ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 75

wocaowoqu


Hứa Mộ Ngôn không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa, thấy được rồi thì nên dừng lại, hiện tại mà còn lê tiếp đến chỗ hắn thì ăn đòn là cái chắc.

Cậu chỉ cúi đầu, cố ý làm cho bờ vai nhỏ gầy của mình run lên.

Ngọc Ly Sinh im lặng, hắn mím chặt môi lại khiến cho bộ dáng của mình nhìn vào trở nên vô cùng bạc tình bạc nghĩa.

Hắn không hiểu, rốt cuộc bản thân mình bị làm sao, trong lồng ngực hắn cứ cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà hắn lại không hiểu cảm giác đó là gì.

Những người bình thường còn sống khác đều là tim đập thình thịch, thế nhưng hắn thì từ sớm đã không còn nữa.

Ngọc Ly Sinh túm chặt lấy lớp áo trước lồng ngực, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, hắn bắt đầu thở dốc từng ngụm lớn.

Hắn muốn thoát khỏi cảm giác khiến người ta thấy nghẹt thở này.

Thế nhưng cho dù hắn có nỗ lực thế nào đi nữa thì cũng không thể nào thoát được.

Người bình thường có thất tình lục dục, hắn căn bản không có.

Trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm như thế nào mới tốt, hắn chỉ cảm thấy, cho dù Hứa Mộ Ngôn có nói những lời trái với lương tâm này, hơn nữa bộ dáng đáng thương diễn cũng rất đạt.

Thế nhưng không thể không phủ nhận là Hứa Mộ Ngôn đã thành công.

Một lúc lâu sau, Ngọc Ly Sinh mới mở miệng nói chuyện: "Trong lòng con, vi sư là một người vui buồn thất thường, không nói đạo lý sao?"

"Đệ tử không hề nghĩ như vậy."

Có phải người vui buồn thất thường, không nói đạo lý hay không lẽ nào trong lòng hắn không biết sao?

Hứa Mộ Ngôn cảm thấy những người có thể hỏi ra những câu hỏi như thế này thực sự là có bệnh.

Chuyện này có khác gì bạn đi mua dưa hấu, sau đó bạn hỏi người mua là dưa hấu có phải hàng chính hãng không, người bán hàng nào nói hàng nhà mình là hàng giả chứ?

Đến thằng nhóc chưa hai mươi nó cũng không hỏi vấn đề như thế này.

Hứa Mộ Ngôn vô cùng trái lương tâm mà nói rằng bản thân mình không nghĩ như thế, nhưng trong lòng cậu đang liên tục mắng quả phụ nhỏ là đồ chó má 100 lần.

"Đau không?" Ngọc Ly Sinh chậm rãi hít thở một hơi, sau đó giơ tay ra với Hứa Mộ Ngôn: "Nào, đứng lên đi."

Vừa thấy hắn giơ tay ra, Hứa Mộ Ngôn chỉ hận không thể dùng kiếm chém đứt cánh tay đó đi.

Cậu cảm thấy quả phụ nhỏ quá độc ác, thật sự là khiến người ta quá sợ hãi.

Cậu không muốn có một chút liên quan nào đến hắn.

Vì để lừa gạt sự tin tưởng của quả phụ nhỏ, Hứa Mộ Ngôn chỉ đành bày ra bộ dạng đầy ấm ức nói: "Sư tôn, con... con thật sự có thể đưa tay cho sư tôn sao?"

"Có thể, nào, đưa tay cho sư tôn."

Vì vậy Hứa Mộ Ngôn mới cẩn thận rụt rè đưa tay mình ra, cậu chỉ cảm thấy người mình nhẹ bẫng, sau đó cứ như vậy bị người ta kéo lên.

Những mảnh sứ vỡ vẫn còn cắm vào đầu gối cậu, vừa đứng lên một cái, bởi vì hai chân quá đau nên cậu đã đứng không vững.

Sau khi tìm đúng phương hướng, cậu thuận thế ngã một cái, không nghiêng không lệch ngã vào lòng của quả phụ nhỏ.

Không có cơ hội thì cậu phải tự mình tạo cơ hội, không làm gì thì mới là khốn kiếp.

Thân thể tiếp xúc mới là mấu chốt quan trọng để phát triển tình cảm.

