ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 80

wocaowoqu


"Từ trước đến nay ta chưa từng có bất kỳ tình cảm nào với con."

Ngọc Ly Sinh cúi đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Hứa Mộ Ngôn, ngữ khí vô cùng chắc chắn: "Trong mắt của ta, con và người khác không có gì khác biệt cả."

"Hứa Mộ Ngôn, con chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi."

Nói xong câu này, hắn giống như đã hài lòng rồi, cảm thấy chiếc áo giáp của mình vẫn kiến cố như năm đó.

Chưa từng xảy ra bất kỳ sự thay đổi nào.

Cuối cùng Ngọc Ly Sinh liếc nhìn Hứa Mộ Ngôn một cái, cảm thấy có lẽ cậu sẽ không chết được nên hắn đã trực tiếp quay người rời đi.

Hứa Mộ Ngôn hôn mê rất lâu rất lâu.

Đợi sau khi ý thức của cậu hoàn toàn thanh tỉnh thì cậu mới phát hiện bản thân mình đang nằm một mình ở bên hồ sen, trên người không mảnh vải che thân, vết thương chồng chất.

Dường như cậu đang nằm trong một vũng máu, trên chân dính đầy máu tươi cùng với một mảng đầy những chất dấp dính màu trắng nồng đậm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Trời sắp sáng rồi, xung quanh không có ai.

Quả phụ nhỏ được thoải mái rồi thì đã trực tiếp rời đi, vứt lại một mình cậu ở đây. Căn bản không để ý đến việc cậu đang nằm trong vũng máu.

Cuối cùng Hứa Mộ Ngôn nhịn đau ngồi dậy, cậu ôm hai đầu gối rồi vùi mặt xuống nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Cậu khóc rất lâu rất lâu, khóc mãi cho đến khi trời hoàn toàn sáng thì mới chống tay xuống đất rồi lảo đà lảo đảo đứng dậy.

Trời sáng rồi, lỡ như đột nhiên có người lên núi, bị người khác bắt gặp thì sẽ rất phiền toái. Hứa Mộ Ngôn cảm thấy lòng tự tôn của mình chỉ còn sót lại một chút chút, cậu không muốn đến một chút sự tự tôn còn lại đó cũng bị mất nốt.

Cậu rất muốn có một bộ quần áo sạch sẽ, bộ y phục đệ tử cuối cùng trước đó đã bị quả phụ nhỏ xé rách tan tành không mặc nổi nữa.

Cho dù cậu đã cố gắng khoác y phục lên người thì vẫn không thể nào che nổi thân thể của mình.

Hứa Mộ Ngôn đau muốn chết, trên người chẳng còn chỗ da thịt nào là nguyên vẹn. Cậu biết là vết thương của mình đã bị ngâm nước suốt một đêm, chắc chắn là bị viêm rồi, nếu như không nhanh chóng xử lý thì sẽ rất đau, cậu sẽ chết vì đau mất.

Cậu rất muốn uống cái viên thuốc màu nâu kia của quả phụ nhỏ, uống xong rồi thì sẽ không còn đau nữa.

Đau đớn ép cậu phải buông bỏ tôn nghiêm, cậu chậm rãi lết về phía tẩm điện. Hứa Mộ Ngôn hít sâu một hơi, sau đó giơ tay lên gõ cửa, cẩn thận rụt rè gọi một câu: "Sư tôn, xin người... xin người mở cửa đi, có được không? Sư tôn, xin người cho con vào bên trong."

"Làm sao, hôm qua làm cả một đêm, cảm nhận được mùi vị rồi? Mới sáng sớm đã chủ động bò tới đây xin xỏ? Hửm?"

Nghe thấy ngữ khí sỉ nhục từ trong tẩm điện truyền ra ngoài, rất nhanh hai mắt Hứa Mộ Ngôn đã rưng rưng nước, cậu cắn răng cắn lợi, lặng lẽ an ủi bản thân mình là không cần chấp nhặt với một lão điên.

Sống sót mới là quan trọng, chỉ cần tiếp tục sống thì nhất định là có thể tìm được đường về nhà, còn sống là còn hy vọng.

Chết rồi thì chẳng còn cái gì nữa.

Loại người cặn bã như quả phụ nhỏ còn chưa chết, dựa vào đâu mà cậu phải chết?

Hứa Mộ Ngôn nhẫn nhịn nói: "Sư tôn, đệ tử đau quá, muốn xin sư tôn thuốc."

