ZingTruyen.Com

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 65

wocaowoqu

Hứa Mộ Ngôn xấu hổ vô cùng, cậu cắn răng cắn lợi nói: "Không phải hạc đỉnh hồng, cũng không phải xuyên tràng tán! Con mới tỉnh lại mà người đã cho con uống thứ kia, rốt cuộc người có phải là người không vậy?"

Ngọc Ly Sinh lắc đầu thở dài nói: "Dù sao ta với con cũng là sư đồ, vậy mà không có lấy một chút sự tin tưởng nào."

"..."

Tỉnh lại đi, quả phụ nhỏ nghĩ gì vậy? Trước nay chưa từng có, được chưa.

"... Ngoan, ăn thêm mấy thìa nữa, sư tôn làm vất vả lắm đó."

Ngọc Ly Sinh lại cẩn thận chu đáo mà đút cho cậu mấy thìa nữa, thấy bên mép Hứa Mộ Ngôn dính cháo, hắn còn tươi cười lấy khăn tay lau sạch giúp cậu.

Cả quá trình đều vô cùng dịu dàng, thật sự là khiến cho Hứa Mộ Ngôn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Thậm chí cậu còn không nhẫn nhịn được mà tự cho mình một bạt tai thật đau.

Cơn đau từ bên má truyền đến nói cho cậu biết rằng đây không phải là một giấc mơ.

"Rốt cuộc người muốn làm gì? Đừng dọa con như thế... con... con sợ lắm."

"Không gấp, ăn xong rồi nói." Ngọc Ly Sinh tiếp tục đút cháo cho cậu, sau đó còn giống như tùy tiện hỏi: "Cháo này có ngon không?"

"Ngon... ngon lắm."

"Thịt có ngon không?"

"Ừm."

"Vậy thì tốt, con thích là được."

Đột nhiên Ngọc Ly Sinh lộ ra thần sắc vô cùng quỷ dị, hắn bắt đầu chậm rãi kể về chuyện quá khứ.

"Năm ta ra đời, trời có dị tượng, đất nước ba năm không có mưa, nhân gian khô hạn, mùa vụ không thu hoạch được lấy một hạt thóc nào, nhân dân không sống nổi, xác chết khắp nơi, xương trắng chất thành đống."

Hứa Mộ Ngôn khó khăn ứng phó nói: "Vậy thì người... cũng thật sự là đặc biệt hơn những người khác."

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, hắn lại nói tiếp: "Nhân gian như luyện ngục, vì có thể tiếp tục sống, bách tính điên cuồng ăn vỏ cây, nhai rau dại, thậm chí cuối cùng còn lấy con đi đổi đồ ăn."

Tuy rằng những điều này Hứa Mộ Ngôn không thấy trong nguyên tác, thế nhưng ít nhiều cậu cũng là người có học vấn.

Cũng từng được học lịch sử, có biết đến những điển cố này, thế nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Mới chỉ được nghe nói thôi là cậu đã cảm thấy nổi hết cả da gà vì sợ.

Cậu không muốn nghe những thứ này vào lúc đang ăn, cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong dạ dày, Hứa Mộ Ngôn nhỏ giọng nói: "Có thể nói cái khác hay không?"

Ngọc Ly Sinh nhắm mắt làm ngơ, hắn tiếp tục nói: "Sau đó khi trưởng thành hơn một chút, ta thường bị người trong nhà bắt nạt, ăn không đủ no. Thậm chí còn từng bị người ta ném vào một ngôi mộ sâu, nửa tháng sau mới có thể ra ngoài. Trong đó không có bất cứ thứ gì ăn cả, bị nhốt cùng với ta ở trong đó còn có vài nô lệ. Nhưng sau đó chỉ có một mình ta sống sót ra ngoài."

Trái tim Hứa Mộ Ngôn nặng trĩu xuống, cậu cảm thấy hướng đi của câu chuyện này có gì đó không đúng.

Theo lý mà nói, nửa tháng không ăn, một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao có thể sống sót?

