ZingTruyen.Info

Xuyên thành đồ đệ ngốc nghếch của hắc tâm liên

Chương 64

wocaowoqu


Đột nhiên bị điểm danh, Đàn Thanh Luật giật mình. Đầu tiên y hơi sửng sốt, nhưng sau đó rất nhanh đã kịp phản ứng lại.

Y vội vàng tiến lên phía trước vài bước, cung kính hành lễ nói: "Đệ tử tham kiến sư tôn, tham kiến Tống sư bá."

"Ừm, ý của sư tôn con và ta là lần này đã để cho sư đệ của con phải chịu ấm ức, con là đệ tử đứng đầu Thanh Tịnh phong. Việc hành hình này, giao cho con. Con đừng cô phụ sự tín nhiệm của các vị sư trưởng đối với con đó."

Lời này vừa nói ra, con ngươi Đàn Thanh Luật lập tức co lại, hắn theo bản năng nắm chặt nắm đấm.

Y vốn dĩ là ma nhân, mặc dù đã dùng cấm thuật nên tạm thời có thể che giấu thân phận của mình.

Thế nhưng điều này cũng không biểu thị cho việc hắn không sợ roi đánh ma.

Hơn nữa roi đánh ma chuyên dùng đánh ma nhân, thượng đẳng pháp khí, đánh người nào chuẩn người đó.

Dựa vào tu vi của y, miễn cưỡng có thể ứng phó được với nó, thế nhưng bảo y tự tay đánh tộc nhân của mình, y làm sao có thể ra tay nổi đây.

"Làm sao? Con không bằng lòng sao?"

Tống trưởng lão thấy y chậm chạp mãi không chịu nhận roi, lông mày ông ta nhíu lại, cảm giác có chút không vui nói: "Hay là con coi thường người sư bá này, cho nên ngay cả việc ta sai con hành hình con cũng không muốn làm."

"Đệ tử không dám." Đàn Thanh Luật nhanh chóng nhận tội nói: "Chỉ là trước đó đệ tử bị phạt đánh, vết thương chưa khỏi, sợ là..."

Nghe xong, Ngọc Ly Sinh ở bên cạnh quan tâm hỏi han: "Vết thương chưa khỏi sao? Không phải vi sư đã bảo Mộ Ngôn đưa thuốc cho con rồi hay sao? Thuốc trị thương đó do chính bản tọa điều chế, có tác dụng làm lành vết thương da thịt vô cùng tốt..."

Dừng một chút, hắn hơi nghiêng người về phía trước một chút, sau đó nâng mắt lên nhìn vào 

Đàn Thanh Luật, nở một nụ cười mà như không cười nói: "Hay là thật ra con căn bản không hề dùng đến nó."

Đích thực là Đàn Thanh Luật không dùng đến thuốc trị thương do Hứa Mộ Ngôn đưa cho, không những không dùng mà y còn tiện tay vứt nó ở dưới gầm giường.

Vết thương đã sớm khỏi hẳn rồi, mấy lần trước y chỉ giả bộ yếu ớt trước mặt Hứa Mộ Ngôn mà thôi.

Hiện tại đột nhiên bị Ngọc Ly Sinh vạch trần, y có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại: " Hồi sư tôn, đệ tử không nỡ dùng."

"Không nỡ dùng, vậy con không tự mình đi tìm thuốc trị thương sao?"

Biểu cảm của Ngọc Ly Sinh lạnh nhạt vô cùng, giống như chỉ tùy tiện hỏi, hắn cười nói: "Côn Lôn sơn làm gì có điều môn quy nào quy định đệ tử bị phạt không được khám bệnh dùng thuốc, Thanh Tịnh Phong lại càng không có điều quy định này."

Cũng tức là nói, nếu như Đàn Thanh Luật không dùng thuốc có nghĩa là y lòng dạ khó lường, cố ý không dùng thuốc để lừa dối sự đồng tình của mọi người.

Đàn Thanh Luật mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, y không biết sư tôn từ khi nào mà lại trở nên lợi hại như thế này, từng bước từng bước ép sát, từng bước từng bước dẫn y rơi vào bẫy.

Hiện tại y đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Một lúc lâu sau, Đàn Thanh Luật mới ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Đệ tử tự biết là lỗi của mình, để tự cảnh cáo bản thân nên đệ tử không dám dùng thuốc. Sư tôn đau lòng cho đệ tử, đệ tử thật có lỗi."

