ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 66

wocaowoqu

Ngọc Ly Sinh lắc lắc đầu: "Ta không cần đồ nhi, ta chỉ cần một con chó biết nghe lời, một lô đỉnh ngoan ngoãn."

Như thế này cũng sỉ nhục người quá đáng rồi.

Hứa Mộ Ngôn nắm chặt nắm đấm.

Cậu hận không thể vung nắm đấm này ra đấm cho Ngọc Ly Sinh nát mặt thì thôi.

Cậu cố nhẫn nhịn, Hứa Mộ Ngôn quyết định hảo hán không chịu thiệt trước mắt, phải sống trước đã. Cậu vô cùng xấu hổ kêu vài tiếng: "Gâu gâu gâu."

(Ừm... vậy cũng nghĩ ra hả)

Ngọc Ly Sinh: ...

Ngọc Ly Sinh: ...

Ngọc Ly Sinh: ...

Hành động này thật sự khiến Ngọc Ly Sinh không ngờ đến, trong lúc nhất thời ngẩn người ngay tại chỗ.

Một lúc lâu sau hắn mới ha ha ha cười lớn, sau khi cười xong hắn mới nói: "Thật sự là một con chó ngoan mà, thôi vậy, nếu như con đã ngoan ngoãn như vậy rồi, vi sư không tiếp tục làm khó con nữa..."

"Ăn nốt chỗ cháo này đi, không được thừa lại một giọt nào, coi như là hành động để thể hiện thành ý với sư tôn."

Ngọc Ly Sinh đưa bát cháo cho cậu, gương mặt tươi cười: "Bên trong là gan của ma tộc nhà sư huynh con, con ăn nó xong, cả đời này Đàn Thanh Luật sẽ không tha thứ cho con đâu."

Cả người Hứa Mộ Ngôn cứng đờ, chân tay có chút không nghe lời.

Cậu âm thầm tự an ủi trong lòng, chịu được khổ trong khổ mới là hơn người.

Dù sao thì cậu cũng đã ăn không ít rồi, còn để ý đến một chút cuối cùng còn lại này sao.

Hơn nữa, ma tộc và con người chung quy không giống nhau, không phải là cùng một loài động vật.

Sẽ không có cảm giác ăn thịt đồng loại.

Cho dù có nghĩ như thế thì cậu vẫn có cảm giác căng thẳng, không thể nào nhẫn nhịn được sự ghê tởm, trong dạ dày giống như muốn nôn.

Hứa Mộ Ngôn run rẩy nhận lấy cái bát, nhắm mắt lại rồi ngẩng đầu lên húp sạch chỗ cháo.

Ngọc Ly Sinh thấy vậy thì cười nói: "Đây mới là con chó ngoan của vi sư, nào, vi sư thưởng cho con cái màn thầu."

Nói xong, hắn giống như làm phép biến ra, một chiếc màn thầu trắng được đưa qua cho cậu.

Hứa Mộ Ngôn lặng lẽ giơ tay ra nhận lấy màn thầu, bóp thử, cảm giác vẫn còn nóng, có lẽ là vừa mới ra lò không lâu.

Cưỡng ép nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong dạ dày, cậu cho màn thầu lên mũi ngửi thử, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Không có mùi vị kỳ lạ gì, có lẽ quả phụ nhỏ không giở trò gì với cái màn thầu này.

Hứa Mộ Ngôn không nhẫn nhịn được muốn cắn một miếng, nhưng khi nghĩ lại, quả phụ nhỏ tính cách mưa nắng thất thường, bữa này no rồi, bữa sau còn không biết phải đợi đến khi nào.

Lo trước tính sau mới là đạo lý cứng, đừng có ăn bữa trước mà không biết tính đến bữa sau.

Hứa Mộ Ngôn không nỡ ăn cái màn thầu này, cậu cẩn thận nhẹ nhàng cất nó vào trong lồng ngực.

Ngọc Ly Sinh thấy vậy bèn hỏi: "Tại sao không ăn."

"Con... con muốn đợi đến lúc đói nhất rồi con sẽ ăn." Hứa Mộ Ngôn ôm lấy chiếc màn thầu, nghĩ một lúc, sau đó còn bổ xung thêm một câu: "Nếu như sư tôn không cho phép, vậy hiện tại con sẽ ăn luôn."