"Đau thì cố mà nhịn, thuốc trị thương đó là chưởng môn sư huynh tặng ta, làm sao có thể dễ dàng đưa cho con? Con là thứ gì chứ?"

Nghe xong, giọt nước mắt không dễ gì mới nuốt ngược vào trong được của Hứa Mộ Ngôn cuối cùng vẫn lăn xuống, giống như chuỗi vòng ngọc đứt dây vậy, không ngừng rơi xuống.

Cách một cánh cửa, Hứa Mộ Ngôn im lặng khóc không thành tiếng, cậu không phải là một người thích khóc, thế nhưng giây phút này, nước mắt cứ không chịu khống chế mà rơi xuống.

Quả phụ nhỏ nói rất đúng, nước mắt của cậu không đáng tiền, bởi vì căn bản không có ai quan tâm cả.

Một lúc lâu sau, Hứa Mộ Ngôn mới cho tay lên lau nước mắt, trong lòng cậu tự an ủi bản thân mình, không sao đâu, cho dù thiên hạ này không có người nào quan tâm cậu nhưng cậu vẫn có thể tự quan tâm đến bản thân mình.

Tự mình yêu mình, sinh mệnh nào cũng đáng trân trọng.

Một lúc lâu sau mà Ngọc Ly Sinh vẫn không nghe thấy có tiếng động nào bên ngoài nữa, trong lòng hắn vô cùng bực bội.

Trong tay vẫn luôn cầm bình thuốc trị thương, hắn không thể nào yên tĩnh trở lại.

Bởi vì Hứa Mộ Ngôn vẫn còn chưa mang theo cái bộ dáng đáng thương khổ sở kia đến xin hắn thuốc.

Tại sao thiên hạ lại có người giống như Hứa Mộ Ngôn chứ?

Không phải đã nói là ái mộ hắn sao? Tại sao mới đó mà đã đi, tại sao không ở lại cầu xin thêm vài câu nữa?

Cứ như vậy mà từ bỏ giữa chừng, sau này làm sao có thể làm chuyện lớn.

Ngọc Ly Sinh chẳng hiểu sao lại cảm thấy bực bội như vậy, hắn muốn biết Hứa Mộ Ngôn không tới tìm hắn thì cậu có thể kéo lê cái thân thể đầy vết thương kia đi trốn ở chỗ nào, có khi nào không kiên trì được nữa nên đã ngã xuống ở cái góc nào rồi hay không?

Nếu như không có người phát hiện, sợ là chưa đến một ngày thi thể đã lạnh rồi.

Có khi nào Hứa Mộ Ngôn lại cảm thấy sợ hãi, nhân lúc hắn không có ở đó nên đã lén lút chạy xuống núi.

Có khi nào cậu sẽ chạy đến chỗ của tên mỹ nhân sư huynh kia hay không, sau đó sẽ khóc lóc nhào vào lòng sư huynh, cầu xin sư huynh bảo vệ...

Có khi nào cậu sẽ không trở về đây nữa, sẽ không cần đến sư tôn hắn nữa?

Ngọc Ly Sinh càng nghĩ càng thấy giận dữ, hắn lật người đi xuống giường, chân bước vội vàng xông ra bên ngoài.

Hắn phải đi bắt đôi dâm phu gian phu kia trở về, hắn sẽ chém Đàn Thanh Luật thành ngàn mảnh, nghiền nát xương cốt.

Sau đó sẽ hành hạ bóp nặn cái thứ đồ xấu xa Hứa Mộ Ngôn kia trong lòng bàn tay, khiến nó cả đời này không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Nhưng lúc Ngọc Ly Sinh tìm thấy Hứa Mộ Ngôn, hắn nhất thời ngẩn người ngay tại chỗ.

Hứa Mộ Ngôn phải chịu hành hạ suốt cả một đêm hôm qua, lúc này lại chạy đến hồ sen để hái đài sen.

Xem ra thật sự là đói rồi, cậu vội vàng quỳ bên bờ hồ rồi dùng cành cây kéo đài sen lại gần để hái, một cành chưa đủ, cậu còn hái cành thứ hai.

Bởi vì hôm qua hành hạ nhau cả một đêm bên bờ hồ, hiện tại đất bùn xung quanh đó đều đã mềm nhũn, Hứa Mộ Ngôn lại tham lam vô cùng, cậu vươn tay ra hái đài sen.

