ZingTruyen.Asia

Xuyen Thanh Do De Ngoc Nghech Cua Hac Tam Lien


Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô: "Bái kiến Phụng Thiên trưởng lão..."

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy Ngọc Ly Sinh từ bên ngoài bước vào, một thân bạch y trắng như tuyết, nhìn vào nhẹ nhàng như gió, yếu ớt mong manh. Hắn còn chưa đi đến trước mặt Hứa Mộ Ngôn.

Tiểu Lưu Ly giống hệt như một con thỏ nhảy ra dang hai tay chắn trước giường, gương mặt tràn đầy phẫn nộ nói: "Con không cho phép ngài đụng vào một sợi tóc của Hứa sư huynh! Nếu hôm nay ngài muốn đụng vào huynh ấy thì phải bước qua xác của con."

Hứa Mộ Ngôn vừa nghe thấy quả phụ nhỏ đã đến, cả người cậu theo thói quen mà run lên, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Thấy Tiểu Lưu Ly dám bảo vệ mình như thế, đương nhiên là thấy cảm động, nhưng cậu lại sợ Lưu Ly sẽ bị quả phụ nhỏ ghi hận, sau này sẽ bị hắn âm thầm báo thù.

Hứa Mộ Ngôn cắn chặt răng, cậu dứt khoát ngẩng đầu lên, dùng giọng nói khàn đặc gọi một tiếng: "Lưu Ly, muội lui lại."

"Hứa sư huynh! Muội đang bảo vệ huynh." Tiểu Lưu Ly tức đến dậm chân tại chỗ, " Ngọc trưởng lão đánh huynh thành thế này rồi, tại sao huynh còn bảo vệ ngài ấy."

Hứa Mộ Ngôn còn chưa kịp mở miệng thì bụp một tiếng, Đàn Thanh Luật lập tức quỳ xuống, sau đó vô cùng thành khẩn cầu xin: "Sư tôn, mặc dù đệ tử không biết A Ngôn đã phạm phải lỗi sai gì, nhưng sư tôn cũng không thể đánh phạt A Ngôn như thế! Đệ ấy... đệ ấy cả người đầy vết thương, nội tạng bên trong thân thể cũng bị tổn hại, lúc con cứu về thì người đã hôn mê bất tỉnh, còn mấy lần nôn ra máu..."

"Sư tôn, đệ tử cầu xin người, nếu A Ngôn có phạm phải tội lỗi gì tày trời thì hãy để đệ tử gánh vác, A Ngôn từ nhỏ đã lớn lên cùng con, xem con như huynh trưởng, con không thể không lo cho đệ ấy."

"Đệ ấy còn quan trọng hơn cả tính mạng của con."

Nói xong y còn cúi người xuống khấu đầu mạnh một cái.

Ai nhìn vào mà không vỗ tay tán thưởng chứ, tình cảm sâu đậm giữa hai người thật sự là cảm động.

Cứ như vậy, cái tội ngược đãi đồ đệ của Ngọc Ly Sinh liền bị vài câu nói của Đàn Thanh Luật phán định.

Bên ngoài có vài đệ tử chỉ là tới xem náo nhiệt, vừa nghe thấy lời này của y thì họ bắt đầu nghị luận.

Thần sắc của Ngọc Ly Sinh vẫn như bình thường, chỉ là ánh mắt của hắn cứ luôn đặt trên người Hứa Mộ Ngôn, giống hệt như muốn khoét hai cái động trên người cậu vậy, hắn nhẹ giọng nói: "Thì ra Mộ Ngôn nói như vậy trước mặt các người hay sao?"
Hai hàm răng Hứa Mộ Ngôn run rẩy đập vào nhau, trong lòng cậu hiểu rõ hiện tại mình đang là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Thứ bày ra trước mặt cậu lúc này là một câu hỏi đòi mạng, một khi chọn sai thì mẹ nó, cậu sẽ đi đời nhà mà luôn.

Cậu lắc lắc đầu thật mạnh, dường như đã mất đi năng lực ngôn ngữ, cậu ngập ngừng lắp bắp mãi mới thốt ra được mấy chữ: "... Không có... không có... con không nói gì cả."

"Sư tôn, đệ tử cầu xin người, tha cho A Ngôn. Tuổi của đệ ấy còn nhỏ, cho dù có phạm phải lỗi lầm thì cũng là do người sư huynh là con quản giáo không nghiêm, sư tôn, xin người cho con chịu phạt thay đệ ấy."

