa Mộ Ngôn không nói một lời nào.

Thế nhưng cú ngã lại kêu đánh rầm một cái, trái tim của Ngọc Ly Sinh giống như bị ai đó gõ mạnh vào một cái, bên tai cứ vang lên tiếng ong ong.

Một lúc lâu sau hắn mới nhớ ra là mình phải đến đỡ Hứa Mộ Ngôn dậy, thế nhưng rất nhanh hắn lại rụt tay về. Hắn chậm rãi tiến lại gần Hứa Mộ Ngôn, sau đó từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cậu.

Ngọc Ly Sinh dùng chân đá một cái không nặng cũng không nhẹ vào bụng của Hứa Mộ Ngôn, sau đó lật người cậu lại để lộ gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu.

"Còn giả chết sao? Mau cút dậy."

Thiếu niên nằm im bất động như đã chết.

Lúc này Ngọc Ly Sinh mới hoảng hốt, hắn vội vàng cúi xuống, sau đó nâng tay lên đặt trước mũi cậu thử xem có còn thở không.

Hơi thở yếu ớt, nếu còn không trị thương cho cậu thì e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Ngọc Ly Sinh không để ý được thêm điều gì nữa, hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ đó là hắn không thể để cho Hứa Mộ Ngôn chết.

Nếu như Hứa Mộ Ngôn chết vậy thì hắn sẽ mất đi một niềm vui thích rất lớn, sau này không biết là phải tìm bao nhiêu thiếu niên nữa thì mới tìm được một người thú vị giống như Hứa Mộ Ngôn.

Ngọc Ly Sinh ôm ngang người cậu lên rồi mang vào trong tẩm điện, hắn không thèm để ý vết máu bẩn trên người Hứa Mộ Ngôn mà đặt cậu nằm lên trên giường.

Sau khi lấy đèn dầu soi vào, lúc này hắn mới phát hiện bộ y phục đệ tử trên người Hứa Mộ Ngôn đã rách tươm, thân thể đầy vết thương, trên má cũng dính đầy máu tươi.

"Nước, con muốn... uống nước."

Trong lúc hôn mê Hứa Mộ Ngôn lẩm bẩm.

Nghe xong, lông mày Ngọc Ly Sinh nhíu chặt lại, hắn nở nụ cười khinh thường: "Con là cái thá gì chứ? Cũng xứng để bổn tọa hầu hạ con sao?"
Mặc dù nói như vậy thế nhưng Ngọc Ly Sinh vẫn đứng dậy đi rót một ly nước, sau đó dìu Hứa Mộ Ngôn dậy đút nước vào miệng cho cậu.

Đợi khi Hứa Mộ Ngôn uống xong nước thì hắn lập tức truyền linh lực vào trong cơ thể cho cậu. Lúc này hắn mới phát hiện trong cơ thể của đồ đệ nhỏ có một nguồn linh lực xa lạ.

Hắn lập tức biết rằng đây là linh lực của Đàn Thanh Luật và Trọng Minh Quân để lại.

Ngọc Ly Sinh ghét bỏ, hắn nở một nụ cười khinh thường, sau đó vận linh lực vào lòng bàn tay, mạnh mẽ đánh tan hai nguồn linh lực kia. Tiếp đó hắn lập tức rót linh lực của chính mình vào khí hải dường như sắp khô cạn của Hứa Mộ Ngôn.

Nguồn linh lực màu xanh lam kia chiếm cứ hoàn toàn hết khí hải của Hứa Mộ Ngôn, bao vây xung quanh kim đan, giống hệt như chiếm cứ toàn bộ cơ thể Hứa Mộ Ngôn.

Mới vừa nghĩ đến đây, Ngọc Ly Sinh bỗng cảm thấy hốt hoảng, hắn bối rối thu hồi linh lực từ người Hứa Mộ Ngôn về, sau đó cho tay lên ôm ngực, mồ hôi lạnh thuận theo tóc mai chảy xuống dưới.

Ngọc Ly Sinh bị suy nghĩ này của mình dọa cho sợ, hắn không hiểu tại sao bản thân lại cố chấp với việc chiếm hữu thân thể của Hứa Mộ Ngôn.

Hắn lại càng không hiểu tại sao Hứa Mộ Ngôn có thể dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Hắn không cho phép bất kỳ người nào quấy rối tâm trạng của hắn.

Vì vậy hắn phải giày vò Hứa Mộ Ngôn, chiếm hữu cậu hoàn toàn, sau đó khiến cậu chết thảm trong lòng bàn tay mình.

Sát đồ chính đạo như vậy mới có thể giải tỏa sự bực bội trong lòng hắn.

(Sát đồ chính đạo: giết chết đồ đệ của chính mình để chứng tỏ bản thân đạo tâm vững chắc không dễ bị lung lay)

Sau khi xử lý vết thương trên người Hứa Mộ Ngôn thì sắc trời đã sắp sáng. Ngọc Ly Sinh ngồi bên mép giường, hắn yên lặng nhìn ngắm cậu thiếu niên một lúc, rất nhiều lần hắn thật sự muốn bóp chết cậu thiếu niên trước mắt này.

Nhưng đến cuối cùng thì hắn vẫn không thể ra tay được, chỉ là lúc Hứa Mộ Ngôn kêu lạnh thì hắn sẽ thuận tiện kéo chăn lên đắp cho cậu.

Sau đó khi bình minh bắt đầu ló rạng thì hắn đi ra khỏi điện.

Lại một đêm không ngủ, Ngọc Ly Sinh không muốn ở lại cùng một chỗ với Hứa Mộ Ngôn.

Chỉ cần ở một mình với Hứa Mộ Ngôn thì toàn thân hắn sẽ có cảm giác khó chịu rất khó hiểu. Hắn không biết rốt cuộc là mình bị làm sao?

Bất giác Ngọc Ly Sinh đi lên trên đỉnh núi, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống phía dưới, đúng lúc có thể nhìn thấy hết hơn một ngàn bậc thang đi lên núi.

Dưới ánh sáng bình minh lờ mờ, những bậc thềm đó dính đầy máu tươi.

Giống hệt như là có một người nhét con chó chết vào cái bao tải, sau đó kéo lê nó từ dưới chân núi lên đỉnh núi, tạo thành một vệt máu dài thật dài.

Ngọc Ly Sinh đang nghĩ, vết thương của Hứa Mộ Ngôn có lẽ không quá nặng, nếu không thì làm sao cậu có thể trèo lên đây.

Thế nhưng hắn lại cảm thấy vết thương của Hứa Mộ Ngôn rất nặng, chảy nhiều máu như vậy, hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong điện.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trừ việc uống được một chút nước ra thì không ăn được gì cả.

Theo lý mà nói, đáng nhẽ hắn nên đi đun thuốc cho Hứa Mộ Ngôn.

Thuốc đắng giã tật, không có thuốc thì làm sao mà khỏi được.

Thế nhưng hắn không hề đi nấu thuốc cho Hứa Mộ Ngôn, hơn nữa hắn cảm thấy sớm muộn gì Hứa Mộ Ngôn cũng sẽ chết.

Chết sớm một ngày hay muộn một ngày thì cũng chẳng có gì khác biệt.

Con người rồi cũng sẽ phải chết, sinh lão bệnh tử, chuyện bình thường trong cuộc sống, có gì đáng phải buồn.

Con người sống là để chịu khổ, phật nói có tám nỗi hận khổ nhất, đó là sinh lão bệnh tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ ấm xí thạnh.

Ngọc Ly Sinh từng trải qua đau khổ, Hứa Mộ Ngôn cũng nên trải qua một lần. Nếu không làm sao Hứa Mộ Ngôn dám nói là cậu ái mộ hắn cơ chứ?

Thế nhưng không biết tại sao Ngọc Ly Sinh lại cảm thấy có điều không đúng, là chỗ nào không đúng.