"Tùy con, con muốn giữ thì giữ lại đi."

Lúc này Ngọc Ly Sinh tương đối dễ nói chuyện.

Trong sơn môn, hắn là một người nhàn rỗi, cho nên là cũng chẳng có việc gì quan trọng. Trừ việc trồng hoa, nuôi cá, cho cá ăn, cắt tỉa hoa.

Thì hắn giống hệt như một cô tiểu thư nơi khuê phòng vậy, không ra ngoài lấy một bước.

Có Hứa Mộ Ngôn ở bên cạnh, trên núi đã không còn một mình hắn nữa.

Ngọc Ly Sinh không thích chung giường chung gối với người khác, đây là thói quen để lại từ thời thiếu niên.

Một khi chung giường chung gối với người khác thì hắn sẽ bị đau khổ giày vò đến không thể nào ngủ được.

Hắn không cho phép Hứa Mộ Ngôn ngủ trên giường, cũng không cho cậu rời khỏi tẩm điện, cho nên chỉ đành trải một cái đệm ở trong điện, sau đó bảo Hứa Mộ Ngôn ngủ dưới đó.

Do đã có lần đầu tiên Hứa Mộ Ngôn chạy trốn, Ngọc Ly Sinh phải nâng cao cảnh giác.

Cho dù có là ban ngày hay ban đêm thì hắn đều sẽ dùng xích sắt xích người lại.

Ngọc Ly Sinh đi tới đâu thì Hứa Mộ Ngôn phải đi theo tới đó, cho dù đến buổi tối thì hắn cũng không mở khóa.

Sau khi ăn sạch sẽ người ta rồi thì hắn sẽ một phát đá người xuống giường, sau đó lăn ra ngủ luôn.

Mặc kệ Hứa Mộ Ngôn nửa sống nửa chết bò dưới đất.

Hiện tại đang là mùa hè, nhưng buổi đêm thì vẫn còn hơi lạnh.

Trước đó Hứa Mộ Ngôn phải ở trong Huyền Băng động chịu lạnh chịu đói, cho nên đã để lại bệnh căn, buổi tối co ro dưới đất ngủ, cổ họng ngứa rát không chịu được.

Thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng ho.

Sợ làm ồn đến giấc ngủ của quả phụ nhỏ, cậu không dám ho lớn tiếng, cho nên vẫn luôn nhét nắm đấm vào miệng, bịt chặt miệng lại, nhẫn nhịn đến đỏ cả mặt.

Ngay cả khi Ngọc Ly Sinh lại gần rồi mà cậu còn không biết.

"Sao ho thành thế này rồi?"

Ngọc Ly Sinh cầm đèn dầu tiến lại gần cậu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Ngôn, lông mày hơi nhíu lại, giơ tay ra bắt lấy tay cậu, trầm giọng nói: "Đừng nhẫn nhịn nữa, ho ra rồi thì mới thoải mái được."

Bỏ nắm đấm ra khỏi miệng, cổ họng Hứa Mộ Ngôn lại càng ngứa, cậu không nhẫn nhịn được mà ho thành tiếng, đến nước mắt cũng đã trào ra, cậu ôm ngực đứt quãng nói: "Con... con cũng không biết, có lẽ là... có lẽ là trước đó ở trong Huyền Băng động, bị... khụ khụ khụ... bị nhiễm hàn khí."

Nói xong câu này cậu lại càng ho dữ hơn, trực tiếp ép mạnh cái eo nhỏ gầy xuống, ho đến mức hai vai đều đã run lên.

"Con cứ ho thế này thì không được đâu."

Hứa Mộ Ngôn nghe xong, cậu hơi ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ, quả phụ nhỏ đang quan tâm cậu sao?

Ai ngờ, quả phụ nhỏ lại nói thêm một câu: "Ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ta."

"..."

(từ câu chuyện cảm động thành câu chuyện cảm lạnh)

Không hổ là quả phụ nhỏ, thật sự rất là quả phụ nhỏ.

"Con cũng đâu muốn, hay là con, ra ngoài ngủ."