Đàn Thanh Luật vội vàng ngắt ngang lời nói của Hứa Mộ Ngôn, từng chữ từng chữ đều vô cùng thành khẩn.

Nghe xong, trái tim Hứa Mộ Ngôn lập tức rơi xuống đáy vực.

Cậu hiểu rất rõ, sư huynh căn bản không hề thật lòng bảo vệ cậu. Chẳng qua y chỉ muốn dùng cậu như một con cờ để lật đổ quả phụ nhỏ, khiến hắn thân bại danh liệt mà thôi.

Mà một khi con cờ hết giá trị lợi dụng, kết cục chỉ có một, đó là chết.

Trong cái tu chân giới này, không có ai đáng để tin tưởng, chỉ có bản thân mình mới cứu được chính mình.

Hứa Mộ Ngôn nắm chặt bàn tay, ánh mắt nhìn vào Đàn Thanh Luật đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Trọng Minh Quân không vui nói: "Hứa Mộ Ngôn nói vết thương trên người mình là do Ly Sinh đánh lúc nào? Hơn nữa nếu Hứa Mộ Ngôn không phạm phải lỗi lầm thì làm sao có thể khiến cho Ly Sinh tức giận như vậy? Nhất định là do nó đã làm điều gì đó sai trái."

Từ trước đến nay Trọng Minh Quân vẫn luôn thiên vị Ngọc Ly Sinh, lần này cũng không ngoại lệ. Trong lòng ngài ấy sư tôn chính là sư tôn, đồ đệ chính là đồ đệ, sư tôn là trời đồ đệ là đất, đất cho dù có to đến đâu đi nữa thì cũng không thể thoát khỏi vòng vây của trời.

Sư tôn đối với đồ đệ, đánh là ân, mắng cũng là ân, hơn nữa Hứa Mộ Ngôn còn là do Ngọc Ly Sinh cứu về, đến tính mạng của cậu cũng là của Ngọc Ly Sinh, nói gì đến chỉ là một trận đòn quản giáo.

Chỉ là... điều khiến Trọng Minh Quân cảm thấy rất kinh ngạc đó là Ngọc sư đệ bình thường luôn đối xử với đồ đệ rất tốt, lại còn bệnh tật yếu ớt, lạnh lùng xa cách nhưng cũng rất tốt, rốt cuộc là tại vì sao mà lại ra tay tàn nhẫn với đồ đệ như vậy.

Đánh người đến mức này, thật sự là không giống với Ngọc Ly Sinh, cũng thật sự là khó tin.

Ánh mắt hoài nghi của ngài ấy không nhẫn nhịn được mà rơi trên người của Ngọc Ly Sinh, ý đồ muốn tìm ra đáp án.

Ngọc Ly Sinh im lặng không nói gì, thế nhưng trong lòng lại đang nở một nụ cười khinh thường. Hắn thầm nghĩ, một cơ hội tốt như thế này, Hứa Mộ Ngôn nhất định sẽ công khai tội trạng của hắn cho tất cả mọi người cùng biết, sau đó quay người vồ vào lòng sư huynh khóc lóc cầu xin được an ủi.

Cho dù là như vậy thì Ngọc Ly Sinh cũng đã nghĩ qua vô số khả năng, và cũng đã sớm có phương pháp để đối phó. Cho dù Hứa Mộ Ngôn có nói hết sự thật ra thì hắn cũng sẽ có cách để đá cái nồi nước bẩn này đi chỗ khác.

Trong sơn môn ai mà không biết vẻ đẹp của Ngọc Ly Sinh, cả cái tu chân giới này chẳng có ai sánh bằng hắn. Hứa Mộ Ngôn lại nổi tiếng phong lưu, thấy sư huynh của mình diện mạo xinh đẹp như hoa mà nổi nên ý nghĩ xấu...

Cũng vì nguyên nhân này nên mới bị Ngọc Ly Sinh giáo huấn một trận, điều này cũng không phải là không thể nào.

Huống hồ, Ngọc Ly Sinh còn có thể nói bởi vì Hứa Mộ Ngôn dùng lời nói nhục mạ chống đối hắn nên hắn mới tức giận.

Phương pháp đối phó có rất nhiều, chỉ cần hôm nay Hứa Mộ Ngôn dám nói ra sự thật vậy thì kết cục chờ đợi cậu chỉ có một, đó là chết.

Ngọc Ly Sinh sẽ không nương tay với cậu nữa.