Tống trưởng lão tính tình gấp gáp, nghe không hiểu những ngụ ý sâu xa gấp khúc trong lời nói của bọn họ. Ông ta thấy Đàn Thanh Luật môi hồng răng trắng, xem ra là chẳng có chút vấn đề gì.

Vì vậy vội vàng nhét roi vào tay y, ngữ khí thiếu kiên nhẫn nói: "Chẳng qua chỉ là mấy vết thương da thịt thôi mà. Nữ đệ tử dưới trướng của ta cũng từng chịu phạt, chưa đến ba ngày mà đã chạy được quanh núi rồi, đâu có mong manh như con, mau ra tay đi, đừng chậm trễ nữa."

Đàn Thanh Luật nắm chắc cây roi trong tay, y có thể cảm nhận được một luồng linh lực vô cùng đáng sợ ẩn chứa bên trong đó.

Thậm chí còn cảm nhận được máu thịt cũng như vong hồn của vô số ma nhân dính trên cây roi đó.

Những tiếng kêu gào thống khổ trước khi chết của những vong hồn đó vang lên ù ù bên tai y.

Y từng bước từng bước đi lên đài cao, khi cách cột hành hình còn một bước.

Nhìn vào tên ma nhân bị trói trên cột hành hình, y theo bản năng nắm chắc cây roi trong tay, khí tức sắc bén, lòng bàn tay bị móng tay đâm chảy máu mà y cũng không cảm thấy đau.

Ma nhân bị dọa cho sợ, cả người đầy máu bị treo lên cột, sau khi thấy Đàn Thanh Luật, nó liều mạng giãy giụa, kịch liệt lắc đầu.

Chỉ nghe thấy tiếng "vút vút" vang lên.

Đàn Thanh Luật quất một roi, linh lực sắc bén trên cây roi giống như xé toạc không khí mà mạnh mẽ quất thẳng vào người của ma nhân kia.

Tên ma nhân đáng thương tuy đã không còn lưỡi thế nhưng vẫn đau đớn đến mức kêu thành tiếng, máu tươi nóng hổi bắn ra, một làn khói đen chui ra từ bên trong vết thương.

Chỉ một roi này đã đánh cho ma nhân kia tàn phế nửa người, xương trắng lộ ra, máu thịt rơi xuống đất.

Cả người Đàn Thanh Luật đang run rẩy, nếu như không phải đang đứng trước mặt tất cả mọi người thì có lẽ giờ này y đã quỳ xuống đất mà nôn rồi.

Các đệ tử thấy vậy thì tinh thần bắt đầu trở nên kích động, không ngừng nghị luận bàn tán.

"Đánh hay lắm! Người ma tộc hung ác tàn nhẫn, chết không đáng tiếc."

"Thật là sảng khoái lòng người mà! Năm đó ma tộc đến xâm phạm, cha ta chính là bị ma nhân sát hại, đến đứa đệ đệ nhỏ 3 tuổi của ta cũng bị đám người ma tộc đó ăn sống."

"Mẹ ta, em gái ta cũng bị ma tộc làm nhục đến chết! Ta thề không đội trời chung với ma tộc."

Ngọc Ly Sinh yên lặng ngồi ở trên ghế, một tay chống cằm, hắn tràn đầy vẻ hứng thú nhìn vào đại đệ tử đang đứng trên đài cao của mình.

Tận mắt chứng kiến y làm sao dùng từng roi từng roi sắc lẹm như đao này đánh cho người của chính tộc mình máu thịt lẫn lộn, da thịt lìa xương.

Mãi cho đến khi ma nhân kia chỉ còn sót lại chút hơi thở cuối cùng thì Đàn Thanh Luật mới không đứng vững mà hơi lảo đảo nghiêng sang bên cạnh một chút.

"Mọi người nghe cho kỹ đây, tiên môn bách gia và ma tộc thù không đội trời chung! Thấy người của ma tộc, giết không tha! Nếu có người câu kết, vậy cũng giết luôn một lượt."

Tống trưởng lão cũng nhân cơ hội mà giáo huấn đệ tử một lúc, sau đó ông ta quay sang hỏi Ngọc Ly Sinh: "Không biết Ngọc sư đệ có gì dạy bảo các đệ tử hay không?"

