ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 72

wocaowoqu


Chương 72:"Con muốn vi sư chết sao?"

Ngọc Ly Sinh giơ tay lên đẩy người ra, sau đó còn chậm rãi phủi phủi tay áo giống như trên đó dính bụi bẩn vậy. Hắn lạnh lùng nở nụ cười: "Trong đầu toàn suy nghĩ xấu xa, đang đâu lại đi nịnh bợ thế này, không gian trá thì cũng trộm cắp."

"Sư tôn, con không có nghĩ ý như vậy! Sư tôn người xem, trong tẩm điện sạch sẽ biết bao, đều là do con dọn dẹp đó."

"Ừm."

Cũng khá là sạch sẽ, trong tẩm điện vốn dĩ đã không có nhiều đồ, hiện tại còn trống rỗng hơn, chẳng có cái gì. Nếu như không phải trên đỉnh đầu còn có nóc điện thì hắn thật sự hoài nghi là mình có đi nhầm chỗ rồi hay không?

Ngọc Ly Sinh hỏi cậu: "Con ra ngoài rồi sao?"

Cánh tay cầm kim của Hứa Mộ Ngôn hơi run lên, cậu vội vàng nói: "Không có sự cho phép của sư tôn, đệ tự không dám tự ý bước ra khỏi cửa phòng! Hơn nữa, y phục trên người của đệ tử đã bị xé rách, còn... còn có chiếc đuôi hồ ly này nữa, đệ tử nào dám đi ra ngoài.

Vậy thì kỳ quái thật, nếu như chưa từng ra ngoài, vậy những mảnh bàn vỡ ghế vỡ, ấm chén bình hoa vỡ đi đâu hết rồi.

Ngọc Ly Sinh không hiểu, thấy cậu đang khâu y phục, hắn lại hỏi: "Y phục rách rồi, thay bộ mới không phải là được rồi hay sao."

"Không sao, con khâu lại một tý là mặc được, cần cù chăm lo chuyện gia đình là truyền thống tốt đẹp."

"Nói tiếng người."

Hứa Mộ Ngôn mím môi, nhỏ giọng nói: "Không có quần áo mới, chỉ còn mỗi bộ y phục đệ tử này thôi, xé rách rồi thì không còn nữa, con không muốn trần truồng đi ra ngoài đâu."

Nói xong cậu còn cẩn thận rụt rè lén lút liếc nhìn sắc mặt của quả phụ nhỏ một cái, trong lòng cậu thầm nghĩ, đã đến lúc bồi dưỡng tình cảm rồi.

Lúc này sư tôn nhất định sẽ vứt cho cậu một bộ y phục của hắn.

Ai ngờ quả phụ nhỏ lại nói tiếp: "Vậy cứ khâu tiếp đi."

Sau đó quay người đi vào trong điện.

Hứa Mộ Ngôn vội vàng ngăn lại, "Sư tôn, người đi đâu vậy?"

"Thay y phục."

"Thay y phục thì thay ở ngoài này cũng được, vào bên trong làm cái gì?"Lông mày Ngọc Ly Sinh nhíu lại, hắn quay người lại nhìn cậu một cái, sau đó nở nụ cười mà như 

không cười nói: "Làm sao, con muốn nhìn sao."

Hứa Mộ Ngôn nói: "Coi như là thế đi."

"Con chắc chắn?"

"Chắc chắn."

"Vậy được, lại đây cởi y phục cho bản tọa đi."

"..."

Hứa Mộ Ngôn chần chừ một lúc lâu rồi mới buông bỏ kim chỉ trong tay xuống, sau đó đi từng bước nhỏ đến trước mặt quả phụ nhỏ, vô cùng nịnh bợ hỏi một câu: "Sư tôn, lão nhân gia người hôm nay muốn mặc bộ nào vậy?"

Ngọc Ly Sinh tùy tiện nói: "Con mở tủ ra xem thử đi."

Hứa Mộ Ngôn không hiểu hàm ý bên trong nhưng vẫn ngoan ngoãn mở tủ quần áo ra.

Đập vào mặt cậu là một mảnh trắng tinh, cậu kinh ngạc phát hiện, trong tủ đồ của quả phụ nhỏ toàn là đồ trắng, căn bản là không có bộ y phục nào khác biệt.

Đến cả kiểu dáng, họa tiết, hoa văn chất liệu đều giống nhau.

Bình thường quả phụ nhỏ ăn mặc đã rất giống mặc đồ tang rồi, ai ngờ đến cả tủ quần áo cũng toàn là đồ tang.

Hứa Mộ Ngôn không thể nào hiểu nổi gu của quả phụ nhỏ, nhưng không thể không bày ra biểu cảm ái mộ, gương mặt tràn đầy kinh ngạc nói: "Sư tôn, những bộ y phục này của người đẹp thật."

"Mặc vào nhìn như mặc đồ tang đúng không?"

"..."

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi liên tục khua khua tay, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào quả phụ nhỏ đi guốc trong bụng cậu sao.

Cậu đang suy nghĩ cái gì, quả phụ nhỏ đều biết hết.

"Trước đó con từng nói như vậy, nói vi sư mặc y phục nhìn như mặc đồ tang, cả người ngứa ngáy thiếu đàn ông."

"..."

Ngọc Ly Sinh nhìn vào Hứa Mộ Ngôn, hắn nở nụ cười mà như không cười nói: "Con muốn giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống chứ, mới vậy mà đã bị vạch trần rồi, có ý nghĩa gì không?"

Hứa Mộ Ngôn: ...

Không có ý nghĩa gì, thực sự thì cũng không có ý nghĩa gì, nịnh cũng đã hết nước hết cái rồi."Sư tôn, lão nhân gia người muốn mặc bộ nào."

"Tùy con."

Hứa Mộ Ngôn nghe thấy vậy nên cũng tùy tiện lấy một bộ ra.

Thật lòng mà nói, mấy bộ đồ tang này của quả phụ nhỏ, nhìn có vẻ mỏng nhưng thật ra lúc mặc vào thì lại khá là phức tạp, tầng tầng lớp lớp vải mỏng chồng lên nhau, không những không có cảm giác nặng nề mà còn bồng bồng bềnh bềnh.

Người ta nói rất đúng, người đẹp vì lụa ngựa tốt vì yên, người khác đều là người đẹp vì lụa, thế nhưng quả phụ nhỏ thì khác, có cái móc áo là hắn đây thì cho dù có là bộ bạch y nào khoác lên cũng tạo ra cảm giác không nhiễm bụi trần.H

ứa Mộ Ngôn không mặc áo ngoài, bởi vì có chiếc đuôi hồ ly trên người cho nên lúc đi đường có hơi lạch bà lạch bạch như vịt.

Cái đuôi hồ ly đó lại quá dài, cậu thấy vướng víu cho nên đã tiện tay quấn luôn một vòng lên eo mình, miễn cho lúc đi đường giẫm phải nó.

Quả phụ nhỏ cao hơn cậu một cái đầu, vì cởi y phục cho hắn, Hứa Mộ Ngôn không thể không kiễng ngón chân.

Hai tay có chút run rẩy cởi chiếc dây lưng bằng gấm trên bộ bạch y, có thể là do khoảng cách quá gần, Hứa Mộ Ngôn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người của quả phụ nhỏ.

Mùi hương này bình thường thì cũng khá nhạt, thế nhưng lúc ở trên giường, càng làm đến lúc tình ý nồng đậm thì nó càng nồng hơn.

Giống hệt như hương liệu của thôi tình vậy, ngửi một cái là cả người đều say mê đến khướt khườn khượt.

Hứa Mộ Ngôn sợ bản thân mình sẽ bị chìm đắm trong đó nên đã cưỡng ép bản thân mình nhịn thở. Sau khi cẩn thận rụt rè cởi bỏ áo ngoài cho quả phụ nhỏ, tiếp đó lại cởi tiếp mấy lớp y phục bên trong.

Mãi cho đến khi cởi hết chỉ còn sót lại mỗi một chiếc quần trong màu trắng, Hứa Mộ Ngôn đỏ bừng cả mặt, cậu theo bản năng quay mặt sang một bên chuẩn bị thở dốc.A

i ngờ quả phụ nhỏ đột nhiên dùng tay ôm mạnh lấy eo cậu một phát.

Hứa Mộ Ngôn không hề phòng bị, dưới chân đứng không vững, cả người bổ nhào xuống.Bộp một cái, không nghiêng không lệch đầu cậu đụng trúng vào lồng ngực của quả phụ nhỏ.

Vốn dĩ đã nhẫn nhịn đến mức đầu óc mơ màng, hiện tại còn bị đụng một cái như thế, cậu lắc đầu mạnh một cái, miệng há lớn thở dốc.

Đột nhiên miệng cậu ngậm phải thứ gì đó, lúc còn chưa kịp ý thức rõ tình hình trước mắt là gì thì cánh tay đang đặt sau gáy cậu khẽ dùng lực ấn mạnh một cái.

Hứa Mộ Ngôn phát ra những tiếng ưm ưm ưm nhỏ, răng cậu theo bản năng hơi cắn nhẹ một cái, rất nhanh bên tai đã truyền đến tiếng hự của quả phụ nhỏ.

"Thật đúng là chó con mà, thích cắn người như vậy sao, hay là sư tôn nhổ hết từng cái từng cái răng của con ra nhé."

Nghe thấy lời này, Hứa Mộ Ngôn lập tức nhả răng ra.

Cũng vào lúc này thì cậu mới phản ứng lại và hiểu được cái thứ trong miệng mình là cái gì.Quả phụ nhỏ chết tiệt.

Rõ ràng là do hắn động đậy lung tung nên cậu mới không cẩn thận cắn vào nó, chuyện này sao có thể trách cậu được chứ?

Hứa Mộ Ngôn rất là không phục, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trong lòng cậu thầm nghĩ, lẽ nào quả phụ nhỏ lại muốn chơi trò gì hay sao?

"Mộ Ngôn, con hôm nay khiến vi sư rất hài lòng. Vốn dĩ vi sư còn đang nghĩ, nếu như hôm nay con dám nói lung tung trước mặt chưởng môn sư huynh, vậy thì ta sẽ lấy một cây kim rồi hơ trên ngọn nến cho đỏ lên, sau đó sẽ khâu luôn cái miệng của con lại. Nhưng mà con lại không làm vậy, trong lòng vi sư rất lấy làm vui."

(Sư tôn hiền huệ chưa, may vá thêu thùa như Tấm, nhưng Tấm phiên bản này giỏi khâu miệng đồ đệ thôi)

Hứa Mộ Ngôn sợ hết cả hồn, cậu thầm nghĩ, may mà bản thân mình đủ lạnh lẹ, hiểu được đạo lý thà dựa vào bản thân mình còn hơn là cầu cứu người khác. Nếu không giờ này cậu đã bị quả phụ nhỏ dùng kim nung đỏ khâu luôn miệng lại rồi.

Cậu không nhẫn nhịn được mà hai hàm răng run cầm cầm, nhất thời không cẩn thận lại cắn trúng cái chỗ thịt.

Cánh tay ôm eo cậu của Ngọc Ly Sinh càng ngày càng dùng sức, hắn nhỏ giọng cười nói: "Sao lại giống như đứa trẻ con thế này? Lớn vậy rồi mà vẫn chưa cai sữa à? Nhưng mà Mộ Ngôn à... hình như con ngậm sai chỗ rồi."

Nói xong, hắn giơ tay lên kéo đầu Hứa Mộ Ngôn ra khỏi lồng ngực mình, Ngọc Ly Sinh cười nói: "Không chờ đợi nổi nữa sao?"

"Con..."

Hứa Mộ Ngôn theo thói quen khẽ liếm liếm môi, không biết trả lời như thế nào mới không khiến Ngọc Ly Sinh tức giận.

Có thể thật sự là do tâm trạng hôm nay của quả phụ nhỏ đang cực kỳ tốt nên hôm nay hắn thật sự mở rộng lòng từ bi tha cho cậu.

Chỉ là bảo cậu hầu hạ hắn chỉnh trang lại quần áo, sau đó hắn mới nói tiếp: "Hôm nay con rất ngoan, ra ngoài chơi một lát đi, chỉ là không được đi quá xa, càng không được xuống núi, rõ chưa?"

Hứa Mộ Ngôn gật đầu như gà mổ thóc, cả cái Thanh Tịnh phong này đều đã được quả phụ nhỏ thiết lập kết giới.

Cho dù Hứa Mộ Ngôn có lén lút chạy xuống núi thì cũng không phải chuyện gì dễ dàng.

Thấy quả phụ nhỏ muốn nghỉ trưa, Hứa Mộ Ngôn còn rất biết điều mà đóng cửa điện lại.

Sau đó cậu khoanh chân ngồi ở hành lang rồi đem bộ y phục đệ tử còn chưa khâu xong kia ra.Chiếc áo ngoài thông qua bàn tay khâu vá khéo léo của cậu, nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được nó bị rách.

Thấy ở đây không có ai, cậu lén lút lấy cái đuôi hồ ly ra, sau đó cất vào trong tay áo.

Hứa Mộ Ngôn có chút chán nản ngồi trên hành lang hóng gió, đột nhiên trên đầu vang lên tiếng ngự kiếm kêu vun vút, cậu hơi sửng sốt, sau đó đứng ngay dậy.

Chỉ thấy Tiểu Lưu Ly đang ngự kiếm từ phía xa đi tới, rất nhanh đã đi đến chỗ của cậu.

"Hứa sư huynh, không phải huynh bị cấm túc rồi sao? Sao lại ra ngoài rồi."

Hứa Mộ Ngôn trả lời qua loa: "Ta lén lút chạy ra ngoài, đừng nói với người khác."

Tiểu Lưu Ly từ trên không trung nhảy xuống, tay phải bê một cái bát nhỏ, tay trái vẫy một cái thu kiếm vào.

Thấy Hứa Mộ Ngôn nàng vui mừng vội xông đến, trong miệng nói: "Hứa sư huynh, muội nhớ huynh chết mất, sư tôn hạ lệnh không cho phép đệ tử lên Thanh Tịnh phong làm phiền Ngọc sư thúc tĩnh tu, đến ta và Đàn sư huynh đều không được tùy tiện lên."

Quả phụ nhỏ chết tiệt, trước mặt người khác một kiểu sau lưng người khác một kiểu, trước mặt mọi người là ân sư, sau lưng mọi người là súc sinh.

Chơi mọi người quay vòng vòng, chỉ bày vài kế nhỏ mà đã mua được lòng người.

Rõ ràng là quả phụ nhỏ đã hành hạ cậu thê thảm như vậy, thế nhưng trong mắt người khác thì lại thành quả phụ nhỏ sủng ái thiên vị cậu.

Thật sự là tức chết đi được mà.

"Vậy làm sao muội lên đây được vậy?"

Tiểu Lưu Ly gương mặt nghiêm túc nói: "Muội ngự kiếm lên, vừa xong sư huynh cũng nhìn thấy mà? Sao còn hỏi nữa?"

"Ý ta là, Trọng Minh Quân đã hạ lệnh không cho các đệ tử lên Thanh Tịnh Phong, làm sao muội lên đây được?"

"Là sư tôn dặn muội lên đây, còn có cái này."

Tiểu Lưu Ly bưng chiếc bát lên tươi cười nói: "Sư tôn nói, Ngọc sư thúc gần đây bị ho, buổi tối không ngủ được, cũng đã gầy đi rất nhiều, cho nên đã sai đệ tử đi đun một nồi canh lê hấp đường phèn, nói là có thể giảm ho. Hơn nữa còn đặc biệt dặn muội mang tới, còn nói nếu muội dám uống trộm thì sẽ không được ăn cơm tối."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, cậu lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ, quả phụ nhỏ chỗ nào cũng rất khỏe, ho lúc nào chứ, lại còn đêm không ngủ được?

Bọ hung bò trong đĩa còn giả vờ là hạt giẻ.

Uống, sao quả phụ nhỏ không uống xong rồi chết luôn đi.

"Sư tôn đang nghỉ trưa, giờ này không nên làm phiền người, nếu không sư tôn sẽ không vui đâu."Hứa Mộ Ngôn dừng lại một chút, sau đó lại cười nói: "Làm phiền tiểu sư muội phải đi một chuyến, đưa đồ cho ta, đợi sư tôn tỉnh rồi ta sẽ cho người uống."

"Cũng được, đỡ cho muội không nhẫn nhịn được mà uống trộm."

Tiểu Lưu Ly đưa chiếc bát đựng đầy canh lê hấp đường phèn cho Hứa Mộ Ngôn, sau đó hơi phồng miệng lên định nói cái gì đó nhưng lại thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info