Hứa Mộ Ngôn ngồi dậy, lặng lẽ sắp xếp lại cái chỗ ngủ nhỏ của mình.

Thật ra cũng chẳng có gì để sắp xếp cả.

Chỉ có một cái chăn, còn có một cái thảm nhỏ rất mỏng, đến cái gối đầu cũng không có.

Càng tức giận hơn đó là cái chăn đó rất ngắn, giống hệt như cho chó ngủ vậy, nếu Hứa Mộ Ngôn muốn chân mình không bị hở ra đất thì cậu phải cuộn tròn với nó để ngủ.

Sau khi nằm xong, con mẹ nó cậu còn không được động đậy lung tung, nếu không sợi xích sẽ kêu lên leng keng.

Chỉ cần sợ xích vừa kêu lên, quả phụ nhỏ sẽ lập tức cách một khoảng không bạt tai cậu một cái, mắng cậu mau chóng nằm xuống ngủ.

Sau một hai lần như vậy, Hứa Mộ Ngôn không dám động đậy lung tung nữa, cho dù có rết hay gián gì bò tới thì cũng không dám động đậy.

Quả phụ nhỏ xem cậu như con chó canh cửa, nếu như đã là con chó canh cửa thì ngủ chỗ nào chả giống nhau.

Hứa Mộ Ngôn quỳ ngồi trên mặt đất, cúi thấp đầu, lặng lẽ dọn dẹp chăn gối, cậu nghĩ, lát nữa phải ngủ ở hành lang, nên tìm chỗ nào không có gió thổi mới được.

Nếu không buổi tối lỡ như gió lên mưa xuống, như vậy thì không tốt.

Ngọc Ly Sinh lại nói: "Giấc ngủ của vi sư nông, con ngủ ở bên ngoài thì bên trong vẫn có thể nghe thấy tiếng động."

"... Vậy thì phải làm sao?" Hứa Mộ Ngôn ôm chăn, ho đến nỗi mặt đỏ tai hồng, "Cũng đâu thể giết chết con đâu."

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Đương nhiên là không thể làm vậy, cổ họng khô rát thì phải uống cái gì?"

"Canh lê hấp đường phèn."

Đôi mắt Hứa Mộ Ngôn sáng lên, gương mặt tràn đầy vẻ mong đợi: "Uống canh lê hấp đường phèn thì có thể tiêu đờm, giảm ho! Uống một bát canh nóng hổi sẽ lập tức tốt lên."

Ngọc Ly Sinh nghe xong thì gật đầu nói: "Được, vậy con đi làm đi, uống nhanh để còn đi ngủ."

"Nhưng mà..."

Hứa Mộ Ngôn cúi đầu nhìn sợi xích đang khóa ở cổ chân mình, ý cậu là, với bộ dạng hiện giờ thì không thể xuống núi được.

Nếu như để người khác nhìn thấy cả người cậu đầy vết cắn, vậy thì không thể nào giải thích rõ được đâu.

Ngọc Ly Sinh cũng không muốn ngủ nữa, thấy bên ngoài trăng khá đẹp, dắt chó đi dạo, hình như khá hay.

"Vậy cùng xuống núi đi, con cùng vi sư ngự kiếm xuống núi."

Nói xong, hắn lấy chìa khóa ra cởi bỏ sợi xích cho Hứa Mộ Ngôn, sau đó quay người đi thay y phục, sau đó mặc một bộ quần áo chỉnh tề đứng trước mặt Hứa Mộ Ngôn.

"Đi thôi."

Đột nhiên được đối xử tốt, Hứa Mộ Ngôn lấy làm sợ.

Nhưng rất nhanh thì cậu đã hiểu được sự độc ác của quả phụ nhỏ.

Quả phụ nhỏ mệnh lệnh cho cậu mặc bộ y phục đệ tử lên, thế nhưng lại không cho cậu mặc quần.

Đôi chân thon dài thấp thoáng dưới tà áo, gió thổi một cái là sẽ lộ hết ra ngoài.

Hứa Mộ Ngôn mặt mày trắng bệch nói: "Không thể ăn mặc như thế này ra ngoài, sẽ bị người khác nhìn thấy đó."

"Chó thì không cần mặc y phục đâu."

"Đánh chó thì phải nhìn mặt chủ, sư tôn không sợ người khác chỉ trích nói sư tôn quản giáo không nghiêm sao?"

Ngọc Ly Sinh lắc lắc đầu, hắn nở một nụ cười mà như không cười nói: "Chỉ là không cho con mặc quần mà thôi, đã sợ như thế rồi sao? Nếu sau này sư tôn để con trần truồng đi ra ngoài thì phải làm thế nào?"

Chỉ vừa nghĩ đến việc phải trần truồng đi ra ngoài, Hứa Mộ Ngôn lập tức cảm thấy trời sắp sập đến nơi.

Còn chưa đợi cậu kịp phản ứng lại, quả phụ nhỏ một phát ôm lấy eo cậu, bàn chân khẽ nhấc lên một cái dẫm lên trên kiếm, vút một tiếng chiếc kiếm liền lao nhanh đi.

Gió đêm thổi kêu lên vù vù làm cho y phục của hai người bay phấp phới.

Hứa Mộ Ngôn vội vàng giữ chặt lấy vạt áo, mắt cũng sắp bị gió thổi khô luôn rồi.

Cậu và quả phụ nhỏ dán sát lại với nhau, giữa hai người không có lấy một kẽ hở.

Hứa Mộ Ngôn không dám động đậy lung tung, chỉ sợ sẽ chọc cho quả phụ nhỏ giở chứng.

Ai ngờ do cổ họng quá ngứa, cậu không nhẫn nhịn được mà kịch liệt ho lụ khụ, cơ thể cũng theo đó mà khẽ lay động.

"Là cố ý đúng không?" Ngọc Ly Sinh từ đằng sau cắn vào tai của Hứa Mộ Ngôn, nhỏ giọng nói: "Không chờ đợi nổi nữa rồi sao?"

"Con... khụ khụ khụ, không có!"

Cậu cứ ho một cái là cơ thể sẽ động đậy, rất rõ ràng là đang giống như đã nghiện còn ngại.

"Còn dám nói không có? Hứa Mộ Ngôn, nếm ra được hương vị rồi đúng không nào?"

Hứa Mộ Ngôn xấu hổ đến mức mạch máu sắp nổi hết cả lên, cậu lập tức giãy giụa ra, thế nhưng cho dù có giãy giụa thế nào thì cũng không thể thoát nổi sự cùm kẹp của quả phụ nhỏ.

Giống hệt như cá nằm trên thớt vậy, cho dù có vùng vẫy như thế nào thì cũng không thể thoát được.

Ngọc Ly Sinh cười nhạo cậu: "Thích muốn chết còn ngại?"

"Con không có! Con chỉ là... ah!"

Đang lúc hai người giằng co nên không chú ý đến vách đá phía trước có một mỏm đá bị lồi ra, thiếu chút nữa thì đụng đầu vào chỗ đó.

May mà Ngọc Ly Sinh nhanh tay lẹ mắt dùng tay làm đao chém đứt chỗ bị lồi ra đó thành hai mảnh rơi xuống núi.

Hứa Mộ Ngôn còn chưa hết sợ, thực sự là vừa mới lướt qua vai thần chết mà.

Vừa rồi chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là cả người cậu đã đụng vào chỏm đá bị lồi ra đó, một khi đụng vào thì chắc chắn là sẽ máu thịt lẫn lộn.

"Xem ra con thật lòng muốn khiêu chiến với sự kiên nhẫn của vi sư lúc ngự kiếm, có phải hay không?"

Hứa Mộ Ngôn xấu hổ vô cùng, cậu phẫn nộ nói: "Người cũng không nhìn xem, hiện tại đang trong tình huống như thế nào? Nếu như có người nhìn thấy thì thể diện của cả con và người đều bị mất sạch."

"Không sợ, ai nhìn thấy thì vi sư sẽ giết người đó."

Hứa Mộ Ngôn không khỏi toàn thân run lên, cậu tức đến cắn răng cắn lợi nói: "Giết giết giết, trong mắt người chỉ có giết thôi sao? Vậy nếu như bị chưởng môn bắt gặp thì sao, lẽ nào sư tôn cũng ra tay được hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com