Cậu không tin, sau khi trải qua chuyện trách nhầm đồ đệ này, quả phụ nhỏ còn có thể nhẫn tâm đẩy đồ đệ đang bị thương ra ngoài.

Đúng thật như Hứa Mộ Ngôn suy nghĩ, lần này quả phụ nhỏ không hề đẩy cậu ra, chỉ là vào giây phút hai cơ thể chạm nhau, cả người hắn đều cứng đờ lại, giống hệt như hóa đá không động đậy gì.

Mãi cho đến khi Hứa Mộ Ngôn giật mình giống như một chú thỏ nhỏ, cậu ngập ngừng nói rằng mình không cố ý, xin sư tôn tha thứ.

Quả phụ nhỏ một lúc lâu sau mới hoàn hồn, hắn vẫn cứng đờ người như cũ, "Sư tôn thoa thuốc cho con."

Hứa Mộ Ngôn gật đầu nói vâng, cậu đỏ mặt rời khỏi lồng ngực hắn, sau đó lại giả vờ như đứng không vững, bước đi thì lảo đảo.

Ngọc Ly Sinh nhìn cậu một lát, sau đó đột nhiên ôm ngang người cậu lên và đi đến bên ghế rồi đặt người lên đó.

Lúc hắn đang định giơ tay vén y phục cậu lên.

Hứa Mộ Ngôn vội vàng bắt lấy tay của Ngọc Ly Sinh, sau đó nhân cơ hội ngẩng đôi mắt đỏ ửng của mình lên, bộ dạng vừa đáng thương yếu ớt vừa vô cùng ấm ức nhìn vào hắn.

Vào giây phút hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như có thứ gì đó đang lặng lẽ mọc mầm trong trái tim của hắn.

Nhưng cái thân thể này của hắn thật sự là không có trái tim, bên trong chẳng qua chỉ có một khối hàn ngọc hiếm có trên nhân gian mà thôi.

Bất luận như thế nào cũng chẳng sưởi ấm nổi.

Hắn quên mất rằng có người từng nói, hàn ngọc vốn vô tâm, làm sao cứ mãi thâm tình.

Nếu có người cho hắn một trái tim còn sống, đối với những tổn thương trong suốt nửa cuộc đời trước đó của hắn cộng lại, có khi cũng không đau bằng nỗi đau thấu tâm gan đó.

Lồng ngực Ngọc Ly Sinh cứ bức bách đến khó chịu, hắn giơ tay lên nắm lấy cổ áo, hắn không biết ở chỗ lồng ngực đó của mình rốt cuộc thiếu thứ gì. Tại sao hắn cứ hết lần này đến lần khác mất khống chế trước mặt cậu thiếu niên tên là Hứa Mộ Ngôn.

Đây là sự tồn tại khiến hắn ghét bỏ, thống hận, và hắn cũng tuyệt đối không cho nó có cơ hội xuất hiện.

Chỉ có kẻ mạnh mới có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay, mà kẻ mạnh thì không được tồn tại bất kỳ nhược điểm nào.

Ngọc Ly Sinh nhạy bén phát hiện ra rằng, sự tồn tại của Hứa Mộ Ngôn đã dần dần ăn sâu vào cuộc sống của hắn. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn cũng có một ngày cậu thiếu niên này sẽ trở thành sự uy hiếp của hắn.

Chỉ có người chết mới là an toàn nhất.

Trong mắt Ngọc Ly Sinh dần dần lộ ra một luồng sát khi vô cùng sắc lạnh, hắn lặng lẽ nhấc tay trái lên, linh lực đang chuyển động trong lòng bàn tay hắn.

Chỉ cần hắn đánh một cái lên thiên linh cái của Hứa Mộ Ngôn, vậy thì thiên linh cái đó sẽ vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ trong chớp mắt.

"Sư tôn, đau..." Hứa Mộ Ngôn dùng giọng nói giống như đang khóc gọi hắn một tiếng: "Xin sư tôn thương xót đồ nhi."

Ngọc Ly Sinh hơi ngẩn người trong chốc lát.

Nếu như đồ đệ nhỏ đã ỷ lại vào hắn như vậy, vậy thì cứ để cho Hứa Mộ Ngôn chết vào thời khắc yêu hắn nhất đi.

Như vậy thì tình yêu mới trở nên vĩnh hằng, hoàn mỹ, rực rỡ, không có bất kỳ thứ gì có thể mài mòn nó.