Ngọc Ly Sinh lắc lắc đầu, hắn tươi cười nói: "Mọi chuyện cứ làm theo sư huynh nói là được, ta cũng không có gì để nói... chỉ là..."

Ngữ khí của hắn lập tức thay đổi, hắn nhìn vào người thiếu niên đang đứng trên đài cao rồi tươi cười nói: "Năm xưa, ma tộc thảm sát đệ tử huyền môn, chúng chặt đầu các đệ tử rồi treo lên để làm nhục tiên môn chúng ta. Nhưng tiên môn chúng ta đâu phải lũ ô hợp giống ma giới. Nếu như ma nhân này đã chết, vậy thì chúng ta hãy hỏa thiêu thi thể của nó, sau đó tìm một ngày có gió rồi đem tro cốt rải đi. Hồn về đất mẹ, tội nghiệt trả sạch, kiếp sau lại làm một người trong sạch."

Suy nghĩ một lúc, Tống trưởng lão cảm thấy cách làm này rất tốt. Dù sao thì giữ lại một đống thi thể nát, không ăn cũng không uống được, đào một cái hố chôn xuống nhập thổ vi an thì cũng hời cho người của ma tộc quá.

Không bằng hỏa thiêu, sau đó đem tro cốt đi rải, cũng xem như báo thù rửa hận cho những đệ tử bị chết thảm.

Vì vậy ông ta liền phái đệ tử đi làm. Ngọc Ly Sinh nói với Đàn Thanh Luật, "Con là người có tính cách thận trọng, con cũng đi theo đi, như vậy vi sư mới yên tâm."

Đàn Thanh Luật gật đầu nhận lệnh.

Cả người ngây ngây dại dại dẫn theo các đệ tử đi tìm một mảnh đất trống, sau đó tận mắt chứng kiến bốn đệ tử vứt bỏ thi thể của ma nhân kia xuống dưới đất như vứt một thứ đồ rách nát, sau đó đi nhặt củi rồi dán một lá minh hỏa phù lên.

Phù một tiếng lửa bốc lên, rất nhanh ngọn lửa đã cắn nuốt hết thi thể kia, trong không khí bỗng bốc lên một mùi hôi thối ghê tởm.

"Hôi thối quá, chúng ta mau đi thôi, đợi lúc gió lên thì tro cốt sẽ bay đi."

Một đệ tử đề nghị, các đệ tử khác cũng lần lượt gật đầu đồng ý.

Đàn Thanh Luật mượn cớ là sợ lửa sẽ cháy lan xuống cánh rừng dưới chân núi, y để các đệ tử khác đi trước, mình ở lại.

Đợi mọi người đi khỏi, lúc này y không còn kiên trì nổi nữa.

Y lập tức quỳ rạp xuống đất, nhìn vào đám lửa đang cháy hừng hực trước mặt, Đàn Thanh Luật đau đớn phẫn nộ mắng: "Ngọc Ly Sinh, ta nhất định phải băm người thành trăm vạn mảnh.

----

Đồng thời lúc này Hứa Mộ Ngôn cũng đang dần dần tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cậu chính là gương mặt xinh đẹp của quả phụ nhỏ.

Hiện tại Hứa Mộ Ngôn như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, vừa thấy quả phụ nhỏ thôi là dường như hồn cậu đã lìa khỏi xác.

Cậu theo bản năng dùng cả chân cả tay bò về phía góc giường, cả người co lại run rẩy."Sao sợ đến mức này rồi? Sư tôn đáng sợ đến vậy sao?"

Ngọc Ly Sinh giơ tay lên mở chiếc chăn đang che trên người Hứa Mộ Ngôn ra, sau đó bê một cái bát sứ nhỏ ở trên bàn qua, bên trong là cháo trắng đã được đun chín vô cùng thơm, hắn cười nói: "Bụng con đói rồi đúng không? Nào, sư tôn đút cháo cho con."

Hứa Mộ Ngôn giật cả mình, lại càng thêm sợ hãi.

Cậu luôn cảm thấy đầu óc của quả phụ nhỏ không bình thường, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Rõ ràng là giây trước vẫn còn trời cao trong xanh, vậy mà ngay sau đó lại nổi lên bão tố ngay được.

Còn liên quan đến sự dịu dàng này của quả phụ nhỏ, cậu cứ có cảm giác rằng quả phụ nhỏ đã bỏ hạc đỉnh hồng vào bên trong bát cháo.

"Sao vậy? Không muốn ăn sao?" Ngọc Ly Sinh lập tức sầm mặt lại, hắn lạnh lùng cười khẩy: "Con đừng có khiêu chiến với lòng kiên nhẫn của vi sư, điều đó không có gì tốt cho con đâu. Nếu con không ăn, vi sư có cả trăm ngàn cách để con phải ăn cho bằng hết. Đến lúc đó... sẽ không còn dễ dàng như lúc này đâu."

"Con... con ăn." Hứa Mộ Ngôn cẩn thận rụt rè thò đầu ra, sau đó nhỏ tiếng nói: "Con tự mình ăn, không dám làm phiền đến sư tôn."

"Đừng động, ngồi gần lại đây, há miệng, sư tôn đút cho con."

Ngọc Ly Sinh nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ vào mép giường, ý bảo cậu ngồi gần lại đây.

Mãi cho đến khi Hứa Mộ Ngôn chậm chạp lết người qua thì hắn mới nói tiếp: "Đây là cháo thịt gà, biết con thích ăn thịt gà cho nên đã bỏ nhiều hơn một chút, không biết có hợp khẩu vị của con không?"

Hứa Mộ Ngôn nào dám nói không hợp, cho dù quả phụ nhỏ có nhét bùn vào trong miệng cậu thì cậu cũng không dám nói nửa chữ không.

Cháo còn chưa đến miệng mà cậu đã bắt đầu nịnh hót.

"Chắc chắn là rất ngon, sư tôn bưng từ dưới núi lên, lại còn chính tay đút cho con, đây nhất định là chén cháo thịt gà ngon ngon ngon nhất thế gian."

Ngọc Ly Sinh tươi cười lắc lắc đầu: "Xem ra con học được cách ngoan ngoãn rồi, con cứ yên tâm, vi sư là người biết nói đạo lý, nếu con không phạm phải cấm kỵ của vi sư, vậy thì vi sư làm sao có thể đánh con được."

Hứa Mộ Ngôn âm thầm bĩu môi một cái, cậu thầm nghĩ, kẻ điên cũng chọn thời gian để nổi điên sao?

Quả phụ nhỏ là người biết nói đạo lý, lợn cái biết trèo cây rồi sao.

Thật sự là bọ hung bò trong đĩa còn giả vờ làm hạt giẻ rang.

Thế nhưng những lời này, cậu tuyệt đối không dám nói ra miệng.

Ngọc Ly Sinh dùng muỗng múc một thìa cháo, đưa đến bên miệng cậu, hơn nữa còn quan tâm hơn cả cha ruột mà nhắc nhở cậu: "Cẩn thận nóng, lần đầu tiên vi sư xuống bếp, không biết mùi vị có ngon hay không?"

Chỉ một câu nói này, thiếu chút nữa Hứa Mộ Ngôn đã phun hết cháo ra ngoài.

Cái quỷ gì vậy? Cậu không nghe lầm đấy chứ?

Quả phụ nhỏ tự tay nấu cháo cho cậu? Tự tay nấu cháo?

Mặt trời mọc đằng tây rồi đúng không.

Đây chính là cầu vồng sau cơn mưa sao?

Gần đây lưu hành cái kiểu tát một phát, sau đó lại cho một cái kẹo ăn à.

Đầu của quả phụ nhỏ... thật sự không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Hứa Mộ Ngôn vô cùng gian nan nuốt nước bọt xuống, gương mặt tràn đầy sự tuyệt vọng nói: "Bên trong... có phải có hạc đỉnh hồng không? Chỉ cần ăn vào là sẽ chết?"

Ngọc Ly Sinh nhíu mày không vui nói: "Ăn nói lung tung! Con là đồ đệ bảo bối của vi sư, sao vi sư có thể bỏ hạc đỉnh hồng chứ?"

"Vậy thì là xuyên tràng tán rồi... con đã cảm thấy bụng mình hơi hơi đau rồi, con sắp chết rồi."

"... Nguyên nhân khiến bụng con đau, bản thân con còn không rõ sao?" Ngọc Ly Sinh nở một nụ cười đầy thâm ý: "Mấy lần trước đều đâm hẳn lên bụng của con."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info