Lẽ nào, quả phụ nhỏ, hắn...

"Ta đã ăn bọn họ."

"Cái... cái gì?"

"Ta nói là ta đã ăn bọn họ. Ta ăn thịt bọn họ, uống máu bọn họ, như vậy mới có thể kéo dài hơi tàn. Cuối cùng sau nửa tháng ngôi mộ được mở ra, ta từ bên trong đó chạy ra ngoài."

Lúc kể chuyện này ra quả phụ nhỏ còn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, nụ cười của hắn nhìn âm u vô cùng.

Tướng mạo xinh đẹp như vậy, căn bản đã không giống một người sống rồi.

Giống hệt như bị ngâm qua fomanlin, làn da trắng bệch, càng đẹp thì lại càng thấy âm u khó lường, giống như một bộ da đẹp đang dán trên một bộ xương trắng vậy.

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi vô cùng, cậu nắm chặt lấy góc áo, cưỡng ép nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn trong dạ dày, cắn chặt răng nhẫn nhịn.

"Mộ Ngôn, con có ăn qua thịt người chưa?"

"Con làm sao có thể ăn thứ đồ đó chứ?" Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi nói: "Người thật sự là... thật sự là khiến người ta thấy ghê tởm, quá ghê tởm, người thật sự quá ghê tởm."

Cậu có thể hiểu quả phụ nhỏ vì tiếp tục sống nên mới tàn nhẫn sát hại những nô lệ kia.

Nhưng cậu không cách nào tha thứ được, quả phụ nhỏ là một người sống sờ sờ như vậy, tại sao có thể ăn thịt uống máu đồng loại.

Đây là chuyện mà con người có thể làm ra hay sao?

Hai hàm răng Hứa Mộ Ngôn run cầm cập đập vào nhau, ghê tởm đến mức không ngừng nôn khan, cậu chỉ cảm thấy bất kỳ nơi nào quả phụ nhỏ đụng qua thì đều vô cùng bẩn.

Hận không thể dùng một con dao cắt từng miếng thịt mảng da xuống.

"Ta ghê tởm, ta bẩn, ta độc ác vô tình... đây cũng là những lời mà những người lúc đầu ném ta vào trong ngôi mộ đó nói."

Sắc mặt Ngọc Ly Sinh vô cùng lạnh lùng, giống như hắn đang kể câu chuyện của người khác, không hề liên quan gì đến hắn, bình thản đến đáng sợ.

"Tên đó là người huynh trưởng ruột cùng cha khác mẹ của ta, là a huynh tốt của ta. Hắn cưng chiều ta nhiều năm, dung túng ta biến thành một tên vô dụng, sau đó tự tay đẩy ta xuống địa ngục."

"Ta hận hắn, ta hận hắn đến chết."

"Nhưng mà sau đó, hắn cũng chết rồi, chết dưới thanh kiếm của ta."

Ngọc Ly Sinh rút thanh kiếm sắc lẹm ra, không ngừng ma sát, hắn nở một nụ cười ngây ngốc: "Ta treo hắn lên, dùng thanh kiếm dài này xuyên từ miệng hắn xuống yết hầu rồi nội tạng sau đó đến dạ dày, từng chút từng chút một xuyên qua."

"Lúc đó ta nói hắn biết, con người rồi sẽ chết đi, sau khi chết thì ròi bọ sẽ chui vào xương thịt của hắn, làm ổ trong lồng ngực hắn, nó giống như sự ấm áp cuối cùng mà bàn tay của người thân trao cho hắn."

Hứa Mộ Ngôn không nghe nổi nữa.

Nghe thêm một câu nữa chắc cậu không còn sống nổi nữa.

Hai tay cho lên bịt chặt tai lại, cậu ép buộc bản thân phải bình tĩnh.

Vấn đề rất lớn, gấp cũng không có tác dụng.

Chỉ cần tư tưởng không sụp đổ, cách giải quyết vẫn luôn nhiều hơn khó khăn.

Cậu không thể khuất phục dưới dâm uy của quả phụ nhỏ.

