ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 78

wocaowoqu

"Vi sư bảo con hái, con không nghe thấy sao?"
Ngọc Ly Sinh cúi người xuống, hắn tiến lại gần sát cổ của Hứa Mộ Ngôn, hắn giống như một con dã thú ăn tươi nuốt sống mà cắn một phát vào mạch máu trên cổ của cậu, sau đó từng ngụm từng ngụm lớn hút lấy máu của cậu uống vào.

Cái cảm giác đau đớn khi da thịt bị hàm răng sắc nhọn cắn rách, răng nhọn đâm sâu vào trong thịt, mạch máu bị cắn nát, máu tươi bị hút đi từng chút từng chút một, và đó cũng là cơn ác mộng mà Hứa Mộ Ngôn cả đời này không thể nào xóa sạch được.

Ai đó có thể tới cứu tôi với...

Ai đó có thể cứu tôi với...

Ai có thể cứu tôi...

Cứu tôi...

Cậu chỉ cảm thấy đau quá đau quá, chỉ một chữ đau thôi nhưng cậu đã khóc lóc gào thét trong lòng đến hàng vạn lần.

Cậu biết căn bản sẽ không có ai tới cứu cậu, nhưng mà vẫn hy vọng có ai đó tới đây, phát hiện cậu đang bị quả phụ nhỏ bắt nạt.

Hy vọng có ai đó có thể qua đây cứu cậu, cho dù chỉ là dùng lời nói, đứng ra giúp cậu nói một câu công bằng cũng được.

Thế nhưng không có ai, đêm khuya vắng vẻ, gió đêm khẽ thổi, không ai cứu cậu.

Hứa Mộ Ngôn kêu lên một tiếng thảm thiết đau xé tâm gan, hét đến mức cổ họng khàn đặc, cả người cậu mềm như sợi mỳ trượt xuống dưới nước.

Quả phụ nhỏ không cho cậu ngã xuống, hắn nắm lấy tóc của cậu, ép cậu phải đứng dậy. Khóe môi dính đầy máu tươi, hắn vô cùng thỏa mãn nói: "Mộ Ngôn, máu của con... ngọt lắm, một cơ thể xinh đẹp, một dòng máu thơm ngọt. Con là của ta."

Cả người Hứa Mộ Ngôn run rẩy không ngừng, cậu cắn chặt môi, không kêu thêm bất cứ tiếng nào.

"Vẫn không muốn hái đài sen sao?" Ngọc Ly Sinh vén một bên tóc của cậu lên, làm tư thế giống như chuẩn bị cắn thêm một phát nữa.

"Hái, con hái."

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi lảo đảo đi về phía trước, cậu hoảng loạn đi hái đài sen.

Nhưng cậu không biết là quả phụ nhỏ lấy đài sen làm cái gì.

Mà cậu chỉ biết rằng, nếu như không hái thì hôm nay cậu sẽ chết vì mất máu.

Cậu không dám dừng lại một khắc nào, cậu hái hết tất cả những cành đài sen có thể mò đến được ở xung quanh mình. Sau đó mệt mỏi thở hổn hển nhìn vào quả phụ nhỏ, gương mặt tràn đầy vẻ cầu xin: "Giết chết con đi, xin người, giết con đi."

"Đài sen này tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc hái xuống rồi thì đã trở thành vật chết, như vậy không phải là lãng phí lắm sao, con nói xem có phải không?"

Ngọc Ly Sinh mỉm cười, bộ bạch y của hắn phiêu bồng trên mặt nước, nhìn vào giống như một đóa sen trắng đang nở rộ, thanh cao đẹp đẽ, không thể động vào, thế nhưng mỗi một lời hắn nói ra lại tàn nhẫn đến vô cùng.

"Vi sư sẽ tự tay nhét từng hạt từng hạt sen này vào trong miệng cho con. Hiện tại mau đi bóc vỏ hạt sen đi."

Hứa Mộ Ngôn lòng đã nguội lạnh, cậu nên sớm biết cũng như nên sớm hiểu rằng quả phụ nhỏ không chỉ thích hành hạ thể xác cậu.

Mà còn có cả những sự sỉ nhục khiến người ta khó nói nên lời.

Hai tay không còn sức lực buông thõng xuống, Hứa Mộ Ngôn không động đậy nữa.

Cậu không muốn tự mình tạo ra công cụ tra tấn, hơn nữa còn là thứ chuẩn bị sẽ dùng trên người mình.

"Làm sao, con không bằng lòng sao?"
"..."

"Con phải suy nghĩ cho kỹ, nếu vi sự tự mình ra tay thì sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa đâu."

Hứa Mộ Ngôn không trả lời hắn, cậu nhắm mắt lại, cắn chặt răng, mong muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm cuối cùng.

"Vậy được, là con ép ta đó."

Ngọc Ly Sinh kéo tóc của cậu, sau đó thuận tay vớ lấy hai cành đài sen lớn rồi nhanh chóng đi đến bờ hồ.

Hắn đẩy người cậu nằm sấp bên bờ hồ, vì ngăn cản Hứa Mộ Ngôn lát nữa sẽ giãy giụa nên Ngọc Ly Sinh đã tiện tay kéo tóc của cậu lên trói hai tay cậu lại.

Hứa Mộ Ngôn không nói gì, cậu tê dại nằm trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ, thật ra không cần trói cậu làm gì, cậu thật sự không còn một chút sức lực nào nữa.

Sau đó y phục trên người của cậu lần lượt từng cái từng cái đều bị cởi hết xuống. Từ đôi mắt đang nhắm chặt của Hứa Mộ Ngôn, hai hàng nước mắt trào ra.

"Đài sen vừa mới hái rất tươi ngon, hạt sen lại càng ngon mềm mọng nước, thanh ngọt vô cùng. Chỉ là không biết con có thể ăn được bao nhiêu hạt."

Ngọc Ly Sinh tự mình bóc hạt sen ra, đó giống như một loại thủ đoạn vậy, trước khi hành hình thì người ta sẽ thường đưa công cụ hành hình đến trước mặt phạm nhân cho họ xem, vừa có tác dụng trấn nhiếp vừa có tác dụng giày vò.

Sau khi bóc được tầm 100 hạt sen thì Ngọc Ly Sinh mới dừng lại, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy một hạt sen tròn mọng nước, soi dưới ánh trăng, sau đó nở một nụ cười ngây thơ vô tội như một đứa trẻ.

"Mộ Ngôn, tâm sen rất đắng, nhưng lại là một thứ tốt, con phải ngoan ngoãn mà ăn từng hạt từng hạt vào mới được."

Hứa Mộ Ngôn không để ý đến hắn, cậu dùng hết sức lực nắm chặt lấy bùn đất bên hồ, chặt đến mức dường như móng tay sắp đâm vào lòng bàn tay.

Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cảm thấy đau đớn vô cùng mà thôi.

Ngọc Ly Sinh giơ tay lên giữ chặt lấy mặt của Hứa Mộ Ngôn, ép cậu phải mở miệng ra, hắn đưa hạt sen lại gần bên miệng của Hứa Mộ Ngôn, sau đó buồn cười nói: "Tại sao không ăn nữa? Không phải con cả ngày đều kêu đói hay sao? Hạt sen này là thứ đồ tốt, vi sư chăm sóc cẩn thận nhiều năm, hôm nay hời cho con rồi."

Một trăm hạt sen đó, tất cả đều bị Ngọc Ly Sinh nhét hết vào trong cổ họng của Hứa Mộ Ngôn.

Hứa Mộ Ngôn căn bản không kịp nhai nuốt gì, cổ họng bị đút quá nhiều hạt sen nên đã bắt đầu chảy máu.

Ngọc Ly Sinh không khỏi chậc chậc tán thưởng: "Không hổ là con, có cái miệng phải gọi là tuyệt thế danh khí, không tồi, chỉ sợ là lô đỉnh hầu hạ qua nhiều ngườii nhất của cái tu chân giới này cũng phải cam bái hạ phong trước mặt con."

Hắn giơ tay lên chậm rãi vuốt ve xương cột sống của Hứa Mộ Ngôn, sau khi sờ đến vị trí khớp xương thứ bảy, hắn không nặng không nhẹ ấn một cái.

Tiếng khớp xương giòn tan thanh thúy vang lên, Hứa Mộ Ngôn đau đớn hét lên một tiếng, cậu kịch liệt giãy giụa.

"Người giết chết con đi, giết con đi."

"Ồ, thì ra không phải người câm sao?" Ngọc Ly Sinh nở nụ cười rạng rỡ nói: "Con đã được cảm nhận nỗi đau đớn da thịt cùng với nỗi đau đớn bị đánh gãy xương, sợ là vẫn còn chưa biết nỗi đau tủy xương chảy hết là như thế nào đâu."

Ai nói Hứa Mộ Ngôn không biết.

Cậu biết, cậu từng phải lấy tủy, hơn nữa không chỉ một lần.

Nếu như nhất định phải dùng một tính từ để hình dung, vậy đó chính là sống không bằng chết.

Quả phụ nhỏ vậy mà lại... vậy mà lại ấn gãy xương sống của cậu để cho tủy xương chảy hết ra ngoài.

Rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì trời đất không thể dung tha sao? Tại sao lại phải chịu sự ngược đãi như thế này.

"Ngoan, mở mắt ra, nhìn cho kỹ vào... Mộ Ngôn, con đang khóc sao?"

Cuối cùng thì Ngọc Ly Sinh cũng phát hiện ra, hắn giơ tay lên quệt vào khóe mắt cậu, hắn cảm nhận được giọt nước mắt nóng bỏng. Thì ra nguyên nhân Hứa Mộ Ngôn không nói chuyện là vì cậu đang lén lút khóc.

Khóc thành tiếng sẽ rất mất mặt sao?

Tại sao không khóc thành tiếng?

Tại sao không khóc lóc xin tha?

Ngọc Ly Sinh có chút thất vọng, lồng ngực của hắn lại bắt đầu cảm thấy bực bội khó chịu. Hắn ghét cảm giác đó, ghét đến vô cùng.

Hắn giống như đang tự tức giận với chính mình, vì muốn chứng minh Hứa Mộ Ngôn chẳng là cái thá gì trong lòng mình, hắn chưa từng có một chút sự thương hại nào đối với Hứa Mộ Ngôn.

Cái cảm giác bực bội đó chỉ là cảm giác ghét bỏ đối với Hứa Mộ Ngôn mà thôi, tuyệt đối không phải là thương tiếc.

Đúng, chỉ là ghét bỏ mà thôi.

Ngọc Ly Sinh giơ tay ra bóp lấy cổ Hứa Mộ Ngôn, ép cậu phải nuốt hết số hạt sen xuống, hoàn toàn không thèm để ý đến việc miệng cậu đang không ngừng trào máu, đã thấm ướt cả mu bàn tay của hắn.

Mãi cho đến khi Hứa Mộ Ngôn sắp chết thì hắn mới giống như mở rộng lòng từ bi mà buông tay ra.

Lúc này Hứa Mộ Ngôn mới có thể hô hấp, cậu thở dốc từng ngụm từng ngụm lớn, những giọt nước mắt yếu ớt lăn xuống.

"Đừng cho rằng con khóc thì vi sư sẽ tha cho con. Trong mắt của vi sư, nước mắt của con không đáng tiền, chẳng qua cũng chỉ giống như giọt sương trên trời rơi xuống rồi ngưng đọng trên phiến lá mà thôi."

Ngọc Ly Sinh lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng, thế nhưng lại luôn mang theo ngữ khí oán độc không rõ ràng, hắn giống hệt như bà oán phụ phòng không gối chiếc suốt hơn hai chục năm vậy.

Hắn bắt đầu trách móc Hứa Mộ Ngôn không chịu phối hợp, hơn nữa còn hình dung cậu là "cá chết".

Bởi vì cá chết không động đậy gì.

Chỉ có khi Ngọc Ly Sinh xuống tay thật mạnh thì con cá chết đó mới giống như hồi quang phản chiếu mà kêu lên mấy tiếng, tấm lưng gầy yếu giãy giụa cong lên, đôi chân thon dài yết ớt bị quả phụ nhỏ giữ chặt lấy. Cậu đau đớn vùng vẫy mấy lần, sau đó thì dần dần mất đi tất cả sức lực.

Hứa Mộ Ngôn lúc trước đọc nguyên tác, cậu mơ tưởng về một cuộc sống vui vẻ.

Nhưng khi thật sự được trải nghiệm thì cậu mới biết, sách đó lừa người, những trải nghiệm này chỉ đem lại sự đau đớn cùng với sỉ nhục vô cùng tận cho cậu mà thôi.

Dưới tình cảnh này, cậu rất khó để có thể sinh ra tình cảm với quả phụ nhỏ, cho dù chỉ là một chút chút.

Tay trái Hứa Mộ Ngôn buông ra, số hạt sen cậu giấu trong lòng bàn tay lăn xuống dưới đất, lăn đến bên tay của Ngọc Ly Sinh.

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Làm sao vậy, trong miệng vẫn còn chưa đủ sao, vậy mà vẫn còn giấu? Con định giấu để thưởng thức một mình sao?"

"Nếu như con đã thích hạt sen như vậy, vậy ta tặng hết số hạt sen trong cái hồ này cho con, con thấy thế nào?"
Hứa Mô Ngôn không giải thích, giải thích cái mẹ gì.

Những người như quả phụ nhỏ, vừa nhìn là biết bị điên, bây giờ cậu mà giải thích với quả phụ nhỏ là mình muốn bóc hạt sen cho sư tôn ăn.

Nói không chừng quả phụ nhỏ còn sỉ nhục cậu hơn. Thân thể Hứa Mô Ngôn càng ngày càng mềm nhũn, răng cậu khẽ nhả một cái, càng có nhiều máu tươi trào ra hơn.

Ngọc Ly Sinh có chút ghét bỏ mà khẽ nhíu lông mày, nhìn vào hồ sen băng lạnh, hắn bắt lấy tay Hứa Mộ Ngôn yêu cầu cậu tự mình rửa sạch.

Mặt, cổ, tóc, răng, phải rửa sạch từng chút từng chút một.

Hứa Mộ Ngôn không động đậy, cánh tay cậu mềm nhũn không có sức, giống hệt như một cọng mỳ.

Ngọc Ly Sinh khẽ nhướng đôi lông mày của mìn lên, hắn chỉ bình thản nói cho cậu biết: "Con có biết làm trái mệnh lệnh phản kháng sư trưởng, theo luật lệ của Côn Lôn sơn sẽ bị đánh gậy hay không?"

Hứa Mộ Ngôn chả biết cái gì sất, chân đất không sợ chân giày, hiện tại cậu chỉ muốn chết mà thôi.

Nếu quả phụ nhỏ bằng lòng đánh cậu một trận cho chết, tiễn cậu về trời luôn, vậy thì ngược lại Hứa Mộ Ngôn còn phải cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà quả phụ nhỏ.

"Đánh đi, tốt nhất là... đánh chết luôn đi."

"Đợi ta chơi con chán rồi, tự nhiên sẽ giết con, con gấp cái gì?"

Ngọc Ly Sinh tiện tay hái một cành sen xuống, hắn dùng tay vuốt một cái, sau đó vụt mạnh một phát vào không trung, hắn cảm thấy cái này cành cây này dùng khá là vừa tay.

Hắn lùi sau hai nước, sau đó ngắm chuẩn vào lưng của Hứa Mộ Ngôn và quất mạnh một roi xuống.

Cho dù Hứa Mộ Ngôn đã sớm chuẩn bị thế nhưng vẫn bị đau đến mức cả người run rẩy.

Cậu còn chưa kịp tiêu hóa xong cơn đau này. Roi thứ hai, thứ ba, thứ tư... không biết là bao nhiêu nữa lại tiếp tục xé gió quất thẳng vào người cậu.

Ngọc Ly Sinh quất không nhanh cũng không chậm, đủ cho Hứa Mộ Ngôn có cơ hội cảm nhận đau đớn. Hơn nữa hắn không chỉ đánh một nơi, cứ sau mấy chục roi là hắn lại đổi chỗ khác.

Hắn không gấp, đánh gãy cành này, hắn lại lấy một cành khác, dù sao trong hồ này còn rất nhiều cành.

Những cây sen này không phải thứ phàm tục, cho dù có là cành hoa thì cũng dẻo dai không khác gì cây mây.

Hắn sẽ đánh cho đến khi chỗ thịt đó đỏ lên, sau đó tím ngắt, máu thấm ra ngoài, da thịt bầm dập, máu văng tung tóe...

Ngọc Ly Sinh có hơi coi thường Hứa Mộ Ngôn, hắn cho rằng Hứa Mộ Ngôn không chịu được đau nên sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Nhưng mà không hề. Hứa Mộ Ngôn rất thành thật, cũng rất ngoan ngoãn nằm ở đó, giống y hệt như một con cá chết.

Lúc roi đánh xuống, có khi cậu sẽ hơi động đậy, thế nhưng động đậy rất khẽ.

Ngọc Ly Sinh không thích bộ dạng này của cậu, thật sự rất là vô vị.

----------------------

Không dùng từ ngữ thô tục chửi nhân vật

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info