Ai ngờ đầu gối vừa quỳ xuống bùn đất một cái mà đã ngã chúi đầu xuống dưới nước.

Ngọc Ly Sinh nắm chặt bàn tay lại, móng tay chọc sâu vào lòng bàn tay hắn, hắn trơ mắt đứng nhìn Hứa Mộ Ngôn vùng vẫy trong hồ nước.

Thật không dễ dàng gì mới bò được lên bờ, trong tay cậu vẫn còn nắm chặt mấy cành đài sen không chịu buông.

Ngọc Ly Sinh cười nhạo nghĩ, xem ra tối qua vẫn chưa ăn đủ, hơn một trăm hạt, đối với lô đỉnh khác thì đã đủ khổ rồi, nhưng đối với Hứa Mộ Ngôn mà nói, chẳng qua cũng chỉ là là chuyện nhỏ mà thôi.

Thật là dâm đãng đê tiện.

Hứa Mộ Ngôn hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của mình đều đang bị người ta nhìn thấy.

Sau khi trèo lên bờ, cậu chẳng còn để ý đến cái gì nữa mà chỉ chăm chú cầm lấy đài sen rồi nhìn xung quanh một lượt, khi đã xác định được là không có ai thì cậu mới cúi người lén lén lút lút mò mẫm đến một cái góc rồi trốn vào bên trong.

Ngọc Ly Sinh cũng đi theo, hắn không vui nghĩ, đứa đồ đệ này thật sự khiến người ta không thích chút nào mà, hái cái đài sen mà cũng lén lén lút lút như vậy.

Nhưng mà hắn đột nhiên nhớ ra nguyên nhân mà Hứa Mộ Ngôn phải lén lén lút như vậy.

Nguyên nhân đó là do nếu như để người khác nhìn thấy bộ dạng khổ sở chật vật này của cậu vậy thì sau đó cậu sẽ bị Ngọc Ly Sinh trách phạt nặng nề.

Trong lòng hắn lại bắt đầu cảm thấy bực bội khó chịu, Ngọc Ly Sinh không hề thích cái cảm giác này, hắn muốn xua bỏ những suy nghĩ trong đầu đi, thế nhưng càng muốn xua đi thì nó lại càng không thể xua được.

Hắn giống như bị ngã vào một cái vũng lầy, hơn nữa càng ngày càng chìm sâu, cuối cùng sẽ có một ngày đi đến bước đường không thể nào thoát ra được.

Hứa Mộ Ngôn co người lại, giống hệt như một con chuột qua đường, trốn trong một góc vừa kịch liệt ho lụ khụ vừa run rẩy ngón tay bóc hạt sen.

Nhưng những hạt sen bóc ra cậu không ăn một hạt nào cả, mà chỉ cẩn thận nhẹ nhàng đặt sang một bên, hai bàn tay đầy vết thương, mới bóc có mấy hạt mà máu đã nhuộm đỏ cả hạt sen.

Hứa Mộ Ngôn giống như đang rất sốt ruột, cậu mau chóng lau sạch hạt sen dính máu kia, sau đó lại bắt đầu bóc hạt tiếp theo, dính máu xong lại lau tiếp, từng hạt từng hạt một, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng bóc được một một nắm nhỏ.

Ngọc Ly Sinh cho rằng lúc này có lẽ Hứa Mộ Ngôn sẽ cho hạt sen vào miệng ăn lót dạ, nếu trong bụng của cậu có chút đồ ăn thì sẽ không đau đớn đến mức như thế nữa.

Nhưng Hứa Mộ Ngôn không ăn, cậu cầm hạt sen lên, sau đó cúi người lén la lén lút rời khỏi chỗ đó.

Phương hướng cậu chạy đi chính là tẩm điện.

Lẽ nào, Hứa Mộ Ngôn bóc nhiều hạt sen như vậy, trên thực tế không phải giữ cho bản thân mình ăn mà là...

Ngọc Ly Sinh không dám chắc chắn, hắn trở về tẩm điện trước, vừa mới nằm xuống thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng nói của Hứa Mộ Ngôn.

"Sư tôn, đệ tử có thứ đồ muốn đưa cho sư tôn, xin sư tôn cho đệ tử vào trong."

Ngọc Ly Sinh cho cậu vào bên trong.

Nhìn Hứa Mộ Ngôn bước chân không vững vàng, sắc mặt trắng bệch như người chết, quần áo trên người thì rách nát, nhìn rất đáng thương, cũng rất chật vật.