"Sư tôn, nhẹ một chút được không? Xin người mà, sư tôn, con đau, con đau lắm đó."

Hứa Mộ Ngôn cúi đầu nhỏ tiếng nói, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc, giống hệt như một đứa trẻ khóc lóc xin tha trước mặt hắn.

Đây chính là hình ảnh mà Ngọc Ly Sinh muốn nhìn thấy, nhưng khi thấy Hứa Mộ Ngôn vừa khóc vừa cầu xin mình, ngược lại hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Thế nhưng rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì Ngọc Ly Sinh lại không hiểu được.

Hắn không hiểu được, không làm sao hiểu được.

Ngọc Ly Sinh giống như bị ma xui quỷ khiến nói: "Được, sư tôn sẽ nhẹ một chút, Ngôn Ngôn đừng khóc nữa."

Sau đó hắn nhấc chân lên đi tìm kéo, sau đó lại lấy thêm một chậu nước, hắn cẩn thận tỉ mỉ cắt bỏ chỗ vải ở đầu gối Hứa Mộ Ngôn. Chỗ đó lập tức lộ ra hai đầu gối dính đầy máu.

"Đau." Hứa Mộ Ngôn bắt lấy mép ghế, nhỏ giọng kêu đau.

Ngọc Ly Sinh im lặng không nói gì, hắn cảm giác hình như việc làm của mình có hơi quá đáng.

Nhưng mà có trách thì cũng chỉ có thể trách Hứa Mộ Ngôn, ai bảo cậu trước đó đã quá nhiều lần phạm lỗi.

"Con nhẫn nhịn một chút, những mảnh sứ này đã đâm sâu vào thịt con, nhất định phải lấy ra mới được, nếu không để vậy không chịu xử lý thì hai chân của con sẽ phế đó."

Mặt Hứa Mộ Ngôn đổ đầy mồ hôi, trắng bệch như tờ giấy. Bởi vì mất máu quá nhiều mà đôi môi không còn hồng nữa, cậu chỉ gật gật đầu rồi không nói gì nữa. Cậu lặng lẽ nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm rồi cho lên miệng cắn.

Ngọc Ly Sinh hơi sửng sốt, hắn theo thói quen nói: "Con..."

"Như thế cũng không được sao?" Giọng nói của Hứa Mộ Ngôn nghe vào vô cùng yếu ớt, cậu bỏ nắm đấm ra, cúi đầu nói: "Con chỉ cảm thấy cắn thứ gì đó trong miệng thì sẽ không đau như thế nữa."

Ngọc Ly Sinh thẩn thơ rất lâu.

Vậy mà hắn lại nhìn thấy bộ dáng thời niên thiếu của mình trên người Hứa Mộ Ngôn.

Đau đến lăn lộn trên mặt đất nhưng quyết không kêu hét thảm thiết, chỉ cắn chặt lấy tay, cho dù có cắn đứt đầu ngón tay cũng quyết không buông ra.

Lúc đó hắn còn làm dược nhân cho sư tôn, máu trên người có thể dùng làm thuốc cứu người, công hiệu cực kỳ tốt. Nếu sớm luyện ra thì có thể dùng để điều chế ngưng huyết châu, có thể khôi phục vết thương ngay tức khắc.

Vì muốn lấy được máu tươi của hắn, sư tôn hắn dùng dây xích trói hắn lại như một con vật, không mặc bất kỳ một cái gì quỳ trên mặt đất. Trên người thì cắm đầy ống lấy máu, để hắn tận mắt nhìn thấy máu của mình làm sao bị lấy ra từng chút từng chút một.

Cả quá trình đầu óc đều thanh tỉnh.

Rõ ràng là trong tay lão ta có rất nhiều đan được giảm đau, có thể làm giảm nỗi đau khi bị lấy máu của hắn, thế nhưng ông ta vì muốn cho công hiệu của thuốc được cao hơn nên chẳng bao giờ cho hắn dùng.

Cho dù có đau đến ngất đi, sau khi tỉnh lại thì vẫn bị dây xích trói lại và bị vứt nằm trên mặt đất băng lạnh trong nhà lao, toàn thân đầy mùi máu tanh.

Nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng đời này của Ngọc Ly Sinh ghét nhất là người làm sư tôn mà lại hành hạ đệ tử dưới chướng. Thế nhưng hắn lại không kìm nén được ý nghĩ muốn dùng hết tất cả những đau khổ mình đã trải qua để thử trên người Hứa Mộ Ngôn một lần.

Giống như chỉ có làm như vậy thì trái tim hắn mới có thể thoải mái hơn một chút.

Bởi vì khi hắn biến người khác trở nên bẩn thỉu như mình thì hắn sẽ không còn cô đơn một mình nữa.

"Dùng cái này."

Ngọc Ly Sinh đưa một cái khăn tay qua và bảo cậu ngậm nó vào miệng.

Đan dược giảm đau, hắn có, hơn nữa còn có rất nhiều, đều là chưởng môn sợ bệnh sợ lạnh của hắn tái phát đau đớn khó chịu nên đã dùng nhiều cách để luyện chế ra thuốc cho hắn bớt đau đớn.

Có thì là có thật, thế nhưng hắn không dùng không đại biểu cho việc hắn để cho Hứa Mộ Ngôn dùng.

Con người phải biết đau thì mới có thể xác định được bản thân mình vẫn còn sống.

Hứa Mộ Ngôn không nói cái gì, dù sao thì cậu cũng không còn sức lực để phản kháng nữa.

Chỉ có thể lặng lẽ nhét cái khăn tay vào trong miệng, sau đó nhắm mắt lại quay đầu sang một bên.

Thực sự thì quả phụ nhỏ không hề biết chăm sóc cho người khác, hắn dùng chiếc kẹp để gắp những miếng sứ vỡ đang cắm sâu trong da thịt của cậu mà cứ như đang dùng đao khứa sâu vào thịt cậu vậy.

Hứa Mộ Ngôn trước đó từng nghe nói, người xưa thích ăn thịt nai, vì muốn ăn được miếng thịt nai tươi ngon nhất, những người đó luôn dùng những con nai mới mấy tháng tuổi, sau đó cắt một miếng thịt nhỏ trên chân nó.

Luôn luôn là lúc nào ăn thì cắt lúc đó, vì có thể được hưởng thụ mùi vị tươi ngon của thịt nai, mỗi lần họ chỉ cắt một miếng, sau đó lại đợi mười mấy ngày sau hoặc là nửa tháng mới cắt tiếp.

Vết thương ở chân của nai lên thịt non, họ lại dùng dao cắt lấy nó, như vậy sẽ thưởng thức được mùi vị tuyệt vời của nó.

Lúc đầu Hứa Mộ Ngôn cảm thấy cái phương pháp này thật sự là quá tàn nhẫn, sống còn không bằng chết.

Hiện tại cậu mới biết, bản thân mình chính là con nai đó, cậu chỉ có thể nằm trong lòng bàn tay của quả phụ nhỏ, muốn chết không được muốn sống cũng không xong.

Chỉ cần vết thương của cậu vừa khỏi thì quả phụ nhỏ nhất định cho cậu thêm một nhát nữa, đợi đến khi cậu chỉ còn thoi thóp thở thì hắn sẽ lại dùng hết sức lực phương pháp để cứu tính mạng của cậu.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vĩnh viễn không thể thoát ra nổi.

"Ự..."

Hứa Mộ Ngôn đau đớn nghiêng người ngã trên ghế, cậu ngẩng đầu tựa vào lưng ghế, mồ hôi sớm đã làm ướt hết y phục của cậu, lồng ngực không ngừng nặng nề phập phồng.

Cậu cứ cảm thấy miệng mình đắng vô cùng, hình như là mùi vị của mồ hôi.

"Đau đớn như vậy sao?"

Ngọc Ly Sinh lấy một mảnh sứ vỡ ra, sau đó tùy tiện vứt vào một cái bát đặt cạnh đó, bên trong đã có mười mấy mảnh sứ vỡ dính đầy máu.

Hắn không ngờ Hứa Mộ Ngôn lại nghe lời như thế, vừa bảo cậu quỳ là cậu lập tức quỳ xuống.

(Quả đấy không quỳ, với cái máu nóng của ông chắc ông chém nó lâu rồi, còn hỏi)

Lại còn quỳ đúng chỗ vương vãi đầy mảnh sứ vỡ. Ngọc Ly Sinh nhìn vào bàn tay đã dính đầy máu tươi, trong lòng bắt đầu có chút tâm trạng không rõ ràng lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info