"Nhưng mà, con biết không, Ngôn Ngôn, trong bát cháo con vừa ăn, có thịt người đó."

Hứa Mộ Ngôn sợ hãi đột nhiên trợn to hai mắt, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Cái... cái gì? Người nói lại một lần nữa, trong cháo đó có cái gì?"

"Chính xác mà nói, là máu thịt của người ma tộc, không phải con thích ăn gan heo sao? Ma tộc không được tính là người, con ăn gan của ma tộc cũng chẳng làm sao, chỉ là..."

Dừng lại một chút, Ngọc Ly Sinh nở nụ cười quỷ dị nhìn về phía Hứa Mộ Ngôn, nhìn gương mặt hồng hào của cậu giờ đây đã không còn chút huyết sắc nào.

"Đó là tim gan của ma tộc nhà sư huynh con, con nói, nếu như sư huynh con biết con ăn tim gan của người ma tộc, nó có giết con hay không?"

Một hòn đá gây nên ngàn con sóng, con sóng này còn mạnh hơn con sóng kia.

Quả phụ nhỏ vậy mà lại biết Đàn Thanh Luật là người của ma tộc.

Hắn biết, hắn biết.

Nhưng làm sao quả phụ nhỏ có thể biết được.

Dường như Hứa Mộ Ngôn đã mất đi năng lực ngôn ngữ, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.

Rốt cuộc cậu đã xuyên vào quyển sách nào vậy.

Sao tình tiết lại phát triển thành như thế này.

Quả phụ nhỏ biết Đàn Thanh Luật là người của ma tộc, vậy trong nguyên tác, làm sao có thể bị hai đồ đệ hành hạ đến chết.

Lẽ nào, tên ngố ngày nhà cậu đã xuyên vào quyển sách giả rồi sao?

Nguyên tác chết tiệt.

"Làm sao? Nhìn bộ dạng của con, có phải là không dám tin hay không?"

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, nhìn vào có chút bạc tình bạc nghĩa: "Năm đó ta cứu nó thì đã biết được thân phận thật sự của nó rồi."

Hứa Mộ Ngôn giọng nói run rẩy, "Tại sao người còn cứu huynh ấy? Tại sao không một đao đâm chết huynh ấy, như vậy không phải sạch sẽ hơn sao?"

"... Con nói như vậy, ngược lại khiến vi sư cảm thấy có chút bất ngờ." Ngọc Ly Sinh nhíu mày, dùng ánh mắt mang tính chất dò hỏi nhìn vào mặt cậu: "Con hy vọng Đàn Thanh Luật chết?"

Hứa Mộ Ngôn cắn răng cắn lợi nói: "Con thật sự hận không thể khiến huynh ấy chết luôn! Con chưa từng thích huynh ấy, chưa từng thích."

"Con chưa từng thích nó, thế sao trước đó con cứ bám theo nó y hệt như một con chó? Con trộm đồ vật trên người ta, chạy đến nịnh nó. Vì muốn vạch rõ ranh giới với ta, con đến đâu cũng nói với người khác ta là tiện nhân thiên hạ ai cũng đè được, những điều này, con quên rồi sao?"

Ngọc Ly Sinh không hề tin những lời nói của cậu, hắn khinh thường hừ một tiếng: "Đàn Thanh Luật nhòm ngó vi sư, con lại nhòm ngó nó, vì muốn nịnh nó, con không ít lần lấy đồ vật trên người của vi sư... ta nhớ có vài lần quần trong của ta đều bị con trộm đi."

"Ta thật sự muốn hỏi thử, con trộm quần của vi sư làm gì? Trộm quần trong của vi sư , buổi tối lén lút ôm trong lồng ngực, muốn ngửi mùi vị trên người vi sư sao?"

Đột nhiên Ngọc Ly Sinh tiến lại gần một chút, hắn giơ tay lên sờ vào mặt Hứa Mộ Ngôn, tùy ý chơi đùa đôi môi của cậu, cười nhạo cậu: "Thật sự là không biết liêm sỉ, tại sao vi sư có thể dạy dỗ ra một tên hạ lưu như con chứ."

"Con... con không có!"

Đương nhiên rồi, sự phủ nhận của Hứa Mộ Ngôn không có chút sức thuyết phục nào.

Dù sao thì trong nguyên tác tiểu đồ đệ cũng là một tên chó liếm không biết liêm sỉ.

"Con sẽ không cảm thấy là nếu con nói con không thích nó thì vi sư sẽ tha cho con đấy chứ?"

"Con không nghĩ như vậy..." Hứa Mộ Ngôn cắn răng, tức giận bực bội nói một câu: "Người giết huynh ấy, liên quan gì đến con? Cho dù trước đó con thích huynh ấy... nhưng hiện tại không thích nữa."

Ngọc Ly Sinh nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa, đột nhiên nói: "Hay là thử xem."

"Thử xem... làm sao thử? Việc như thế này mà cũng có thể thử sao?"

Hứa Mộ Ngôn thật sự là không thể nào hiểu nổi, đột nhiên trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ, cậu trợn tròn hai mắt: "Không phải là người đang muốn con đích thân ra tay giết chết huynh ấy đấy chứ? Vậy không được, không được đâu, trước khi mọi người biết thân phận thật sự của huynh ấy thì huynh ấy vĩnh viễn là đệ tử thân truyền của Côn Lôn sơn, nếu con giết huynh ấy thì Côn Lôn sơn có tha cho con không?"

Ngọc Ly Sinh cười nói: "Con sợ cái gì? Chỉ cần con giết chết nó, vi sư sẵn sàng đưa đao cho con..."

"Nếu con không giết nó, vậy chỉ có thể chứng tỏ là con vẫn còn tình cảm với nó."

Hứa Mộ Ngôn chỉ cảm thấy quả phụ nhỏ có bệnh, trong đầu đang có bệnh không nhẹ.

Kiếp trước đến một con gà cậu còn chưa từng giết, càng đừng nói đến một người đang sống sờ sờ.

Hơn nữa, quả phụ nhỏ rõ ràng là đang lấy cậu ra làm trò đùa, nếu muốn giết Đàn Thanh Luật thì quả phụ nhỏ đã sớm giết rồi, con chờ đến hôm nay sao?

"Người biết huynh ấy là người của ma tộc, tại sao còn thu nhận huynh ấy làm đồ đệ."

Ngọc Ly Sinh nói: "Con người sống một kiếp, thật sự là quá vô vị. Con không cảm thấy việc nuôi hai con chó hoang bên người, dần dần huấn luyện chúng trở nên ngoan ngoãn là một việc vô cùng thú vị hay sao?"

"..."

Ồ, thì ra trong mắt của quả phụ nhỏ, cậu và Đàn Thanh Luật đều chỉ là một con chó mà thôi.

Hứa Mộ Ngôn không nhẫn nhịn được mà lần nữa cảm khái, nguyên tác chết tiệt.

Tình tiết sai khác đến mức mẹ đẻ còn không nhận ra.

Thế nhưng sống tạm bợ thì vẫn phải tiếp tục sống.

Hứa Mộ Ngôn từ trước đến nay luôn có chủ trương, đánh không lại thì ta về phe luôn.

Vì vậy cậu hít thở một hơi thật sâu, âm thầm chuẩn bị tâm lý thật tốt, chủ động đầu hàng kẻ địch, "Sư tôn, đồ đệ biết sai rồi."

"Con sai rồi?"

"Sai, có sai, còn là một lỗi sai vô cùng lớn."

Hứa Mộ Ngôn nhẫn nhịn nói: "Là trước đây đồ đệ có mắt không tròng, mạo phạm sư tôn. Những ngày này đa tạ sư tôn đã quản giáo, đệ tử... mới có thể thanh tỉnh trở lại. Sau này nhất định sẽ sửa sai, trở thành đồ đệ 24 tốt dưới chướng sư tôn, vẫn mong sư tôn cho đồ nhi một cơ hội sửa chữa sai lầm làm lại từ đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com