Ai ngờ Hứa Mộ Ngôn lại không hề làm vậy, không những không hề mà ngược lại còn tỏ vẻ áy náy cúi đầu nói: "Đều là lỗi của con, không trách sư tôn."

"A Ngôn!" Đàn Thanh Luật đột nhiên quay người lại, gương mặt tràn đầy vẻ không dám tin nói: "Đệ có biết đệ đang nói cái gì không? A Ngôn, đệ đừng sợ, sư huynh ở đây, nhất định sẽ bảo vệ đệ."

"Sư huynh, đệ nói là lỗi sai của đệ, không liên quan gì đến sư tôn."

Hứa Mộ Ngôn cúi đầu, cậu nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, móng tay cũng đã đâm vào lòng bàn tay chảy máu, " Là con sai, sư bá, người có còn nhớ hôm qua người từng gặp con hay không?"

"Nhớ, hôm qua sao con lại biến bản thân mình trở thành bộ dạng như thế, ta cũng khó mà quên được." Trọng Minh Quân nói.

Hứa Mộ Ngôn: "Con trộm sen của sư tôn để ăn sau đó lại sợ sư tôn sẽ trách phạt nên dứt khoát bế quan tu luyện, ai ngờ lại bị tẩu hỏa nhập ma."

Cậu cắn chặt răng, cố gắng tự biên tự diễn ra một lý do, sau khi hít thở sâu một hơi mới nói tiếp: "Sau khi con tẩu hỏa nhập ma thì đã phát cuồng ở trên Nguyệt Hạ Tiểu Trúc, suýt chút nữa thì làm bị thương sư tôn. Những vết thương trên người con đều là do lúc tẩu hỏa nhập ma con tự mình va chạm đụng trúng."

Nghe xong, Đàn Thanh Luật phản bác nói: "Không đúng! A Ngôn, đệ đang nói dối! Những vết thương đó rõ ràng là do bị người ta đánh! Nếu mọi người không tin vậy thì cứ cởi y phục của A Ngôn xuống nhìn là được."

Vừa nói y vừa tiến lên phía trước làm ra tư thế chuẩn bị cởi y phục của Hứa Mộ Ngôn. Nhưng tay của y còn chưa đụng được đến góc áo của Hứa Mộ Ngôn thì đã bị Ngọc Ly Sinh ngăn lại, sau đó một phát đẩy người y ra.

Ngọc Ly Sinh nghiêm giọng trách mắng: "Hỗn xược, vi sư ở đây, há có thể để cho con làm loạn."

Dừng một chút, sắc mặt của hắn âm u đến mức đáng sợ, hắn quay người lại trợn mắt nhìn vào Đàn Thanh Luật: "Làm sao, con đã cởi y phục của Mộ Ngôn rồi sao? Con đã nhìn qua thân thể của nó rồi sao?"
Đàn Thanh Luật lui lại vài bước, khí huyết khó mà lặng xuống, suýt chút nữa còn ho ra máu. Cơ hội tốt như vậy, tại sao Hứa Mộ Ngôn lại không biết lợi dụng.

Thật ra lúc đó hắn ghét bỏ vết máu trên người Hứa Mộ Ngôn cho nên căn bản không hề cởi áo của cậu ra để xem thử, chỉ là lúc vận chuyển linh lực y cảm nhận được mà thôi.

Nhưng lời của Ngọc Ly Sinh vừa nói ra, Đàn Thanh Luật lại nói: "Như vậy thì làm sao? Con và Mộ Ngôn đều là nam tu, đệ ấy lại coi con như huynh trưởng, từ nhỏ đã ở cùng một chỗ với con..."

Lời này vừa nói dứt, cả mặt đất chấn động không ngừng, một luồng sức mạnh mang theo uy áp tỏa ra khiến cho xung quanh kêu lên ầm ầm, nguồn linh lực áp bức đang không ngừng tỏa ra từ trên người Ngọc Ly Sinh.

Trọng Minh Quân sợ hãi vội vàng hét lên một tiếng: "Sư đệ, đệ làm sao vậy? Mau dừng tay lại đi."

Lời nói uy nghiêm này giống như một chậu nước lạnh hắt cho Ngọc Ly Sinh tỉnh lại.

Thần sắc của Ngọc Ly Sinh hoảng hốt mất một lúc lâu, sau đó mới yết ớt che miệng ho lụ khụ: "Sư huynh, là đệ thất lễ rồi..."