Bất luận thế nào thì hắn cũng không thể hiểu được.

Hắn không hiểu cái cảm xúc này rốt cuộc thể hiện điều gì.

Mượn nỗi sầu này, dưới ánh bình mình Ngọc Ly Sinh đã liên tiếp bói mười sáu quẻ, nhưng quẻ nào cũng là quẻ tử.

Hắn ngơ người một lúc, đứa trẻ Hứa Mộ Ngôn này nhất định phải chết, hơn nữa nhất định phải chết trong tay hắn.

(Bói chuẩn vc)

Không phải Hứa Mộ Ngôn lúc nào cũng luôn miệng nói trong lòng cậu rất ái mộ hắn hay sao?

Vậy được thôi, để cho Hứa Mộ Ngôn chết vào lúc cậu yêu hắn nhất.

Như vậy tình yêu sẽ trở thành vĩnh hằng.

Dường như Ngọc Ly Sinh đã lập tức tỉnh ngộ ra.

Hắn nhạy bén tìm được một cái cớ rất là tốt, một cái lý do vô cùng hoàn mỹ không có lấy một vết xước, một lý do để hắn có thể quang minh chính đại đối xử tốt với Hứa Mộ Ngôn.

Đó chính là phải để cho Hứa Mộ Ngôn chết vào lúc yêu hắn nhất.

Nếu như đã yêu hắn, vậy thì hãy dùng sinh mạng để hiến tế cho hắn.

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Hắn ngự kiếm xuống núi đi tìm Tống trưởng lão để lấy một ít thuốc. Trước đây Tống trưởng lão vô tình làm hắn bị thương nên vẫn còn cảm thấy áy náy, vừa nghe thấy Ngọc Ly Sinh có việc muốn xin giúp đỡ thì lập tức nhiệt tình giúp đỡ, ông ấy mau chóng đến lò thuốc lấy rất nhiều các loại linh đan diệu dược bôi ngoài uống trong.

Ngọc Ly Sinh ôm một đống trở về.

Hắn một mạch bay thẳng về Thanh Tịnh Phong, việc đầu tiên hắn làm đó là đến thăm Hứa Mộ Ngôn.

Thấy Hứa Mộ Ngôn vẫn còn nằm hôn mê trên giường, gương mặt trắng bệch, đôi môi bởi vì mất máu quá nhiều mà đã khô nứt chảy máu. Trong lúc hôn mê thì miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.

Ngọc Ly Sinh tiến lại gần nghe thử, lúc này mới thấy Hứa Mộ Ngôn đang khóc lóc cầu xin: "Đừng đánh con, con đau lắm, tha cho con, con chỉ muốn về nhà thôi..."

Nhà?

Côn Lôn sơn là nhà của Hứa Mộ Ngôn, Thanh Tịnh phong mới là nơi Hứa Mộ Ngôn nên ở lại.

Cho dù sau này Hứa Mộ Ngôn có chết, bị lửa đỏ đốt chỉ còn lại xương thì cũng phải an táng trên Thanh Tịnh phong.

Cho dù có đốt xương thành tro bụi thì tro bụi đó cũng phải được rải trên Thanh Tịnh phong.

Bất luận Hứa Mộ Ngôn còn sống hay chết, đời này kiếp này, không, đời đời kiếp kiếp đều không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

"Đau thì tức là chứng tỏ con còn sống, con đợi ở đây, sư tôn đun thuốc cho con."

Ngọc Ly Sinh vô cùng vui vẻ, hắn đã tự thuyết phục được bản thân tiếp cận Hứa Mộ Ngôn, vì vậy bây giờ hắn có thể thoải mái tự nhiên mò qua.

Hôn một cái lên vầng trán lấm tấm đầy mồ hôi, đôi lông mày đen, thậm chí là đôi môi trắng bệch của cậu.

Cho mọi người đỡ sốt ruột nên thêm chương nha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia