ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 77

wocaowoqu


Cũng không biết là do chân cậu bị thương quá nặng hay là do quá mức sợ hãi quả phụ nhỏ.

Hai chân Hứa Mộ Ngôn đặc biệt vô dụng mà lập tức mềm nhũn xuống, bộp một phát quỳ xuống dưới đất.

Vào giây phút hai đầu gối tiếp xúc với mặt đất, đầu óc cậu vô cùng trống rỗng, đau muốn chết.

"Mộ Ngôn, không có sự cho phép của vi sư, ai cho con ra ngoài?"

Ngọc Ly Sinh cố ý giả vờ kinh ngạc tiến lên một bước, sau đó nhìn vào cậu thiếu niên toàn thân bẩn thỉu chật vật đang quỳ dưới mặt đất và hỏi tiếp: "Con bị làm sao vậy? Sao lại biến thành thế này rồi?"
"Đệ tử... đệ tử..."

Hứa Mộ Ngôn thật sự không dám nói thật, và lại càng không dám cầu cứu Trọng Minh Quân, cho dù cậu có cầu cứu thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Nói không chừng quả phụ nhỏ còn thuận tay giam lỏng luôn cả Trọng Minh Quân. Vậy thì xong rồi, cậu không muốn chơi đùa với mạng người.

Vì vậy Hứa Mộ Ngôn chỉ có thể cắn chặt răng nói: "Là đệ tử lén lút chạy ra ngoài, bị cấm túc quá khó chịu, không có ai để nói chuyện..."

Nghe xong sắc mặt của quả phụ nhỏ mới dễ nhìn hơn một chút, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi: "Vậy vết thương trên người con là bị làm sao vậy? Mộ Ngôn, là ai đánh con bị thương? Con nói ra, vi sư thay con làm chủ."

Hứa Mộ Ngôn: ...

Trong lòng cậu thầm nghĩ, ai đánh tôi bị thương thì trong lòng người đó biết rõ, lại còn giả vờ làm chú thỏ trắng trước mặt Trọng Minh Quân.

Nhưng mà ngoài mặt, cậu không thể không nói là mình đói bụng, muốn đến chỗ sư tôn xem có gì ăn không, cho nên đã lén lút mò tới hồ sen để hái đài sen.

Sau đó không cẩn thận bị trượt chân một cái, cho nên mới biến thành bộ dạng như thế này.

Có thể nói dối một cách lưu loát như vậy, hơn nữa còn không hề biểu hiện ra sự hoảng loạn, Hứa Mộ Ngôn cảm thấy mình chính là một nhân tài.

Nghe xong, Trọng Minh Quân lạnh lùng nở nụ cười: "Ngoan cố như vậy thì làm được tích sự gì? Lúc đầu thật sự không nên để cho Ly Sinh nhận con làm đồ đệ. Những năm gần đây, con ngoài việc chống đối lại sư tôn, khiến sư tôn tức giận, khiến sư tôn tổn hao tâm sức thì con còn biết cái gì."

Hứa Mộ Ngôn không nói gì, cậu đang nghĩ là mình phải lấy công chuộc tội, có như vậy thì lát nữa mới được giảm bớt vài đòn. Cậu nắm chặt số hạt sen đã bóc trong tay, sau đó lặng lẽ giấu ra đằng sau.

Trên đỉnh đầu lại lập tức truyền đến tiếng trách mắng: "Con có biết, mỗi một đóa hồng liên trong cái hồ này đều là sư tôn con dồn hết tâm sức nhiều năm để chăm sóc không? Có linh khí trên đỉnh núi nuôi dưỡng, vốn dĩ không phải thứ tầm thường, sao con có thể giẫm đạp nó như thế! Con muốn khiến sư tôn con tức chết sao?"

Hứa Mộ Ngôn thầm nghĩ, làm gì mà phô trương đến mức đó, quả phụ nhỏ bình thường có để ý đến thứ gì đâu, cậu đã ở trên núi một thời gian mà chưa từng thấy quả phụ nhỏ cho cá trong hồ ăn.

Hắn lại còn không ít lần đá cậu xuống hồ sen, tắm rửa sạch sẽ trong trong ngoài ngoài cho cậu ở dưới đó. Nếu như quả phụ nhỏ trân trọng như cây sen đó thì làm sao có thể để người khác tắm trong cái hồ sen chứ.

"Sư huynh, không sao, cũng đừng trách Mộ Ngôn nữa, tuổi nó còn nhỏ, tham lam chơi đùa, lại còn bị cấm túc nhiều ngày, chắc là nó bị đói cho nên mới đến hồ sen hái đài sen ăn."

Ngọc Ly Sinh đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói một câu, nhìn vào thì có vẻ là một sư tôn tốt, hắn lại còn tiến lên một bước hỏi thăm cậu: "Mộ Ngôn, con có bị thương ở chỗ nào không?"

Hứa Mộ Ngôn lắc lắc đầu.

"Nếu như đã không bị thương thì còn không mau cút xuống, bản tọa có chuyện cần phải bàn bạc với sư tôn của con."

Sau đó ngài ấy cùng với Ngọc Ly Sinh một trước một sau đi vào thư phòng.

Lúc quả phụ nhỏ đi ngang qua mặt của Hứa Mộ Ngôn, hắn còn nâng mắt lên làm như thờ ơ mà liếc cậu một cái, đồng thời nở một nụ cười mà như không cười khiến cho người ta không hiểu rốt cuộc tâm trạng hiện tại của hắn là gì.

Hứa Mộ Ngôn không khỏi cảm thấy toàn thân run rẩy, đến việc sau này mình bị chôn ở đâu cậu cũng nghĩ xong rồi.

Biết bản thân mình đã vô tình gây họa, Hứa Mộ Ngôn cũng không còn tâm trạng bóc hạt sen nữa, cậu chán nản cúi đầu đi về phòng.

Cậu không dám giống như không có chuyện gì mà trở về thay một bộ y phụ sạch sẽ rồi lên giường ngủ một giấc.

Và cũng không dám chạy trốn, vết thương ở chân vẫn còn quá nghiêm trọng, hiện tại mà chạy trốn thì rõ ràng là không hề lý trí chút nào.

Vì vậy cậu chỉ đành trở về quỳ xuống tự kiểm điểm trước, có lẽ là quả phụ nhỏ sẽ xem xét việc cậu có thái độ thành khẩn nhận sai mà nhẹ tay một chút.

Nhưng vấn đề là nơi mà Hứa Mộ Ngôn đang bị thương lại chính là phần đầu gối.

Như vậy, cho dù cậu có quỳ trên mặt đất lát bằng đá cẩm thạch thì cũng đâu có khác gì đang quỳ trên bàn đinh.

Hứa Mộ Ngôn nắm chặt lấy y phục, nhìn vào hai đầu gối của mình, cậu do dự rất lâu rất lâu.

Sau đó mới khẽ cắn răng, cậu nghĩ ra một cách để giải quyết.

Đầu tiên, cậu sẽ treo một cái chuông nhỏ ở cửa ra vào, nếu như có người đẩy cửa đi vào thì chuông sẽ kêu lên, lúc đó cậu sẽ lập tức quỳ xuống giả bộ như đã quỳ gối tự kiểm điểm từ rất lâu.

Hứa Mộ Ngôn cảm thất rất sợ hãi, sau khi treo chuông xong thì cậu quay trở lại nằm trên mặt đất.

Ngủ cũng không ngủ được, trái tim cậu cứ đập thình thịch thình thịch, chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn lúc tức giận của quả phụ nhỏ là mắt cậu lại chua xót đến khó chịu.

Cậu cúi thấp đầu nhìn vào số hạt sen trong tay rồi khẽ mím chặt môi.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị một luồng sức mạnh từ bên ngoài đá bay, chiếc chuông rung lên điên cuồng. Hứa Mộ Ngôn vội vàng bò dậy để quỳ, còn chưa quỳ xong thì tiếng gió ở đằng sau lưng đã lập tức ập tới.

Cậu còn chưa kịp nói lấy một câu thì đã bị một cánh tay lớn kéo dậy khỏi mặt đất. Hứa Mộ Ngôn sợ hãi kêu lên, hai tay theo thói quen giơ lên che mặt.

Nhưng sự đau đớn trong dự liệu của cậu không hề ập tới, quả phụ nhỏ không hề bạt tai cậu, mà hắn chỉ lạnh lùng hỏi cậu một câu: "Tại sao lại không nghe lời?"

"Sư tôn, đồ nhi nghe lời mà, đồ nhi sẽ ngoan, sư tôn!"
"Vậy thì con đã nghe lời hay chưa? Nhìn bộ dạng vi sư giả vờ giả vịt trước mặt sư bá con, có phải trong lòng con vui lắm không?"

"Đồ nhi... đồ nhi không dám."
"Ăn mặc không chỉnh tề như vậy mà dám xuất hiện trước mặt người ngoài, con muốn quyến rũ ai hả?"

Quả phụ nhỏ kéo lấy cổ áo cậu, hắn nở nụ cười khinh thường nói: "Con là thứ hạ tiện. Người khác không thể đối xử tốt với con cho dù có là một chút, nếu không con sẽ lập tức được nước lấn tới. Hạt sen đó ngon như vậy sao? Biến bản thân thành bộ dạng chật vật như thế, con muốn cho ai xem?"

Hứa Mộ Ngôn dùng hết sức lực lắc đầu, dường như sự sợ hãi đã khiến cậu mất đi năng lực ngôn ngữ. Quả phụ nhỏ căn bản không cho cậu có cơ hội giải thích.

Hắn cứ như vậy nắm lấy cổ áo của cậu rồi vừa kéo vừa lôi cậu đi ra khỏi tẩm điện.

Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, Hứa Mộ Ngôn bị hắn lôi sồn sột ngã trên mặt đất, cả đoạn đường dường như cứ một bước bò lại một bước quỳ, chật vật khổ sở tiến về phía trước, thật không dễ dàng gì cuối cùng quả phụ nhỏ cũng dừng lại.

Hắn vậy mà lại kéo cậu đến hồ sen.

Hứa Mộ Ngôn đáng thương bị ném thẳng xuống nước, nhưng chẳng may lại đập trúng phải hòn đá ở dưới hồ, đầu cậu lập tức bật máu.

Cậu thật sự không còn nhớ nổi rốt cuộc mình đã phải chịu bao nhiêu thương tổn dưới bàn tay của quả phụ nhỏ, cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lần phải đổ máu.

Đầu cậu còn chưa kịp ngoi lên khỏi mặt nước thì đã bị quả phụ nhỏ điên cuồn mạnh mẽ nhấn xuống, hắn nắm lấy tóc cậu, giữ chặt đầu cậu dí xuống nước.

"Không phải con thích chơi nước sao? Chơi đi chứ, chơi cho thoải mái đi, chơi như thế này có vui không?"

"Trước khi đi vi sư đã từng nói với con rồi nhỉ, thấy con bị thương đi lại không thuận tiện nên không khóa dây xích lên cho con nữa. Thế nhưng ta không cho phép con được bước ra khỏi cửa điện nửa bước. Tại sao con không nghe lời."

"Hứa Mộ Ngôn? Con là thứ hạ tiện! Cả người con đều toát ra vẻ hạ tiện dâm đãng từ trong xương cốt! Chỉ khi nghiêm khắc dạy dỗ con như thế này thì con mới có thể an phận thủ thường. Không phải con thích vi sư, ái mộ vi sư, muốn cầu xin vi sư thương xót con sao?"

"Ha ha, con thích cảm giác như thế này có đúng không?"

Cho dù Hứa Mộ Ngôn có giỏi bơi lội thì cũng không thể bị dí đầu xuống nước trong một thời gian dài.

Cậu nín thở quá lâu, bên tai cứ kêu lên òng ọc, căn bản không nghe rõ quả phụ nhỏ đang nói cái gì.

Nhưng mà cậu biết, quả phụ nhỏ đang mắng cậu, nhất định là đang dùng những từ ngữ rất khó nghe để mắng, từ sức lực quả phụ nhỏ kéo tóc của cậu là cậu có thể đoán ra.

Quả phụ nhỏ đang rất tức giận.

Nhưng trong chuyện này, Hứa Mộ Ngôn chỉ muốn tìm gì đó để nịnh hắn, ai ngờ lại bị Trọng Minh Quân bắt gặp, cũng đâu có ai nói trước cho cậu biết là sẽ có người tới.

Sớm biết sư bá tới chơi, Hứa Mộ Ngôn nhất định sẽ giống như con chuột mà giấu cả đầu cả đuôi của mình ở trong tẩm điện.

Lá phổi sắp bị nổ tung rồi, Hứa Mộ Ngôn kịch liệt giãy giụa, mãi đến khi chân tay dần dần không còn sức lực nữa thì cả người cậu mới mềm nhũn mà chìm dần xuống dưới nước.

Hiện tại cậu không nghĩ đến điều gì khác, cậu chỉ muốn chết.

Vào lúc cậu cho rằng cuối cùng mình cũng có thể chết rồi, đột nhiên có luồng sức lực mạnh mẽ một phát kéo đầu cậu ra khỏi mặt nước. Hứa Mộ Ngôn hít từng ngụm từng ngụm khí lớn, cật lực hô hấp.

Chật vật y hệt như một con chó lang thang, da dầu của cậu dường như sắp bị quả phụ nhỏ lột xuống.

Nhưng cậu còn chưa kịp hô hấp được bao lâu thì quả phụ nhỏ lại lập tức nhấn đầu cậu xuống tiếp.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết mấy chục lần, sau nhiều lần cứ chới với giữa sự sống và cái chết, cuối cùng Hứa Mộ Ngôn đã khóc.

Cậu biết bộ dạng này của bản thân mình rất vô dụng, nhìn rất mất mặt, và cũng vô cùng làm mất mặt giới xuyên thư, cậu không xứng được đứng dưới ngọn cờ đỏ, không xứng được tắm mình dưới ánh nắng.

Thế nhưng vào giờ khắc này, linh lực của cậu bị phong, cả người đầy vết thương, giờ cậu chỉ giống như một đứa trẻ mười bảy tuổi bình thường khác mà thôi.

Những cậu thiếu niên mười bảy tuổi nhà người ta có khi còn chưa trưởng thành xong, hơn nữa họ sẽ được ngồi học tập trong vui vẻ hồn nhiên, thế nhưng còn cậu thì lại phải sớm nếm trải cay đắng của cuộc đời.

Rốt cuộc cậu làm sai điều gì, một lần như vậy, hai lần như vậy. Sống thật sự là quá khổ cực.

"Con không muốn sống nữa, người giết con đi."

Cuối cùng Hứa Mộ Ngôn cũng khóc lóc xin được chết, cậu bị sặc đến mức không ngừng ho lụ khụ, "Giết con đi, người giết con đi! Người giết con đi."

Quả phụ nhỏ kéo cậu lên, hắn từ trên cao nhìn xuống cậu thiếu niên chật vật khổ sở ở phía dưới, hắn nở nụ cười khinh thường nói: "Giết chết con, vậy không phải là sẽ mất đi rất nhiều niềm vui hay sao? Dù sao thì những lô đỉnh biết đến tận gốc tận rễ, vừa biết dính người vừa biết cắn người như con thật sự là không nhiều."

"Hứa Mộ Ngôn, cái vị trí huyền môn đệ tử cao cao tại thượng này không phù hợp với con. Đáng lẽ ra con phải lăn lộn trong bùn đất, giãy giụa trong rác rưởi, vặn vẹo nằm dưới thân vô số thằng đàn ông, phủ phục nằm xuống dịu ngoan cầu xin được yêu thương, hèn mọn như bụi bẩn, dâm đãng từ tận trong xương cốt, đó mới là bộ dạng mà con nên có."

"Giết con đi..."

Giọng nói của Hứa Mộ Ngôn vô cùng run rẩy, dường như không còn nói được câu hoàn chỉnh nữa, đầu cậu rất choáng váng, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Cậu không còn có bất kỳ suy nghĩ nào khác, tối hôm nay cậu chỉ cầu xin được chết mà thôi.

Cậu rất sợ hãi, nếu như đêm nay không chết, ngày mai khi mặt trời mọc lên, cậu sẽ lại nhớ đến người mẹ đáng thương chẳng bao giờ gặp được ông chồng nào tử tế của mình, lúc đó trong đầu cậu sẽ lại sản sinh ra ý nghĩ muốn về nhà.

"Giết chết con đi, người giết con đi."

Ngọc Ly Sinh không để ý đến cậu, đợi sau khi cậu đã hít được mấy ngụm khí thì hắn lại kéo tóc cậu lôi đến chỗ sâu trong cái hồ sen. Hắn nói: "Không phải con thích hái đài sen sao? Hái đi, hái thêm mấy cành vào?"

Hứa Mộ Ngôn nhắm chặt mắt lại, cũng chẳng rõ là nước trong hồ, máu tươi hay là nước mắt đang dần lăn dài trên má của cậu.

Lần này ngược gần chục chương cơ nhé, chúng ta cứ từ từ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info