Giống như một đứa trẻ, cậu bước từng bước nhỏ đi tới bên giường, sau khi do dự thật lâu, cuối cùng cậu mới cẩn trọng giơ hai tay đựng hạt sen lên, cậu nhỏ giọng nói: "Sư tôn, có lòng đến mấy mà thiếu điều kiện thì cũng không làm nổi, đệ tử không tìm thấy bột mỳ, nếu không... nếu không là có thể làm cho sư tôn một bát mỳ rồi."

Ngọc Ly Sinh hơi nâng mắt lên, làm như thờ ơ lạnh nhạt 'ừm' một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nếu như có nguyên liệu thì đệ tử có thể làm đồ ăn cho sư tôn, nhưng đệ tử vô dụng, chỉ có thể lấy đồ của sư tôn tặng lại cho sư tôn."

Hai tay đựng hạt sen của Hứa Mộ Ngôn giơ lên, cậu cẩn thận rụt rè nói: "Hy vọng sư tôn nhận lấy số hạt sen này, thuận tiện... thuận tiện có thể tha thứ cho Mộ Ngôn."

Ồ, thì ra là đến nhận sai, tốt lắm, trí nhớ rất tốt.

Không biết tại vì sao, lúc Hứa Mộ Ngôn không chịu nhận sai thì Ngọc Ly Sinh lại nhất quyết ép cậu phải quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết nhận sai với hắn.

Thế nhưng hiện tại Hứa Mộ Ngôn chủ động nhận sai rồi, Ngọc Ly Sinh lại cảm thấy rất bực bội.

Hơn nữa còn cảm thấy đây không phải lỗi của Hứa Mộ Ngôn, nhưng nếu như không phải lỗi của Hứa Mộ Ngôn thì là lỗi của ai chứ?

Ngọc Ly Sinh chưa từng thừa nhận bản thân mình sai, lần này cũng không ngoại lệ.

Hắn nhận lấy hạt sen, sau đó phất tay áo ý bảo cậu cút đi, nhưng hắn biết, Hứa Mộ Ngôn không xin được thuốc trị thương thì sẽ không dễ dàng rời đi.

Quả nhiên là như vậy, Hứa Mộ Ngôn vẫn đứng im ở đó, đôi mắt đỏ hồng ngước lên nhìn hắn, đôi môi trắng nhợt của cậu cứ liên tục mấp máy giống như muốn nói điều gì đó nhưng lại mãi mà không dám nói ra.

Ngọc Ly Sinh cũng không giục cậu, yên lặng chờ đợi, mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng nói vô cùng nhỏ 'con xin người'.

Nhưng thứ tiếp theo đến với hắn không phải là sự thoải mái vui vẻ mà ngược lại còn khiến tâm trạng của hắn càng ngày càng thảng thốt, càng ngày càng bực bội.

Ngọc Ly Sinh không thích bộ dạng này của Hứa Mộ Ngôn, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc bản thân thích bộ dạng nào của Hứa Mộ Ngôn.

Hắn thật sự không thể hiểu nổi, làm sao cũng không thể hiểu nổi điều này.

Hơn nữa hắn còn điên cuồng cho rằng, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Hứa Mộ Ngôn, bởi vì sự tiếp cận ác ý của cậu mà khiến cho Ngọc Ly Sinh trở nên khác với trước đây.

Ngọc Ly Sinh không cho phép bản thân mình trở nên khác trước.

Hắn vẫn có thể chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay như cũ.

Hắn trở tay ném bình thuốc như ném rác ném vào bên chân Hứa Mộ Ngôn, sau đó mới bực bội lạnh lùng trách mắng cậu: "Cút đi! Đứng chỉ thêm ngứa mắt."

Hứa Mộ Ngôn không nói gì, phía đằng sau cậu da thịt đã bị đánh bầm dập, căn bản không thể nào cúi hẳn xuống nhặt đồ được,

Vì vậy cậu chỉ có thể quỳ xuống, sau khi nhặt được bình thuốc thì mới chống tay xuống đất rồi từ từ đứng dậy.

Cậu cúi đầu không nói gì đi ra ngoài.

Ánh mắt của Ngọc Ly Sinh cứ mãi nhìn chằm chằm về phía cậu, rất nhiều lần hắn muốn gọi Hứa Mộ Ngôn đứng lại, thế nhưng lời đến bên miệng lại không thể nào thốt ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info