"Không sao, đệ không sao là tốt rồi."

Đàn Thanh Luật giật cả mình, y theo ý thức tránh về phía sau, thấy Hứa Mộ Ngôn như vậy, y không nhẫn nhịn được hô lên một tiếng: "A Ngôn, đệ nói gì đi chứ."

Hứa Mộ Ngôn nhắm mắt làm ngơ, cậu hiểu, nếu hôm nay cậu mà vạch trần bộ mặt thật của quả phụ nhỏ, làm như vậy chưa chắc là sẽ hái được quả ngọt.

Huống hồ mục đích cậu xuyên vào quyển sách này là muốn cứu vớt Ngọc Ly Sinh chứ không phải khiến hắn thân bại danh liệt.

Nhưng cơ hội đã bỏ qua rồi, thật sự là cũng rất đáng tiếc.

Hiện tại Hứa Mộ Ngôn chỉ hận không thể rút gân, lột da, ăn tươi nuốt sống, uống máu của quả phụ nhỏ, có như vậy mới giải tỏa được nỗi hận trong lòng cậu.

Nhưng bề ngoài cậu vẫn phải chủ động bảo vệ quả phụ nhỏ.

Hứa Mộ Ngôn tự bịa ra một lời nói dối, thật sự là cao minh.

Dù sao thì trước đó cậu cũng đã từng 'tẩu hỏa nhập ma' một lần, lại còn được Ngọc Ly Sinh cứu cho nên mới không xảy ra họa lớn.

Lần này lại tẩu hỏa nhập ma, hợp tình hợp lý, dù sao cũng đã có tiền lệ trước đó.

Sự việc đã đi đến bước này rồi, Đàn Thanh Luật không những không được lợi một chút nào mà ngược lại còn phải đập đầu mấy cái xuống đất, hiện tại trên trán vẫn còn đỏ.

Tiểu Lưu Ly hít hít mũi, nàng cho rằng bản thân mình đã trách lầm Ngọc Ly Sinh cho nên vẫn còn trốn sau lưng Trọng Minh Quân và thò cái đầu nhỏ ra ngoài nói: "Thật xin lỗi, Ngọc sư thúc, không phải con cố ý đâu..."

Ngọc Ly Sinh cũng không trách nàng, hắn tùy tiện nói mấy câu không sao. Sau khi suy nghĩ một lát hắn lại nói tiếp: "Mộ Ngôn, vết thương của con nghiêm trọng như vậy, tại sao còn chạy ra ngoài làm gì? Hay là trở về với vi sư đi?"

"Sư tôn, hay là người để A Ngôn ở lại đây dưỡng thương đi? Đệ tử vốn dĩ phải cùng các đệ tử khác xuống núi rèn luyện thế nhưng nếu như A Ngôn đã bị thương nặng như thế này, đương nhiên là đệ tử phải chăm sóc cho đệ ấy. Sư tôn từ trước đến nay vẫn luôn không được khỏe, đệ tử sợ sẽ ảnh hưởng đến việc sư tôn nghỉ ngơi."

Lời này của Đàn Thanh Luật, y muốn ôm lấy trách nhiệm chăm sóc Hứa Mộ Ngôn, điều này không phải xuất phát từ việc y thật lòng muốn chăm sóc cho Hứa Mộ Ngôn.

Mà là y muốn mượn cơ hội Ngọc Ly Sinh đánh Hứa Mộ Ngôn bị thương lần này, để sau đó sẽ thêm mắm dặm muối ly gián mối quan hệ sư đồ giữa Hứa Mộ Ngôn và Ngọc Ly Sinh.

Cho dù ly gián không thành công thì cũng tuyệt đối không thể để cho Hứa Mộ Ngôn trở thành một con chó bên người Ngọc Ly Sinh, một con dao sắc nhọn trong tay hắn.

Ngọc Ly Sinh lại nói: "Hay là để Mộ Ngôn tự mình nói đi, nếu nó muốn ở lại thế thì tùy nó vậy."

Lời nói là như vậy, thế nhưng ánh mắt âm u kia của hắn lại cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Ngôn, giống hệt như giấu một con dao sắc nhọn sáng choang.

Nếu như ngày hôm nay Hứa Mộ Ngôn dám to gan ở lại chỗ của Đàn Thanh Luật dưỡng thương, vậy ngày sau hắn nhất định sẽ băm cậu thành trăm mảnh, chết không toàn thây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia